Trước Quốc Khánh 1 ngày vừa đúng thứ 7, Tiểu Dĩnh đi
máy bay về thành phố C buổi trưa, trực tiếp đến nhà bố mẹ chồng.
Nhấn chuông cửa, ván cửa rất nhanh mở ra, cô liếc mắt
nhìn người mở cửa phái trước mặt, sau đó đặt đồ xuống, nói "Mẹ, con về
rồi"
Diệp mẫu trước đó cũng không rõ đang nói chuyện điện
thoại với ai, vừa đặt ống nghe xuống, quay người lại trông thấy cô bất giác có
chút kinh ngạc :"Không phải nói là ngày mai con mới về sao?"
"Ồ, dù sao cũng không có việc gì, nên con đến sớm
một ngày"
"Thế sao không bảo Hạo Ninh ra sân bay ?"
Tiểu Dĩnh cúi đầu thấp lục tìm trong túi da, lấy chiếc
khăn choàng cho mẹ chồng "Mẹ, đây là quà mừng Quốc Khánh của mẹ"
Diệp mẫu vui mừng đón nhận, thuận tiện nắm chặt tay
cô, liếc nhìn Diệp Hạo Ninh giọng oan trách :"Chỉ có con dâu là tốt,
thương mẹ hơn con trai" lại nói với Tiểu Dĩnh :"Nó ấy à, lần nào cũng
về tay không, làm như cố ý về nhà ăn chầu ăn chực"
Tiểu Dĩnh cúi mắt xuống cười cười, trong lòng nghĩ, có
ăn chầu chực thì mẹ cũng tình nguyện mà.
Diệp Hạo Ninh ngồi một góc, trông thấy tình cảnh so
sánh tình mẫu tử với nàng dâu, cũng cười nói :"Trước đây con không phải
không mua đồ về sao, nhưng có bao giờ mẹ vừa ý đâu? Vả lại mẹ thấy Tiểu Dĩnh
tốt, không chừng có phần nửa là công lao động của con đấy!"
Kết quả Diệp mẫu còn chưa kịp nói, Tiểu Dĩnh đã cười
nhạt tiếp lời :"Nói thế thì em cũng phải cảm ơn anh sao?"
Không đúng! Lời nói ra của côn có hơi hối hận. Không
nên nói giọng điệu thế này, cũng không nên phối hợp với biểu cảm lúc nãy. Kỳ
thực nên nhẹ nhàng dịu dàng hơn chút mới đúng, tốt nhất mang theo nụ cười
duyên, bởi vì như vậy mới giống cặp vợ chồng son liếc mắt đưa tình chứ. Còn
điệu bộ của cô lúc này, lại càng giống như góa phụ đang oán giận. Thế nhưng, rõ
ràng cuộc sống an lành bình ổn là thế, lại vì hà cớ gì mà nổi giận chứ?
Mau mắn thay mẹ chống đang bận tháo chiếc khăn choàng
tơ lụa ra, nhìn chăm chú dưới ánh đèn, cơ hồ không nhận ra sự bất an của cô.
Cô đứng dậy, chỉ trông thấy Diệp Hạo Ninh một tay
chống cằm, ánh mắt thâm sâu đang di chuyển theo những động tác cử động của cô,
khiến cô cảm thấy mất tự nhiên
Lúc này dì đi từ bếp bưng lên vài chén con, đon đả nói
:"Đến uống canh trước đi cháu, bữa cơm trưa sắp có rồi!" lại quay đầu
cười với Tiểu Dĩnh :"Vừa đúng có canh măng hầm gà, mau đến đây đi
cháu!"
Thật hiếm thấy, bố chồng Diệp Hướng Quốc hôm nay cũng
ở nhà, đến giờ cơm ông cầm tờ báo di từ trên lầu xuống, gật đầu với Tiểu Dĩnh,
lại hỏi :"Dạo này công việc tốt không con?"
Cô mỉm cười :"Vẫn tốt ạ"
"Vậy thì được rồi, cho dù có bận thế nào thì cũng
phải giữ gìn sức khỏe!"
