Tiếu Dĩnh nằm trên chiếc ghế rộng và mềm mại, không
khỏi có chút hốt hoảng, thổn thức, đột nhiên cảm nhận bên cổ đau nhoi nhói, lúc
này đây cô mới bắt đầu định thần lại, mở to mắt ra liền bắt gặp ánh mắt đối
diện của Diệp Hạo Ninh.
Diệp Hạo Ninh nhìn cô, ánh mắt u tối, như đang suy
nghĩ điều gì, hình như có một cái gì đó ở tận sâu thẳm đột nhiên lướt qua rồi
vụt tắt. Anh lại cúi người xuống, nên cô không thể nhìn thấy những cảm xúc
trong mắt anh, chỉ nghe thấy anh nói lạnh lùng và bình thản từng từ từng từ
một: ” Tiếu Dĩnh, nếu nói về khả năng suy nghĩ nhiều việc một lúc, em luôn luôn
giỏi hơn anh nhiều đấy.”
Cô nghe mà giật mình, anh đã đứng lên và bỏ đi không
một chút lưu luyến, một góc của chiếc váy ngủ gạt nhẹ lên mặt cô. Phòng khách
rộng và trống trải , điều hoà hình như mở hơi quá lạnh, cô ngồi nguyên một chỗ,
đột nhiên cảm thấy lạnh thấu xương.
Thực ra Diệp Hạo Ninh đã dùng chính lời nói đùa của cô
trên xe để trả đũa lại cô.
Nhưng, hồi ấy sau khi chia tay Trần Diệu, cô đã từng
nghĩ rằng, trái tim của mình không thể dùng cho một người đàn ông nào khác nữa.
Chỉ một lần yêu đã đau khổ như thế rồi, làm sao còn có
sức lực để động lòng trước một người khác nữa?
Hơn nữa, cô một lòng một dạ với Trần Diệu, từ nhỏ đến
lớn đã trở thành thói quen, cho dù cuối cùng chia tay, cái thói quen ấy vẫn
không sửa được. Thế nên, từ cái lần xem mặt không chính thức ấy về sau, Tiếu
Dĩnh từ chối tất cả những lời mai mối của những người hảo tâm.
Nhưng cô vẫn không nhìn anh, một lúc sau, chỉ khe khẽ
nói lại: ” Cảm ơn”
” Chỉ là trẻ tuổi tài năng đầy hứa hẹn thôi.” Tiếu
Dĩnh cười cười không phục: ” Có biết thế nào là cậy tài khinh người không?”
Cô chưa từng gặp ngưòi nào cao ngạo vô lễ như vậy, đến
ngay cả nhìn người đối diện cũng cứ hơi hếch cằm lên, cơ hồ là khinh khỉnh.
Vì anh ta tốt nghiệp ở một trường danh tiếng nhất cả
nước, thế nên rất tự hào về việc học hành của mình, khi nói chuyện dương như có
vẻ vô tình chẳng coi những trường học danh tiếng khác ra gì, rồi còn hỏi Tiếu
Dĩnh: ” Tiếu tiểu thư sau khi tốt nghiệp đại học, có phải cũng gặp khó khăn khi
tìm việc đúng không? Bây gờ thị trường lao động là như vậy đấy, những cuộc
tuyển dụng lao động đều đầy ắp người nếu muốn lương cao nhưng xuất phát điểm
không cao thì thực sự là không ổn.”
Con người thì cũng nho nhã, mà sao thái độ và lời nói
lại làm cho người ta không thoải mái chút nào. Tiếu Dĩnh nhấp một ngụm trà,
liếc mắt nhìn anh ta, rồi đặt cốc trà xuống cười nói: ” Lý tiên sinh khi đi tìm
việc chắc là cũng chẳng mất mấy công sức.”
Người kia chậm rãi gật đầu: ” Vâng. Thực ra công ty
chúng tôi từ trước tới nay yêu cầu rất cao, tôi cũng có chút may mắn, trước khi
tốt nghiệp đã được ký hợp đồng.”
