“Tuệ Khanh! Đừng quậy nào em!”
Hoài Khang vỗ nhẹ vài cái vào lưng của Tuệ Khanh như dỗ dành trẻ nhỏ. Anh biết mỗi người đều có tật xấu khi bị cồn xâm lấn trí não. Tuy nhiên, anh không ngờ tới hiện tại trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ là làm cách nào để cắn ngực anh.
Tuệ Khanh lấy cồn làm càn. Trong lúc Hoài Khang dỗ dành mình, cô khẽ thở nhẹ vào cổ của anh một cái khiến anh run người. Hơi thở báo hiệu cho sự càn rỡ của chú nhím nhỏ. Cô mỉm chi một cái, sau đó hé mở miệng mà mút phần da ngày cổ.
“Tuệ… Tuệ Khanh?”
Hoài Khang giật thót mình, tuy nhiên giờ phút này Tuệ Khanh nào để cho anh gỡ mình ra. Cô hệt như một con đĩa, mút nhẹ khắp cổ của anh rồi trực tiếp dùng lưỡi chơi đùa trái cổ đang lên xuống liên tục.
Cứ mỗi lần Hoài Khang muốn đẩy Tuệ Khanh ra, cô lại vùng vằng, dùng giọng điệu nũng nịu mà mếu máo: “Đừng mà. Cho em nếm anh một chút.”
Hoài Khang không nỡ làm Tuệ Khanh đau, nhưng cũng không thể để cô làm xằng làm bậy như thế. Anh muốn ngồi thẳng dậy nhưng hai tay của cô đã đè anh xuống, ánh mắt ầng ậng nước: “Anh không yêu em à? Không thích em chạm vào anh thế à?”
“Anh… tất nhiên là thích nhưng…” Hoài Khang thở dài, không biết giải thích làm sao để Tuệ Khanh đang say mèm này có thể hiểu rõ, nhưng giây sau một ngón tay của cô đã đặt lên môi anh.
“Thích là được rồi. Em sẽ không bỏ qua cơ hội này đâu.”
Tuệ Khanh dùng tay rà qua lại bờ môi của Hoài Khang, sau đó tập theo anh mà áp môi mình xuống. Cô điên cuồng mút mát, tay dần chuyển xuống cằm của anh mà kéo xuống, bắt ép anh há miệng. Chiếc lưỡi luôn tìm chỗ trốn bây giờ lại tấn công dồn dập vào bên trong, không ngừng khuấy động mọi thứ, sau khi tìm thấy đối tượng thì quấn chặt không buông.
Hoài Khang nghĩ Tuệ Khanh chỉ trêu chọc mình một lát rồi thôi, nên đành chiều theo chiếu chỉ của cô. Anh để mặc cô muốn làm gì thì làm, dù sao chính anh cũng yêu thích việc gần gũi thân mật này, nhưng anh sẽ phải hối hận.
Tuệ Khanh mút mạnh lưỡi của Hoài Khang một cái rồi mới thả ra. Nhìn thành quả khiến môi của anh đỏ ửng, cô cảm thấy hài lòng mà híp mắt lại, sau đó lại tiến công xuống cần cổ đã chi chít vết hồng nhạt cũng do chính cô tạo ra. Tay cũng đồng thời rà tới trái cổ mà xoa nhẹ.
“Cổ anh đẹp thật!”
Mỗi lần Tuệ Khanh thầm thì ra một lời khen ngợi, hơi thở ấm áp lại kích thích làn da tại nơi đó của Hoài Khang. Anh ngả đầu ra sau, tay gác lên trán mà không dám nhìn cảnh tượng mình bị trêu chọc đến mức ửng đỏ cả người. Tiếng thở dốc bắt đầu có chút nhanh hơn.
Tuệ Khanh chơi chán ở cổ, tay lập tức vén áo thun rộng rãi của Hoài Khang lên cao. Cảm thấy chưa đủ, cô nhất quyết lột phăng nó ra, nhưng khi chiếc áo chuẩn bị rời khỏi đầu của anh thì cô đột ngột dừng lại. Hai tay vòng ra sau, cô cột hờ hai bên áo lại để nó che đi tầm nhìn vốn có của anh.
Hoài Khang bị màu áo che chắn, cảm thấy Tuệ Khanh đang dần có xu hướng bày nhiều trò hơn thì muốn ngăn cản, nhưng vào lúc này, cô lại thì thầm bên tai anh lần nữa như bỏ bùa mê:
“Thật uổng phí khi anh luôn giấu cơ thể đẹp đẽ này dưới lớp áo rộng. Xem bờ vai này!”
