Tiểu Dĩnh chán nản, từ sau câu nói ấy liền ngậm miệng
lại, thậm chí cả mắt cũng nhắm lại, không thèm nhìn thẳng vào mắt anh nữa.
Kết quả là sau bữa ăn mẫu thân đại nhân nói
:"Tiểu Dĩnh, mau đem trái cây này đưa cho Hạo Ninh đi" trong lòng bàn
tay bà là trái đào vừa to vừa đỏ hồng.
Diệp Hạo Ninh đang ngồi trên chiếc ghế sofa đơn cách
đó không xa xem tivi, chương trình văn nghệ tổng hợp ngày quốc khánh vừa hài
hước vừa náo nhiệt, rõ ràng là vốn không thích hợp với tiêu chuẩn của anh, lúc
này dường như lại rất chuyên tâm chăm chú.
Tiểu Dĩnh khẽ di chuyển khóe mắt, cũng vẫn không lên
tiếng, chỉ đưa lên miệng cắn một miếng, cắn thật mạnh, nước trái cây chảy ra
ngoài chảy xuống cánh tay, cướp lời trước khi mẫu thân đại nhân theo thói quen
thốt lên tiếng "Hơ" kéo dài :"Anh ấy không thích ăn trái cây
đâu". Âm lượng bình thường nhưng vừa đủ nghe khiến cho mọi người trong
phòng khách nghe thấy.
"Thế ư" Tiểu mẫu bán tính bán nghi nhìn cô,
lại nói :"Vậy thì con mang nho Mỹ sang đi"
Cô lại khoát tay, mặt không biến sắc nói hàm hồ
:"Thật ra anh ấy không thích ăn trái cây" sau đó rút khăn giấy, vừa
lau tay vừa vòng sang bên cạnh bàn cà phê, rồi lại lãng đãng lượn lờ sang trước
mặt Diệp Hạo Ninh, đấy cửa tiến vào phòng ngủ.
Tiểu HUệ vừa dỗ con ngủ xong, thấy cô bước vào, liền
thấo giọng cười hỏi :"Lúc nãy trên bàn ăn hai đứa thậm thụp gì thế? Sau đó
chị thấy sắc mặt em thay đổi. Sao thế, lại cãi nhau à?"
Giọng điệu của cô có chút nản lòng :"Đâu có"
muốn đổi sang chủ đề khác, thế là khom lưng xuống chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn
của Đông Đông, liền bị Tiểu Huệ nhanh tay ngăn lại.
"Nếu mà lát nó tỉnh giấc, em chịu trách nhiệm ôm
nó đó!" lại nói :"Đã thích vậy thì mau sinh một đứa đi. Chị thấy Diệp
Hạo Ninh cũng không đến nỗi bài xích trẻ con đâu. Vừa rồi ẵm Đông Đông cười rất
thân thiện đấy"
Vậy ư? Tiểu Dĩnh thầm nghĩ, thật là tiếc công cô không
nhìn thấy, Diệp Hạo Ninh mà cũng cười thân thiện ư? Anh chẳng phải vẫn luôn
cười bí hiểm khiến người khác phải khiếp sợ đó sao?
Vừa nhắc đến trẻ con, cô vẫn theo thói quen đưa tay
nắm tay ra, không khỏi chuẩn bị tư thế phòng thủ, đột nhiên nhớ ra :"Đúng
rồi, em có mang cho chị một bộ sản phẩm dưỡng da đó" quay người lục tìm
trong túi hành lý đang để tựa vào tường, nào ngờ ngoài những đống quần áo thay
ra để giặt của hai người, còn lại chẳng có gì cả.
Cô lúc này mới nhớ ra rằng còn một túi nhỏ, nhét đầy những
thứ linh tinh lặt vặt, lại bỏ quên trên xe mất rồi.
Đành phải đi tìm Diệp Hạo Ninh thôi
Nào ngờ đẩy cửa ra nhìn, chiếc sofa đơn trống không,
người đó đã chẳng thấy tăm hơi đâu nữa, trong phòng khách chỉ có mình bà Tiểu
đang cười hi ha xem tiểu phẩm, anh rể Thiếu Quân cũng không biết đi đâu rồi.