May mắn cái con khỉ! Tiếu Dĩnh mặt thì cười cười,
trong lòng thì lại chửi, vì trên mặt anh ta chẳng nhìn thấy vẻ gì là may mắn và
khiêm tốn cả.
Một lúc sau thức ăn được đưa lên, lại nghe anh ta nói:
” Những đồ ăn nhiều dầu mỡ, nhiều protein thế này thì chỉ nên ăn ít thôi, sẽ
rất dễ dẫn đến thừa Cholesterol.’
Món ăn là do Tiếu Dĩnh gọi, nhìn thấy anh ta không
chịu động đũa, cô cũng không khách sáo, gắp một miếng cho vào miệng rồi mới
quay sang cảm thán:” Lý tiên sinh hiểu biết nhiều về dưỡng sinh như vậy, học
vấn thì uyên bác, điều kiện công việc lại tốt, thật là hiếm thấy.”
” Cô quá khen. Nhưng rau vẫn là tốt, chất xơ tốt cho
tiêu hoá, giá cả cũng chấp nhận được.”
” Ôi dào, tiên sinh với tiểu thư gì.” bà chị đồng
nghiệp kiêm người đi trung gian ngồi bên cạnh cười nói: ” Đều đã quen nhau rồi,
nghe thế xa lạ quá. Sau này đều là bạn bè mà!”
Tiếu Dĩnh cắm cúi ăn, trong lòng nghĩ, làm gì có sau
này? Chẳng có sau này đâu!
Sau này không muốn gặp loại người này nữa. Chả trách
anh ta hơn 30 rồi mà vẫn chưa tìm được đối tượng.
Hứa Nhất Tâm nghe hết câu chuyện thì cười đến đau cả
bụng, ” Tiếu Dĩnh ơi là Tiếu Dĩnh, thật là chúc mừng cậu đấy, lần đầu tiên lại
gặp được loại người như vậy. Hơn nữa chắc chắn anh ta sẽ trường thọ, nếu không
có tai hoạ gì, lại chú ý chăm chút như anh ta, chắc chắn sẽ sống đến 180 tuổi.
Thật là sống lâu hiếm có, nếu cậu mà đi lại với anh ta thì làm sao mà chịu được
cơ chứ………….”
” Đi!” Cô lấy chân đạp bạn, ” Những chuyện như thế
này, lần sau chết cũng không đi.”
” Ừ. Thực ra tớ cũng đồng ý với cậu, nhưng hôm đấy
không phải là không có chuyện hay?
Tiếu Dĩnh chống tay lên cằm nhớ lại. Thực ra cũng
không thể nói là không có chuyện hay. Ít nhất ở giữa còn chem xen một sự nhầm
lẫn, mặc dù hơi xấu hổ một chút, nhưng trái lại ấn tượng còn sâu sắc hơn việc
gặp mặt gã kỹ sư Lý kia.
Nhưng nói tóm lại, Tiếu Dĩnh vẫn cho rằng ngày hôm đó
thật đen đủi, gặp toàn những ngưòi không ra gì.
Nhưng không ngờ rằng, chỉ một tháng sau, cô gặp lại
Diệp Hạo Ninh. Địa điểm có hơi đặc biệt, tại bệnh viện số 1 của thành phố.
Hôm đó vừa lúc cô đi công tác về liền bị mấy người bạn
kéo ra ngoài ăn uống một trận, khi ngồi trong phòng KTV đã cảm thấy có gì đó
không ổn, âm thanh quá ồn, làm cô hơi đau đầu. Khi đó chỉ nghĩ là do đi đường
xa về mệt lại uống thêm một chút rượu nên cũng không chú ý lắm, chẳng ngờ khi
về đến nhà cặp thử nhiệt độ mới phát hiện ra mình đang sốt.
38,4 độ, thảo nào mi mắt cứ nặng dần.
Lúc đó đã quá muộn, Tiếu Dĩnh chẳng nghĩ được ra có
thể nhờ ai đi cùng đến bệnh viện, nên cố gắng ra ngoài gọi taxi đến bệnh viện
khám.
