Gặp Được Anh

Chương 8



Edit: Chây



Tình yêu là lực lượng cường đại, Triển Thâm Thâm mỗi ngày trộm dắt tay, trộm nhìn Phó Tân Hàn, sinh ra sung sướng hân hoan như là muốn nuốt hết cô.

Lúc trước cô chỉ ngồi ở trước bàn làm việc của Phó Tân Hàn, chỉ nguyện ý nói chuyện với Phó Tân Hàn, bây giờ có thể trò chuyện với những người khác.

Triển Thâm Thâm một lần nữa gặp được Lý Tang ở dưới tình huống không hề phòng bị như vậy.

Giống như bốn năm trước, Lý Tang mặc tây trang màu đen, răng trắng môi đỏ, mỹ diễm lại có tính công kích.

Cô ta đẩy cửa văn phòng Phó Tân Hàn ra, trực tiếp đi đến.

Triển Thâm Thâm vẫn đeo khẩu trang, ánh mắt kinh ngạc nhìn người cô gái này: “Cô…có chuyện gì không?”

Lý Tang nhíu mày, hỏi: “Cô là ai? Sao cô lại ở chỗ này?”

Đầu lưỡi Triển Thâm Thâm như có nút thắt, cô đột nhiên không biết mình nên nói như thế nào, cô với Phó Tân Hàn là quan hệ gì?

“Tôi là bạn gái Phó Tân Hàn.” Lúc Triển Thâm Thâm nói chuyện, trong nháy mắt nhìn thấy cô ta cô như là về tới lúc hắc ám nhất, tay cô đều đang run rẩy.

“Quý cô đeo khẩu trang này, cô vẫn nên khắc phục di chứng nói dối của mình trước rồi lại nói cô là bạn gái của Phó Tân Hàn đi.”

Lý Tang ngồi xuống bên cạnh, phụt cười một tiếng, phảng phất đang cười Triển Thâm Thâm người si nói mộng: “Xem ra cô không biết tôi là ai, tôi là Lý Tang, tôi với Phó Tân Hàn lớn lên ở cùng một cô nhi viện, nếu anh ấy có bạn gái thì tôi không có khả năng không biết.”

Triển Thâm Thâm ngây ngẩn cả người.

Trong khoảng thời gian ngắn biểu cảm dại ra, như là bị thứ gì đó nghênh diện đánh một cái, cô nghe thấy tiếng máu mình chảy, lớn lên ở một cô nhi viện…

Bọn họ cùng lớn lên ở một cô nhi viện, Phó Tân Hàn chưa từng nói.

Triển Thâm Thâm ngồi liệt ở ghế trên, cô gái trước mắt này, cô ta cười, mặt mày cô ta cao ngạo, hơi thở minh diễm trên người cô ta, tất cả đều áp về phía cô, làm cô không thở nổi.

Lý Tang tựa như bị phản ứng của cô chọc cười, cười nói: “Đừng phản ứng lớn như vậy, cô yêu thầm anh ấy?”

Triển Thâm Thâm há miệng thở dốc, muốn nói chút gì đó nhưng trong cổ họng như bị lấp kín, cô một câu cũng nói không nên lời.

Lúc này Lý Tang mới thấy rõ ràng đôi mắt Triển Thâm Thâm lộ ở bên ngoài, đôi mắt này thật quen thuộc, cô ta ngây ngẩn cả người, hơi châm chọc nói: “Đôi mắt này của cô thật không tồi, là anh ấy bảo cô mang khẩu trang chỉ lộ mắt ư?”

Triển Thâm Thâm chỉ cảm thấy đầu ngón tay mình đều đau, cô tin một câu, tay đứt ruột xót, là bởi vì đầu ngón tay cảm giác được trái tim đau ư?

“Giúp tôi chuyển một câu cho anh ấy, chèn ép công ty tôi vô dụng, Lý Tang tôi đời này đều sẽ không dựa vào đàn ông.”

