Sau vụ việc này, Nhật Hào đã tự tay đẩy gia đình trên bờ vực phá sản. Hắn và Mỹ Ngọc cấu kết với nhau, từ việc hãm hại đám người của Tâm Dao và Tuệ Khanh, đến việc buôn bán hàng cấm xuyên quốc gia.
Tuệ Khanh nghe tin tức từ Hoài Khang thì khẽ gật đầu, không ngờ tới đô đốc Vĩ Thành lại xử lý chuyện này nhanh gọn lẹ đến vậy.
“Em đang làm gì thế?” Hoài Khang xử lý xong công việc, nên gọi điện về nhà cho Tuệ Khanh.
“Em định nghỉ trưa một lát.” Tuệ Khanh trả lời, nói thêm vài câu với Hoài Khang thì cúp mắt.
Tuệ Khanh không nói rằng bản thân tự làm đồ ăn trưa để đêm đến bệnh viện cho Hoài Khang. Cô nghĩ đã đến lúc không cần giấu diếm mối quan hệ của hai người. Hiện tại, cô đang trong thời gian nghỉ ngơi cho đến khi nhập học năm ba. Công việc của cô càng lúc càng được nâng cao và thuyết phục thành công sự chú ý của các đạo diễn và những người có mong muốn hợp tác vác diễn viên múa dân tộc. Vì thế, cô đã dần có tự tin khi sánh bước cùng anh.
Tuệ Khanh bắt xe đến bệnh viện, đi tới đâu đều cúi chào tới đó. Dường như mọi người ở đây đều đã làm quen với việc cách tuần sẽ thấy cô xuất hiện và bị viện trưởng đích thân vác đi. Cô bước đến trước cửa phòng, thông qua khe hở lại thấy anh ngồi ở bên trong cùng với một cô gái có bóng hình quen thuộc.
“Anh làm gì thì làm. Tôi vẫn sẽ chờ anh đến.” Thu Hà đứng lên, xoay người uyển chuyển đi ra ngoài.
Cánh cửa vừa mở, hai cặp mắt nhất thời giao nhau. Tuệ Khanh vô cùng ngạc nhiên, đây là cô gái mà họ tình cờ gặp trong quán cà phê lần trước. Lần này, Thu Hà lại ở trong phòng của Hoài Khang, nói một câu mờ ám. Trên người cô ta còn mặc áo blouse của bệnh viện. Họ là đồng nghiệp của nhau sao?
“Ồ, Hoài Khang bên trong. Em vào đi.” Thu Hà nói lại một câu rồi rời đi.
Tuệ Khanh nhìn theo, cảm giác có chút gì đó không thể an tâm nhưng lại không tìm ra được lý do. Hoài Khang thấy cô tới thì nhanh chóng đến gần, vẻ mặt hình như có chút gượng gạo.
“Sao em đến đây? Anh tưởng em bảo em nghỉ trưa.”
Tuệ Khanh giơ lồng cơm trong tay lên, nở nụ cười dịu dàng: “Em đưa cơm cho anh. Em sợ anh quên dùng bữa như mấy ngày trước.”
Hoài Khang thở ra một hơi, tâm tình tốt lên không ít rồi kéo tay Tuệ Khanh đi vào trong. Chiếc bàn trống trơn ban nãy đã được chất đầy bởi các món ăn đẹp mắt. Từ lúc sống chung với anh, cô đã học được một số món ăn cơ bản cho bữa cơm gia đình. Vì thế, anh lại có thêm cơ hội được người mình yêu chăm sóc.
Tuệ Khanh gắp thức ăn cho Hoài Khang, sẵn tiện hỏi về Thu Hà: “Chị Thu Hà gì đó vừa rồi là cái chị mình gặp hôm bữa phải không anh?”
Hoài Khang gật đầu, lùa cơm vào miệng: “Đúng rồi. Cô ấy mới về nước sau khoảng thời gian đi giao lưu. Hiện tại, cô ấy vừa gia nhập bệnh viện Hoài Đức.”
“Vâng!” Tuệ Khanh gật đầu, không nghĩ ngợi gì quá nhiều, ngược lại còn mừng vì công việc của Hoài Khang có thêm những nhân tài mới.
“Sao thế? Em ghen hả?” Hoài Khang trêu chọc, theo anh nghĩ những cô gái nhỏ bình thường đều để tâm đến việc người yêu của mình đang ở cùng với ai. Vì thế, anh nghĩ bản thân nên giải thích tranh cho cô suy nghĩ nhiều: “Tụi anh quen biết khá lâu về trước, là bạn học rồi thành đồng nghiệp. Nhưng anh chưa từng có gì với cô ấy và sau này cũng không.”