Đèn của khu cấp cứu sáng choang, hành lang dài hun hút
nồng nặc mùi thuốc khử trùng, thỉnh thoảng có vài y tá khẽ khàng qua lại, nhưng
có rất nhiều người bệnh đang xếp hàng chờ khám và người nhà đi theo.
Hình như người nào cũng có người đi kèm, trừ cô.
Cô lấy được số khám rồi ngồi xuống, nắm chặt trong tay
cuốn sổ khám bệnh mỏng dính, vừa đúng chọn được hai chiếc ghế liền nhau chưa có
người ngồi, nên nhìn lại càng thấy lẻ loi.
Một lúc sau cảm thấy cơ thể khó chịu hơn, cô nghĩ
không biết có phải là nhiệt độ tăng thêm không, sờ tay lên trán nhưng lòng bàn
tay toàn mồ hôi nên chẳng phát hiện được gì. Cô thu tay về, đầu nặng trịch dựa
vào chiếc ghế cứng đờ, chỉ cảm thấy lạ, làm sao nửa đêm rồi mà bệnh viện vẫn
còn bận rộn như vậy?
Ngày xưa ở trường thật là sướng, bệnh xá trường ở gần
khu ký túc xá, chỉ phải đi bộ năm sáu phút, hơn nữa phòng cấp cứu chắc chắn
không giống như thế này, xếp hàng đã phải xếp cả nửa ngày, cấp cứu đã trở thành
chậm cứu.
Thực ra ban đầu cô cũng không biết. Cô rất ít khi bị
ốm, ngay cả thời điểm vất vả nhất trong những năm đại học là kỳ tập quân sự cô
cũng không có vấn đề gì, mọi người bị phơi nắng gần như ngất xỉu thì cô càng
phơi nắng tinh thần càng cao, mồ hôi đầm đìa nhưng tinh thần rất sảng khoái.
Hứa Nhất Tâm ghen tị mắng cô là đồ quái thai, cô chỉ
cười hì hì: ” Tớ thể chất tốt, mọi người ngưỡng mộ lắm đấy!” khoé môi cong
cong, rất đắc ý.
Nhưng thực tế chứng minh, những lời như vậy không nên
nói, nói nhiều rồi sẽ có báo ứng.
Cuối cùng thì cô cũng ốm một trận ra trò.
Từ cảm nhẹ chuyển thành sốt cao, tiếp theo đó là viêm
phổi cấp tính và sốt nhẹ kéo dài, khó chịu vô cùng, cứ như mất đi một nửa mạng
sống.
Và lúc đó mới nhận ra được cái hay của việc yêu đương,
vì có người ấy, từ đầu tới cuối ở bên cạnh hỏi han, tất cả mọi việc đều do
ngưòi đó lo liệu, còn cô chỉ cần dựa vào lòng anh và thở là đủ.
Lần đầu tiên đi cấp cứu là do Trần Diệu nửa đêm đạp xe
đạp đưa cô đi.
Đó là một đêm đông lạnh, tuyết ở hai bên đường dường
như tích lại cả mấy tuần vẫn chưa tan, cô bị cuốn trong cái áo bông dày cộp,
đến đôi mắt cũng suýt bị trùm mất trong khăn quàng, khi đó chỉ nghe thấy tiếng
bước chân của Trần Diệu bước trên con đường vắng vẻ, hình như trên mặt đường có
nước nên nghe thấy những tiếng lép bép khe khẽ.
Rõ ràng lúc ấy sốt chóng mặt rồi nhưng tai lại thính
hơn cả lúc bình thường, cô ngồi phía sau xe đạp, ngoài tiếng ho nặng nhọc của
chính mình dường như còn nghe thấy tiếng hơi thở của Trần Diệu.
Đột nhiên cô cảm thấy xót xa muốn rơi nước mắt, chỉ vì
trong lúc giá lạnh này vẫn còn có một người ở bên cạnh và chia sẻ hơi thở với
cô.
