Ăn xong cơm sáng, anh kéo cô ra khỏi cửa :"Chủ
nhật nên ra ngoài vận động nhiều vào, chứ không cứ ở lỳ trong nhà càng ngày
càng béo ra"
"Chủ nhật là ngày nghỉ, thì phải ở nhà nghỉ ngơi
chứ". Cô vừa phản bác lại anh, bước chân lại vâng lời tiến lên phía trước,
một hồi sau dường như suy nghĩ điều gì đó, liền cấu mạnh vào bả vai anh
:"Anh đang ám chỉ em béo à?"
Người bên cạnh khẽ huýt sáo :"....... Hơi hơi.
Anh không có ám chỉ em béo........." trông thấy bàn tay buông nhẹ nhũn ra
trở lại, mới lại nói :"Anh chỉ nói rõ thôi!......"
Cô ngẩn người, không khỏi thẹn quá hóa giận, vừa định
hạ tay xuống cấu lần nữa, kết quả là cửa thang máy mở ra, từ ngoài bước vào là
cặp vợ chồng dưới lầu, bởi lẽ từng chào hỏi Tiểu Dĩnh đôi lần, thế nên lúc này
bà vợ rất thân thiện gật đầu với cô, cởi mở hỏi :"Đi dạo phố cùng bạn trai
đấy à?"
Kỳ thực, ở đây không nhiều người biết cô đã có chồng,
chứ không thì lần trước các đồng nghiệp trong công ty cũng đã không trợn tròn
mắt há hốc mồm rồi.
Cô còn chưa kịp trả lời, kết quả là Diệp Hạo Ninh
đnwsg bên cạnh ho nhẹ một tiếng :"Thưa dì, cháu là chồng của Tiểu
Dĩnh". Sau đó nở nụ cười ấm áp lễ phép với đối phương đang có phần kinh
ngạc.
Mãi đến khi ra khỏi thang máy bốn phái không có người,
anh mới siết chặt vòng tay quanh eo cô, nói giọng châm biếm :"Anh giống
hệt tình nhân lén lút dưới lầu của em, em không là minh tinh màn bạc thật uổng
phí, cuộc sống đừi tư che giấu giỏi thật"
"Thế anh muốn em làm thế nào? Chẳng lẽ gặp ai
cũng bảo tôi có chồng rồi nhá!" cô quay lại vẻ mặt dương dương tự đắc nói
:"Với cả, tướng mạo với tuổi tác khí chất trẻ trung nhí nhảnh cũng chẳng
phải lỗi của em"
Diệp Hạo Ninh mỉn cười, mở khóa xe, tự tay mở cửa xe
bên ghế lái xe, rồi nói :"Vào đi"
Cô bất giác hoài nghi :"Làm gì thế?"
"Em chẳng phải nói có bằng lái rồi sao, có mang
theo không?"
"Đem theo thì có đem theo đây". Cô giơ túi
xách lên :"Ngày nào cũng nằm trong túi xách của em"
"Vậy thì lái xe đi"
Tùy tiện giao cho cô một chiếc xe hơi hàng hiệu mới
toanh trị giá vài chục triệu, chủ nhận chiếc xe ắt hẳn phải có tâm lý vững vàng
lắm đây.
Rõ ràng Diệp Hạo Ninh chíng là loại người này.
Anh ngồi ở ghế xe phụ, thậm chí nagy cả dây an toàn
cũng vẫn chưa thắt, dường như hoàn toàn tin tưởng vào cô, chỉ nhìn về phía
trước nói :"Đi thôi"
Tiểu Dĩnh hai tay nắm chặt lấy vô lăng, bất giác xác
nhận lại lần nữa :"Anh thật sự muốn em lái xe ra tiệm rửa xe ư?" mặc
dù chỗ cần đến chỉ cách đây hai đoạn đường, nhưng chí ít cô cũng đã mất 2,3 năm
không đụng đến xe, trong lòng không khỏi nhút nhát
Diệp Hạo Ninh lúc này mới quay sang nhìn cô :"Anh
thật không hiểu nổ em, đã thi lấy bằng lái lâu vậy rồi mà vẫn không dám lái xe?
Nếu không lái xe, thì sao lại mang theo bằng lái bên người chứ? Rốt cuộc em đã
nghe qua câu học đi đôi với hành bao giờ chưa vậy?"
"Bằng lái xe em thi lúc em học năm cuối đại học,
kúc đó đang thịnh hành mà, các bạn em đều đi học lái xe, em cũng đi theo góp
vui thôi. Lúc đó em chỉ nghĩ có thêm một tấm bằng cũng tốt chứ sao. Em nói nhé,
sau khi thi xong em đã sai sót một điểm nhỏ, đáng lý ra không được đậu
đâu..."
