Gặp Được Anh

Chương 9:




Edit: Chây

Triển Thâm Thâm gặp lại Phó Tân Hàn lần nữa là ba năm sau.
Giống như tất cả xui xẻo đời này của cô đều dùng ở việc gặp được Chu Đĩnh cùng Phó Tân Hàn. Từ sau khi đi khỏi nhà Phó Tân Hàn, trốn trốn tránh tránh lưu lạc mấy ngày, cuối cùng bố mẹ ruột của cô cũng tìm được cô.
Bố mẹ đều là người thường, năm đó vứt bỏ cô là bởi vì trong nhà có quá nhiều con, không nuôi nổi cho nên ném cô vào cô nhi viện.
Đúng vậy, không phải đi lạc, không phải bị lừa bán, không có quá nhiều lý do gì đó, rất hiện thực.
Bây giờ bố mẹ đều chỉ là viên chức công ty nhỏ, có thể là theo tuổi tác lớn dần cho nên cảm thấy rất có lỗi với đứa bé bị vứt bỏ ngày xưa là cô nên bèn đi tìm cô.
Cô có được căn cước mới, có gia đình mới xa lạ, mẹ nhờ người tìm quan hệ tìm cho cô một công việc văn thư.
Thật giống như một xe lửa nhỏ chệch đường ray, sau một tia sáng bùng lên lại về quỹ đạo, dọc theo đường đi bình bình ổn ổn.
Triển Thâm Thâm không chú ý chuyện của Phó Tân Hàn, cũng không cố ý chú ý tới Lý Tang.
Nhưng công ty Lý Tang kết toán phá sản, bởi vì mỹ mạo với truyền kỳ gây dựng sự nghiệp của cô ta nên lên hot search, Triển Thâm Thâm nhìn người cho tới nay đều ở trên cao nhìn xuống người khác khí tràng cả người đều suy sụp, phảng phất thật sự giống như bị đánh đổ.
Mà công ty cô ta bị công ty của Phó Tân Hàn thu mua.
Triển Thâm Thâm nghĩ, Phó Tân Hàn hẳn là vẫn là được như ước nguyện, có được người anh yêu.
Tim cô vẫn rất đau, nghĩ đến là sẽ đau.
Buổi tối hôm đó, trên đường Triển Thâm Thâm về nhà, lúc đi ngang qua một chiếc xe dừng ven đường, đột nhiên nơi đó có vài người lao tới, lúc cô hết sức chuyên chú đối phó người bên này, phía sau vươn tới một bàn tay, ngay sau đó miệng mũi bị bưng kín, sau đó lập tức mất đi ý thức.
Khi tỉnh lại, cô nhìn thấy chính là gương mặt suy sút ở trên TV lúc trước.
Lý Tang thấy cô tỉnh lại, cười khẽ: “Đã lâu không gặp.”
Triển Thâm Thâm nhìn tay của mình bị trói chặt, lúc nhìn về phía Lý Tang nhiều thêm vài phần tức giận: “Mấy người thật là một đám điên.”
Cô trưởng thành không ít, ở trước mặt người này không còn loại tự ti trước kia nữa.
Tay Lý Tang ấn ở trên mặt cô, trong mắt là hận ý không thèm che dấu: “Cô thì tính là gì chứ, cảm tình của tôi với anh ấy mười mấy năm, tôi vì anh ấy cự tuyệt không ít người yêu tôi thật lòng.”
Triển Thâm Thâm cảm thấy yêu hận tình thù của nhóm người này thật sự sớm hay muộn có một ngày muốn tra tấn chết người qua đường vô tội là cô đây.
“Cô bình tĩnh một chút, Phó Tân Hàn yêu cô. Tôi ở bên Chu Đĩnh làm thế thân của cô, ở chỗ Phó Tân Hàn cũng là thế thân của cô.”
Lý Tang đột nhiên cười, cười đến bi ai, vành mắt ửng đỏ: “Nhưng là loại người như cô tôi không cam lòng. Tôi vừa biết yêu đã thích anh ấy, kết quả anh ấy nói tình dục với tình yêu đều là thứ ghê tởm nhất trên thế giới, một câu này làm tôi giao du ở trong mọi người, chưa bao giờ phát sinh quan hệ với người khác, tôi cho rằng cho dù tôi không thể làm người tình của anh ấy thì chúng tôi cũng sẽ là quan hệ đặc thù nhất.”
Triển Thâm Thâm ngốc, không đúng không đúng, lúc ấy… lúc ấy…
“Cô khả năng hiểu lầm… anh ấy cũng không thích tôi.”
Điện thoại Lý Tang vang lên, cô ta cầm lại đây, nói: “Rất nhanh thôi anh ấy sẽ không thích cô nữa, cô nói xem, lúc anh ấy lại đây nhìn thấy cô cùng Chu Đĩnh đang làm chuyện mà cả đời này anh ấy ghê tởm nhất, về sau anh ấy còn sẽ liếc mắt nhìn cô nữa không?”
Triển Thâm Thâm mở to hai mắt, nhìn về phía Lý Tang: “Cô không thể như vậy, cô không thể như vậy…”
Lý Tang lấy một cái ống tiêm từ hộp bên cạnh ra, bên trong là chất lỏng màu vàng nhạt.
“Chắc là cô không biết đâu, trước khi anh ấy vào cô nhi viện, mẹ anh ấy có bệnh tâm thần, vì trả thù bố anh ấy mà ngày nào cũng dẫn người về nhà, anh ấy bị nhốt ở trong ngăn tủ, sau đó mẹ anh ấy chém chết bố anh ấy, sau đó tự sát, anh ấy đợi bên thi thể bọn họ ba ngày mới bị cảnh sát phát hiện.”
Đồng tử Triển Thâm Thâm hơi rụt: “Cô…”
“Anh ấy nhìn thấy cô phóng đãng ở dưới thân Chu Đĩnh, cô nói xem anh ấy có thể giết cô không?”
Chất lỏng bên trong ống tiêm chậm rãi tiêm vào mạch máu cô, Triển Thâm Thâm nhanh chóng cảm giác được thân thể bắt đầu không thích hợp.
“Tôi thống khổ, mấy người một người cũng đừng nghĩ sống tốt.”
Triển Thâm Thâm bắt đầu cảm thấy những lời này thổi tới từ nơi nào đó rất xa, thân thể của cô như là đang phiêu tán hoặc là nói chung quanh đều đang phiêu tán.
Cô nghe được tiếng đánh nhau, ngửi thấy được mùi máu tanh nhưng cô không mở mắt ra được, toàn thân như là đang có lửa cháy, mỗi một lần đều nóng bỏng đến muốn đốt cô thành tro tàn.
Cho đến khi cô nghe thấy được một hơi thở quen thuộc, giống như một hồ nước trong, dịu dàng dập tắt tất cả ngọn lửa trên người cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.