Thấy Hoài Khang thản nhiên kể lại, Tuệ Khanh nhận ra anh sợ cô hiểu lầm nên nhất thời mềm lòng mà hôn lên má anh một cái: “Em biết mà, em tin tưởng anh.”
Hoài Khang ngây người, càng lúc càng thấy Tuệ Khanh dựa dẫm mình vô điều kiện thì tình cảm lại tăng thêm một bậc. Anh nhanh chóng lùa cơm vào miệng: “Đợi anh súc miệng xong rồi sẽ hôn em. Em đợi chút.”
Tuệ Khanh bị Hoài Khang chọc cười, nên hùa theo anh mà gấp thêm một đống thức ăn vào bát cho anh. Sau đó, anh thật sự đi đánh sạch răng, mang hơi thở thơm mát mà đè cô lên tường và trao cho nhau nụ hôn cuồng nhiệt.
Tuệ Khanh đỏ mặt đi ra khỏi phòng của Hoài Khang, khẽ chạm vào bờ môi có hơi sưng mà ngượng ngùng. Người đàn ông này càng lúc càng không chịu kiềm chế bản thân chút nào cả. Cô tiến vào nhà vệ sinh, chưa kịp làm gì thì đã nghe tiếng nói vọng vào ở bồn rửa tay.
“Này, có thấy bác sĩ chuyên khoa mới về bệnh viện mình chưa? Hình như tên là Thu Hà.”
“Có chứ, người gì đâu vừa đẹp vừa cao, lại nói chuyện rất nhỏ nhẹ.”
“Lúc bác sĩ Thu Hà đi bên cạnh viện trưởng trông rất hợp đôi với nhau. Tôi muốn chèo thuyền họ quá.”
“Đúng rồi, nghe đâu hai người là bạn học lúc trước. Hình như bác sĩ Thu Hà là mối tình đầu của viện trưởng đó.”
“Thật á? Hèn gì viện trưởng đặc cách cho cô ấy như vậy. Vào phòng mà không cần gõ cửa, rồi có quyền chen ngang khi viện trưởng nói chuyện,...”
Tiếng nói càng lúc càng xa, nhưng vẫn đọng lại sâu trong đầu của Tuệ Khanh. Thu Hà là mối tình đầu của Hoài Khang? Nhưng anh lại bảo họ vốn chỉ là bạn học với nhau. Cô lắc đầu, vẫn lựa chọn tin tưởng anh vô điều kiện.
Tuệ Khanh bước ra khỏi bệnh viện, không biết vì sao lại quay đầu nhìn lại. Ở phía xa, Hoài Khang đang đứng cùng một chỗ với Thu Hà. Hai người nói điều gì đó, nhưng cô ấy chỉ nhíu mày, còn anh thì chỉ mỉm cười nhẹ nhàng. Họ nói đúng, trông hai người thật đẹp đôi. Trái tim cô đột nhiên có một vết khoét và nỗi lo lắng khó giấu kín.
—-----------------------
Tuệ Khanh có thể suy nghĩ sâu xa nhưng cũng rất nhanh sẽ trở nên vô tư. Cô đã lựa chọn tin tưởng Hoài Khang thì sẽ không thay đổi. Từ đằng sau, một vòng tay ôm chầm lấy eo cô kèm theo nụ hôn xuống bờ vai gầy.
“Em đã sửa soạn đồ xong chưa? Anh đã chuẩn bị quà cho cha mẹ em rồi.”
Hoài Khang thì thầm. Tuệ Khanh đã mua vé máy bay, quyết định về thăm nhà một chuyến. Anh biết được tin này thì nhanh chóng hỏi rõ sở thích của cha mẹ cô và cùng cô sắm sửa quà.
“Anh vẫn không được về nhà với em à?” Hoài Khang dò hỏi lần nữa. Anh muốn xin phép cha mẹ của Tuệ Khanh cho cả hai chính thức công khai mối quan hệ, cũng như ra mắt để người nhà cô tin tưởng.
Tuệ Khanh quay lại, ôm lấy mặt của Hoài Khang rồi mát xa: “Ngoan nào! Em đi một tuần sẽ về nhanh thôi. Với lại em chưa kịp chuẩn bị tinh thần để anh ra mắt người nhà.”
“Được rồi!” Hoài Khang buồn rười rượi, nếu bây giờ anh có tai và đuôi thì chắc chắn nó đều sẽ cụp xuống: “Vậy em nhớ mang quà về cho người nhà nhé. Tới nơi phải gọi cho anh, mỗi tối nhớ gọi anh luôn.”
Tuệ Khanh bật cười, chưa kịp rời đi mà đã thấy Hoài Khang bám dính lấy cô không chịu buông. Tối đó, cả hai nằm thủ thỉ với nhau tới sáng, không làm gì cả, chỉ tâm tình với nhau trước khi cô rời khỏi thành phố.