Cuối cùng đến được bệnh xá của trường, cô không còn
chút sức lực nào, anh bế cô đi khám – vào viện rồi đến chỗ truyền nước, mặc dù
cô khó chịu nhắm nghiền mắt lại nhưng vẫn biết có anh luôn ở bên cạnh cô. Dường
như thế là yên tâm rồi, ngón tay khẽ ngoắc lấy tay anh, hình như có môt chút ấm
áp từ ngón tay lan toả ra toàn thân……
Lúc đó Trần Diệu nhẹ nhàng hôn lên trán cô, an ủi: ”
Không sao dâu.” Cô chọn hoàn toàn tin tưởng vào anh, nhất định sẽ không sao.
Y tá đang đứng ở cửa gọi tên, Tiếu Dĩnh chậm chạp mở
mắt ra, ánh đèn ở trên đỉnh đầu sáng trưng, cô ngồi một lúc rồi vịn tay vào
lưng ghế từ từ đứng dậy.
Những bước chân cứ bồng bềnh, rõ ràng sàn lát gạch
cứng nhưng cô bước thấp bước cao như đi trên môt lớp bông. Chỉ sau hai ba bước,
cô cảm thấy hơi thở và nhịp tim rất nhanh, dường như thở không ra hơi, cô nghĩ
mình sẽ ngất xỉu sau đó, ai ngờ một giây sau có ai đó đã nhẹ nhàng đỡ lấy tay
cô.
Thực ra Diệp Hạo Ninh cũng rất ngạc nhiên, vào lúc này
tại nơi này, lại gặp lại cô. Một tháng trước cô đột ngột xông vào sảnh ăn của
anh, không những làm gián đoạn một cuộc điện thoại quan trọng mà còn hồ đồ nhận
nhầm anh là một người khác.
Diệp Hạo Ninh thừa nhận, hôm đấy mình có lẽ cũng đang
buồn chán nên cũng không nói rõ sự thật cho cô. Khi Tiếu Dĩnh tự giới thiệu,
phản ứng đầu tiên của anh là cô đang chào bán hàng hoặc giới thiệu bảo hiểm,
nhưng tiếp theo đó thì không giống nữa, vì rõ ràng nhìn cô không đủ mặt dày để
làm những việc này, hơn thế nữa là hình như không có vẻ là tự nguyện, đến nụ
cười cũng có vẻ miễn cưỡng.
Lúc này anh mới biết là cô nhận nhầm người, nhưng bỗng
nhiên lại không muốn nói cho cô biết, chỉ cảm thấy cô gái trẻ trước mặt có một
vẻ thuần khiết hơi ngô ngố, giống như một bông hoa được trồng trong nhà kính,
đã quen đuợc bảo vệ, thậm chí không dính phải dù chỉ là một hạt bụi nhỏ.
Thực ra anh đã sơm nhín thấy cô ngượng ngùng nhưng lại
càng cảm thấy thích thú. Anh nhìn vào mắt cô dưới ánh đèn, vốn dĩ là vì phép
lịch sự tối thiểu và sự tôn trọng, nhưng không biết tại sao, sau đó lại phát
hiện ra đôi mắt của cô cực kỳ sinh động, đen nhánh và trong sáng, giống như đá
đen, khi nói chuyện nó lấp lánh ánh sáng thanh tú, lại duờng như óng ánh.
Một lúc sau anh thậm chí có một chút mơ màng, dường
như thực sự bị thu hút, sau đó nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc của cô khi nhận điện
thoại, lại càng thấy buồn cười, thế nên cuối cùng mới chủ động nói ra tên mình
và không mong có cơ hội gặp lại, nhưng ít nhất anh cảm thấy cô thật thú vị cho
một bữa tối vốn rất yên tĩnh.
Nhưng Tiếu Dĩnh lúc này khác hoàn toàn với ngày hôm
ấy, nét mặt xám xịt hoàn toàn mất đi thầm sắc sinh động.
Anh đỡ cánh tay cô, nhìn một lượt rồi hỏi: ” Cô ốm à?”
nhìn cô dường như chưa hoàn hồn, bất giác giơ tay ra sờ lên trán cô.
Quả nhiên, đang sốt cao.
Kết quả là bác sỹ vừa kê đơn thuốc vừa trách móc: ”
Làm sao đến tân bây giờ mới đưa đến.”
