Người dẫn chương trình bước lên sân khấu. Xung quanh anh ta cũng được sắp xếp không ít các bục cao hơn và phủ lên đó tấm vải đỏ. Tuệ Khanh đứng xem một lát, cũng dần nhận ra đây là nơi đấu giá chọn vật phẩm đắt đỏ. Cô không biết từ khi nào mẹ Huỳnh lại yêu thích điều này nữa.
Những món đồ càng lúc càng vơi đi. Từ xa, Tuệ Khanh thấy mẹ Huỳnh không ngừng tranh giành đồ vật với các quý phu nhân khác, nhưng chỉ để cho vui mà không gây thù chuốc oán gì nên cô mới yên lòng mà để mẹ mình hưởng thụ thêm một chút.
Đúng lúc này, một cặp nhẫn kim cương sáng chói là món đồ cuối cùng được đem ra trưng bày. Nghe bảo nó là hàng thiết kế riêng, chỉ có một đôi duy nhất trên đời này. Không biết vì sao vừa nhìn thấy nó thì Tuệ Khanh đã yêu thích ngay.
Mẹ Huỳnh đang từ chỗ của bạn bè mà đi nhanh qua bên Tuệ Khanh: “Con thích cặp nhẫn đó không? Đấu giá đi.”
Tuệ Khanh không giấu nổi sự yêu thích của mình, nhưng hiện tại cô cũng không phải là cô gái thích gì mua đó. Cô chỉ cần những thứ thật sự cần thiết cho cuộc sống của cô mà thôi. Vì thế, cô lắc đầu.
“Không, thưa mẹ. Nó đẹp thật nhưng con nghĩ con không phải người thích hợp với nó.”
“Sao lại không thích hợp. Mẹ cảm giác như nó tạo ra chỉ để cho con vậy.” Mẹ Huỳnh nhíu mày, không cho phép Tuệ Khanh nhún nhường như thế.
Buổi đấu giá bắt đầu, số tiền càng lúc càng nâng cao. Có vẻ các quý bà vô cùng yêu thích chúng. Chiếc nhẫn được thiết kế vô cùng tỉ mỉ đến từng chi tiết. Nếu chúng gộp lại với nhau sẽ trở thành biểu tượng đôi chim liền cánh, thể hiện sự bền vững của tình yêu.
Cho tới cuối cùng, một giọng nam vang lên: “xxx trăm triệu”
Các quý bà trầm ngâm một lát, sau đó đồng loạt hạ bảng xuống. Họ không thể tiếp tục đôi co với mức giá cao hơn được nữa. Người dẫn chương trình nhìn xung quanh, thấy không còn ai thì lên tiếng:
“xxx trăm triệu lần thứ nhất.”
Mọi người hơi xì xầm để xem còn ai muốn nâng mức giá lên không.
“xxx trăm triệu lần thứ hai.”
Có một số người vẫn tiếc rẻ chiếc nhẫn.
“xxx trăm triệu lần thứ ba. Chúc mừng khách hàng 314 đã thừa hưởng cặp nhẫn kim cương với giá xxx trăm triệu.”
Lúc này, ánh đèn rời khỏi sân khấu, chiếu thẳng xuống một đám đông gần sân khấu. Từ trong đó, một người đàn ông từng bước đi lên sân khấu với bộ đồ comple màu đen cao quý, không khác gì các bá tước ma cà rồng. Gương mặt anh ta bị che kín bởi chiếc mặt nạ đỏ rực. Anh ta cầm lấy hộp nhẫn, ngắm nghía một lát rồi quay xuống bên dưới.
“Chiếc nhẫn này sẽ tượng trưng cho tình cảm bao nhiêu tháng ngày qua của anh dành cho em.” Người đàn ông lên tiếng, bắt đầu bước xuống sân khấu và chậm rãi tiến về trước.
“Anh chưa từng nghĩ mình sẽ cùng em trải qua những chuyện trên trời dưới đất. Hôm đầu tiên chúng ta gặp mặt, anh chỉ thấy em là một cô gái tràn đầy sức sống, dù tình huống có tréo ngoe đến đâu, em vẫn vô tư vượt qua nó.” Người đàn ông vừa nói vừa bật cười nhớ lại.
“Cho đến khi anh nhìn thấy những giọt nước mắt của em, anh cảm thấy anh chỉ muốn nhìn thấy em cười. Nụ cười của em rất đẹp, rất trong sáng. Anh tự hỏi liệu mình có thể trở thành người bảo vệ nó không?”
Người đàn ông bắt đầu ngập ngừng:
“Và rồi anh phát hiện bản thân không còn khoẻ. Anh không biết liệu sẽ có ai thay anh yêu thương em hay không? Vì thế, anh bắt đầu dạy em nấu ăn, giúp em có được sự yêu thương hơn của mọi người để khi anh gặp chuyện không may, anh tin rằng em vẫn tự lo cho bản thân được.”
