Gặp Gỡ Mùa Đông

Chương 24: “Chờ em đủ 20 tuổi thì chúng ta sẽ kết hôn.”



Khi Tết âm lịch đến, một chiếc máy bay từ nước ngoài bay qua bầu trời và đáp xuống Vân An.

Lý Tây Nguyệt nửa năm không gặp nay đã thay đổi về ngoại hình. Mái tóc đen vốn luôn được buộc đuôi ngựa giờ đã nhuộm thành màu nâu hồng, trông cô ấy có vẻ thuỳ mị hơn nhiều, đến cả gọng kính cũng Tây hơn.

Nhạc Dao - đến sân bay từ sớm - thấy cô ấy thì lập tức lao đến và tặng cho cô ấy một cái ôm nồng nhiệt: “Tây Nguyệt Nguyệt, mình nhớ cậu lắm đó.”

Mái tóc xoăn mềm mại bẩm sinh của cô cọ vào mặt Lý Tây Nguyệt, Lý Tây Nguyệt chống tay vào va-li hành lý, đầu hơi ngửa ra sau đón nhận cái ôm “hủy diệt” của cô.

Hai người cùng bắt xe rời khỏi sân bay. Trên quãng đường dài nửa tiếng, Nhạc Dao quấn lấy Lý Tây Nguyệt hỏi này hỏi kia, từ hoàn cảnh nước ngoài tới văn hoá ăn uống và niềm vui thú học tập.

Trong lúc học đại học, hai người vẫn giữ liên lạc trực tuyến, nhưng vì sự khác biệt về lịch trình nên không thể kể chi tiết mọi thứ chỉ qua mạng được.

Lâu lắm Lý Tây Nguyệt mới về, Nhạc Dao cùng cô ấy trở về căn hộ riêng để thu dọn hành lý, rồi đề cập đến kế hoạch cho buổi tối: “Chiều nay A Tu sẽ tới ăn tối với tụi mình đó.”

Lý Tây Nguyệt thuận miệng hỏi: “Anh ấy lại đi làm à?”

“Lần này là giáo sư của trường dẫn anh ấy đến bệnh viện thực tập.” Một số giáo viên trong trường họ là bác sĩ chuyên nghiệp kiêm giảng viên. Tài năng của Đàm Tu xuất chúng nên các thầy cô đều rất vui lòng bồi dưỡng nhân tài.

Lý Tây Nguyệt cảm thán: “Giỏi vậy, mới năm hai đại học mà…”

Dọn dẹp xong đã gần đến giờ ra ngoài, Nhạc Dao do dự hồi lâu mới hỏi: “Chúng ta có nên gọi thêm Châu Châu không?”

Lý Tây Nguyệt đưa lưng về phía cô, lát sau mới trả lời: “Do cậu thôi.”

Nhạc Dao gọi điện cho Lâm Viễn Châu, tiếc là hôm đó cậu ấy lại có việc bận nên không đến kịp.

Kỷ Trì đang đi chơi với cha mẹ ở nước ngoài chưa về, vì vậy buổi liên hoan này chỉ có ba người thôi.

Tuy nói là buổi gặp gỡ của ba người nhưng thật ra đây là buổi “cún độc thân” tự tìm ngược đãi từ đôi “trên tình bạn dưới tình yêu” này thì đúng hơn.

Vào năm cấp ba, ấn tượng của Lý Tây Nguyệt về Đàm Tu là lạnh lùng và xa cách, nhưng khi ở bên Nhạc Dao anh lại luôn kín đáo và kiềm chế.

Chẳng biết nửa năm nay hai người đã tiến triển nhanh thế nào mà khi chọn món ăn, Đàm Tu không chỉ biết chính xác sở thích và khẩu vị của Nhạc Dao, thậm chí còn nhớ cô không thể ăn cay trong kỳ kinh nguyệt nữa.

Lý Tây Nguyệt day trán, quả thật không thể chịu đựng nổi nữa.

Họ không cố ý ra vẻ nhưng trong lúc vô tình họ lại phơi bày điều đó khiến người ta có phần ao ước.

Sau đó Nhạc Dao kéo cô ấy đi dạo phố, chạy khắp trung tâm thương mại.

Cô ấy thấy rõ Đàm Tu không có hứng thú với chuyện này, thậm chí là ngao ngán, vậy mà anh chẳng nói gì cả.

Lúc Nhạc Dao chọn đồ, Đàm Tu không tỏ ra chiếu lệ hay lờ đi tất cả mà bước vào khu nghỉ ngơi như những người bạn trai khác. Anh sẽ luôn đứng gần Nhạc Dao để khi cô hỏi thì anh sẽ là người đầu tiên đáp lại.

Anh không nói thích nhưng tình yêu lại rõ ràng đến thế.

Hai cô gái tay nắm tay đi đằng trước, còn Đàm Tu tự giác giữ một khoảng cách ở đằng sau.

