FOG [Điện Cạnh] (FOG [E-Sports])

Chương 4:




“… Evil?”
Vào phòng kính cách âm, bốn tuyển của IAC đều ngồi xuống, bắn tỉa vừa chỉnh thử micro vừa lo lắng hỏi: “Anh không sao chứ?”
Trong trò chuyện đội ngũ, Thời Lạc kiềm chế nói: “Không sao.”
Ba đồng đội không hẹn mà cùng nhìn về phía Thời Lạc, bây giờ trông cậu không có chút gì giống như là “không sao” cả.
Từ sau khi ở trong hành lang nhìn thấy Dư Thúy, Thời Lạc giống như biến thành người khác, sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt hoàn toàn thay đổi, để ý kỹ một chút còn có thể nhìn thấy tay cậu đang run lên.
Khi mới lắp bàn phím, các đồng đội đã chú ý, Thời Lạc bởi vì tay run mà thử mấy lần mới lắp đặt xong, dùng sức lớn đến mức khiến trị liệu bên cạnh cậu cũng sợ Thời Lạc trong lúc nóng giận sẽ mạnh mẽ phá hư lỗ cắm USB của máy chủ.
Chuyện này so với Thời Lạc bình thường chênh lệch nhiều lắm.
Bắn tỉa trong đội tính làm dịu bầu không khí trước khi thi đấu, đáng tiếc đầu óc người này không được cho lắm, chuyện gì không nói lại nói: “Ban, ban nãy vậy mà là Whisper thật! Woa, cũng thay đổi nhiều quá đi! Tôi vẫn là một nửa fan của anh ta đó, vừa rồi không nhìn ra được, vẫn là nhãn lực của anh Thời tốt.”
Trị liệu lo lắng bất an trừng mắt nhìn bắn tỉa, cố gắng nói thêm vào: “… Đương nhiên rồi, Thời Lạc năm đó từng chung đội với Whisper, chắc chắn quen thuộc hơn so với người khác.”
Bắn tỉa gậy đầu: “Phải, phải, phải. Dù sao cũng là quan hệ cùng đội.”
Thời Lạc vốn đang nghiêm mặt, lúc này nghe thấy thăm dò giấu đầu hở đuôi của đồng đội trong tai nghe nhịn không được cười tự giễu, người khác giờ mà nhìn mình có lẽ giống nhìn kẻ điên.
Chẳng qua từng là đồng đội, chẳng qua hai năm chưa gặp, chẳng qua vừa mới gặp lại.
Tuyển thủ chuyên nghiệp chuyển câu lạc bộ chuyển khu vực cũng nhiều lắm, tụ hợp rồi chia ly đều là chuyện bình thường, giống như đối thủ NSN hôm nay, còn là ông chủ cũ của Thời Lạc đó, trên sân thi đấu nhìn thấy đồng đội lúc trước, đây chẳng phải là chuyện bình thường như cơm bữa sao?
Thất thố như vậy, đến mức đó sao?
Cuối cùng Thời Lạc miễn cưỡng chạy thử trang bị xong, cậu mở cài đặt game đăng nhập tài khoản của mình, sau khi đăng nhập server thi đấu thì còn cách trận đấu chính thức khoảng mười phút, tuyển thủ đều đang làm nóng tay, Thời Lạc cũng bắn một băng đạn, thao tác tệ đến mức không muốn xem.
Khi cảm xúc thay đổi chóng mặt, hai tay sẽ vì cung cấp không đủ máu mà cứng ngắc phát lạnh, vấn đề sinh lý, không còn cách nào, mặc dù Thời Lạc đã cố gắng khắc chế.
Thời Lạc thả bàn phím ra, khẽ xoa đôi tay cứng ngắc, thở ra một hơi, như vậy không được.
Thời Lạc nhìn màn hình, im lặng một lát sau thấp giọng nói với micro: “Tôi và anh ta, không chỉ là quan hệ cùng đội.”
Các đồng đội nghe thấy giọng nói của Thời Lạc trong tai nghe đều giật mình, không biết Thời Lạc rốt cuộc muốn làm gì. Trị liệu nhạt nhẽo tiếp lời: “Hầy… Lúc trước quản lý Triệu nói một chút với chúng tôi, hình như là Whisper dẫn cậu vào con đường này.”
Thời Lạc nói: “Không chỉ vậy.”