Diệp Hạo Ninh ngồi bên cạnh, không biết nói gì.
Bác sỹ ngước mắt lên nhìn anh, ánh mắt lướt qua bàn
tay đang dìu Tiếu Dĩnh, giọng nói mới nhẹ nhàng một chút rồi lại cúi xuống tiếp
tục viết vào sổ khám bệnh, “……..Chút nữa đi truyền hai bình nước biển trước,
tôi sẽ kê thêm một số thuốc cho cô. Thanh niên bây giờ chẳng chú ý gì đến ăn
uống nghỉ ngơi, nên sức đề kháng càng ngày càng kém.”
Diệp Hạo Ninh gật đầu nói: ” Cảm ơn.”
Từng giọt từng giọt dịch truyền mát lạnh chảy vào mạch
máu, cuối cùng Tiếu Dĩnh cũng hồi tỉnh, nhìn người thanh niên đang đứng bên
cạnh, cô cau mày, rõ ràng biết khuôn mặt này nhưng bỗng nhiên chẳng nhớ anh ta
tên là gì. Chẳng lẽ sốt thành hồ đồ rồi ư ?
Cuối cùng chỉ nói đơn giản: ” Cảm ơn anh rất nhiều.”
” Không có gì.” Diệp Hạo Ninh khẽ cúi người xuống,
không biết lấy đâu ra mấy cái gối giúp cô kê ở dưới tay, rồi hỏi: ” Có cần
thông báo cho ai không?”
” Không cần.” hoặc có thể đang ốm nên giọng nói của cô
rất nhỏ, nhỏ hơn bình thường rất nhiều, khe khẽ dường như không nghe thấy gì,
cô nghiêng đầu rồi nhắm mắt lại, cố gắng mấp máy môi :” Cũng không làm phiền
anh nữa, chút nữa tôi có thể tự về nhà.”
Cô nằm trong căn phòng bệnh mà Diệp Hạo Ninh đặt, thân
thể mỏng manh ẩn dưới lớp chăn, thần sắc nhợt nhạt mệt mỏi. Một lúc sau không
thấy có động tĩnh gì, cô nghĩ rằng anh đã đi khỏi, trong lòng bỗng bi thương,
những ký ức tưởng như xa xăm những cũng không xa xôi quá lại lặng lẽ cuốn lấy
cô như cây dây leo, dần dần thít chặt làm cô không thể thở được.
Cô vùi mặt vào gối, ngay lập tức cảm thấy ươn ướt nơi
khoé mắt, càng lúc càng nhiều, nhưng không còn đủ sức để lau đi, cũng không
muốn ngăn bản thân khóc một lần cho thoả.
Nhưng, vào lúc đó, trán cô đột ngột được chạm vào mát
lạnh. Có lẽ vì cô đang sốt nên toàn thân nóng bỏng nên mới cảm thấy tay người
đó mát lạnh.
Cô thu người lại theo bản năng nhưng mắt vẫn nhắm
nghiền, không động đậy, chỉ có những sợi lông mi dài khe rung động.
” Tôi không muốn mọi người nghĩ rằng tôi bắt nạt cô.”
có tiếng nói của Diệp Hạo Ninh phía trên đầu cô, vẫn có vẻ như chẳng để tâm,
nhưng trong một đêm như thế này nó lại vô cùng ấm áp dịu dàng, lại giống như
một hơi thở thật khẽ thật trầm.
Thật kỳ lạ! Đã từng có phụ nữ khóc như mưa trước mặt
anh, nhưng anh chưa từng như bây giờ, dường như bất lực, không biết phải làm
gì.
Ngón tay anh dừng trong không khí vài giây rồi cuối
cùng vẫn khẽ khàng trượt qua nơi có nước mắt.
Hứa
Nhất Tâm vô cùng tò mò tình hình ngày hôm ấy, rất vui sướng dò hỏi: ” Lần trước
cậu gặp cái anh kỹ sư Lý đấy, điều kiện anh ta thế nào? Mới hơn ba mươi,đầu
tuổi trẻ mà thành đạt.”