Cô vội vàng đáp trả :"Vâng, con biết rồi"
Tuy là thường ngày tiếp xúc rất ít, nhưng Tiểu Dĩnh và
bố của Diệp Hạo Ninh vẫn quan hệ rất tốt, chỉ cảm thấy người già nhà này vốn dĩ
tính cách và thái độ cực kỳ hòa nha, hoàn toàn không có chút gì kiểu cách và
kiểu cọ, thật sự lại rất dễ gần.
Cô từng nghĩ rằng, cuộc hôn nhân của cô dẫu có những
sai phạm và thất bại thế này thế nọ, nhưng chí ít thì mỗi quan hệ giữa cô và
gia đình nhà Diệp Hạo Ninh hoàn toàn rất xứng đáng và đáng giá.
Bốn người họ cùng ngồi vào bàn ăn cơm, sau đó Tiểu
Dĩnh bị Diệp mẫu kéo lên phòng ngủ trên lầu nói chuyện phiếm.
Kỳ thực trong lòng cô cũng có chút lo sợ, lên lầu nhất
định người phụ nữa đứng tuổi rồi sẽ lại chắp nhặt chuyện bế cháu nội đây, dù là
Diệp mẫu vốn tính khí rất tốt cũng sẽ không ngoại lệ, cũng sẽ nắm chặt lấy đề
tài này không chịu thoải mái buông tay ra, mà lại là đề tài cô không có hứng
thú thảo luận nhất nữa chứ.
Cô khẽ rà soát một vòng khi đi ngang qua phòng khách,
lúc Tiểu Dĩnh đi lên cầu thang theo tiềm thức lại ngoái đầu lại nhìn, chỉ thấy
Diệp Hạo Ninh đang ngồi trên ghế sofa chuyện trò cùng Diệp Hướng Quốc, ánh mắt
rớt tại vị trí khá xa chỗ cô, vỗn dĩ không hề chú ý đến cô.
Xem chừng muốn trông cậy vào anh ta cũng không được
rồi.
Cũng may lên lầu hai ngồi mới mới được hai phút, Diệp
Tư Nhan em gái đang ở Châu Âu của Diệp Hạo Ninh vừa kịp lúc điện thoại về, cô
liền nhận lấy ống nghe điện thoại từ tay Diệp mẫu nói dăm ba câu.
Cô hỏi :"Bao giờ thì em về?"
Giọng Diệp Tư Nhan trong điện thoại vừa rõ ràng lại
lanh lảnh:" Chắc phải đợi đén trước sau giáng sinh. Anh chị nghỉ quốc
khánh có định đi chơi đâu không?"
"Tạm thời chưa có kế hoạch gì. Chỉ là về nhà thăm
bố mẹ chị thôi"
"Ồ, anh trai em đi cùng phải không? Cho em gửi
lời hỏi thăm bố ẹm chị"
"Ừ, cảm ơn em nhiều"
"Đều là người trong nhà cả, khách sáo gì hả chị.
Đúng rồi, anh trai em đâu?"
"Anh ấy đang ngồi dưới nhà nói chuyện với bố. Em
có muốn nói chuyện với bố và anh không?"
"Vâng ạ..."
Tiểu Dĩnh cuối cùng cũng tìm được cơ hội, vội vàng
chạy ra, đứng trên lan can lầu hai nhìn xuống, kết quả chỉ thấy hai cha con
Diệp Hạo Ninh mỗi người một góc, người già thì đang đọc báo, trẻ thì cúi đầu
mân mê điện thoại.
Cô nói :"Bố ơi, điện thoại của Tư Nhan"
Tiếp đó hai người đồng loạt đáp trả ngẩng đầu lên, cô
lại nhìn sang Diệp Hạo Ninh nói :"Cô ấy cũng muốn nói chuyện với anh đấy,
mau đến nghe đi"
Sau đó, Tiểu Dĩnh không khỏi ủ dột suy nghĩ, nhất định
là vừa ăn cơm quá no đến mức đầu óc hồ đồ luôn rồi, lại quên mất khắp nơi trong
nhà đều có số nội bộ, còn mong chờ Diệp Hạo Ninh lên lầu để ngắt quãng cuộc đối
thoại đầy hứng thú của Diệp mẫu về đứa cháu nội chưa ra đời nữa chứ.