Các đồng đội lại đưa mắt nhìn nhau, trọng tài giám sát trò chuyện trong đội IAC cũng nghiêng đầu liếc nhìn về phía Thời Lạc. Tất cả mọi người đều không rõ Thời Lạc bị làm sao, Thời Lạc từ trước đến nay vẫn ít nói, đối với Whisper cho đến bây giờ càng ngậm miệng không nói, hôm nay là bị cái gì kích thích rồi?
“Quan hệ với Whisper…” Thời Lạc cố gắng để giọng điệu của bản thân bình tĩnh, “Nói như vậy đi, năm đó, suýt nữa tôi đưa mạng cho anh ta rồi.”
Trị liệu bị sặc, cậu ta lo lắng nhìn xung quanh, đè thấp giọng che mic nhỏ giọng nhắc nhở: “Anh Thời, chắc anh còn nhớ có chuyện lưu lại bản ghi âm trò chuyện thi đấu đúng không? Cái gì có thể nói cái gì không thể, anh… cân nhắc chút.”
Hay tay Thời Lạc luân phiên bóp cánh tay của mình, nói dứt khoát: “Đương nhiên tôi biết rõ.”
“Lúc đầu biết chuyện này, là khi đánh trận thi đấu chuyên nghiệp đầu tiên, Whisper nói cho tôi.” Thời Lạc vừa xoa hai tay ấm lên vừa chậm rãi nói “Lúc đó tôi vừa vào đội không lâu, mùa giải thi đấu chính ấy chiến đội chúng tôi chỉ còn lại một trận cuối cùng, nếu tôi muốn cùng chiến đội đi mở mang tri thức cho vòng playoff, thì nhất định phải đánh trận đó.”
Văn bản giải đấu FOG quy định rõ ràng, trong quá trình đấu giải chính tuyển thủ chuyên nghiệp phải chơi ít nhất hết một trận BO3 (đấu 3 trận thắng 2) cho chiến đội của mình, mới có thể tham dự vòng playoff với tư cách người ra sân đầu hoặc là dự bị trong vòng playoff.
“Điểm tích lũy toàn liên minh mùa giải chính khi đó chiến đội chúng tôi xếp thứ nhất, đã vững chắc tiến vào vòng playoff rồi, cho nên để tôi đánh một trận cũng không sao cả, chỉ là vì để tôi giành được một slot cho vòng playoff thôi.” mười ngón tay Thời Lạc đan xen, hoạt động khớp xương, “Chiến đội cũng không có áp lực, nhưng đối với tôi mà nói đó hoàn toàn là làm việc ngoài khả năng, cái gì cũng chưa chuẩn bị tốt, không hiểu gì hết đã lên sân đấu rồi.”
“Ngay cả thi đấu tôi còn chưa từng xem, vừa lên thì đánh đầu tiên, cả người đều ngơ ngác, Whisper nói cái gì thì tôi làm cái đó.” Thời Lạc một lần nữa để tay lên bàn phím và chuột, “Anh ta nói với tôi, trước khi thi đấu phải thử mic thì tôi liền thử mic, anh ta nói tôi thử mic tốt nhất là hát tôi liền hát. Tuy tôi thấy chuyện này má nó rất ngu ngốc, nhưng nghĩ là nghe lời đội trưởng thì không sai, nên làm theo, tôi thật sự hát mấy câu, ngày hôm sau, bài hát đó của tôi liền lên tuyển tập ghi âm khi thi đấu.”
Ba đội viên kia hít sâu một hơi, thông cảm nhìn Thời Lạc, không thể nào tưởng tượng đó là hình ảnh đáng sợ như thế nào.
“Lúc đó tôi quá nhỏ, so với Ngõa Ngõa còn nhỏ một tuổi, vừa mới mười bảy, cái gì cũng không hiểu…” Thời Lạc cười nhạo “Giống như thằng ngốc.”
Trị liệu miễn cưỡng nói: “Không, không, không, không phải anh ngốc, anh là người mới, Whisper không nên ăn hiếp anh.”
“Ăn hiếp?” Thời Lạc lại lên đạn cho súng lần nữa, không nhanh không chậm nói “Một trận đấu đã không còn ảnh hưởng đến xếp hạng mùa giải, dắt một con chó lên đánh cũng được, không ai để ý tôi, cũng không ai chú ý trận đấu.”
