Tiếu Dĩnh cầm ví tiền lẻ mới đi được vài bước thì đột
ngột dừng lại, người đàn ông đứng trước mặt cách cô không xa, dưới ánh đèn
đường vẫn là gương mặt thanh tú nho nhã ấy ,cũng vẫn là dáng người mảnh dẻ ấy .
Anh mỉm cười và nói.
“Tiếu Dĩnh, đã lâu không gặp”
Nhưng Tiếu Dĩnh không sao cười nổi, cứ đứng ngây người
ra nhìn, đến khi người ấy chầm chậm tiến lại gần mới mở miệng nói. “ Xin chào”.
Giọng điệu có chút khó hiểu.
Ngốc quá! Cô thầm rủa mình nhưng vẫn không thể kiểm
soát được con tim đang thổn thức, dường như nó đang đập rất nhanh, từng hồi
từng hồi, va đập rối loạn trong lồng ngực, đau đớn mơ hồ.
Trần Diệu! Một Trần Diệu cách biệt hai năm chín tháng,
cuối cùng cũng đã quay về trước mặt cô với nụ cười và hơi thở ôn hòa quen
thuộc. Dường như mọi thứ đều không có gì thay đổi, giống như chỉ vừa mới chia
tay nhau ngày hôm qua thôi vậy.
“ Không phải là đi họp lớp sao?” Một lúc sau cô mới
nghe thấy giọng nói của mình, đã có vẻ khá hơn một chút, chí ít là đã hồi phục
được tám chín phần.
“Vậy còn em?” Trần Diệu hỏi ngược lại. “Sao em không
đi?”
Cô thầm nghĩ: Điều này còn phải hỏi nữa ư?
Dường như anh đọc được hết tâm tư của cô, một nụ cười
tự giễu hiện lên trên môi anh. “Thật ra người anh muốn gặp không nhiều đâu!”.
Ngữ khí chân thành cùng cặp mắt sáng long lanh ấy khiến Tiếu Dĩnh bất chợt nhớ
lại một đêm của nhiều năm về trước, anh và cô cùng nằm trên bãi cỏ, đột nhiên
anh quay đầu sang nhìn cô, trong nháy mắt khiến tất thảy ánh sáng xung quanh
bỗng chốc trở nên ảm đạm mờ nhạt.
Thật đáng buồn! Chẳng phải là đã quên tất cả rồi sao,
cớ sao lại tự mình sa vào những hồi ức đã qua chứ?
Tiếu Dĩnh cảm thấy lo sợ,dường như cô đang quay trở
lại thời kỳ những ngày tháng đen tối ấy, ngày nào cũng chỉ có hồi ức, chỉ biết
đến kỷ niệm, dường như ngoài hít thở ra thì ký ức là sức mạnh để cô cố gắng
tiếp tục cuộc sống.
Cô lại bắt đầu thấy đầu óc choáng váng, dù trước khi
ra khỏi nhà đã uống ly nước mật ong nóng, nhưng vẫn đói hoa cả mắt. Tiệm thức
ăn nhanh nằm ngay phía ngoài cửa lớn chung cư, cô đã dõi mắt nhìn từ xa nhưng
cô lại không dám tiến về phía trước. Trần Diệu đột ngột xuất hiện trước mặt cô
như một rào cản ngăn cách mọi thứ, thậm chí cả không khí cũng trở nên loãng ra.
Cô lặng lẽ xiết chặt bàn tay, nghĩ thầm, vẫn còn may,
vẫn còn đường rút lui.
“Tiểu Dĩnh …..” thấy cô nãy giờ vẫn không có phản ứng
gì, anh bất chợt thay đổi tên gọi của cô, chỉ có điều những lời đằng sau ấy
chưa kịp nói ra thì người con gái im lặng phút chốc đã quay đầu bỏ đi.
Dường như là chạy trốn trong tuyệt vọng.
“ Tiểu Dĩnh!” Anh đuổi với theo cô vài bước, đưa tay
giữ chặt lấy tay cô.