Kết quả chỉ trông thấy bố chồng vẫn ngồi ở đó nói
giọng đều đều chậm rãi :"Tư Nhan à..."
Gương mặt của Tiểu Dĩnh hơi suy sụp, nào ngờ xoay đầu
lại vừa gặp đúng ánh mắt của Diệp Hạo Ninh, thân hình thon dài vẫn đang tựa
thoải mái vào chiếc ghế sofa, hai tay đan chéo phía sau đầu, nhìn cô bằng đôi
mắt cười như không cười.
Lúc đó chỉ nghe thấy Diệp mẫu trong phòng nói
:"Tiểu Dĩnh, con làm gì ngoài đó vậy? mau lên đây mẹ cho con xem ảnh
này!"
"Vâng" cô đáp trả, chỉ thấy nụ cười nơi khóe
môi của Diệp Hạo Ninh dường như càng sâu hơn, cô bất giác trừng mắt nhìn anh,
chiếc cằm hung hăng tạo nên hình dáng của miệng lúc phát âm "làm gì
hả?"
Kết quả anh cũng học theo cô, lặng lẽ động đậy khóe
môi, sau đó ánh mắt liền tiễn con tim không cam lòng lại vừa bất đắc dĩ của cô
quay lại phòng ngủ.
Diệp mẫu không biết lôi đâu quyển album ảnh, chỉ vào
một bức ảnh trong đó nói :"Tiểu Dĩnh con xem này, lúc nhỏ Diệp Hạo Ninh
trông đáng ghét thật đấy!"
Cô chụm đầu cúi xuống, là bức ảnh cô chưa bao giờ
thấy.
Diệp Hạo Ninh trong tấm hình chỉ mới 5,6 tuổi, toàn
thân mặc bộ đồ thủy thủ, còn bé gái bên cạnh dường như còn nhỏ tuổi hơn, yêu
kiều đáng yêu, mặc bộ váy như công chúa màu phấn nhạt, tóc chải như búp bê. Bởi
vì chiếc váy xinh đẹp bị đống đất làm vấy bẩn lên, vì thế mà òa khóc lên, lông
mày và sống mũi đều nhăn lại, miệng mép xệch. Thế nhưng Diệp Hạo Ninh lúc đó
hai chỉ khoang tay đứng cạnh nhìn, trên mặt còn nở nụ cười ngây thơ vô tội nữa
chứ, chỉ có dôi mắt đen lay láy ẩn chứa một sự đắc chí mơ hồ...
Diệp mẫu chỉ cho cô, bất giác mỉm cười:"Con xem
bàn tay nó giấu sau lưng"
Còn không phải sao, cả bàn tay toàn là đất, đằng sau
lưng anh cẫn còn cả đống đất, giống như là sau khi nhào nặn xong thì tiện tay
vứt ra đằng sau.
"....thật ghét quá" Tiểu Dĩnh cười nói,
trong lòng đay nghiến con người này lúc nãy còn chậm rãi khẽ nhướn nhướn mày,
còn nói theo cô bằng hình dáng cử động của miệng "Thật đáng thương"
sau đó thì nhìn cô từ xa xa, nụ cười gian như hồ ly vậy
Chẳng trách được, hóa ra là từ bé đã phá thế rồi cơ
mà!
Nhìn dáng vẻ anh trong bức ảnh, kỳ thực càng giống như
một con ma nhỏ, khiến người khác càng không nhịn được thêm một đôi cánh đen vào
sau lưng anh.
Cô cứ nghĩ Diệp mẫu tất nhiên sẽ lật bức ảnh của Tư
Nhan cho cô xem, kết quả lại trùng hợp tìm thấy bức ảnh này.
Tiểu Dĩnh trông thấy bức ảnh đột nhiên hỏi :"Bé
gái này là Tư Nhan phải không?"
