Không khí trong phòng bệnh vô cùng nặng nề, phía trước
chiếc giường trắng toát có một đám người đang túm tụm, xúm đen xúm đỏ. Lát sau,
một vị bác sĩ và ba cô y tá tiến vào, nói: “Phiền mọi người ra ngoài hết để cho
bệnh nhân được nghỉ ngơi!”. Bấy giờ mọi người mới chịu tản ra, lần lượt đi ra
ngoài.
Diệp Hạo Ninh đi sau cùng nên có thể nghe thấy ông cụ
đang nằm trên giường bệnh khẽ ho một tiếng, anh vội vàng quay đầu lại, thấy tổ
phụ đang chăm chăm nhìn mình. Đôi mắt ông có phần đục mờ, hoàn toàn không có
chút gì giống với thần thái rạng rỡ, uy nghiêm trước đây.
Trong lòng có phần lo lắng nhưng gương mặt không hề
biểu lộ chút cảm xúc gì, anh lặng lẽ quay trở lại giường bệnh, cúi đầu và hỏi:
“Ông nội muốn nói gì ạ?”.
Phép tắc của Diệp gia trước nay nhiều vô số kể, rất
quy củ và cực kì nghiêm khắc nên tất cả con cháu nhà họ Diệp đều được dạy dỗ
hết sức cẩn thận, ai ai cũng vô cùng nhã nhặn, lễ phép và lịch sự, khi nói
chuyện với trưởng bối đều phải tỏ thái độ tôn kính.
Diệp Hạo Ninh khom người xuống, ghé sát vào ông nội,
ông nói rất nhỏ và yếu ớt, tuy câu từ bị đứt đoạn nhưng anh vẫn nghe rõ.
“Cháu mau kết hôn đi!”.
Dường như đã tìm được thời cơ thích hợp, người có
quyền uy nhất trong nhà họ Diệp đưa ra yêu cầu của mình và không cho đối phương
có cơ hội phản bác, né tránh.
Từ ánh mắt của ông cụ nằm trên giường, có thể thấy
rằng người thanh niên tên Diệp Hạo Ninh này chính là người xuất chúng nhất
trong số con cháu Diệp gia. Anh khẽ nhướng mày, thần sắc trên khuôn mặt anh
tuấn ấy dường như có chút thay đổi, đây thực sự là một biểu hiện hiếm thấy.
Lúc này, phần đông mọi người vốn đã đi ra đến cửa đều
dừng lại, nghi hoặc nhìn nhau.
Cuối cùng Diệp Hạo Ninh cũng gật đầu, giọng nói trầm
ấm: “Vâng, cháu hứa với ông”.
Mọi người nghe rõ mồn một câu nói của anh, vì thế khi
anh bước ra ngoài, Diệp mẫu liền hỏi: “Con đã hứa gì với ông nội thế?”.
Diệp Hạo Ninh ngồi dựa người lên ghế, khóe môi khẽ mấp
máy: “Kết hôn ạ”. Dáng vẻ của anh khiến người ta có cảm giác anh đang bị ép
buộc.
Kì thực, vấn đề này đã được nêu ra rất nhiều lần nhưng
lần nào cũng bị thái độ thờ ơ, vô trách nhiệm của anh dập tắt. Song lần này,
anh có muốn chạy đằng trời cũng không thoát được.
Tiêu Dĩnh đang đọc sách thì chuông cửa reo lên, bỗng
nhiên bị làm phiền nên cô không khỏi bực bội. Cô nhìn người bấm chuông, xẵng
giọng: “Sao anh lại đến đây?”.
“Sao anh lại không được đến đây?”, ai ngờ Diệp Hạo
Ninh còn mạnh mồm hơn cô. Anh khẽ nhướng mày, nhẹ nhàng gạt cánh tay cô đang
vịn trên cửa, tự ý đi vào, ngồi xuống sofa.
“Anh ăn nhầm “thuốc súng” rồi hả?”. Tiêu Dĩnh nheo mắt
chăm chú nhìn anh, phỏng đoán: “Có người chọc giận anh hả? Là nam hay nữ vậy?
Em đoán chắc đến tám phần là nữ rồi”.