Tiểu Dĩnh hỏi :"Mẹ ơi, Diệp Hạo Ninh đâu?"
Tiểu mẫu nhíu nhíu mày, chỉ nói :"Sao lại cứ lôi
cả họ tên ra mà gọi thế, khó nghe quá!" sau đó mới chỉ về một phòng ngủ
khác :"Bị bố con gọi vào phòng thưởng thức bảo vật rồi"
Chiếc cửa kéo vẫn còn đang hé mở, Tiểu Dĩnh tiến vào
trong. Vừa kịp trông thấy phụ thân đại nhân lôi ra một số đồ cổ ngọc quý* trưng
bày cho Diệp Hạo Ninh xem. Một già một trẻ chụm đầu trước ánh sáng bên cửa sổ,
trong tay cầm một vật cổ không biết thuộc thời đại nào, thấp giọng trò chuyện
như không có ai bên cạnh
*Đồ cổ ngọc quý như hình vẽ có thể là những nhân vật
trong lịch sử hoặc là hình thù con vật gì đó.
Tiểu Dĩnh đứng bên cửa sổ hồi lâu, dường như không kìm
được hoài nghi bản thân có nên tàng hình không, kết quả là Diệp Hạo Ninh cuối
cùng quay đầu lại trông thấy cô, ánh mắt bình tĩnh điềm đạm, ngay cả chân mày
cũng không động đậy, lại như sớm phát hiện ra sự tồn tại của cô.
Cô liền giơ tay ra, mở miệng gượng ép nói :"Đưa
chìa khóa xe cho em"
Anh đặt chiếc chum rượu cổ trong tay xuống, lấy chìa
khóa ra, bình thản thuận miệng hỏi :"Em muốn làm gì?"
Cô vẫn giữ thái độ không được vui :"Dù gì cũng
không phải lái xe hóng gió"
Diệp Hạo Ninh lại không nói gì nữa, chốc lá ánh mắt
nghiêm nghị của phụ thân đại nhân từ cặp mắt khiếng viễn thị của người già liếc
nhìn sang, dường như ánh mắt đầy vẻ bất mãn, cô cắn môi đón lấy chiếc chìa khóa
rồi xoay người bỏ đi. Sau đó nghe thấy tiếng nói vọng lại sau lưng :"Ngày
thường con quá chiều nó rồi, bố thấy tính khí con a đầu này càng ngày càng
bướng"
Cô không biết Diệp Hạo Ninh trả lời thế nài, chỉ tự ý
xỏ giầy vào đi xuống lầu.
Bởi vì khu căn hộ là của cơ quan, trước trước sau sau
mười mấy lầu đều là người quen thân, vì thế mà không thấy xa lạ gì, Tiểu Dĩnh ở
dưới lầu gặp được mấy người đồng nghiệp của bố mẹ.
Trong số đó một dì trong thấy cô, không khỏi cười nói
:"Ồ, lễ nên mọi người đều trở về cả rồi"
Tiểu Dĩnh vỗn cứ ngỡ đang níu đến cô và chị Tiểu Huệ,
thế là cười đáp :"Vâng ạ, bình thường chả có thời gian rảnh rỗi, nhân dịp
nghỉ lễ về thăm bố mẹ con". Kết quả là đợi đến khi đối phương rời đi, cô
mới tình lình trông thấy dáng hình quen thuộc từ xa, mặc chiếc áo liền người
trắng toát, khẽ tựa vào cột đèn bên cạnh bồn hoa.
Cô ngẩn người ra, bởi vì thật sự quá quen thuộc, đã
từng có những tháng ngày như vậy, anh đứng ngay cùng một vị trí đó đợi cô. Lúc
đó hai người còn đi học, gia đình cũng quen thân với nhau mười mấy năm, cũng đã
sớm biết mối quan hệ của bọn họ. Tiểu mẫu lúc đó còn nói đùa rằng, hy vọng cô
sớm được gả vào Trần gia, cũng như để giảm bớt đi nỗi lo lắng.