"Ồ? Vạy sau đó thì sao?"
"Sau đó... Sau đó hình như là người giám khảo đi
theo xe cảm thấy em cũng dễ nhìn, đành cho qua cho xong. Bởi vì lúc lên xe em
có nói chuyện với anh ta dăm ba câu, đại khái anh ta cũng có ấn tượng với em,
không nỡ để trời nắng nóng đuổi con gái nhà người ta xuống xe. Haiz, anh đâu có
biết chứ, lúc đó trước em cóc một cô bạn không đậu kỳ thi, lúc quay xe, va quệt
vào cây cột. Kết quả là khóc òa lên, xuống xe bỏ về dưới ánh nhìn chăm chú của
mọi người, thật là thê thảm". Trong lúc trò chuyện, cô đã xoay chìa khóa
mở ga, khở động máy thao tác không mấy thuần thục lắm. Chiếc xe men theo mặt
đường bằng phẳng rộng lớn miễn cưỡng lăn bánh.
Năm đó làm thế nào mà lấy được bẳng lái xe, chuyện này
Tiểu Dĩnh chưa bao giờ nhắc đến cả. Trong lúc tình hình cấp bách cô liếc mắt
nhìn Diệp Hạo Ninh, chỉ trông thấy anh khẽ nhíu mày, cô những tưởng anh bị hú
hồn, thế là mỉm cười sung sướng :"Cho nên, em rất xứng đáng với cái tên
sát thủ nơi xa lộ đây, em thấy anh nên thắt dây an toàn cho chặt vào. Còn bẳng
không thì anh lái xe đi nhé?"
Nào ngờ Diệp Hạo Ninh không hề cử động, vẫn ngắm nhìn
cô.
Cô chậm rãi cẩn thận kiểm soát tốc dộ và phương hướng,
con mắt tuy không dám nhìn ngang ngó dọc lung tung, vẫn không ngậm miệng lại,
không kìm được cười rộ lên :"Anh không phải là bị hù dọa thành ngốc nghếch
rồi đó chứ? Haiz, thật ra thì tài lái xe của em cũng không đến nỗi tệ như tưởng
tượng của anh đâu. Huống hồ, hôm qua chẳng phải đã nói là gì, xe của nah đã mau
bảo hiểm từ lâu rồi mà..."
"Anh chỉ đang nghĩ là..." Diệp Hạo Ninh đột
ngột lên tiếng, làm gián đoạn lời nói nhảm thao thao bất tuyệt của cô, khẽ híp
mắt lại dường như thật sự nghi hoặc :"Anh chỉ đang nghĩ là, lẽ nào hồi còn
học đại học em đáng yêu hơn bây giờ sao?"
"Anh có ý gì đây?"
"Chứ không phải thì sao giám khảo lại thấy em dễ
nhìn nhỉ?"
"......."
Không tức giận, không tức giận. Tiểu Dĩnh nói thầm
trong bụng, bởi vì sớm đã trở thành thói quen rồi. thế là cô chỉ ngừng trong
giây lát, rồi nói qua loa :"Em biết mà, anh đang ghen tỵ với em, là đả
kích em để trả đũa em. Không phải anh là người bị hiểu lầm là bạn trai em đó
sao. Nhưng mà Diệp Hạo Ninh à, em cảnh báo anh, lần sao còn cái kiểu tấn công
đả kích người khác như thế thì cẩn thận đấy, em không khách sáo với anh đâu!''
Thật ra thì không khách sáo cái gì chứ, không khách
sáo thế nào nào. Cô tạm thời chưa nghĩ ra, cũng không ngờ mình lại đột ngột đạp
chân dẫm vào chân ga.
Chiếc xe vốn dic đang duy trì trong trạng thái thong
thả chầm chậm trên đường với vận tốc 40km/h, lúc này chỉ nghe thấy tiếng động
cơ "vèo", liền lập tức tăng tốc, cứ thế lao thẳng về phía trước.
Phía trước vừa đúng là phần đường dành cho người đi
bộ, bên đường còn dựng một chiếc đèn cảnh báo, như đang nhấp nháy chiếc ắmt rất
lớn màu vàng.
Thật ra mặc dù tốc độ tăng lên cĩng không phải là quá
nhanh, cao lắm àl 50-60km/h, huống hồ phái trước cũng không người không xe.