“Ồ, làm sao em biết được?”. Anh đáp dửng dưng, không
phủ nhận cũng chẳng khẳng định, chỉ dùng ánh mắt kì quái nhìn cô.
Ánh mắt anh sắc như dao, Tiêu Dĩnh khẽ bĩu môi, lựa
chọn chiêu thức câm như hến không trả lời, rất hợp thời thế.
Thật là kì lạ, dường như thời gian quen biết Diệp Hạo
Ninh đã đủ lâu để cô vô tình hình thành tính cách “gặp kẻ mạnh thì mềm yếu mà
gặp kẻ yếu thì càng mạnh”, ngay khi phát hiện không nên dây vào anh, cô liền né
tránh một cách vô thức.
Diệp Hạo Ninh tiếp tục nói: “Xem ra em ý thức rất rõ
về mình nên tự biết rằng chỉ có người con gái như em mới dám chọc giận anh
thôi”.
Thật là oan uổng quá mà!
Kì thực, nhẩm tính thời gian thì đã hơn một tuần lễ họ
không gặp mặt nhau rồi, ngay cả điện thoại cũng không có lấy một cuộc. Bình
thường, ai bận việc người nấy, thỉnh thoảng mới liên lạc với nhau, cũng có thể
xem như là không quá nhạt nhẽo. Bạn bè xung quanh cô – Hứa Nhất Tâm là một ví
dụ điển hình – đều đã bắt đầu nghi ngờ có phải Diệp Hạo Ninh đã có “tình mới”
rồi không. Thế mà giờ đây, chính cô lại bị ai đó gán cho cái tội danh “ruồng
bỏ”, thật là nực cười!
Vì thế cô lập tức vặn lại: “Đừng có mà ngậm máu phun
người! Trước giờ em vẫn ngậm bồ hòn làm ngọt đấy nhé!”. Cô giơ cuốn sách trên
tay lên. “Anh xem, anh không nói trước một tiếng đã hùng hổ tới đây, làm cụt
hứng đọc sách của em, em đã nói gì anh đâu”.
“Còn phải nói nữa sao? Em vừa mở cửa ra thì ba chữ
“Thật phiền phức” đã in trên mặt rồi”. Diệp Hạo Ninh nở nụ cười đầu tiên từ sau
khi bước vào nhà, giơ tay giật lấy cuốn sách, đồng thời thuận thế kéo cô ngồi
xuống cạnh anh.
Anh liếc qua bìa sách, mỉm cười nói: “Kim Cang kinh?
Tiêu Dĩnh, em định xuất gia đấy à?”.
“Tu thân dưỡng tính không được sao?”. Cô bị giữ chặt
dưới cánh tay mạnh mẽ của anh nên cảm thấy có phần khó thở, vùng vẫy một lát
rồi nói: “Cứ cho là xuất gia đi, thì đã làm sao?”. Cô cố tình đối đầu với anh.
“Vậy thì không được!”.
“Tại sao?”.
“Năm nay em bao nhiêu tuổi?”. Diệp Hạo Ninh đột nhiên
chuyển chủ đề.
“Hai mươi bốn”.
“À, như thế cũng không còn nhỏ nữa rồi”.
Bị anh quan sát từ trên xuống dưới, Tiêu Dĩnh không rõ
đầu đuôi ra sao, chỉ túm chặt vạt áo, mặt cảnh giác: “Là ý gì đây?”.
Kì thực đây chính là cái được gọi là “có ý đồ đen
tối”, bởi vì cô bất giác nhớ đến dì Lý – người hàng xóm cạnh nhà bố mẹ cô. Bà
dì tràn đầy lòng nhiệt tình đó mỗi lần nhìn thấy cô đều dùng giọng điệu y hệt
như anh vừa rồi để nói với cô: “Đã không còn nhỏ nữa rồi nhỉ?” và tiếp theo,
đương nhiên là muốn giới thiệu đối tượng xem mặt cho cô.
Thật may mắn làm sao, từ khi quen biết Diệp Hạo Ninh,
cô có thể thẳng thắn ưỡn ngực mà cự tuyệt: “Con đã có bạn trai rồi”. Phải như
thế mới khiến cho bà dì đó tiêu tan “giấc mộng” nhiệt tình giúp đỡ người khác
tìm bạn trai!