Thế là mỗi lần đợi cô dưới làu, anh liền thoải mãi nắm
lấy tay cô, hai người họ cùng đi xe buýt cả đoạn đường. Có lúc là đi học, có lúc
là đi lùng sục tìm kiếm những quán ăn nhỏ thơm ngon, nhưng càng thường xuyên
hơn nữa là đi dạo khắp thành phố không có chủ đích, dù thế nhưng con tim vẫn
cảm thấy mãn nguyện đầy đủ.
Chỉ là vì lúc đó đi cùng bên cạnh cô, chỉ là người đó
mà thôi.
Dì nói chuyện phiếm với cô lúc nãy đã đi xa rồi, nhưng
lúc này Tiểu Dĩnh mới kịp phản ứng lại, hóa ra "mọi người" là để chỉ
cô và Trần Diệu
Đều cùng nhau lớn lên, e rằng trong mắt mọi người ở
đây, hai người họ mãi mãi không thể thoát khỏi mối quan hệ liên quan.
Những áng mấy trắng lửng lơ trôi che khuất cả ánh nắng
mặt trời thu, chỉ còn sót lại một chút ánh sáng lờ mờ khi ẩn khi hiện, từng tia
le lói, phủ lên lá cây bồn hoa một lớp sáng nhàn nhạt.
Người đó vẫn đứng ở đấy, dường như vẫn còn đó cái khí
chát trầm tĩnh nho nhã của thời thiếu niên, đôi mắt liếc nhìn sang, cặp mắt và
đôi chân mày mát mẻ tươi sáng hơn cả vách núi xa xa xanh rờn sau cơn mưa.
Tiểu Dĩnh chớp chớp mí măt, giống như trong nháy mắt
khuấy động vào một góc khuất bên trong con tim đã bị tổn thương quá lâu, con
tim đột nhiên xao động, nụ cười lúc đáp trả với người đứng trước mặt mình vẫn
chưa kịp vụt tắt lụi, vì thế mà cứ miễn cưỡng cứng đơ chễm chệ trên khuôn mặt,
tiếp đó lại nhanh chóng chuyển đổi thành một mỗi buồn miên man.
Cô dứng yên không cử động, Trần Diệu cũng vậy, cách
nahu một khoảng cách cài trăm mét chính giữa, xa đến mức gương mặt hai người
cũng dần dần trở nên mơ hồ
Thế nhưng, vẫn có một thứ rõ ràng
Nếu như anh quay người lại thời điểm này, cô dường như
tưởng chừng được trở về một ngày của 3 năm về trước. Lúc đó cũng là một ngày
tiết thu như hôm nay, cũng vẫn thời tiết như thế này, thậm chí cũng vẫn là ánh
nắng mặt trời vàng vọt của tháng 10, cô tựa vào chiếc ghế dài ở công viên khóc
lóc thảm thiết, còn vóng dáng anh cứ thế xa dần xa dần.
Tiểu Dĩnh cụp mắt xuống, không khỏi nắm chặt hai tay,
nhưng thình lình lòng abfn tay khẽ nhói đau, lúc này mới nhớ ra là đang cầm
chìa khóa xe của Diệp Hạo Ninh. Vì nỗi đau ke kói này, cô mới hoảng hốt thứ
tỉnh ra, nhìn về phía Trần Diệu, tiến một bước đi đên bên cạnh chiếc xe.
Nào ngờ anh đã tiến về trước một bước, tốc độ còn
nhang hơn cả cô, trước khi cô kéo cửa xe ra, anh đã đứng ngay trước mặt cô, khẽ
do dự hỏi :"Phải đi bây giờ sao?"
