Hôm ra viện Dịch Chí Duy đúng lúc phải gặp khách hàng lớn, liền cho thư
ký đến đón cô ra viện. Đợt này Hoàng Mẫn Kiệt luôn cùng đến bệnh viện
với Dịch Chí Duy, thân quen với cô hơn một chút, thái độ với cô cũng tốt hơn nhiều. Anh ta và lái xe cùng đến đưa cô về, lại nói: “Ngài Dịch nói có việc gì thì để lại tin nhắn ở phòng thư ký, hôm nay ngài ấy rất bận, có lẽ về hơi muộn.”
Cô cảm ơn, tiễn họ về. Trong chung cư vẫn
rất gọn gàng. Cô đi vào phòng ngủ, lúc ấy mới phát hiện trên đầu giường
có thêm một khung tranh bạc, bên trong là ảnh chụp chung của cô và anh,
chụp ở vườn Diệu Tâm, trong sân nhỏ trắng và đen, anh ôm lấy vai cô từ
phía sau, hai khuôn mặt kề sát, hai người mỉm cười thật tươi, giống như
hoa mặt trời song song. Cô bất giác mỉm cười. Đặt khung ảnh xuống, trên
bàn có album ảnh, bên trong đều là ảnh họ chụp ở Nhật Bản. Những bức ảnh này đều là mới lấy về từ tiệm rửa ảnh sau khi cô bỏ đi, cô chưa từng
được xem, đứng ở đó lật từng tấm, chỉ cảm thấy thú vị, có rất nhiều ảnh
đều là anh ép cô chụp, anh hay thích chụp cô lúc xấu xí, có một bức cô
đang ăn kem bông, mặt toàn bông trắng, giống như ông già noel, vô cùng
buồn cười.
Những ngày tháng vui vẻ như thế, hồi ức đẹp đẽ như thế, chắc không chỉ một mình cô cảm thấy nhớ nhung, cảm thấy hạnh phúc chứ?
Buổi chiều cô không có việc, liền về nhà. Thánh Khi nói với cô: “Mẹ nói hôm nay chắc chắn chị sẽ về nhà, cho nên đặc biệt bảo nhà bếp làm thêm
mấy món!” Bà Phó bảo con bé nói như vậy, lại dường như hơi ngượng, ho
một tiếng chuyển chủ đề, nói: “Mầy ngày trước công bố kết quả thi liên
trường, Thánh Khi may mắn, không biết con bé đục nước béo cò thế nào,
vào được khoa Y đại học Đài Bắc.”
Thánh Khi nói: “Mẹ! Người ta là thi đỗ, cái gì mà đục nước béo cò.”
Thánh Hâm lại vui thay cho con bé, thấy khuôn mặt tươi rói của Thánh
Khi, ngay cả mắt cũng cười, bản thân mình chưa từng thấy Thánh Khi vui
như thế bao giờ, cười nói: “Thánh Khi không đơn giản đâu, đại học Đài
Bắc còn khó thi vào hơn rất nhiều trường nước ngoài, Thánh Khi học giỏi
hơn nhiều so với người chị gái này.” Lại hỏi: “Thích cái gì làm quà thi
đỗ hả?”
Thánh Khi nói: “Chị mua cho em bao nhiêu đồ ở Nhật như vậy, em không cần thứ khác nữa.”
Thánh Hâm sững lại một lát, quà đầu tiên cô mua ở Nhật đã quên ở cửa
hàng nhỏ đó, sau đó lại mua bù một chuỗi trân châu cho Thánh Khi, bất
luận thế nào cũng không coi là nhiều, sao con bé lại nói như vậy?
Chính lúc đó Thánh Hiền chạy vào, trong tay cầm chiếc V8 nhỏ nhắn tinh
xảo đó, hét: “Chị cả chị hai, em quay cho hai người một đoạn.” Chính là
chiếc V8 cô mua ở Nhật đó, rõ ràng cô đã quên ở Nhật, sao lại ở Đài Bắc
rồi? Chẳng lẽ nói là Giản Tử Tuấn giúp cô đem về, sao lại gửi về nhà
chứ?
Bà Phó nói: “Được rồi, Thánh Hiền, coi như chị cả mua cho
con một bảo bối, quay cả ngày đến tối cũng không rời tay.” Thấy Thánh
Hâm sững sờ, cười giải thích nói: “Cô bảo công ty chuyển phát nhanh đưa
đến, họ gói không kĩ, làm xước một vệt như vậy, thật đáng tiếc. Thánh
Hiền lại coi như bảo bối, rất trân trọng.” Bà sợ Thánh Hâm nhìn thấy
nhanh như thế đã làm xước, cho nên giải thích, Thánh Hâm mới hiểu ra,
Giản Tử Tuấn cho công ty chuyển phát nhanh gửi đến, anh đương nhiên
không tiện ra mặt.
Ở nhà ăn xong cơm trưa, cô liền phải đi,
Thánh Khi tiễn cô ra ngoài, cô nói: “Không cần tiễn, chị không lái xe
về, gọi taxi được rồi.”
Thánh Khi lại cúi đầu, gọi nhỏ một tiếng: “Chị cả….”
“Sao vậy? Có việc muốn nói với chị?”
Thánh Khi đỏ mặt, lúc lâu lại không lên tiếng, Thánh Hâm cười nói: “Có gì mà khó nói chứ? Chị cả đâu phải người ngoài.”
Thánh Khi giờ mới nói: “Dịch……anh ta không phải là người tốt, chị cả, hay là chị đừng ở bên cạnh anh ta nữa.”
Cô cười: “Dịch Chí Duy là người như thế nào chị biết, em không cần lo
cho chị. Bây giờ giữa chị và anh ấy không có vấn đề gì quá lớn nữa, hơn
nữa, bây giờ chị vẫn không có cách nào rời xa anh ấy.”
“Chị yêu anh ta không?”
Thánh Hâm quay đầu lại theo bản năng. Lá cây đa trong vườn vươn ra bên
ngoài tường, rũ xuống rễ thon dài, lá xanh……màu xanh đầy mắt, ủ rũ giống như muốn thả mình xuống, màu xanh âm u ngày hạ, kỳ lạ giống như là
khiến người ta khó thở. Cô nói: “Đây không phải là vấn đề quan trọng,
quan trọng là những thứ anh ấy có thể cho chị, người khác không có cách
nào cho chị được.”
Thánh Khi tiếp tục hỏi: “Là tiền sao?”
Thánh Hâm gật gật đầu: “Là tiền, quyền lực, địa vị……còn có rất nhiều
thứ, không có anh ấy chị không thể có ngày hôm nay, không có công ty của anh ấy sẽ không có như bây giờ, cho nên trước mắt chị vẫn không thể mất đi sự ủng hộ của anh ấy.”
Thánh Khi nói: “Vậy anh ta đối với chị thì sao? Hai nhà chúng ta……”
Trong lòng đau đớn, cô không muốn nói tiếp, bởi vì cuộc nói chuyện này
khiến cô cảm thấy vất vả: “Chúng ta không nói chuyện này nữa——-có việc
đến công ty tìm chị, hoặc là gọi vào điện thoại của chị, chị còn có
việc, em cũng vào đi.”