Nhưng thình lình Tiểu Dĩnh như tự hù mình, vội vàng nhả ga, nhưng theo tiềm
thức lại đạp phanh xe ngay cạnh. Bánh xe khó khăn lắm mới dừng đúng vạch màu
trắng trên đường, cặp mắt cô cập sát vào trước cửa sổ, hít một hơi thật mạnh,
lúc này mới quay đầu nhìn Diệp Hạo Ninh, thực sự cảm thấy xấu hổ chật vật.
"Ở đây không được đậu xe" Diệp Hạo Ninh
giọng điệu bình thản nhắc nhở cô "Đi tiếp đi"
"Em lái nữa ư?" cô nhăn nhó nhíu mày, lái xe
chả thú vị chút nào, trong lòng cầu mong có thể đổi vị trí với anh ngay tức
khắc.
"Ờ, tiếp tục đi"
Cô đột ngột cảm thấy anh giống như thầy giáo trong
trường dạy lái xe, biểu cảm y hệt, giọng điệu y chang, cơ hồ hoàn toàn yên tâm
với một đồ đệ như cô.
Thế nhưng cũng không giống lắm, bởi vì anh không có
cặp mắt sáng như đuốc của thầy giáo, cơ hồ không biết cô thoáng chốc thất thần.
Bởi vì cô nhìn thấy Trần Diệu.
Tuy là anh đi rất nhanh, bóng hình quen thuộc ấy dường
nha thoắt cái đã biến mất ở góc cua, tuy là khoảng cách không gần, nhưng chỉ
cần liếc mắt nhìn cô vẫn nhìn thấy anh.
Thê nên bỗng chốc mất kiểm soát, dường như chỉ là phản
xạ có điều kiện của tiềm thức.
Sau này vô tình kê lại chuyện này cho Hứa Nhất Tâm
nghe, Hứa Nhất Tâm nói :"Cậu không định lái xe đâm chết hắn ta đấy chứ?'
Tiểu Dĩnh bất giác cười mỉa mai :"Xí, tớ cũng
không hận anh ấy, sao lại muốn anh ấy chết chứ?"
"Tớ lại không tin, thật sự trước giờ cậu không
hận sao?"
..... "Trước đây thì có thể, nhưng bây giờ thi
không", Tiểu Dĩnh ngẫm nghĩ nói :"Có lẽ tớ nên cảm ơn anh ấy. Nếu như
không phải anh ấy, có lẽ hiện giờ tớ vẫn là con gái cứ bám theo sau bạn trai
hoặc chồng, như mãi mãi không thể trưởng thành được. Lúc chia tay anh ấy nói
cũng đúng, tớ không nên chuyện gì cũng dựa dẫm ỷ lại vào anh ấy.Là tớ đã tạo
cho anh ấy quá nhiều áp lực, cứ không cũng anh ấy chia sẻ mọi điều, cho nên mới
dẫn đến kết cục như vậy. Kỳ thực anh ấy đã dạy tớ, mỗi người đều có không gian
riêng, mỗi người đều là một cá thể riêng biệt độc lập. Cho nên không ai là toàn
bộ thế giới của tó. Cũng như thế thôi, tớ cũng không thể trở thành duy nhất của
ai đó.
Hứa Nhất Tâm suy nghĩ một hồi mới nói :"Cũng bao
gồm tất cả ư? Diệp Hạo Ninh thì sao? Đàn ông với nhau cũng không hoàn toàn
giống nhau đâu, có lẽ Diệp Hạo Ninh cũng không phản đối chuyện cậu ỷ lại vào
anh ấy đâu!"
"Anh ấy à?" Tiểu Dĩnh bĩu môi, dường như
không giấu gì cười nói :"Con tim anh ấy còn sâu sắc hơn cả Trần Diệu, đến
giờ tớ vẫn chưa thể nhìn thấu anh ấy được. Huống hồ, thầy giáo bọn mình lúc nhỏ
đã dạy rồi đấy thôi, sai lầm chỉ phạm một lần, sau đó điều cần làm là rút ra
bài học và kinh nghiệm để phấn đấu và cố gắng không lặp lại sai phạm lần
nữa"
Hôm đó cô rốt cuộc đã bình yên vô sự lái xe an toàn
đến tiệm rửa xe, sau khi bàn giao lại chìa khóa cho thợ, Diệp Hạo Ninh liền kéo
cô đi ra ngoài.
Anh nói :"Em căng thẳng thế, cả lòng bàn tay toàn
mồ hôi"
Cô thành thật thừa nhận :"Căng thẳng chưa sao, từ
hồi lấy bằng lái xe đến giờ chưa đụng tới vô lăng, anh nói xem em có sợ không
nào?" lại cảm thấy lòng bàn tay nóng dầu, thật sự không thoải mái chút
nào, muốn tìm một chỗ để rửa tay, nào ngờ bị Diệp Hạo Ninh nắm chặt tay như
vậy.