Anh trông thấy cô cầm chìa khóa xe, lại cứ ngỡ là cô
lái xe đi
Bởi lẽ đứng cách nhau rất gần, cô mới trông thấy rõ
bóng khoang mất bình thản phía sau, cùng với những cọng râu mọc lún phún trên
cằm. Thật ra anh vỗn rất quan tâm đến phục trang, tuy là không thể so bì với Diệp
Hạo Ninh, nhưng anh vốn trước nay sạch sẽ ngăn nắp. Vậy mà giờ đây khuôn mặt
tiều tụy, đầu tóc rối bời, ngay cả chiếc áo cũng có vài chỗ nhăn nhúm.
Cô hoàn toàn không muốn quan tâm, nhưng cuối cùng vẫn
không kìm được, hỏi vặn vẹo theo trực giác :"Anh sao vậy?"
Trần Diệu khẽ ngẩn người, đáy mắt ánh lên chút rung
động, một lúc sau mới nhíu mày thấp giọng nói :"Bố anh nhập viện rồi, anh
về lấy chút quần áo", ngay cả trong giọng nói cũng khàn khàn mệt mỏi.
Tiểu Dĩnh bất giác khinh hoàng, bởi vì anh trước nay
vốn ung dung kiên định, nào đâu mệt mỏi lo lắng như lúc này, thế là liền hỏi
:"Bác trai không sao chứ? Bị bệnh gì?"
"Bệnh tim bộc phát, nửa đêm qua đã đưa vào bệnh
viện cấp cứu, giờ cũng đỡ rồi"
Cô thở phào :"thế nên anh phải túc trực trong
bệnh viện cả đêm?'
"Ờ"
Anh lại nói :"Một thời gian nữa phải phẫu thuật
nữa"
Tiểu Dĩnh suy ngẫm, cuối cùng vẫn nói :" Hiện giờ
có tiện thăm bệnh không? Em muốn cũng anh đi đến bệnh viện thăm bác"
Tiểu Dĩnh quay về nhà đã là 2.3 tiếng đồng hồ sau đó
rồi.
Vừa bước vào nhà, đã nghe thấy tiếng haha của Đông
Đông, vừa bò chập chững từ phòng ngủ ra, trông thấy cô liền ôm chầm lấy đùi cô
:"Dì út"
Cô ắm bé lên thơm vào má, Tiểu mẫu đã bắt đầu hoài
nghi :"Lúc nãy ra khỏi cửa chẳng phải nói chỉ là xuống lầu lấy chút đồ
sao? Sao lại đi lâu thế? Điện thoại di động cũng không mang theo, tìm con cũng
không được"
Cô do dự trong chốc lát mới nói :"....Gặp phải
người bạn học cũ, thế nên con mới dăm ba câu..." đang suy nghĩ không biết
có nên nói tin tức của bố Trần Diệu ra không. Kêt quae là Tiểu Huệ vừa kịp ló
ra từ trong phòng ngủ hỏi "Em nói là lấy bộ sản phẩm dưỡng da cho chị mà,
đã lấy chưa?"
Cô ngẩn người, bất giác "ai da" một tiếng
Lại quên nữa rồi
Từ bệnh viện đi taxi về nhà luôn, thế là quên mất phải
vào xe lấy đồ
"Trí nhớ của em thật là!" Tiểu Huệ lắc đầu
mất kiên nhẫn
Cô nói :"Chị đợi lát, em xuống lấy bây giờ!"
Căn hộ cũ không có thang máy, nhưng may thay Tiểu gia
ở lầu 3, đi lên đi xuống cũng rất tiện
Tiểu Dĩnh sau kho thở dốc chạy xuống dưới lầu lại tìm
chiếc hành lý, lật lật tìm, bộ sản phẩm dưỡng da quả nhiên có ở bên trong. Kết
quả là đến khi cô quay đầu lại, phát hiện ra Diệp Hạo Ninh đã theo sau cô từ
lúc nào, hai tay cho vào trong túi quần, đứng ngay trước lối vào cầu thang nhìn
cô.
Cô lại bị động tác âm thầm lặng lẽ của anh làm cho hí
hồn, chưa kịp hoàn hồn, bất giác nhíu mày hỏi :"Anh làm gì vậy?"