Anh cảm nhận được rất rõ cô đang run rẩy, ngón tay thả
lỏng ra, thật ra anh không dùng nhiều sức đến thế, vốn không thể làm nào làm
đau cô, chỉ là phản xạ trong tiềm thức của anh mà thôi.
Giọng nói của anh rất trầm, dường như so với lúc nãy
không khí còn trở nên nặng nề hơn:” Chúng ta không thể nói chuyện thoải mái với
nhau được sao?”
Tiếu Dĩnh mắt rũ xuống, lúc đầu không chịu quay đầu
lại, một lát sau cô mới ngoảnh lại nhìn anh, ánh mắt dưới màn đêm sâu đậm khác
thường:” Anh muốn nói gì đây?”
Ngữ khí dịu dàng như vậy, thế nhưng lại khiến Trần
Diệu bất ngờ ngẩn người, thật giống như trở lại 5 năm trước, 10 năm trước, thậm
chí còn lâu hơn thế, lúc đó cô hay hỏi anh:” Anh muốn dẫn em đi đâu chơi?” , “
Hôm nay anh đi chơi với em nhé, được không?” Tựa như hoa cúc lẳng lặng nở rộ
dưới ánh bình minh, dịu dàng và êm dịu như thế.
Trần Diệu dường như mất một lúc sau mới tìm lại giọng
nói của mình, nhìn cô rồi nói: “ Nói gì cũng được mà,nói cho anh biết, em sống
vui vẻ chứ? “
“ Vui” Tiếu Dĩnh gần như không muốn trả lời
“ Thật ư?” Trần Diệu nghi ngờ không tin, điều này so
với những gì trước đây anh nghe nói hoàn toàn khác.
“ Đương nhiên là thật rồi!” dường như cô đang bị đạp
lên đuôi, bất chợt ngước mắt nhìn lên, giọng cô trở nên cao và trong, quả thật
giống như là giận dỗi, có điều chính cô cũng không phát hiện ra, chỉ nói tiếp“
Chuyện này còn phải nghi ngờ nữa sao? Hay là theo như anh nghĩ, tôi không xứng
đáng được hưởng hạnh phúc ?”
Trần Diệu đột nhiên câm lặng, đôi môi khẽ giần giật
như muốn nói điều gì, nhưng rồi lại thôi.
Cô ở trước mặt anh lúc này đây, tựa như một con thú
nhỏ tràn đầy sức tấn công,
Trong cặp mắt đen sẫm xinh đẹp ấy, phảng phất chứa đầy
giận dữ chỉ cần chút bất cẩn sẽ bị đốt cháy, thậm chí nổ tung.
Anh đã quá quen với điều này, quen thuộc với sự biến
đổi từng hành động nhỏ nhặt và tâm tình của cô, từ nhỏ đến lớn, khoảng thời
gian gần hai mươi năm, những dấu vết để lại trong hồi ức đã qua quá nặng nề sâu
đậm, sao có thể dễ dàng xóa bỏ được?
Vì thế mà, anh biết cuộc nói chuyện hôm nay khó mà có
thể tiếp tục được nữa, cho nên lựa chọn theo lý trí tạm thời rút lui.
Anh nói một cách bình tĩnh:” Anh đương nhiên là mong
em được hạnh phúc! Tuần này em có thời gian không? Cùng đi ăn nhé!” rồi anh rút
điện thoại ra, đưa sang cô:
“Số điện thoại của em?”
Tiếu Dĩnh vẫn ngẩng cao đầu như trước, nhưng không
chịu giơ tay ra đón lấy, một lúc sau mới nói:” Số điện thoại của tôi vẫn chưa
đổi, lẽ dĩ nhiên, nếu anh vẫn còn nhớ!”
Nói như thế cơ hồ là muốn làm khó anh, có lẽ phần
nhiều là muốn mỉa mai anh. Nói xong, cô quay người bỏ đi, gót giầy từng bước
từng bước nằng nề giẫm lên nền đất xi măng cứng chắc, rung động cả con tim đang
âm ỉ tê tái.