“Em sợ cái gì thế?”. Ánh mắt Diệp Hạo Ninh có phần
giễu cợt. “Buông hai tay chắn trước ngực em xuống đi! Anh có một chuyện muốn
thương lượng với em”.
Cô “hừ hừ” hai tiếng, đột nhiên trở thành kẻ “tiểu
nhân đắc ý”: “À, thì ra là có việc cần nhờ vả hả? Được, anh nói đi, nói trước
rồi để em suy nghĩ xem có đồng ý hay không đã!”.
Thương lượng mà, đương nhiên là phải có bàn bạc và suy
nghĩ chứ! Hơn nữa, đây là một cơ hội “hiếm có khó tìm”, Diệp đại thiếu gia có chuyện
cần thương lượng với cô đấy nhé!
Diệp Hạo Ninh lại chăm chú quan sát cô thêm lần nữa,
hồi lâu sau mới chậm rãi nói: “Chẳng có gì cần phải suy nghĩ hết, em nhất định
sẽ đồng ý”.
Vẻ mặt anh trịnh trọng một cách hiếm có khiến cô sinh
nghi: “Rốt cuộc là có chuyện gì? Lẽ nào anh đã phá sản rồi? Muốn mượn tiền em
sao?”, cô lại còn nhẩm tính: “Tài khoản tiết kiệm của em có một ít nhưng chỉ sợ
như muối bỏ biển thôi. Có điều nếu như anh thực sự cần gấp thì em đương nhiên
có thể lập tức cho anh mượn…”.
“Kết hôn với anh nhé!”. “Ai đó” cuối cùng đã không thể
nhẫn nhịn được nữa, rất không nể tình, cắt ngang “ý tốt” của cô.
Tiêu Dĩnh ngây người, lời còn chưa nói hết đã bị tắc
nghẹn trong cổ họng, cặp mắt trừng trừng soi vào đôi môi anh, dường như cô có
hơi “máu lên não chậm” một chút, phải mất một lúc lâu sau, cô mới gắng sức đẩy
anh ra, đứng lên, cười mỉa: “Chuyện tiếu lâm của anh thực sự hài hước lắm!”.
Diệp Hạo Ninh có phần chán nản nhưng trên mặt lại
không hề có biểu hiện gì, ngược lại, anh còn cười rất thoải mái, hai cánh tay
vòng ra sau, kê lên sau gáy, thong thả, ung dung nói: “Anh thực sự nghiêm túc
đấy! Lẽ nào trước đây em chưa từng nghĩ đến việc này hay sao?”.
Thấy cô gái đối diện lắc đầu không chút do dự, anh khẽ
nhướng mày: “Vậy thì lẽ nào em cảm thấy kết hôn với anh, em sẽ chịu thiệt thòi
sao?”.
Không phải như thế!
Tiêu Dĩnh rất biết thân biết phận, cô tin chắc rằng
anh có thể tìm được người phụ nữ còn tốt hơn cả cô.
Vì thế cô hoài nghi hỏi lại: “Anh có bị sốt cao không vậy?”.
Hay là anh đang bị “sốc” nhỉ? Nửa câu còn lại cô ngậm miệng không dám nói vì
ánh mắt của Diệp Hạo Ninh thay đổi một cách đột ngột.
Như tên bắn bay vèo vèo.
May mà anh không thèm chấp nhặt với cô, ngưng một lát
rồi anh tiếp tục nói, giọng ấm áp và chân thành: “Hiện nay với tuổi của em thì
cũng không thể tính là nhỏ nữa, mà hai chúng mình tạm thời chưa có dấu hiệu
chia tay. Đợi đến một ngày nào đó thật sự chia tay rồi, nói không chừng đó đã
là chuyện của ba, bốn mươi năm sau ấy chứ, đến lúc ấy, em có chắc mình sẽ lại
tìm được một người đàn ông khác thích hợp với em không?”.
Cô không phản bác, chỉ thầm oán thán trong lòng, gớm,
cô với anh thì hợp nhau lắm đấy?
