Ở nhà mẹ ruột được hai ngày một đêm thì Tiểu Dĩnh cũng
Diệp Hạo Ninh quay về thành phó C. Công ty của cô đã gia nhập vào thị trường
trong nước nhiều năm, cũng đã sớm "nhập gia tùy tục", vì thế lễ quốc
khánh nhân viên được nghri cả thảy 7 ngày.
Ngày thường chỉ hận là thời gian nghỉ ngơi không đủ,
nhưng khi được nghỉ ngơi, lại trọn cả tuần lễ, lại khiến cho người ta chảng
biết thế nào mà lần được
Tiểu Dĩnh đang trong trạng thái nàu, suốt ngày ngoài
những lúc lướt web xem tivi, ăn cơm ngủ nghỉ, thì cũng không tìm được đâu ra
việc để làm. Có lần máu lên muốn đi dọn dẹp vệ sinh nhà cửa, kết quả là không
chạm vào được nửa hạt bụi.
Xem ra người giúp việc theo giờ Diệp Hạo Ninh mời về
quả thật chuyên nghiệp, lại quét dọn nhà cửa sạch sẽ không chút bụi bặm gì
Cô thuận miệng đề cập đến, không khỏi khen ngợi nói
:'Rốt cuộc anh kiếm đâu ra người giúp việc tay chân nhanh nhẹn như dì thế hả?
vả lại động tác vừa nhanh nhẹn lại nhanh chóng. Mấy buổi sáng nay, ngay cả dì
vào nhà lúc nào, ròi đi lúc nào em cũng chẳng rõ nữa là"
Diệp Hạo Ninh vừa tắm xong đang xem tivi, thần sắc
bình thản nói :"Trương Bân giới cho đấy, muốn thuê người đương nhiên phải
tìm người tốt nhất rồi"
Đúng vật, đây chính là phong cách nhất quán của anh.
Cô không nói gì cả, chỉ đứng dậy đi ép nước trái cây, đi đến gần cửa nhà bếp
mới hỏi thêm vài câu :"Anh có muốn uống không?"
Diệp Hạo Ninh nằm ườn trên ghế sofa liếc nhìn cô, lắc
lắc đầu
Kỳ thực mấy ngày gần đây đối thoại của hai người bọn
họ giảm dần, so với trước lễ quốc khánh lại còn ít hơn đến đáng thương, vẫn
thường chỉ nói dăm ba câu. E là điều duy nhất còn hợp ý ăn rơ còn sót lại chính
là những lúc Diệp mẫu gọi điện thoại kêu hai người họ sang dùng cơm, cô và anh
đều nhất trí khước từ, cũng chẳng qua là không muốn để lộ ra hai gương mặt xấu
xí trước mặt hai bậc trường bối mà thôi
Lúc mang nước ép trái cây từ tỏng bếp ra, Tiểu Dĩnh
dường như đột ngột nhớ ra hỏ :"Khoa tim tốt nhất trong thành phố này là
bệnh viện trung ương số 1 phải không?"
Diệp Hạo Ninh nheo nửa mắt nhìn, dường như là sắp ngủ
rồi, nhưng vẫn trả lời cô :"Đúng thế"
"Vậy anh có quen biếtg người có địa vị thuộc phạm
vi này không? Gần như nghe nói người thực hiện khoa phẫu thuật tim mạch giỏi
nhất là giáo sư trẻ tuổi Dương phải không? Hình như là Dương Tư Sơn"
Diệp Hạo Ninh mở mắt nhìn cô :"Sao em lại nghĩ
rằng anh có quen biết với người này? Anh cũng chẳng mắc bệnh tim" thấy đối
phương bỗng chốc tắt đài, anh mới quan tâm nói :"nếu như em nói đến vị
giáo sư Dương khoa 2 bệnh viện trung ương số 1 thì anh chưa liên lạc qua với
người đó, nhưng mà, ngeh nói vị thấy giáo của anh ta là Tăng Viện Sĩ, mà người
này thì anh có quen đấy"
Tiểu Dĩnh không khỏi ánh lên niềm vui, chỉ nghe thấy
anh hỏi vặn lại :"Em lại muốn làm gì đấy?"