Không biết Nhạc Dao nói gì với Lý Tây Nguyệt mà hai người quay lại nhìn anh rồi cười. Lý Tây Nguyệt thì bình thường, nhưng Nhạc Dao lại rất khoa trương.

Anh nghi ngờ cau mày nhìn theo hướng họ đang nhìn, chợt thấy đối diện là một cửa hàng nhãn hiệu nhẫn kim cương.

Trên quảng cáo hiện rõ: Nhẫn cầu hôn DR, đàn ông chỉ có thể đặt duy nhất một chiếc trong đời.

Anh chỉ biết Nhạc Dao và Lý Tây Nguyệt đã hẹn sẽ đi chụp hình cưới dành cho những người bạn thân, chẳng lẽ còn cần nhẫn nữa à?

Chiếc nhẫn của Nhạc Dao cũng do anh tặng.

Lập xuân ngày 4 tháng 2 năm 2016, trước Tết âm lịch, Lý Tây Nguyệt về nước vì để thực hiện cái hẹn chụp hình cưới với Nhạc Dao ở Tuyết Sơn.

Họ đã xem xét trước các tiệm áo cưới và dự định sẽ chụp vào ngày 5 tháng 2.

Lúc chọn studio chụp ảnh, Nhạc Dao ưng một tiệm có cảnh tuyết nhân tạo. Lý Tây Nguyệt không phản đối.

Nhạc Dao đã phá vỡ khuôn mẫu chọn một bộ lễ phục màu xanh băng. Qua tay nghề điêu luyện của thợ trang điểm, cô đã lập tức biến thành một tinh linh tuyết.

Cô không kìm được sự ngạc nhiên trong mắt mình, bèn đứng trước tấm gương soi toàn thân rộng lớn và giơ điện thoại lên lựa góc để chụp. Đồng thời, cô nhờ Lý Tây Nguyệt giúp mình: “Tây Nguyệt, quay vài video cho mình đi, mình muốn share cho A Tu xem.”

Lúc nhận được tin nhắn, Đàm Tu trong chiếc áo blouse trắng vừa kết thúc buổi học với giáo viên trong phòng họp của bệnh viện.

Dao Dao Thích Ăn Cá: “Áo cưới của em đẹp không anh?”

Anh bật video lên xem thật lâu, rồi đáp lại Nhạc Dao bằng hai từ: “Đẹp lắm.”

Không phải là áo cưới đẹp là người mặc áo cưới thật ưa nhìn.

Áo cưới màu xanh băng như dải ngân hà của các vì sao lấp lánh dưới ánh đèn, thiếu nữ tuổi mười tám rực rỡ lung linh là biểu tượng của tất cả mọi hi vọng và những điều tốt đẹp nhất.

Trang điểm xong, họ bước vào studio có khung cảnh tuyết rơi.

Máy ảnh ghi lại hình ảnh hai cô gái trong những năm tháng thanh xuân tươi đẹp nhất như thể họ nhìn thấy rằng trong tương lai, cả hai sẽ khoác lên mình bộ váy cưới thiêng liêng và mỹ lệ để bước vào thánh đường hôn lễ.

Nhiếp ảnh gia hướng dẫn cả hai tạo nhiều tư thế khác nhau. Sau khi chụp xong loạt ảnh, Nhạc Dao chốc lại xoa eo chốc lại bóp chân: “Đau ghê thật, quả nhiên đẹp là phải trả giá đắt mà.”

Nhân viên dẫn các cô đi nghỉ ngơi, Nhạc Dao tranh thủ lướt xem ảnh chụp trong máy ảnh. Tất nhiên không cần phải nghi ngờ kỹ thuật của nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, ánh sáng và bố cục vừa phải, ảnh gốc gần như có thể dùng ngay được rồi.

Nhạc Dao càng xem càng thích: “Tây Nguyệt, sau này chúng ta kết hôn có thể làm phù dâu cho nhau đó.”

“Không phải người ta hay nói người đã kết hôn thì không thể làm phù dâu sao?” Không thể kết hôn cùng lúc, vậy thì không ai làm phù dâu được rồi.

Nhạc Dao không đồng ý: “Đâu có luật nào quy định người đã có gia đình không thể làm phù dâu đâu, hôn lễ của chính chúng ta chẳng lẽ mình không thể làm chủ à?”

“Cậu nói đúng.” Cô ấy ngưỡng mộ thái độ của Nhạc Dao dành cho cuộc sống, ngưỡng mộ tư tưởng tự do không gò bó của Nhạc Dao. “Vậy hẹn nhau vậy nhé.”

“Ừ! Hẹn vậy đi.” Nhạc Dao chìa ngón út ngoéo tay, biết rõ là ngây thơ nhưng Lý Tây Nguyệt vẫn vừa vươn tay ra, vừa phì cười.

Xem đến tấm cuối cùng trong máy chụp hình, Nhạc Dao trả lại máy chụp hình cho nhiếp ảnh gia. Anh ta nói trong vòng hai ngày sẽ xuất ảnh gốc ra gửi cho cô lựa chọn.