“Cứ mãi mong chờ vào một tương lai mơ hồ, bất ổn phía
trước, chi bằng hiện tại hành động nhanh gọn luôn, dù sao sớm muộn gì cũng phải
kết hôn, em nói có đúng không?”.
Hình như cũng có một chút đạo lý đấy nhỉ? Cô cụp mắt
xuống, thấy mềm lòng, lại nghe anh nói tiếp: “Trừ phi em đã có người khác,
không phải người đó thì không kết hôn”.
Căn phòng thoáng chốc tĩnh lặng như tờ.
Cô khẽ cúi đầu, vì thế biểu cảm rất mơ hồ, mãi hồi lâu
mới nghe thấy cô mở miệng: “Cho em thời gian suy nghĩ!”.
Cô cứ ngỡ rằng anh sẽ không đồng ý, nào ngờ anh nói:
“Được”.
Cuối cùng cô cũng đồng ý kết hôn, đó đã là chuyện của
một tháng sau.
Vì hai người đã quyết định tổ chức đơn giản nên chỉ
mời họ hàng thân thích hai bên tới tham dự tiệc cưới.
Trước ngày cưới một đêm, Tiêu Dĩnh nói với Hứa Nhất
Tâm: “Thật tốt quá! Vốn dĩ ông nội Diệp Hạo Ninh bị bệnh nặng phải nằm viện
nhưng ai ngờ gần đây đột nhiên lại khỏe ra, ngày mai ông còn có thể tham dự hôn
lễ của bọn mình nữa chứ!”.
“Thế thì đúng là “song hỷ lâm môn” rồi!”.
“Ừ”. Tiêu Dĩnh gật gật đầu: “Đều do Diệp Hạo Ninh nói
sức khỏe của ông xấu lắm, có lẽ ông sắp đi rồi nên cứ luôn thúc giục phải tổ
chức cho thật nhanh, làm mình thấy gấp gáp quá”.
“Bây giờ chỉ còn cách cánh cửa hôn nhân có một bước
chân nữa thôi, cậu nghĩ nhiều như thế làm gì! Hơn nữa, sức khỏe của ông lại tốt
lên, không phải là một việc tốt sao?”.
“Đúng thế! Kì thực mình cũng thấy Diệp Hạo Ninh nói
đúng, nếu như bỏ lỡ mất anh ấy, không chắc mình có thể tìm được người tốt hơn”.
“Lẽ nào chỉ vì lý do này thôi sao?”. Hứa Nhất Tâm hỏi.
Cô đắn đo một lúc. “Đương nhiên vẫn còn lý do khác”.
“Là gì?”
“Bởi vì bản thân mình cũng tự nguyện mà”.
Tuy anh không phải là người đàn ông mà cô mong chờ từ
nhỏ nhưng Tiêu Dĩnh đã không còn là cô của quá khứ nữa rồi. Không phải sao?
Từ đó, một cuộc sống hoàn toàn mới dần dần được mở ra.
Ngày hôm đó, Diệp lão thần thái uy nghi, rạng rỡ ngồi
trên ghế, trao cho tân lang tân nương mỗi người một phong bao đỏ, đồng thời ra
hiệu cho cháu trai khom người xuống.
“Ông cũng là bất đắc dĩ phải làm vậy thôi, ai bảo cháu
cứ chần chừ không chịu kết hôn chứ!”.
Diệp Hạo Ninh ngoan ngoãn, lễ phép trả lời: “Ông làm
vậy là đúng đấy ạ”.
“Không trách ông đã lừa cháu đấy chứ?”.
Diệp Hạo Ninh vẫn lễ phép: “Không đâu ạ”. Anh thầm
nghĩ, đây không phải là chuyện “thuận nước đẩy thuyền” sao? Đương nhiên cháu
không trách ông rồi. Quay đầu lại, hướng ánh mắt về phía tân nương đang bối
rối, anh mỉm cười, nụ cười gian tới mức khiến cô không khỏi chau mày nghi ngờ,
lúc này anh mới chân thành khen ngợi, dáng vẻ rất tự nhiên: “Bà Diệp, hôm nay
trông bà thật xinh đẹp!”.