Gặp Chân Ái Ở Khoa Trực Tràng

Chương 79: Tin Đồn Hẹn Hò Của Hoài Khang




Sáng hôm sau, cha mẹ Huỳnh vừa mở cửa phòng đã nghe thấy mùi thơm truyền ra từ bếp. Họ thắc mắc nên đi tới xem xét, khi thấy Tuệ Khanh đứng ở bên trong vô cùng chuyên nghiệp thái rau củ thì tròn xoe mắt. Cô cảm nhận được có hai ánh nhìn chăm chăm vào mình, sau đó quay đầu lại.
“Cha mẹ dậy rồi ạ? Cha mẹ ngồi đi, bữa sáng sắp xong rồi.”
Cha mẹ Huỳnh nhìn nhau, sau đó cũng lựa chọn tin tưởng con gái mà ngồi xuống chờ đợi.
“Hình như con gái của chúng ta lớn thật rồi ông ạ.” Mẹ Huỳnh cảm thán, vẫn nhung nhớ hình ảnh Tuệ Khanh thích làm nũng và nhờ bà làm nhiều việc.
“Ừ, nó lớn thật rồi.” Cha Huỳnh gật đầu, vui cũng có mà buồn cũng có.
Không để cha mẹ đợi lâu, Tuệ Khanh bưng ra ba tô nui cùng nước súp hầm xương. Mùi thơm lan tỏa cùng làn khói nóng càng làm cho hương vị thêm kích thích người nhìn. Cô ngồi xuống, thấp thỏm chứng kiến cha mẹ đang múc muỗng nui đầu tiên.
“Cha mẹ thấy sao ạ?”
Mẹ Huỳnh chép miệng một cái, rồi nhướng mày: “Ngon đấy. Đúng là con gái tôi có tài năng nấu nướng.”
Tuệ Khanh mỉm cười, sau đó len lén nhìn sang cha Huỳnh. Cô thấy ông vẫn đang múc từng muỗng cho vào miệng thì thở dài một hơi.
Ông Huỳnh đâu phải chưa từng thấy bộ dạng này của con gái. Cô đều làm thế mỗi khi mong muốn đạt được mục đích gì đó. Ông lên tiếng trước: “Có chuyện gì con cứ nói. Có phải vì cậu trai người yêu hôm qua không?”
Tuệ Khanh ngập ngừng một lát rồi mới dám gật đầu. Cô cẩn thận đáp: “Anh ấy đã chỉ con nấu nướng.”
Mẹ Huỳnh luôn chiều theo lòng của con gái, nên nhanh trí nói đỡ: “Nếu thế thì cậu ấy giỏi đấy. Lúc trước mẹ chỉ con bao nhiêu, con đều phá hỏng bấy nhiêu.”
Tuệ Khanh cười gượng. Cô không dám nói cô cũng phá banh nhà bếp của Hoài Khang mấy lần mới có thể tập tành nấu ăn được một chút.
Ông Huỳnh chỉ biết thở dài, sau đó nói: “Khi nào đưa cậu ta về nhà đi.”
Tuệ Khanh nghe câu này thì chỉ biết sững sờ, sau đó nụ cười đã kéo tới mang tai: “Vâng ạ.”
Chứng kiến cảnh này, cha Huỳnh chỉ biết lắc đầu, cảm thấy có chút thù địch với người yêu của con gái mình. Còn chưa gặp mặt, ông đã nghĩ ra hàng ngàn thử thách dành cho Hoài Khang. Phen này chắc anh khó lòng mà rước vợ về nhà được.
Tuệ Khanh nghỉ dưỡng ở nhà được gần một tuần, nghĩ đến việc phải rời đi thì lòng lại man mác buồn. Mỗi ngày, cô đều giúp đỡ cha mẹ chăm sóc vườn hoa, việc nhà và nấu nướng, khác hẳn cô con gái bướng bỉnh lúc trước khiến họ yên lòng không ít.
Lâu lâu, Tuệ Khanh sẽ kể ra một số điều tốt từ Hoài Khang để ghi điểm trong lòng cha mẹ. Nó nhiều đến mức khiến họ dần có thiện cảm với anh dù chưa gặp mặt, nhưng vẫn sẽ giữ lại nhiều phần nghi ngờ và thử thách dành cho sau này. Nhưng bao nhiêu cũng đủ để cô vui mừng.
Ngày thứ năm ở quê nhà, Tuệ Khanh vẫn nhớ gọi điện cho Hoài Khang vào mỗi tối. Nhưng hôm ấy, cô lại không nhận được phản hồi từ anh. Nghĩ có lẽ anh bận việc, cô đành gọi đến cho cô bạn thân Tâm Dao để tán gẫu.