Trông như chẳng làm gì nhiều nhưng từ trang điểm đến chụp ảnh đã tốn hơn nửa ngày trời. Hai người thay lại quần áo của mình trong phòng thay đồ. Trên đường đến quầy tiếp tân, Nhạc Dao bị thu hút bởi một mặt tường trong suốt.

Mặt tường bị chia thành nhiều ô vuông nhỏ, bên ngoài được bọc một lớp kính trong suốt. Thiết kế độc đáo với phông chữ được điêu khắc đang sáng lên.

Dừng lại vì tò mò, cô hỏi: “Câu ‘Thư tình thời gian’ đó là gì vậy?”

Nhân viên kiên nhẫn giải đáp: “Đây là điểm đặc biệt của thương hiệu chúng tôi. Khách hàng có thể để lại một lá thư đặc biệt cho chúng tôi và chúng tôi sẽ thay quý khách gửi nó đi vào thời gian được chỉ định.”

“Ồ, em hơi hiểu rồi ạ.” Không khác với thư gửi trên mạng, chỉ có điều thư ở tiệm áo cưới được viết dành cho những người yêu nhau thôi.

Nhạc Dao chỉ vào mặt tường rồi hỏi: “Thời gian hiệu lực là bao lâu ạ?”

Nhân viên lại cười đáp: “Vĩnh viễn.”

“Vĩnh viễn là bao xa nhỉ.” Câu hỏi huyền diệu này chỉ có chính cô mới có thể tự đi tìm kiếm đáp án.

Đương nhiên Nhạc Dao sẽ không bỏ qua hoạt động thú vị này rồi. Bấy giờ, cô quyết định viết một bức thư để lại. Ngay trước mặt Lý Tây Nguyệt, cô nói chắc nịch: “Mình muốn viết thư cho A Tu.”

Hai người nhận được phong thư có màu sắc khác nhau rồi ngồi đối diện nhau ở bàn. Nhạc Dao chống cằm suy tư: “Thời gian gần quá sẽ không có ý nghĩa, tốt nhất là lâu một chút, lâu đến mức chính mình cũng không nhớ luôn, khi đó đột nhiên thư được gửi tới thì chắc chắn sẽ rất thú vị.”

“Ngoài 20, 30 được đấy.” Nghĩ thông suốt, cô cầm bút lên mở đầu trên tờ giấy thật dày: “A Tu ba mươi tuổi ơi, xin chào anh, em là Nhạc Dao…”

Cô viết rất nghiêm túc, trong lúc viết thỉnh thoảng còn bật cười khúc khích, có lẽ là vì ước mơ về tương lai của cô rất mỹ mãn.

Nhân viên vô cùng chu đáo: “Đề phòng trường hợp ngoài ý muốn, quý khách còn có thể lựa chọn hình thức ghi âm lưu lại những gì mình muốn nói vào USB.”

“Được ạ, cảm ơn.” Cô thích những thứ hoa hoè hoa sói này lắm.

Khi bức thư và ghi âm USB hoàn thành, nhân viên mỉm cười nói với cô: “Bên chúng tôi sẽ truyền đạt miễn phí cho quý khách, nhưng quý khách phải trả một khoản phí bảo quản ạ.”

“...” Bị gài, chắc chắn là bị gài rồi.

Nhân viên ra giá: “Không mắc đâu ạ, trong vòng một năm chỉ cần mười tệ, tương tự vậy suy ra thôi ạ.”

“Vậy à…” Tính ra thì quả thật không mắc lắm.

Kế đến, nhân viên nói tiếp: “USB cần thu riêng 30 tệ ạ.”

“A!” Đúng là bị gài tới cùng luôn.

“Dĩ nhiên, quý khách có thể không cần dịch vụ này.” Nói tóm lại, đây là loại phục vụ “một người đồng ý đánh một người cam tâm chịu đựng”, đối phương không ép buộc mà chỉ hướng dẫn từng bước thôi.

Nhạc Dao bắt đầu hoài nghi cái tiệm áo cưới bẫy khách này thật sự có thể truyền đạt tâm ý của cô trong tương lai ư?

Cuối cùng cô vẫn đóng phí, để lại thông tin liên hệ của người gửi và người nhận cũng như địa chỉ dự phòng trong trường hợp không thể liên lạc được với cô.

Ra khỏi tiệm áo cưới, Nhạc Dao và Lý Tây Nguyệt tiện thể hẹn nhau ăn tối luôn. Hiếm khi hai người tụ họp được với nhau nên đã tán gẫu về rất nhiều chủ đề.

Thỉnh thoảng Nhạc Dao sẽ nhìn điện thoại di động rồi nhắn lại: “A Tu hẹn mình mai gặp.”

Lý Tây Nguyệt nhìn cô với ánh mắt đầy thâm ý: “Biết đâu ngày mai cậu sẽ có thêm một anh bạn trai đấy.”