Diệp Hạo Ninh nói :"Bố em vừa hỏi anh vì sao hôm
nay tính khí em bướng bỉnh như vậy?"
Cô ngẩn người ra, sau đó giả vờ khù khờ :"Có ư?'
Anh miễn đưa ý kiến gì cười lạnh lùng, vẫn là biểu cảm
phớt lờ khó hiểu ấy, ngay cả ánh mắt cũng mập mờ khó hiểu :"Nói đi, rốt
cuộc là vì chuyện gì!"
Cô lại khẳng định :"không có"
Anh dường như tính khí tốt lành, cũng không tiếp tục
truy cứu nữa, chỉ là nhìn cô điều tra một hồi, liền chậm rãi nói :"Nếu
thật sự không có gì thì tốt, vậy thì chút nữa đừng có giở tính ễnh ương lúc
nắng lúc mưa ra mà nói chuyện, chứ không thì bố mẹ em lại tưởng anh làm em
thiệt thòi gì"
"Yên tâm đi, ở trước mặt bố mẹ em anh làm tốt như
vậy, quả là người con rể mẫu mực tiêu chuẩn, ngay cả ông anh rể già cả tốt bụng
cũng không bằng anh nữa. Bố mẹ em làm sao có thể nghi ngờ anh băt mạt em
chứ?"
"Thế ư?" Diệp Hạo Ninh lại lần nữa biểu cảm
không rõ ràng ười cười :"Cảm ơn lời khen ngợi"
Cô cũng không kém cạnh gì :"Đừng khách sáo"
sau đó cũng không nhìn anh, mặt không biểu cảm bỏ đi luôn
Thế nhưng suy nghĩ lại chẳng mấy có ý nghĩa gì, rõ
ràng là khoảng thời gian lúc trước mối quan hệ của họ đã trở nên tốt thế kia
mà, tốt đến mức khiến cho người khác phải ngưỡng mộ, kết quả lại vì người và sự
vật đột nhiên xuất hiện làm rối loạn những tiết tấu và nhịp điệu đó
Có một vài thứ thoáng chốc bị che đậy ngụy trang nhưng
rồi cuối cùng cũng bị bộc lộ ra ngoài và trở nên tồi tệ hơn nữa
Lúc này trong lòng Tiểu Dĩnh lại bị dồn nén tựa như
nhúm bông gòn, tiến không được lui không xong, chỉ chất chứa đầy những sự hó
chịu, có lúc thậm chí đè nến đến mức con tim đau nhói đến mức nghẹt thở
Về người phụ nữ ấy, thanh mai trúc mã của Diệp Hạo
Ninh, hoặc có thể là mối tình đầu của anh, cô lại ngày càng cảm thấy tò mò hiếu
kỳ, nhưng rồi lại không dám gặp mặt.
Diệp Hạo Ninh vốn không phải loại người hoài niệm về
những gì đã qua. Nhưng lại cất giấu chiếc đồng hồ nữ đã qua sử dụng, anh cũng
cực kỳ ít khi có nhã hứng dẫn cô đi dạo phố, lại nhớ về phong thái và thói quen
mua sắm đồ của người phụ nữ khác. Lại có lẽ còn có những việc khác lâu hơn nữa,
sau buổi tiệc dạ hội ấy, anh lái xe trong sự hoảng hốt thất thần, lúc đó có
phải là vì nghĩ đến người phụ nữ đó?
Cô cũng chẳng phải mới phát hiện ra anh có những quá
khứ không thuộc về cô, nhưng lại vì lần đầu tiên trong mấy năm qua phát giác ra
rằng hóa ra bản thân cô cũng rất để tâm.
Cô lại rất để tâm đến tận đáy lòng anh, có phải thật
sự có một người khiến anh cảm thấy khó quên. Kiểu đoán mò thế này tựa như móng
vuốt của mèo con, cứ ngứa ngáy cứa vào con tim, mang theo nỗi đau nhức nhối
càng thêm đau xót. Cuối cùng thì khiến trong lòng người ta không khỏi hoảng hốt
bất an.