Bàn tay anh ấm áp và khô rái, cô nửa muốn nửa không
muốn vùng aty ra, liền ngoan ngoãn không cử động nhúc nhích gì nữa.
Cả buổi sáng chủ nhật đẹp trời như vậy, vỗn dĩ nên ằnm
trong phòng khách mát mẻ sảng khoái xem ti vi, lướt web, hoặc lượn lờ những
trung tâm mua sắm mát mẻ. Thế nhưng Diệp Hạo Ninh lại cho rằng hoạt động trên
là "càng ngày càng béo ra" còn những hoạt độn sau thì xem chừng lại
phù hợp với sở thích của anh. Vì thế mà Tiểu Dĩnh cảm thấy có chút phiền muộn,
đứng ngay bên đường ngẩng đầu lên nhìn mặt trời đã lên cao vòi vọi, nheo mắt
lại nói :'Bây giờ đi đâu nữa?"
Cô đoán chừng Diệp Hạo Ninh cũng đang nghĩ không ra.
Bởi lẽ anh khẽ ngừng lại, chỉ bình thản nói :"Tùy
em". Anh rõ ràng trước nay vốn không ưu dùng hai từ này. Trước đó có một
lần hai người ra ngoài ăn cơm, nhìn cô chăm chú nghiên cứu menu thực đơn, anh
lại cười nói :"Thói quen này thật không tồi, không giống đại đa số những
phụ nữ khác, không xem gì cả cứ thế nói tùy thôi, nghe xong khiến người khác
đau cả đầu". Lúc đó hai người chỉ là bạn thông thường thôi, thế nên cô
thầm nghĩ, xem chừng con người này kinh nghiệm phong phú lắm đây!
Thực sự kiếm không ra địa điểm giết thời gian, cuối
cùng Tiểu Dĩnh tùy tiện đề nghị :"Chúng mình đi xem phim đi". Thật ra
cô vừa kịp nghĩ đến tấm áp phích quảng cáo hôm qua ở ngoài rạp chiếu phim nào
đó. Có rất nhiều bộ phim châu Âu đang được trình chiếu, phản ứng của mọi người
cũng khá tốt. nhưng điều quan trọng hơn là, ngồi trong rạp thật tuyệt, vừa ăn
vừa uống vừa mát mẻ, hoàn toàn thích hợp với nhu cầu của cô lúc này .
Diệp Hạo Ninh cúi đầu nhìn cô, khẽ nhướn mày, lại
không biểu hiện gì khác thường, xoay người gọi thợ xe đang đứng ở cửa tiệm bàn
giao xe lại, sau đó hai người đón taxi đi.
Một ly coca lớn, một bỏng ngô lớn. Tiểu Dĩnh vui mừng
hí hửng ôm thức ăn ngồi vào ghế, chỉ nghe thấy Diệp Hạo Ninh thủ thỉ bên cạnh
nói :"Anh thấy em mới là heo đấy". Cô nghĩ ngợi một lát, mới nhớ ra
sáng nay mình có mắng anh như thế. Haiz, thật là nhỏ mọn, lòng dạ hẹp hòi thù
dai thế.
Cô mặc kệ, bởi vì phim sắp chiếu rồi, ánh đèn bốn phía
nhanh chóng tắt phụt.
Kết quả là hồi sau Diệp Hạo Ninh lại nói :"Sao
lại muốn xem Harry Potter chứ?" Nghe giọng điệu đó, dường như có chút
phiền muộn nhưng lại không thể nổi cáu được
Cô chỉ giả vờ như không nghe thấy, cắn ống hút uống
một ngụm coca rồi mới cười hỉ hả nói :"Tại hay mà"
"Em không phải đã mua sách rồi sao?"
"Mua sách thì không thể xem phim à? Đây là cái lý
gì vậy?"
Phim vừa mới bắt dầu, âm thanh xung quanh phát ra
tiếng nhạc quen thuộc dạo đầu, Tiểu Dĩnh quay lại đưa mắt nhìn anh trong bóng
tối mập mờ, nói với anh bằng giọng điệu và ngữ khí chân thành nhất :"Thật
ra phim này diễn cũng hay mà, thật đấy, anh thử kiên nhẫn xem đi" sau đó
mắt nhìn chăm chăm vào màm ảnh rộng, bỏ mặc anh.