“Anh ta là trị liệu, lúc đó tôi cũng là trị liệu, thực ra tôi thay thế vị trí của anh ta tùy tiện đánh một xíu là được rồi, nhưng…”
Thời Lạc lên đạn xong, ngắm trước rồi tiếp tục nói: “Nhưng hắn vẫn cứ không yên tâm, sợ tôi không có kinh nghiệm, sợ tôi mất bình tĩnh, sợ không ai chăm sóc cho tôi, sợ đột kích trong đội thấy tôi là người mới sẽ không chịu phối hợp với tôi, anh ta là một trị liệu, trận đó lần đầu tiên chơi vị trí đột kích.”
Các đồng đội ngạc nhiên nhìn Thời Lạc: “Whisper còn từng chơi vị trí đột kích?!”
Một đột kích khác trong đội yếu ớt hỏi: “Tôi nhớ hình như, khi phỏng vấn Whisper rõ ràng từng nói anh ta không thích chơi mấy chức nghiệp khác.”
Dư Thúy từ khi ra mắt chỉ chơi trị liệu, bình thường live stream giải trí cũng không chơi mấy chức nghiệp khác, lúc trước tham gia hoạt động, bên tổ chức đích thân mời anh ta biểu diễn những chức nghiệp khác một xíu thôi Dư Thúy đều sẽ khéo léo từ chối, bản thân anh ta cũng từng nói ở trong rất nhiều phỏng vấn không thích thao tác những chức nghiệp khác.
Thời Lạc gật đầu: “Là không thích, nhưng nếu không chơi đột kích, thì làm sao làm đồng đội cùng ra sân với tôi?”
Trị liệu trong đội ánh mắt phức tạp: “Nói như vậy, trước đây Whisper đối với anh…”
“Rất tốt.”
“Trận đấu ra mắt đầu tiên anh ta theo giúp tôi, chuyện tôi không biết thì anh ta dạy tôi, dù là lớn hay nhỏ.” sắc mặt Thời Lạc khôi phục, giọng nói cuối cùng cũng bình tĩnh như thường ngày, “Giống như bây giờ, vào lúc tâm trạng không được ổn định lắm, không tránh né vấn đề, khiến bản thân nói ra chuyện đau khổ, thông qua trò chuyện trút ra hết nhanh chóng khiến bản thân bình tĩnh lại, cũng là anh ta dạy tôi.”
Trị liệu nhịn không được tiếp tục hỏi: “Trước đây đối xử tốt với anh như vậy, hai người sao lại làm đến bước này?”
“Vấn đề cũng ở chỗ này, cũng bởi vì trước đó anh ta đối xử với tôi quá tốt.” Thời Lạc nắm con chuột, thản nhiên nói, “Cho nên sau này anh ta quá dễ dàng đẩy tôi đi, mới có thể khiến tôi canh cánh trong lòng đến bây giờ.”
Thời Lạc ngừng cười, tự mình lẩm bẩm: “Nếu như tôi chưa từng thấy ánh sáng…”
Thời Lạc không nói tiếp nữa, cậu nín thở hai giây, sau đó một trận tiếng súng bằng bằng bằng, Thời Lạc vững vàng bắn một băng đạn vào trong cùng một lỗ đạn.
Các đồng đội suýt nữa bị hoảng sợ đến rớt cằm.
“Lần nữa gặp mặt với tiền bối có một đoạn quá khứ như vậy, không khéo hình ảnh anh ta đưa Ngõa Ngõa ra sân khiến tôi nhớ lại khung cảnh năm ấy anh ta đưa tôi ra sân lần đầu tiên, không khống chế được tâm trạng, khiến mọi người chê cười.” Thời Lạc buông chuột ra xoa vai mình, vẻ mặt đã khôi phục bình thường “Được rồi, trạng thái của tôi không vấn đề gì nữa rồi.”
Các đồng đội nhìn một loạt thao tác lưu loát trôi chảy của Thời Lạc cả thán: “… Điều chỉnh tâm trạng kiểu này, lợi hại.”
Trận đấu sắp sửa bắt đầu rồi, bắn tỉa hỏi: “Đội viên của bọn họ không thay đổi, chúng ta vẫn dùng cách đánh đánh với NSN trước đây, toàn bộ quá trình nhắm vào hai đột kích?”