Câu nói thẳng thắn này khiến Nhạc Dao hơi xấu hổ: “Cái này, mình cũng không biết nữa.”

Cuối cùng Nhạc Dao cũng đã trưởng thành, có người sớm không thể nhẫn nại được rồi.

Ngày hôm sau, Nhạc Dao dậy sớm trang điểm. Cô ướm thử rất nhiều quần áo, hết món này đến món khác nằm chồng chất trên giường, mãi đến khi bị xếp thành ngọn núi nhỏ thì cuối cùng cô mới chọn xong.

Áo khoác len kẻ sọc màu hồng sữa và váy màu hoa mai phối với chiếc mũ nồi cùng màu, trông cô vừa thuỳ mị vừa xinh đẹp.

Cô sợ lạnh nên mặc áo ấm thật dày và mặc quần legging bên trong. Cô ăn vận xinh đẹp, đi hẹn hò trong trạng thái tốt nhất.

Ra ngoài cả ngày, mãi đến tối, Đàm Tu mới trả cô về.

Nhạc Dao ôm một bó hoa Cát Tường thơm ngát tựa vào lòng anh, đến cửa nhà còn chưa chịu xuống.

Đàm Tu bất đắc dĩ tiếp tục ôm cô nàng thích giở trò này vào lòng: “Không sợ ba mẹ em thấy hả?”

Nhạc Dao hùng hồn nói: “Sợ cái gì, dù sao bây giờ anh là bạn trai em mà.”

Chính vào hôm nay, cuối cùng cô đã đợi được ngày Đàm Tu chủ động tỏ tình nên chỉ một lòng muốn tuyên bố về chuyện họ đã ở bên nhau với toàn bộ thế giới mà thôi.

“A Tu, mai anh tới nhà em đón giao thừa đi, mẹ em thích anh lắm đó.”

“Còn chú thì sao?”

“Ba em cũng rất tán thưởng anh.” Chỉ có điều, ba mình cũng đau lòng vì cải trắng của ông ấy bị...

Dĩ nhiên, Đàm Tu là một thanh niên vô cùng ưu tú.

Mỗi lần Nhạc Gia Thành nhìn thấu tâm tư con gái, ông luôn lẩm bẩm vài câu, nhưng không đến mức thật sự chia uyên rẽ thuý.

Hai người chia tay ở cửa nhà. Lúc vào nhà, Nhạc Dao bất ngờ xoay người hôn anh, khiến bạn trai bị nhốt ngoài cửa của cô không kịp chuẩn bị.

Nhạc Dao đang cầm Cát Tường đứng trước cửa và cười thật ngọt ngào.

Nghe tiếng, Tiêu Tuệ Vân từ trong nhà ra ngoài, nhìn thấy con gái thì cực kỳ hoảng hốt: “Dao Dao, sao con lại cầm hoa vậy.”

Nhạc Dao giải thích: “Là hoa giả thôi à mẹ.”

Nhờ Đàm Tu xịt nước hoa lên hoa giả nên bó Cát Tường này mới toả ra hương thơm.

Cô chụp hình bó hoa Cát Tường rồi đăng lên không gian và nhận được vô số lượt thích và bình luận.

Kỷ Trì mặt dày đòi Nhạc Dao và Đàm Tu lì xì tiền “làm mai” trong nhóm chat: “Mọi người biết sao mà Nhạc Dao và A Tu quen nhau không?”

“Chính là anh đây.” Anh ấy tự hỏi tự đáp: “Nhờ năm đó anh đây đã đụng trúng Nhạc Dao ở cầu thang nên mới tạo được mối nhân duyên này đấy.”

“Nếu hai đứa kết hôn chẳng phải nên mời anh đây ngồi bàn chính sao.”

Hai kẻ ngốc này thật sự cho rằng đó là lần đầu họ gặp nhau sao.

Nhạc Dao phát bao lì xì trên nhóm chat, Lâm Viễn Châu ngửi được mùi tiền vội lập tức giành lấy.

Lướt xem xong tin nhắn, cậu tức tốc gọi điện thoại chúc mừng: “Á đù, đại ca, hai người quen nhau rồi đấy à!”

Nhạc Dao bất mãn chất vấn cậu: “Chuyện này giả được sao? Sau này mình kết hôn sẽ mời cậu ngồi bàn chính.”

Lâm Viễn Châu khiếp sợ: “Mới quen nhau đã nghĩ đến chuyện kết hôn rồi hả?”

Tâm trạng của Nhạc Dao rất tốt: “Con người ấy mà, phải biết nhìn xa.”

Lâm Viễn Châu vỗ tay cho cô qua điện thoại: “Đúng là không dễ dàng mà, chuyện giữa hai người có thể viết thành một bộ tiểu thuyết đấy chứ.”

Theo đuổi bấy nhiêu năm qua, xem như nam nữ chính có thể ở bên nhau rồi.