“Anh còn đứng được ở đây, tất cả đều nhờ có em. Em là người vực tinh thần anh dậy. Em là điểm tựa của anh mỗi khi anh đau đớn. Em chưa từng hoài nghi anh. Vì thế, Tuệ Khanh…”
Người đàn ông đi đến trước mặt của Tuệ Khanh, nhìn sâu vào đôi mắt đã chất chứa tầng nước mắt rồi quỳ một chân xuống.
“Liệu em có cho phép anh đứng bên cạnh em với danh phận là người chồng hợp pháp của em hay không? Hãy cho phép anh được bảo vệ và yêu thương em suốt cuộc đời này.”
Tầm nhìn của Tuệ Khanh mờ ảo vì nước mắt nhưng vẫn thấy rõ bộ dáng quen thuộc của Hoài Khang trước mắt. Thì ra tất cả chỉ là một màn dàn dựng của anh và mọi người để tổ chức buổi lễ cầu hôn này.
Tuệ Khanh nấc nghẹn, không thể nói ra điều gì ngoại trừ việc gật đầu điên cuồng. Mọi người xung quanh đồng thời hoan hô. Nhìn kỹ lại, họ toàn là người quen của cả hai nên để tránh cô nhận ra, họ mới lên kế hoạch đeo mặt nạ.
Hoài Khang đeo nhẫn lên tay của Tuệ Khanh, tay anh cũng run rẩy không kém khiến quá trình vừa mắc cười vừa bất lực. Cô nắm chặt lấy tay anh, thủ thỉ đủ hai người nghe.
“Lần sau anh bị gì mà không kể em nghe, em sẽ trả nhẫn.”
Hoài Khang nghe lời cảnh cáo này thì vui vẻ chấp nhận: “Anh sẽ không giấu em chuyện gì nữa.”
Tuệ Khanh gật đầu, không kìm nổi hai hàng nước mắt, có lẽ vì quá đỗi hạnh phúc và bất ngờ. Hoài Khang nâng niu mặt cô, vừa an ủi vừa hôn nhẹ lên trán. Cho tới khi môi cả hai sắp chạm vào nhau, cô đột ngột gục cả người xuống và bất tỉnh. Nếu không phải anh kịp thời ôm cô vào trong lòng, khẳng định cô đã đập cả người lên nền đất đầy pháo hoa giấy.
—------------------------
Hoài Khang ngồi bên ngoài phòng, chốc chốc muốn vào bên trong nhưng lại vì sợ sẽ ảnh hưởng đến bác sĩ nên chỉ có thể tiếp tục chờ đợi. Cha mẹ Huỳnh cũng lo lắng không kém. Họ không biết vì sao Tuệ Khanh lại ngất xỉu bất ngờ như vậy.
Một lát sau, Thu Hà bước ra, vẻ mặt khá mệt mỏi và sa xầm.
“Tuệ Khanh sao rồi? Em ấy bị gì?” Hoài Khang lập tức hỏi, ánh mắt vẫn trông ngóng vào bên trong.
“Người nhà nên chuẩn bị tinh thần. Hiện tại, cậu không thể gần gũi với cô ấy được.” Thu Hà lên tiếng, thông báo một số điều nghe có vẻ không êm đềm sẽ xảy ra.
“Không thể nào, con bé bị gì thế?” Cha mẹ Huỳnh càng lúc càng không kiềm chế được sự lo lắng của mình, hai đôi tay già nua đã run lên bần bật.
“Người nhà vẫn nên chuẩn bị khá nhiều.” Thu Hà vẫn giữ nét mặt nghiêm túc, nhưng đột ngột bật cười: “Để chào đón thành viên mới trong gia đình. Chúc mừng cậu. Cậu lên chức cha rồi đó.”
Tuệ Khanh có thai đã được ba tháng, nhưng vì tình hình sức khỏe của Hoài Khang nên không còn để ý đến bản thân. Cô chỉ nghĩ do mình bị căng thẳng quá mức nên kinh nguyệt mới không đều đặn. Nhưng do ban nãy tâm trạng bộc phát xúc động đột ngột, cô mới bị ngất đi.
Hoài Khang cứng đờ người, nhưng nụ cười gần tới mang tai không hề che giấu được. Anh có cảm giác như bản thân vượt qua giông bão thì đã có ngay những phần thưởng quý giá.
Cha Huỳnh vỗ vỗ vai anh: “Thằng này được đấy, không khác gì cha hồi đó. Nhưng tém tém lại nha con, mẹ bầu tâm trạng thất thường lắm.”
“Ông nói cái gì đó?” Mẹ Huỳnh nhanh chóng kéo chồng mình lại, tránh cho ông dọa con rể chạy mất mật.
Ngày hôm đó, tin tức tràn lan trên các mặt báo, viện trưởng của bệnh viện Hoài Đức - Dự Hoài Khang công bố kết hôn cùng cô con gái rượu của doanh nhân Huỳnh và chuẩn bị đón bé con đầu lòng.