Tuy nhiên trên thực tế thì Diệp Hạo Ninh cảm thấy bộ
phim này cực kỳ nhàm chán, thực sự không thể hiểu vì sao Tiểu Dĩnh lại có hứng
thú với thể loại xa rời thực tế như vậy, quả là lý trí chưa chín chắn trưởng
thành.
Thế nhưng cô dường như quyết chí không để tâm đến anh,
anh chỉ còn cách ngồi xem phim cùng cô, đôi lúc giơ tay qua giành ăn bỏng ngô
với cô.
Ban đầu Tiểu Dĩnh cũng không để ý đến, mắt cứ dán chặ
vào màn hình, một tay chuyển động giữa hộp giấy và miệng cứ thế đưa lên hạ
xuống
Sau đó đột nhiên cảm thấy trong lòng trống rỗng, lúc
này cô mới phản ứng, quay đầu sang chỉ thấy Diệp Hạo Ninh đang ôm lấy hộp bỏng
ngô lớn, ánh sáng chiếu lúc sáng lúc tối phát ra từ màn ảnh chiếu rộng vào
khuôn mặt tuấn tú của anh, trông hơi hài hước buồn cười
Cô rộ lên "Anh thật vô vị thế ư?" giọng điệu
dồn nén thấp, trong lòng đột nhiên dâng lên một loại cảm xúc vui sướng, bởi vì
cuối cùng có thể trông thấy bộ dạng tiu nghỉu mất kiên nhẫn của anh.
Diệp Hạo Ninh trong bóng tối trề trề môi, không trả
lời
Cô giơ tay, giật lấy hộp giấy ôm vào lòng bộ dạng đắc
chí, nói nhỏ :"Cái này là của em, ai bảo anh lúc nãy không mua"
"Là anh trả tiền mà, quỷ sứ hẹp hòi" anh
cười như không cười cập sát vào, hơi thở trải dài bên cổ cô, khiến cô nín thở.
Nào ngờ một lúc sau cánh tay Diệp Hạo Ninh giơ ra, lấy
ly coca cô đặt bên góc tay vịn ghế, hút liền hai hớp.
Cô nhíu mày, lại giơ tay ra giành lạo, lại bị anh
thuận thế nắm lấy lòng bàn tay.
"Anh làm vậy sao em ăn được?"
Anh nhướn àmy cười thấp giọng :"Anh không để tâm
vào việc em ăn mà"
Đang trình chiếu bộ phim Harry Potter mà, bộ phim điện
ảnh trong sáng như vậy. Hơn nữa phim được chiếu trong khán phòng đến hơn phân
nửa là những bạn nhỏ có phụ huynh dẫn đến, bao nhiêu khán giả tận tình như thế!
Thế nên dề tài này rõ ràng là lỗi thời không hợp với
thời đại nữa, cô lấp tức liếc mắt khinh khỉnh nhìn anh, cũng không để tâm anh
có nhìn thấy ánh mắt của mình không :"Người như anh thật không trong
sáng"
Thật ra cô chỉ tùy miệng nói thôi, kết quả anh hiếu kỳ
nói :"Không trong sáng ở chỗ nào nào? Anh chỉ là ra oai thôi" giọng
điệu hài hước lười nhác :"E là chính em nghĩ lệch lạc đấy!"
Mãi đến khi phim chiếu xong, bước theo dòng người
ngoài đại sảnh lớn sáng rực, Tiểu Dĩnh cảm thấy trên mặt Diệp Hạo Ninh vẫn nở
nụ cười lỳ quái.
Thế là không nhịn được, thở hổn hển giải thích đến lần
thứ n :"Em chẳng suy nghĩ gì cả, càng không phải là nghĩ lệch lạc nhá! Là
suy nghĩ của anh không trong sáng đó"
"Ồ,vậy à" anh một tay nắm ở eo cô, tùy tiện
hỏi vặn lại.
"Đương nhiên!" cô ngừng lại, có chút ngờ vực
:"Tâm trạng của anh hôm nay có phải rất tốt không?"
"Sao em hỏi vậy?"
"Bởi vì anh chịu xem một bộ phim cùng em hai
tiếng đồng hồ. Hơn nữa, lại là một bộ phim thiếu như cực kì nhàm chán trong mắt
anh nữa, biểu hiện quá tốt, em cũng nghĩ cũng là vì hôm nay tâm trạng anh vui
thôi!"
Anh
khẽ dừng bước, cúi đầu nhìn cô :"Sao lại trùng hợp thế nhỉ, bình thường những
lúc em nói năng hòa nhã và dễ nghe lời anh, anh cũng cảm thấy đó là vì tâm
trạng em đang vui"