Triển Thâm Thâm nhìn cô ta nghênh ngang rời đi, đi đường mang gió, trong nháy mắt kia, Triển Thâm Thâm hiểu rõ chênh lệch giữa bọn họ.

Cô vẫn luôn cảm thấy mình không ưu tú như Lý Tang cũng không có chuyện gì, bởi vì cô cũng là một thân thể độc lập, không cần so với người ta. Sai chính là Chu Đĩnh, sai chính là Chu Đĩnh.

Mà hiện tại, cô ngồi ở trong văn phòng Phó Tân Hàn, văn phòng rộng lớn chỉ có một mình cô, cô lại không thở nổi.

Lúc cô nắm tay hay cô ôm Phó Tân Hàn, Phó Tân Hàn trước nay đều sẽ không rung động giống như cô, anh mỗi lần đều rất bình tĩnh, bình tĩnh giống như tay trái cầm tay phải.

Thật ra cô cảm giác được, cô có thể cảm giác được Phó Tân Hàn dung túng với cô không thể hiểu được, không thể hiểu được bảo vệ, nhưng anh cũng không đề cập đến tình yêu, thậm chí cự tuyệt dư thừa tiếp xúc.

Giống Chu Đĩnh sao? Cầu mà không được, tìm thế thân nhưng lại phải vì người trong lòng thủ thân như ngọc.

Thật là tình yêu vĩ đại mà.

Lúc Phó Tân Hàn mở họp trở về, Triển Thâm Thâm không có bất luận biểu hiện gì, chỉ không nắm tay Phó Tân Hàn.

Phó Tân Hàn nhìn văn kiện ba giờ, tay trái đặt ở một bên, vẫn không nhúc nhích, Triển Thâm Thâm ngồi ở bên cạnh, an tĩnh nghịch điện thoại của anh, không nói gì, không chạm vào anh.

Buổi tối về nhà, Phó Tân Hàn rửa mặt đi ra liền thấy Triển Thâm Thâm cúi đầu, đang dùng dao gọt hoa quả gọt táo lộ ra một đoạn cổ tinh tế tuyết trắng, cô đột nhiên ngẩng đầu hỏi anh ——

“Tôi phát hiện tất cả tai vạ của tôi đều đến từ gương mặt giống Lý Tang này, tôi cắt nát nó thì thế nào?”

Cô vừa nói vừa cười tủm tỉm khoa tay múa chân ở trên mặt mình, Phó Tân Hàn trong mắt kinh hãi, giây tiếp theo liền cướp đi dao gọt hoa quả trong tay Triển Thâm Thâm: “Sao cô lại có ý nghĩ như vậy?”

Triển Thâm Thâm nhìn trong mắt anh nghĩ mà sợ hơn kinh, tim như là rơi vào trong bụi bặm, khuôn mặt này thật quan trọng, vô luận là đe dọa ai đều có hiệu quả giống nhau.

Cô cười nhẹ, cười cười lại bắt đầu rớt nước mắt: “Phó Tân Hàn, tôi chưa từng nghĩ tới có một ngày sẽ đánh đồng anh với Chu Đĩnh ——”

“Tôi vẫn luôn cho rằng anh là người tốt nhất trên thế giới.”

“Thật sự, anh cười với tôi một chút, anh nhìn tôi một chút, tôi đã cảm thấy tôi còn có thể lại yêu thế giới này 500 năm.”

Phó Tân Hàn trong lòng lại đau lên, nắm chặt cổ tay của cô, vành mắt đỏ bừng, bên trong là điên cuồng nhìn thấy ghê người, giọng điệu nguy hiểm lại lạnh lẽo: “Không cần đi, tôi đã khống chế được…”

Triển Thâm Thâm nhìn người ngày thường bình tĩnh, lắc đầu: “Không khống chế được, tình yêu nếu có thể khống chế thì tốt rồi, tôi quá mệt mỏi.” Tình cảnh này, so với tất cả tai vạ đã trải qua trong dĩ vãng đều làm cô đau hơn.