Thời Lạc nói: “Không, hôm nay nhắm trị liệu.”
Bắn tỉa kinh ngạc: “Hôm nay phải nhắm Ngõa Ngõa? Chẳng phải quan hệ của anh với cậu ta không tệ sao?”
“Quan hệ tốt mới chăm sóc nhiều hơn.” Thời Lạc điều chỉnh mic “Cứ nhắm vào trị liệu của bọn họ, tốt nhất khiến cậu ta vừa lộ đầu liền chết, không có bất kỳ khoảng trống nào để thao tác.”
Đột kích cười: “Chơi cái này sao? Nhưng mà giai đoạn đầu Ngõa Ngõa thường sẽ không nhô đầu ra đâu, nhắm nổi không?”
Thời Lạc nhìn chằm chằm màn hình: “Tôi đoán cậu ta sẽ.”
Đột kích nhíu mày: “Vậy được! Tôi thích ngu ngốc nhắm vào một người.”
Trị liệu trong đội run lẩy bẩy: “Mấy người độc ác quá!”
Trận đấu bắt đầu.
Không ngoài dự đoán của Thời Lạc, hôm nay Ngõa Ngõa quả nhiên mới mở màn liền đi theo đột kích mò đến chỗ nối nhau của bản đồ, tuyến đường đi đó Thời Lạc thật sự quá quen thuộc, Thời Lạc không để bắn tỉa bấm máy làm xác nhận, trực tiếp bắn liên tục nhận lấy một máu của Ngõa Ngõa.
Nhận được một máu, Thời Lạc có thể thăng cấp rồi.
Trị liệu IAC cười hì hì: “Sương độc còn chưa làm sạch nữa, sao anh có thể nhìn thấy?”
“Không nhìn thấy, nghe.” Thời Lạc nín thở “Sau đó cậu ta sẽ vòng về sau, đến phía tây buff cho đột kích, vị trí bắn tỉa chú ý một chút.”
Ngõa Ngõa giống như đang nghe Thời Lạc chỉ huy, hai phút sau, ở bản đồ phía Tây bị bắn tỉa của IAC lấy được đầu người.
Bắn tỉa bật cười: “Cậu ta mò đến phía tây, anh vẫn nghe thấy được?”
“Không nghe thấy, đoán.”
“Mất hai đầu người rồi, tiếp đó cậu ta không dám tự mình đi làm sạch sương mù, sẽ đi theo đột kích cọ điểm trợ giúp.” Thời Lạc nhanh chóng nói “Trị liệu theo tôi, phải đánh chính diện rồi.”
Trị liệu trong đội nghe thế, trước tiên buff cho bắn tỉa sau đó theo sát phía sau Thời Lạc, quả nhiên không sai, ba giây NSN đã mất hai đầu người không kiềm chế được, trực tiếp xông đến chính diện Thời Lạc.
Thời Lạc sớm đã đoán được, vả lại linh kiện của cậu tốt hơn Cố Càn, cũng không sợ mở màn liền đánh chính diện, Thời Lạc lập tức bắn súng bảo trị liệu của mình trốn ở boong ke phía sau mình, dựa vào một bước chủ động quét trúng Cố Càn hai phát. Cố Càn cũng không cậy mạnh, sau khi phát hiện Thời Lạc đã đoán được vị trí của bản thân liền lập tức lui về lại trong khói độc của mình, không mất đầu người, trước khi trốn vào boong ke còn bắn trúng Thời Lạc một phát. Chỉ đáng tiếc đột kích còn lại của NSN là Tín Nhiên không có ý thức tốt như Cố Càn, anh ta không trốn kịp, trực tiếp bị Thời Lạc nắm được đầu người, Ngõa Ngõa muốn cứu Tín Nhiên sơ suất lộ đầu ra, lại bị đồng đội đột kích của Thời Lạc lấy được một đầu người nữa.
“Nice!”
Mở màn chưa đến 5 phút, đột kích, bắn tỉa của IAC đều đã lấy được đầu người, trị liệu cũng cọ được điểm trợ giúp, trang bị cả đội đều thăng cấp.
Bắn tỉa trong đội cả mặt tràn đầy vẻ không thể tin nổi: “Rốt cuộc sao anh biết tình hình hoạt động của bọn họ?”
Thời Lạc mở giao diện trang bị mua đạn: “Không có gì, cách đánh này tôi quá quen rồi.”