Cô nói :"Có thể giới thiệu cho em không?"
"Em còn chưa có trả lời câu hỏi của anh?"
Cô hết cách, đành phải suy nghĩ rồi nói :"Là cha
một người bạn em, gần đây ông ấy phải làm một ca phẫu thuật cầu chủ vành, tuần
sau phải chuyển sang bệnh viện trung ương số một rồi. Anh có thể là người trung
gian, giới thiệu vị giáo sư Dương đó cho em quen không?'
"Giới thiệu cho em thì có ích gì chứ?" Diệp
Hạo Ninh khẽ cười :"E là ngay cả phẫu thuật bắc cầu chủ vành là gì em còn
chưa biết nữa. Thế này đi, hai ngày nữa anh sẽ liên lạc, nếu em à người bạn đó
thấy tiện, đến lúc đó gọi anh ta cùng ra ngoài gặp mặt, bệnh tình của bệnh nhân
và chi tiết cuộc phẫu thuật, chỉ có người nhà bệnh nhân và chính bác sĩ cùng
nhau thảo luận mới tốt"
*Phẫu thuật bắc cầu chủ vành được gợiý thực hiện ở
những nhóm bệnh nhân lựa chọn bị hẹp và tác nghẽn đáng kể các động mạch của tim
(Bệnh mạch vành)
Thế là ngày thứ hai Tiểu Dĩnh liền gọi điện thoại cho
Trần Dệu, nói rõ tình hình, nào ngờ đầu dây bên kia điện thoại không có hồi âm
Cô bất giác lo lăng :" Lẽ nào bệnh tình bác Trần
có biến chuyển gì?"
"không phải đâu", Trần Diệu cuối cùng đã
chịu lên tiếng, chỉ ngừng một lát mới thấp giọng gọi tên cô:"Tiểu Dĩnh...
anh ấy có biết không?"
Hoi không đầu không đuôi như vậy cô không hiểu
:"Ai?"
"Chồng em. Anh ta có biết em giúp bố anh tìm bác
sĩ phẫu thuật không?"
Tiểu Dĩnh đột ngột yên tĩnh lại, sau một hồi nhẹ giọng
nói :"Em nói anh ấy anh là bạn em"
"thế ư" nỗi khổ tâm trong lòng Trần Diệu lập
tức tan biến, anh liền mỉm cười :"Được. Anh biết làm thế nào rồi. Em cảm
ơn anh ấy giùm anh trước nhé! Hôm nào mọi người gặp mặt, anh lại cảm ơn trực
tiếp với anh ấy!"
"Không cần phải khách sáo như thế..." cô
cuối cùng ngắt điện thoại, quay đầu đi vào thư phòng tìm Diệp Hạo Ninh, chỉ
thấy anh đang ngồi trước bàn làm việc lớn nhìn chằm chằm vào màn hình vi tính,
ngón tay thon dài cầm chuột nhất thời động đậy.
Vẫn là bộ dạng phớt lờ không quan tâm, chỉ có ánh sáng
nhẹ ngưng đọng ở hai đáy mắt
Cô cứ ngỡ anh chỉ lướt web thôi, trước lúc định cử
động tiến về phía trước, kết quả là vựa kịp nghe thấy anh nói :"Thị trường
của những quý sau phải tranh thủ tăng thêm 1 đến 2 điểm thị phần, nếu như vậy
thì..."
Cô không khỏi khẽ sững người, lúc này mới phát hiện ra
rằng có sợi dây tai nghe mỏng vắt ngang uốn lượn phía trước ngực áo của anh.
Lại nói chuyện điện thoại với nhân viên cấp dưới việc công ty
Cuối cùng đành phải rút lui khỏi cửa êm đẹp. Tiểu Dĩnh
vừa rót ly nước cam vừa thầm nghĩ, cũng may cô không phải nhân viên dưới quyền
của Diệp Hạo Ninh, chứ không thì ngày cả lễ quốc khánh cũng không tài nào được
yên lòng, như vậy có phải thê thảm lắm không?