Diệp mẫu khẽ lắc đầu :"Không phải, là một cô bé
hàng xóm trước đây!"
Ôi thảo nào mi mắt không giống Tư Nhan!
"Vậy cũng coi như là bạn thuở nhỏ của Diệp Hạo
Ninh rồi, thế nhưng hiện giờ con chưa gặp mặt"
Diệp mẫu cười cười, gấp nhẹ cuốn album kêu một tiếng
"bụp", sau đó là như kjo có việc gì, nói :'Đã sang Singapore rồi,
hình như lúc đó còn và Hạo Ninh còn cưha quen nhau, không gặp mặt cũng là
chuyện thường thôi!"
Tiểu Dĩnh trong lòng xao động nhẹ, một dòng suy nghĩ
chợt lóe lên, không kịp chụp lấy. Chỉ là cảm thấy bản thân hôm nay có khác
thường, thế nên mới nhfiu vẫn đề như vậy :"Sau này cũng không quay về nữa
hả mẹ?"
Diệp mẫu nhìn cô, ngữ khí vẫn dịu dàng "Không rõ
lắm" lại nắm lấy tay cô, đứng dậy, chủ dộng kết thúc đề tài nói chuyện
:"Xuống nhà ăn trái cây với mẹ, cũng chẳng rõ con a đầu Tư Nhan này nói
chuyện với hai bố con nó xong chưa nữa"
Ăn xong trái cây, ngồi một lát, hai người họ mới lái
xe về nhà.
Sau khi trầm mặc một nửa đoạn đường, Diệp Hạo Ninh mới
mở miệng nói :"CŨng không thể lần nào cũng dựa vào anh giải vây cho
em" anh cứ ngỡ cô vẫn giận dỗi chuyện lúc nãy.
Tiểu Dĩnh gật đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ :"Em cũng
chẳng cần dựa vào anh. Đàn ông mà dựa vào được, heo nái cũng leo được lên
cây"*
*Câu thành ngữ chơi chữ: ý nói một số người bi quan
trong tình yêu sẽ quan niệm rằng tất cả đàn ông không thể dựa vào được,cũng như
heo nái không thể leo lên cây. Ý câu này muốn nói nếu đàn ông mà có thể dựa dẫm
vào họ được thì hoe nái cũng leo cây được rồi
Diệp Hạo Ninh dở khóc dở cười quay đầu liếc nhìn cô
:"Hai ngày nay em làm sao vậy? nắng mưa tính khí thất thường"
"Có thể gần đây bị lây nhiễm gần mực thì đen gần
đèn thì sáng"
Dường ưnh không có tâm trạng chấp vặt với cô, lái xe
đến dưới lầu thì ngừng lại, Diệp Hạo Ninh nói :"Em về trước đi, anh còn có
việc phải làm"
Tiểu Dĩnh vỗn dĩ không có ý định xuống xe, khuỷu tay
vẫn đang đặt tại nắm cửa xe, liếc mắt nhìn anh, đột nhiên hỏi không suy nghĩ
:"Nói đi, anh có người hay sự việc nào khiến anh khó quên không?'
Anh không hiểu ý của cô, khẽ nhướn mày
Cô lại nói :"Ví dụ như là thanh mai trúc mã chẳng
hạn, hay là mối tình đầu. Đsung vậy, mối tình đầu của anh là ai? Người đó giờ ở
đâu?"
Diệp Hạo Ninh xem đồng hồ, thần sắc không đổi, chỉ nói
:"Anh thấy lúc này thảo luận vẫn đề này không thích hợp, anh sắp trễ
rồi!"
Cô tiếp tục bất động như núi :"một hai câu nói có
thể trả lời được câu hỏi, không tốn quá nhiều thời gian của anh đâu!"
Anh nhìn cô hồi lâu, đột nhiên không rõ ý vị mỉm cười,
khẽ thả lỏng phanh xe, chân ga dưới chân khẽ nhấn nhẹ, chiếc xe thuận theo con
đường cao tốc lăn bánh chạy đi.
"Dẫn em đi gặp mối tình đầu của anh"
"Á,
anh muốn làm gì?"