Giai đoạn đầu lấy trị liệu làm mồi nhử, cho đột kích và bắn tỉa không gian phát huy, khiến bọn họ có thể an tâm trong 5 phút đầu bắt được chút đầu người, chỉ cần trị liệu không mất đầu người, bọn họ có thể ở giai đoạn đầu cướp được ưu thế cực lớn.
Đây chính là cách đánh của Dư Thúy.
Nhưng đáng tiếc, thao tác của Ngõa Ngõa không đủ để chống đỡ cách đánh này.
Chuyện này NSN cũng đã nhận ra, suy cho cùng là chiến đội lâu năm, vào giai đoạn đầu bị kẻ địch giành được ưu thế áp đảo cũng không có sụp đổ, ngay lập tức điều chỉnh chiến thuật đổi về lại cách đánh theo đột kích mà trước đây bọn họ quen thuộc nhất, không để cho IAC tiếp tục tăng thêm ưu thếm, nhưng giai đoạn đầu vẫn là sụp đổ một lần chút xíu, dù cho giai đoạn giữa và sau có phát huy như bình thường cả quá trình vẫn là bị IAC áp đảo. 30 phút sau, IAC giết hết thành viên NSN, hủy đá phục sinh của NSN, giành chiến thắng trận thi đấu này.
Khi giao diện tổng kết xuất hiện, Thời Lạc liếc mắt nhìn, số lần Ngõa Ngõa mất mạng: 13 lần.
Trị liệu trong đội vừa thu dọn thiết bị vừa nhìn giao diện tổng kết líu lưỡi: “Đau lòng Ngõa Ngõa, cả trận bị mấy người nhắm, nếu tôi là cậu ta sẽ tự kỉ mất.”
Thời Lạc thu dọn xong thiết bị của mình: “Mười ba lần mà thôi.”
Trị liệu khóe miệng co quắp “Thời thần, trong truyện tranh hành động, tính cách như anh là phải làm nhân vật phản diện đó.”
Thời Lạc không để ý “Cũng được, tôi vốn chẳng phải là người tốt.”
Chiến đội chiến thắng như thường lệ sẽ phải nhận phỏng vấn sau trận đấu, mấy người chiến đội IAC được mời ra sân khấu, lo lắng có người cố tình sẽ dắt mũi Thời Lạc, Triệu Phong đã sớm tìm MC, cho nên khi phỏng vấn MC không hỏi cái gì nhạy cảm cả, sau mấy câu hỏi linh tinh vụn vặt, bốn người IAC cúi đầu cảm ơn đến các fan đã đến hiện trường xem thi đấu, quay đầu đi về phía phòng nghỉ của mình ở hậu trường.
Vừa thắng trận đấu, các đồng đội đều rất hưng phấn, xô xô đẩy đẩy thương lượng buổi tối ăn gì. Bước chân Thời Lạc có hơi trùng xuống, khi đi ngang qua phòng nghỉ của NSN, Thời Lạc nghiêng đầu nhìn một cái.
“Thời Lạc, anh Thời?”
Trị liệu nghi ngờ nhìn Thời Lạc: “Anh sao thế?”
Thời Lạc hoàn hồn: “Gì cơ?”
Trị liệu cười nói: “Chúng tôi đang bàn tối nay đi ăn tôm, anh đi không?”
“Lát nữa phải xếp hạng, tôi không đi đâu.” Thời Lạc ném ba lô thiết bị cho trị liệu “Mấy người đi trước đi, tôi có chút việc.”
Trị liệu nhận lấy ba lô thiết bị của Thời Lạc, mơ hồ nói: “Phỏng vấn đã kết thúc rồi, còn có việc gì?”
Thời Lạc xoay người, trong ánh nhìn kinh ngạc của các đồng đội đẩy cửa phòng nghỉ của đội NSN ra.
Cửa phòng nghỉ mở rộng, trong phòng trống không.
Trong phòng chỉ có một nhân viên công tác đang quét dọn vẻ mặt hoang mang nhìn Thời Lạc: “Anh có chuyện gì sao? Người của NSN đã đi hết rồi.”
Một chút sức lực khó khăn lắm Thời Lạc mới tập hợp được bay sạch sẽ, cậu nhắm mắt, lắc đầu: “Xin lỗi, không có gì.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.