Nhạc Dao thật sự suy ngẫm một phen: “Ý này của cậu không tồi nha, hôm nào mình sẽ đi nghiên cứu xem viết tiểu thuyết thế nào mới được.”

Lâm Viễn Châu: “?” Cậu chỉ nói giỡn thôi mà.

“Châu Châu, ngày mai giao thừa tới nhà mình chơi không.” Sau khi ba Lâm qua đời, Lâm Viễn Châu chỉ có một thân một mình, e rằng lễ mừng năm mới sẽ không được vui vẻ.

“Không được đâu, mình có việc rồi.” Lâm Viễn Châu từ chối hảo ý của cô.

“Được rồi.” Nhạc Dao không miễn cưỡng.

Hôm giao thừa, Đàm Tu cầm quà tới thăm viếng, có phần giống con rể tới nhà vậy.

“Thưa cô chú, năm mới vui vẻ ạ.” Trước khi tới nhà họ Nhạc, anh đã xem đi xem lại những video liên quan đến “ra mắt nhà gái” rồi.

Tiêu Tuệ Vân nhiệt tình mời anh vào nhà rồi hỏi thăm việc học. Đàm Tu đáp rằng vào ngày nghỉ mình đã đi theo một vị giáo sư già có kinh nghiệm để học tập.

“Tiểu Tu giỏi vậy cơ à.” Tiêu Tuệ Vân quan sát anh, gương mặt cũng tươi như hoa nở: “Tốt quá tốt quá.”

Nhạc Gia Thành hơi bất mãn, nhưng không phải bất mãn về con người anh, mà là không vừa lòng về thái độ ân cần khác thường của vợ và con gái mình.

Tuy Đàm Tu rất ít tiếp xúc với thế thái nhân tình nhưng do thông minh nên anh có thể nhận ra thái độ của Nhạc Gia Thành. Lần này, anh mang đến một hộp trà và rượu ngon hảo hạng mới miễn cưỡng “mua được” sự khoan dung của ba vợ tương lai.

Qua ba tuần rượu, Nhạc Gia Thành lấy hai bao lì xì trong túi ra, đưa cho con gái trước: “Dao Dao, của con này.”

“Cảm ơn ba.” Nhạc Dao vô cùng thuần thục: “Năm mới vui vẻ, làm ăn phát tài nha ba.”

Tiếp đó, Nhạc Gia Thành đưa bao lì xì thứ hai ra.

Đàm Tu ra chiều kinh ngạc, trong phút chốc anh chưa kịp đưa tay ra nhận.

Nhạc Gia Thành cầm bao lì xì lắc nhẹ trước mắt anh: “Cầm đi con, tiền mừng tuổi mà.”

Xác định bao lì xì này dành cho anh, trong lòng anh lại nảy sinh một tia sợ hãi, nhưng anh đã quen giữ kín cảm xúc nên vẻ mặt vẫn ung dung: “Cảm ơn chú ạ.”

“Ừ.” Nhạc Gia Thành cố ra vẻ nghiêm chỉnh bưng ly rượu lên nhấp một miếng: “Rượu được đấy.”

Sau buổi cơm tối, Nhạc Gia Thành ngà ngà say đang ngồi trên ghế sofa gọi điện cho bạn già để chúc năm mới.

Tiêu Tuệ Vân đứng dậy dọn dẹp bát đũa. Đàm Tu bèn chủ động giúp đỡ.

Nhạc Dao vừa tiến tới, đã bị hai người đuổi ra khỏi nhà bếp.

Sau khi kết thúc, Đàm Tu gõ cửa phòng ngủ của cô rồi chủ động nộp lại bao lì xì.

Nhạc Dao bụm miệng cười vui sướng: “A Tu, anh đang tập nộp tiền lương cho quen hả?”

“Nếu em cần.” Anh không phản bác, thậm chí là cam chịu.

“Em không cần đâu.” Nhạc Dao dúi bao lì xì vào lại tay anh: “Đây là tiền mừng tuổi ba cho anh mà, là lời chúc phúc năm mới người lớn dành cho con cháu, anh phải tự giữ chứ.”

Đàm Tu cúi đầu nhìn bao lì xì đỏ tươi mà trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả.

Hồi lâu, anh lấy ra một bao lì xì khác hẳn từ trong túi áo ra rồi đưa cho Nhạc Dao, sau đó giải thích trước cái nhìn thắc mắc của cô: “Tiền mừng tuổi.”

Nhạc Dao lập tức hiểu ra: “Anh lì xì cho em hả?”

Đàm Tu khẽ “ừ”, nhấn mạnh tư cách: “Cho bạn gái.”

Bao lì xì dày cộm, còn lớn hơn của Nhạc Gia Thành. Nhạc Dao cười tít mắt: “Cảm ơn... bạn trai.”

Cô cố tình thay đổi cách gọi, rồi hôn khẽ lên bao lì xì.