Tuệ Khanh cúi xuống, một bên dùng tay điểm nhẹ lên như đang dạo chơi trên các phím đàn, bên khác lại đặt môi lên tạo thành một dãy nụ hôn đến cuối.
“Đây là xương quai xanh của đàn ông sao? Em có thể đưa lưỡi vào hõm nhỏ bên trong này.”
Nói là làm, Tuệ Khanh lấp đầy hõm nhỏ ở xương quai xanh bằng lưỡi của mình, còn không ngừng đung đưa qua lại trông vô cùng thích thú. Ánh mắt cô đã rơi xuống bờ ngực săn chắc của Hoài Khang, đây mới là thứ hấp dẫn cô. Dùng tay sờ mó thì sao mà thỏa lòng mong ước được chứ.
Tuệ Khanh thực hiện nguyện vọng của mình ngay lập tức. Cô cúi xuống, cắn lên ngực anh một cái khiến cả người anh giật thót vì đau, sau đó lại cảm nhận cô dùng lưỡi an ủi phần da bị tác động qua đó, chẳng khác nào việc vừa đánh vừa xoa.
Tuệ Khanh dịch người, bờ mông cứ thế chà sát đúng bộ phận nam tính của Hoài Khang làm cô ưm lên một tiếng khó chịu. Cô nhíu mày, hai tay vòng qua cổ của anh, miệng lại dán lên tai của anh mà thì thầm:
“Ở bên dưới có cái gì cứng lắm, không thoải mái chút nào.”
Vừa nói, Tuệ Khanh xê dịch mông qua lại, nghĩ rằng chỉ cần ấn chặt xuống chút sẽ làm cho thứ bên dưới xẹp lại, nhưng nó cứ càng lớn, càng cứng.
“Tuệ Khanh!”
Hoài Khang giữ chặt bờ mông của Tuệ Khanh, giọng của anh đã khàn đi rất nhiều, máu nóng thật sự đã tiến lên trên não. Trong lúc anh vẫn đang cố tịnh tâm lại, bàn tay nhỏ bé nào đó lại lần mò xuống giữa sự tiếp xúc của cả hai mà xoa xoa túp lều nhô cao.
“Để em giúp anh nhé.”
Ngay khi câu nói này kết thúc, bàn tay của Tuệ Khanh bắt đầu chuyển động, vừa xoa vừa nắn. Sự tác động này cũng đồng thời chạm đến nơi mật ngọt của cô khiến cô ngâm nga vài tiếng.
Hoài Khang đột nhiên hành động, giật phăng chiếc áo sơ mi ra khỏi mặt cũng làm cho chiếc kính cận văng ra ngoài. Khung cảnh phía trước mờ mờ ảo ảo nhưng đủ để anh đoán được Tuệ Khanh đã ý loạn tình mê. Anh ôm lấy bờ mông của cô, nâng lên một cách nhẹ nhàng hệt như vác bao gạo trên vai. Tầm nhìn không rõ ràng nhưng bao nhiêu năm sống ở đây cũng đủ để anh thuộc lòng đường đi nước bước.
Tuệ Khanh vốn đang cao hứng, vậy mà đột ngột bị ngăn chặn khiến cô vùng vẫy. Giây sau, cả người cô bị đặt vào bồn tắm, và hứng chịu dòng nước bất ngờ xả thẳng xuống. Cô chớp mắt vài cái, có vẻ dần tỉnh táo trở lại nên quay sang nhìn Hoài Khang. Anh cũng đang lấy nước xả thẳng vào mặt mình.
Từng giọt nước chảy dọc xuống cổ rồi lăn tăn trên cơ thể mê người kia. Tuệ Khanh liếm môi, cô biết cô không phải say mèm mà thật sự đang mượn cồn làm càn. Hoài Khang thở hắt ra một hơi:
“Em đừng tắm lâu quá. Anh ở bên ngoài chờ.”
Nói rồi, Hoài Khang thật sự bước ra ngoài để lại Tuệ Khanh một mình trong nhà vệ sinh. Cô cũng tỉnh táo không ít, ban nãy dù sao không uống quá nhiều đến mức mất hết lý trí. Cô nhìn lại cơ thể thấm đẫm nước, bắt đầu tự hỏi vì sao anh lại không đụng chạm vào mình?