Cô bước đi đầu không ngoảnh lại, nhưng vẫn cảm nhận rõ
anh vẫn đang dõi mắt nhìn cô, ánh mắt ấy sáng long lanh, ngay cả sau lưng cũng
trở nên có chút mất tự nhiên, như có thể bị nhìn thấu.
Thật ra trong quá khứ không chỉ một lần cô ngẫm nghĩ ,
nếu như có một ngày Trần Diệu lại xuất hiện trước mặt cô, thì bản thân cô nên
có điệu bộ như thế nào. Nên tỏ ra bình tĩnh kiên định hơn chút, nên có thái độ
phóng khoáng đón nhận ánh mắt của anh, rồi bình tĩnh ung dung nói chuyện trên
trời dưới đất ,tiếp đó lại lơ đãng tiết lộ hoàn cảnh gần đây của bản thân. Dĩ
nhiên là những chuyện hạnh phúc không gì có thể sánh bằng.
Thế nhưng, rốt cuộc là tu vi không đủ, cô đúng là vẫn
không thể biểu hiện được trạng thái toàn mỹ thuần thục đó . Vả lại, cuộc hôn
nhân của cô chẳng thể giúp gì được cô, nó lại đang ở bờ vực bấp bênh. Nhưng cô
không muốn để Trần Diệu biết, cơ hồ như thế thì thật sự mất mặt quá . Rời xa
anh rồi, rốt cuộc cuộc sống của cô cũng không phải vui vẻ gì,
Tiếu Dĩnh quay về căn hộ chung cư, vẫn còn chút hồn
xiêu phách lạc, chỉ cúi đầu buồn bực nhìn chằm chằm vào gạch lát sàn nhà đá cẩm
thạch sáng bóng bước đi, thế nên thình lình ngẩng đầu lên đã bị người đứng
trước mặt làm cho giật mình.
Diệp Hạo Ninh hai tay để trong túi quần, dáng vẻ hào
hoa phong nhã, hơi hơi nhíu mày,giọng nói vang lên: “Làm gì mà như gặp phải ma
vậy?”
“ Sao anh lại ở đây?” Cô ngạc nhiên, vừa đưa tay nhấn
nút thang máy
Diệp Hạo Ninh liếc nhìn cô, có lẽ vì vừa mới uống rượu,
đôi chân mày và đuôi mắt đều mang dáng vẻ mơ huyền, thần sắc mệt mỏi, cặp mắt
lại sâu thẳm khôn lường.
Đi thang máy rồi vào đến cửa nhà anh mới nói: “Anh bỏ
quên đồ ở nhà em!”
“Đồ gì?”
Anh như mất hết kiên nhẫn, nói:” Chìa khóa nhà!”
Mở cửa bước vào phòng, Tiếu Dĩnh cũng không thèm để
mắt đến anh, tự động mở tủ lạnh, dạ dày lạnh tanh của cô, lúc này nó cần phải
lập tức lấp đầy .Cho dù chỉ là qua quít .
Cuối cùng, lôi ra 2 quả trứng gà, 1 túi cải bẹ, định
vào bếp tìm mỳ ăn liền, xoay người lại liền nhìn thấy Diệp Hạo Ninh đang yên
lặng âm thầm đứng phía sau.
Cô đã quá quen với điều này, vì những động tác của anh
rất nhẹ nhàng. Trước đây ở nhà thành phố C, lúc đó tình cảm của hai người cũng
không tệ lắm, trong lúc cô vào đào sâu tìm tòi công thức nấu ăn, vô tình ngước
mắt nhìn lên, thì thấy anh đã đi làm về nhà từ lúc nào rồi, rất nhẹ nhàng tựa
người vào khung cửa.