Mặt mày cô gái trông hoạt bát.

Chẳng biết cửa phòng đã đóng từ lúc nào, cô được Đàm Tu ôm lên bàn.

Trên chiếc bàn nơi cô từng thức suốt đêm để học hành và thực hiện vô số cuộc gọi video cho anh, Đàm Tu một tay vịn eo cô, tay kia ôm đầu gối cô cúi đầu hôn lên đôi môi cô.

Hai con người thiếu kinh nghiệm đang hôn nhau loạn cả lên và sau nhiều lần luyện tập, rốt cuộc họ mới hiểu được đôi chút.

Họ tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, thử đi chiêm nghiệm lại, quen tay hay việc.

Hồi lâu, hai người khẽ tách nhau ra, thoát khỏi điểm mù của nhau.

Nhạc Dao ngồi trên mép bàn, đung đưa chân như đang khua mái chèo. Cô dùng tay che đi đôi má đang nóng ran, vừa bày tỏ theo tiếng lòng mình: “A Tu, em thích anh lắm đó.”

Ánh sáng trong đôi mắt, đó là cửa sổ của tâm hồn.

“Dao Dao.” Đàm Tu khó kìm lòng nổi, lại hôn lên đôi môi mọng nước kia.

Anh đang nói: Anh cũng vậy.

*

Năm mới vừa qua, vạn vật hồi phục.

Vào mùa xuân ngay sau khi năm học mới bắt đầu, Nhạc Dao khoa báo chí và Đàm Tu khoa y trở thành cặp đôi mà mọi người đều biết.

Thật khó tin rằng một người lạnh lùng khi yêu đương cũng khoa trương như ai. Ngoài học ra, người ta có thể nhìn thấy hai người ở những nơi khác trong trường, cơ hồ là như hình với bóng.

Mùa thu năm 2016, Nhạc Dao lên năm hai đại học rồi chuyển khỏi ký túc xá ra ngoài sống.

Cùng năm đó, Đàm Tu trở thành sinh viên năm ba nhưng đã hoàn thành hết học phần và đáp ứng được các điều kiện tốt nghiệp sớm, đồng thời tham dự thi kỳ thi tuyển sinh cao học cũng vào năm thứ ba đại học.

Mùa đông năm 2016, Nhạc Dao khoá không gian và thật sự bắt đầu nghiên cứu cách để viết tiểu thuyết.

Nghe tới chuyện này, Lâm Viễn Châu rối rắm một lúc lâu rồi cau mày nói: “Cậu viết đi, nếu đăng lên rồi thì mình sẽ nhịn đau tặng cho cậu một tệ.”

Nhạc Dao giả vờ tức giận: “Châu Châu, cậu thật là vắt cổ chày ra nước đấy.”

Lâm Viễn Châu suy sụp gãi đầu: “Mình đã cố rút ra một tệ cho cậu rồi! Một tệ còn chưa đủ sao!”

Cậu ấy keo kiệt quá đi.

Nhạc Dao thầm nghĩ.

Cô không đăng trực tiếp lên mà kiêu ngạo đưa bản thảo trên máy vi tính của mình cho Lâm Viễn Châu đọc: “Mình đang lưu bản thảo thôi.”

Khi Lâm Viễn Châu thấy rõ tổng số chữ chưa đến bốn chữ số kia, đành nhắm mắt khen: “Giỏi quá, đại ca cố gắng lên.”

Bạn thân cũ vẫn qua lại thân thiết, cha mẹ cưng chiều, bạn trai thương yêu. Nhạc Dao thường nói mình là người chiến thắng trong cuộc đời này.

Năm 2017 mùa xuân lại tới, Đàm Tu cầm quà quen đường đi tới nhà họ Nhạc.

Tiêu Tuệ Vân bảo anh đừng tiêu pha tốn kém, rồi sau đó lại lì xì cho anh một bao đỏ đựng tiền mừng Tết.

Giao thừa năm nay, Lý Tây Nguyệt và Lâm Viễn Châu đều ở đây. Kỷ Trì cũng tới góp vui.

Họ trưng dụng luôn xe của cậu Kỷ, mua đủ loại pháo hoa bỏ vào cốp sau, rồi Đàm Tu lái xe chở năm người tới một nơi vắng người và rộng rãi.

Từng đợt pháo hoa nối tiếp nhau được thắp lên, mọi người tự đưa ra những nguyện vọng của mình.

Đàm Tu - từ trước đến nay không đi theo những nghi thức này - lần đầu tiên chắp tay cầu nguyện. Hạt châu bằng gỗ tử đàn ánh lên dưới vầng sáng yếu ớt.

Nhạc Dao cực kỳ tò mò, giơ pháo hoa cầm tay lên hỏi: “A Tu, ước nguyện năm mới của anh là gì vậy?”

Đàm Tu chậm rãi quay đầu, nhìn chăm chú vào mặt cô: “Dao Dao, sẽ luôn ở bên anh.”