Mười phút sau, cửa thư phòng mở ra, người đứng ngay
mép cửa nhìn cô :"Lúc nãy tìm anh có gì không?"
"Ờ, vâng" cô liền cầm chiếc điều khiển ti vi
từ xa tắt ti vi, đứng dậy từ chiếc sofa hỏi :"Chuyện phẫu thuật đó, khi
nào thì xong?
"Gấp vậy à?"
"Chuyện này đương nhiên là càng nhanh càng tốt
rồi"
Diệp Hạo Ninh khẽ nhướn mày, dường như tùy tiện nói
:"lần đầu tiên thấy em quan tâm như vậy. Người đó là bạn học trước đây của
em à?"
"Ồ"
"Là nam à?" kỳ thực biểu cảm của anh lúc này
đây không nghiêm túc chút nào, thậm chí còn mang ý nghĩ cợt nhả, nhưng cô liền
nghĩ đến cuộc đối thoại lúc nãy với Trần Diệu, thế là không khỏi hoài nghi một
lát, mới trầm mặc gật gật đầu.
Dáng vẻ hoài nghi ấy khiến Diệp Hạo Ninh trong phút
chốc nhíu mắt lại, ánh mắt khẽ khàng sục sạo một lượt quay mặt cô, sau đó mới
bình thản nói :"Đợi qua dịp lễ đi, rồi hẹn anh ta ra ngoài "
Cô ngẩn người, vội nói :"Giáo sư Dương đồng ý rồi
sao?" trong giọng điệu ánh lên niềm vui
Anh lại hừ vài tiếng, không để tâm đến cô nữa, quay
người về thư phòng
Không thể không thừa nhân, hiệu quả làm việc của Diệp
Hạo Ninh không phải là cao thủ bình thường. Sau kỳ nghỉ lễ quốc khánh dài ngày,
2 ngày sau, anh liền hẹn được vị bác sĩ có tiếng trong thành phố kiêm giáo sư
Dương Tư Sơn nổi tiếng khoa tim mạch toàn quốc ra dùng cơm
Vì sự việc ấy, Tiểu Dĩnh đặc biệt xin nghỉ phép thêm 2
ngày, ở lại thành phố C
Giáo sư Dương hôm đó có buổi thuyết trình hội thảo,
trước đó đã liên lạc thông báo có thể đến trễ một chút, nhưng hai người họ vẫn
đi đúng giờ, bởi vì Diệp Hạo Ninh vốn không thích sự chậm trễ, Tiểu Dĩnh cũng
vậy. Kết quả là đến sảnh bao của nhà hàng hẹn trước, mới phát hiện ra vẫn còn
có một người đến sớm hơn cả họ nữa.
Trần Diệu một mình ngồi đó nửa tiếng đồng hồ, cuối
cùng cũng nghe thấy tiếng mở cửa, anh liền đứng dậy, anh mắt vừa kịp lúc bắt
gặp người đàn ông đang đi đến trước mặt.
Thật ra anh biết anh ta, Diệp Hạo Ninh, người này anh
đã từng nghe thấy tên từ những người bạn học cùng trường phổ thông, chính là
người đàn ông cưới Tiểu Dĩnh làm vợ
Chính vì như thế, cho nên sau khi về nước anh mới đặc
biệt lặn lội tìm tòi thông tin về anh ấy, sau đó mới phát hiện ta, quá trình
tìm kiếm không chút gian nan khó khăn gì. Người đàn ông trẻ tuổi thành đạt như
vậy, bất luận trên phương tiện thông tin đại chúng hay là tin tức xì căng đan
tình ái cũng đề dễ dàng thông qua những kênh tin tức đó tìm thấy những tin tức
rò rỉ.
Tuy thế trong vô vàn tin tức xì căng đan ấy, lại cực
kỳ ít thông tin liên quan đến Tiểu Dĩnh. Anh thậm chí không tài nào hiểu rõ
được, điều này là vì Diệp Hạo Ninh bảo vệ cô ấy hay vì bỏ lướt qua cô ấy đây
Chỉ biết rằng bất luận thế nào cũng đều đủ khiến người
khác cảm thấy ngột ngạt đến mức đau đớn.