Đột ngột, Tâm Dao bật mí một việc: “Mày biết gì chưa? Bác sĩ Dự đã có bạn gái rồi đó.”
“Hả? Sao… sao mày biết?” Tuệ Khanh lắp bắp, lo sợ chuyện của bản thân với anh đã bị công khai ở nơi nào đó. Hay do chính anh tiết lộ chúng?
“Mày không thấy tin tức à? Nghe đâu chị ấy là bạn học từ thời xa xưa của bác sĩ Dự, còn có tin đồn chị ấy là mối tình đầu nữa cơ…”
Những câu phía sau của Tâm Dao đều không còn lọt vào tai của Tuệ Khanh. Cô cảm thấy bản thân đã bỏ sót điều gì đó, thậm chí hít thở không nổi nữa. Cô cáo bận, lập tức cúp điện thoại mà lên mạng tra cứu.
Đúng như Tâm Dao nói, không ít bài báo đăng tin về những khoảnh khắc Hoài Khang và Thu Hà ăn tối cùng nhau trong nhà hàng. Tiêu đề vô cùng nổi bật:
“Viện trưởng của bệnh viện Hoài Đức quay lại với mối tình đầu.”
“Trai tài gái sắc - viện trưởng bệnh viện Hoài Đức cùng bác sĩ chuyên khoa Thu Hà”
“Viện trưởng của bệnh viện Hoài Đức công khai bạn gái mỗi đêm.”
Tuệ Khanh lướt đến đâu thì trái tim như bị ai xé rách. Đôi tay run rẩy đến mức không còn nhìn rõ được những chữ trong bảng tin đó. Họ ca ngợi và khen hai người vô cùng xứng đôi vừa lứa. Nếu thế, hàng đêm anh một bên cùng cô tâm tình, một bên đi ăn với cô gái khác sao?
Hít một hơi thật sâu, Tuệ Khanh chụp lại tất cả, xem xét thật kỹ trước khi quyết định sẽ làm gì tiếp theo. Những hai ngày cuối, cô không gọi điện đến cho Hoài Khang nữa. Anh gọi đến thì cô cũng không muốn nghe.
Tin tức trên mạng bị ém nhẹm xuống. Dù Hoài Khang đã đưa ra lời giải thích cả hai chỉ là bạn bè, một số cư dân mạng vẫn tò mò và gán ghép họ. Tuệ Khanh chỉ nhìn rồi để ngoài tai, cẩn thận nhắc nhở anh ăn uống đúng giờ mà không nói thêm gì khác. Cô cần không gian riêng để khiến lòng bình tâm trở lại, nhưng vẫn không thể qua mắt được người mẹ hiền.
“Có chuyện gì sao con gái?” Mẹ Huỳnh đi vào phòng Tuệ Khanh, đưa cho cô ly cam và ngồi xuống bên cạnh.
“Dạ không.” Tuệ Khanh lắc đầu, cố nở nụ cường gượng gạo trông thật ảm đạm. Thấy mẹ vẫn nhìn mình chằm chằm, cô biết bản thân không thể tiếp tục nói dối: “Nếu như có một người mình hết sức tin tưởng lại có hành vi giấu diếm mình thì sao ạ?”
Mẹ Huỳnh vuốt tóc Tuệ Khanh, từ tốn giảng giải: “Con phải tìm hiểu kĩ lý do vì sao họ lại giấu con. Là vì họ làm chuyện xấu hay họ không muốn con lo lắng. Nếu họ làm chuyện xấu sau lưng con, con nên dứt khoát mà cắt đứt mối quan hệ không mấy tốt đẹp đó. Nếu họ có chuyện khó nói và không muốn con lo lắng, con nên cùng họ nói chuyện và tìm ra phương hướng chung. Có nhầm lúc chúng ta không nên trực tiếp phán đoán.”
Tuệ Khanh dựa đầu vào lòng của mẹ Huỳnh, hệt như những lúc nhỏ mỗi khi cô rơi vào tình huống khó khăn. Bà mỉm cười hiền từ:
“Dù con đưa ra lựa chọn như thế nào, cha mẹ đều ủng hộ hết mình. Con đừng khiến bản thân phải hối hận bất cứ điều gì.”
Tuệ Khanh trầm tư trong lời mẹ dạy, sau đó ngẩng đầu lên nhìn bà: “Mẹ, ngày mai con sẽ về lại thành phố B.”
Mẹ Huỳnh không ngăn cản: “Được, mẹ giúp con thu dọn đồ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.