Trong gió rét, Nhạc Dao nhướng môi cười khiến răng khểnh hiện ra. Cô nói: “Dĩ nhiên rồi.”

Sinh nhật của cô đến ngay sau Tết âm lịch, mọi người lại tụ họp cùng nhau và tổ chức một buổi tiệc sinh nhật nho nhỏ ở nhà họ Nhạc.

Năm nay Chu Vân Tưởng không tới nên dì hai thay con trai mang quà đến tặng: “Đây là quà anh Vân Tưởng mua cho con nè, trường cảnh sát của nó quản nghiêm lắm nên nó không tới được.”

Nhạc Dao cười tủm tỉm nhận lấy: “Lát nữa con sẽ gọi điện cho anh Vân Tưởng để cảm ơn anh ấy ạ.”

Lâm Viễn Châu mang chiếc bánh kem mình tự làm đến, chữ viết trên đó vẫn xấu xí như ngày nào.

Nhạc Dao N lần phản đối: “Châu Châu, cầu xin cậu lần sau viết cho mình đẹp xíu đi, có được không vậy?”

Mỗi lần Lý Tây Nguyệt tặng quà đều rất tri kỷ.

Còn về bạn trai của cô hả...

Nhạc Dao ngoái đầu nhìn, Đàm Tu đang luôn chân luôn tay phụ việc cho Tiêu Tuệ Vân trong bếp, đã nghiễm nhiên trở thành một thành viên của nhà họ Nhạc.

Cô thường nói giỡn: “Tiếp tục như vậy nữa thì anh sắp thành con trai của mẹ em tới nơi luôn rồi đó.”

Lần nào Đàm Tu cũng sẽ xị mặt chỉnh cô: “Không được nói bậy.”

Nhạc Dao cố ý ghẹo anh: “Vậy làm con rể nha?”

Đàm Tu: “... Ừm.”

Bộ dạng rõ là đang bị trêu đùa mà còn phải nghiêm túc trả lời của anh trông đẹp trai cực.

Tháng ba năm 2017, kết quả thi cao học được công bố, Đàm Tu vững vàng vượt qua điểm chuẩn. Giáo sư luôn chú ý đến anh từ năm nhất đại học đã trở thành giáo viên hướng dẫn của anh.

Dù bận rộn với việc học nhưng anh vẫn luôn tỉ mỉ chú ý đến Nhạc Dao, chưa bao giờ lơ là việc săn sóc cô.

Anh quả là một người bạn trai tuyệt vời, bạn bè xung quanh liên tục khen ngợi bởi họ không ngờ khi băng tan lại có kỳ quan như thế.

Trước khi hè đến, một bộ phim có tên “Cuộc giải cứu đếm ngược” được công chiếu. Nhạc Dao rất muốn đi xem, cuối cùng lại khóc bù lu bù loa ở rạp chiếu phim: “Nếu anh ta không yêu thương vợ con quá thì có phải sẽ không chết không.”

Vì để cứu con trai, nữ chính “Hạ Thiên” đã nhiều lần du hành xuyên thời gian và không gian. Còn nhân vật phụ Thôi Hổ quá chấp niệm với vợ và con gái nên nối giáo cho giặc, cuối cùng bị nhân vật chính trừng trị.

Bởi vì một bộ phim mà Đàm Tu phải dỗ cô rất lâu.

-

Lập đông năm 2017.

Mùa đông năm nay tới sớm hơn và cũng lạnh hơn năm ngoái. Nhạc Dao chỉ muốn mỗi ngày vùi trong ổ chăn ấm áp, trông mong được ngủ một giấc yên ổn.

“Dao Dao, dậy ăn sáng nè.”

Không có gì đau đớn hơn việc bị ép thức dậy ăn cả, nhưng Đàm Tu lại đích thân cơm bưng nước rót đến trước mặt cô, dẫu sao cô cũng phải nể mặt bạn trai chứ.

Cô miễn cưỡng ăn vài miếng rồi không chịu nể mặt nữa, bèn ôm lấy laptop trên bàn nói phải làm việc.

“Không phải em nói muốn ngủ sao? Còn nghịch máy tính nữa à.”

“Châu Châu rất phiền, cứ giục chương em hoài.”

Lúc không có linh cảm, cô sẽ xem lại những bài viết cũ trên không gian. Chợt thấy bài đăng “đuổi theo ba con phố…” của năm năm trước, Nhạc Dao phì cười.

Đàm Tu nhìn lướt qua rồi cau mày hỏi: “Đuổi theo ba con phố, nghĩa là gì?”

Nhạc Dao ngước mắt nhìn anh, vẫn cười đáp: “Đúng nhỉ, có một bí mật em vẫn chưa nói cho anh biết.”

Đàm Tu: “Hả?”