Anh dường như thích ngắm nhìn cô nấu ăn, có lần còn đi
lại gần, bất ngờ nhè nhẹ ôm lấy cô từ phía sau, mặt anh cập sát vào má cô. Cô
cảm thấy nhồn nhột, vì hơi thể nóng bỏng của anh , có điều cũng không muốn vùng
ra.
Hồi tưởng lại, đó là những hồi ức đẹp nhất của thời kỳ
sau hôn nhân, bất kể là tiếp xúc thể xác hay giao lưu ngôn ngữ cũng đều hòa hợp
hơn hiện giờ rất nhiều.
Còn bây giờ, cô thuận tiện lấy chân đá cửa tủ lạnh, đi
ngang qua Diệp Hạo Ninh, mắt vẫn không liếc nhìn.
Nhưng Diệp Hạo Ninh hiển nhiên không coi cô như không
khí, nói chậm rãi sau lưng:” Lại ăn thức ăn nhanh *à?”
* Chú thích: Mỳ gói, Khoai tây chiên, Harmbuger, được
xem là những thức ăn nhanh
“Ừ”, cô thuận miệng nói luôn: “Chưa ăn cơm tối”
“ Vậy lúc nãy em xuống nhà làm gì?”
Cô ngớ người ra, quay đầu lại bắt gặp khuôn mặt đẹp
trai đó, có lẽ là do ánh đèn, cô cứ cảm thấy biểu cảm của anh mơ mơ hồ hồ. Tim
cô đập nhè nhẹ, nhíu mày, cô hỏi: “Anh nhìn thấy gì rồi?”
Anh vẫn giữ nguyên ngữ khí sâu sắc khôn lường ấy, qua
loa hỏi ngược lại: “Tiếu Dĩnh, em sợ gì chứ?”
“ Tôi sợ gì nào?”
Cô cao giọng, dáng vẻ tự tin đứng thẳng, dường như làm
anh cảm thấy buồn cười, khẽ nhếch mép, chỉ nhìn cô rồi không nhắc lại nữa. Tựa
hồ không thèm chấp chuyện nhỏ nhặt.
Cũng không rõ là bắt đầu từ khi nào, con người này đã
vô tình tỏ ra cái điệu bộ hiểu rõ tất cả biểu cảm của cô, còn cô lại không nắm
rõ những cảm xúc vui buồn của anh. Cho nên mỗi lần có tranh chấp với anh, anh
dường như hội đủ tư cách coi thường cô, ngắm nhìn cô như nhìn một đứa trẽ ngỗ
nghịch.
Nắm chặt ngón tay một cách vô thức, nhưng rồi đột ngột
ý thức được trong tay cô đang cầm trái trứng, bóp nát thì lại rắc rối, thế nên
cô hít thở sâu, quay người bỏ đi, để không phải lộ ra vẻ thất thố.
Đường ống van dẫn khí của bếp chẳng biết là bị làm
sao, đánh lửa cả buổi cũng không bén lửa, cô kiên nhẫn thử lại đến lần thứ tư,
vẫn không được. Ngay lúc định tiếp tục thử lại, phía sau đột ngột có tiếng động.
Đến rất nhanh khiến cô không có thời gian phản ứng, liền bị người ta nắm chặt
lấy bả vai.
“ Có bệnh à” Tiếu Dĩnh thở chầm chậm, liền cắn răng ,
giơ tay đẩy anh ra.
Gương mặt Diệp Hạo Ninh gần sát mặt cô, gương mặt bình
tĩnh không nói lời nào, chỉ nhè nhẹ để tay cô cố định trước ngực rồi cúi thấp
người, mãnh liệt đặt lên cô một nụ hôn.
Như dự liệu, cô phản kháng rất mãnh liệt, nhưng đôi
môi mềm mại ấm áp hòa với vị ngọt của mật ong cùng với xúc cảm tuyệt vời này
khiến anh khó có thể buông ra được.
Anh tạm dừng trong chốc lát, ánh mắt hơi tối lại, im
lặng nhưng không để sự kháng cự ngăn trở một nụ hôn sâu.