Triển Thâm Thâm nói xong vẫn không thể thoát khỏi Phó Tân Hàn, ánh mắt anh không còn bình tĩnh, giây tiếp theo cô đã bị chặn ngang ôm lên, trong tay bị nhét dao gọt hoa quả vừa rồi: “Hoặc là giết tôi, hoặc là ở lại.”

Triển Thâm Thâm nắm dao gọt hoa quả, nhìn mặt anh, tay cô đang run, một chút sức lực đều không có, lúc này cô mới hiểu được mình rốt cuộc có bao nhiêu yêu người này.

Đã từng như bị điên muốn tự do, tất cả tinh lực đều dùng ở trên tự do, hiện tại lại một lần bị nhốt lại, cô lại không có một chút sức lực, cả người như là đã chết.

Triển Thâm Thâm cứ như vậy bị đặt ở trên giường, cuối cùng Phó Tân Hàn ôm chặt cô, trấn an vuốt ve lưng cô, cơ hồ lẩm bẩm tự nói: “Xin lỗi…”

Trấn an như vậy nhanh chóng liền thay đổi hương vị, khi Triển Thâm Thâm cảm giác được trên cổ mình bị hôn nhẹ, cô điên cuồng giãy giụa.

“Phó Tân Hàn, không cần!!! Tôi xin anh không cần như vậy!”

Tay Phó Tân Hàn lại một lần vuốt ve cô mặt: “Xin lỗi…”

Triển Thâm Thâm chỉ cảm thấy tim mình bị hắc ám ăn mòn, tất cả căm hận dâng trào mà ra: “Anh làm tôi cảm thấy ghê tởm!”

“Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy ghê tởm.” Trong mắt Phó Tân Hàn tình dục điên cuồng hỗn loạn, giống như dã thú đói cực kỳ, mang theo điên cuồng được ăn cả ngã về không.

Tay anh đỡ tay Triển Thâm Thâm cầm dao gọt hoa quả, mũi dao nhắm ngay vị trí trái tim: “Đâm vào đi, chúng ta đều có thể giải thoát.”

Tay Triển Thâm Thâm không hề có sức lực, căn bản cầm không được dao Phó Tân Hàn giữ, chỉ cảm thấy anh là người điên: “Anh điên rồi… Anh hoàn toàn điên rồi…”

Trên người Triển Thâm Thâm tất cả đều là máu, là máu của Phó Tân Hàn, anh mà đâm vào vị trí trái tim từng chút một, cố chấp lại điên cuồng.

Dù sao thì Triển Thâm Thâm yêu người này, cô có được một chút sức lực, ném dao gọt hoa quả, hoảng loạn che anh ngực, nước mũi nước mắt cùng nhau rơi xuống: “Tôi thua, tôi thua…”

Triển Thâm Thâm nhận thua, cô nằm ở trong chăn, vẫn là trong chăn mềm mại, vẫn là cỗ hơi thở kia, chỉ cảm thấy tất cả những thứ này thật châm chọc, trên thế giới này còn có chuyện gì đau hơn chuyện này sao?

Giây tiếp theo, cô cảm giác được Phó Tân Hàn đang hôn cô…

Dạ dày Triển Thâm Thâm phiếm ghê tởm, châm chọc nói: “Tôi nói sai rồi, anh càng ghê tởm hơn Chu Đĩnh.”

Người bên trên hơi dừng, lực độ hôn môi càng mạnh.

Triển Thâm Thâm nhắm hai mắt lại, tâm như tro tàn.

Trên người lại nhẹ đi.

Người nọ càng tuyệt vọng hơn cô mà nằm ở một bên.

Triển Thâm Thâm đứng dậy, thất tha thất thểu rời đi, người phía sau cũng không đuổi theo.

Nghĩ đến, anh ý thức được tình yêu đích thực không thể thay thế.



Tác giả có lời muốn nói:

Tình yêu của hai kẻ bị bệnh tâm thần.