Nhạc Dao chỉ vào màn hình: “Hôm đó đó, anh lao tới cứu người ở thang máy trong trung tâm thương mại nên em mới yêu anh từ cái nhìn đầu tiên đấy chứ, thế là em đạp xe dí theo anh ba con phố.”

Đàm Tu: “…” Đây quả thực là chuyện cô có thể làm được.

Nhạc Dao cho rằng đó là lần đầu họ mới gặp gỡ, chỉ có Đàm Tu biết được họ đã gặp nhau từ trước đó rồi.

“Anh cũng có bí mật chưa nói cho em biết.”

“Gì ạ?”

“Chờ thời cơ thích hợp thì anh sẽ nói cho em nghe.”

Nhạc Dao rất giận và nghiêm khắc chỉ trích hành vi mỡ treo miệng mèo của anh.

Nhưng cô là một cô gái rất dễ dỗ, chỉ chốc lát sau lại vui cười rồi.

Đàm Tu còn có việc bận không thể luôn ở bên cô, vậy nên trước khi đi anh cứ dặn đi dặn lại: “Em ngoan ngoãn ở đây một lát, đừng chơi máy tính lâu quá đấy.”

Nhạc Dao gật đầu lia lịa, nhưng đến khi anh vừa đi, cô lập tức để máy tính xuống đổi sang điện thoại di động, miệng còn thì thầm: “Lập đông, đông chí, năm nay mua quà gì cho A Tu nhỉ.”

Cô quay đầu lại thấy chiếc cặp đen cũ kĩ Đàm Tu đặt trên bàn thì chợt nảy ra một ý.

Hôm sinh nhật, Đàm Tu nhận được một chiếc cặp công văn mới tinh.

Lúc tặng quà, Nhạc Dao nói rõ ràng đâu ra đấy: “Mặc dù bây giờ anh còn là sinh viên nhưng qua hai năm nữa sẽ đi làm, em mua vậy là phòng ngừa chu đáo, chuẩn bị trước đó mà.”

Bất kể lý do gì, Đàm Tu khen cô mua rất tinh ý.

Nhạc Dao hào hứng, lại muốn bật máy tính gõ bản thảo, kết quả không lâu sau cô đã gục xuống mép giường ngủ mất.

Laptop được đặt sang một bên, Đàm Tu đưa tay lấy tới thì màn hình sáng lên hiện ra đoạn ngắn mà Nhạc Dao vừa biên tập xong.

Tiểu thuyết của cô đã lưu được gần năm mươi nghìn chữ, hiện đang viết đến cảnh tượng nam chính cầu hôn nữ chính bằng nhẫn kim cương DR.

Đàm Tu tắt máy tính.

Chỉ chốc lát sau, anh dùng một tờ giấy lặng lẽ vòng quanh ngón áp út của Nhạc Dao.

Vào ngày chiếc nhẫn kim cương được chế tác, Đàm Tu nóng lòng muốn cầu hôn cô: “Dao Dao, chờ em đủ 20 tuổi thì chúng ta sẽ kết hôn nhé.”

Nhạc Dao hoảng hồn: “Anh sốt ruột quá rồi đó.”

Đàm Tu thừa nhận: “Đúng là anh hơi gấp, bởi vì sinh nhật tuổi 20 của em sắp đến rồi.”

Anh thật sự không thể chờ đợi, muốn trở thành người có thể bảo vệ cô cả đời.

Nhìn thấu tâm tư anh, Nhạc Dao cố ý gây khó khăn: “Sao có thể dễ dàng cho anh vậy được, muốn em đồng ý lời cầu hôn, trừ khi trời giáng bão tuyết nhá.”

Cô biết rất rõ rằng Vân An không có tuyết.

Vốn tưởng rằng Đàm Tu sẽ bỏ cuộc, kết quả là hôm sau, ngoài cửa sổ của cô có một trận tuyết rơi dày đặc.

Khi cô đang ngạc nhiên trước hiện tượng kỳ lạ đó, Đàm Tu không nói lời nào đã đeo chiếc nhẫn vào tay cô rồi thành kính hôn lên ngón giữa của cô: “Anh đã suy nghĩ kỹ càng, người nhận là tình yêu đích thực duy nhất của đời anh và anh sẽ dành phần đời còn lại cho cô ấy; sau này cho dù bất kể nguyên nhân gì thì anh cũng sẽ không trao nó cho người thứ hai.” (*)

Đây là những điều cần phải biết khi chế tác DR, cũng là lời hứa mãi mãi không thay đổi của Đàm Tu.

Lúc ngẩng đầu, Nhạc Dao đã lã chã hai hàng nước mắt: “A Tu, anh ngốc quá đi.”

Bông tuyết ngoài cửa sổ bay lả tả và rơi xuống bậu cửa. Nhạc Dao sụt sịt mũi, cố gắng cười thật tươi: “Nể tình Vân An có tuyết, đợi đến mùa xuân năm sau, em sẽ lấy anh được chưa.”

Trong câu chuyện hoàn hảo nhất thì họ sẽ kết hôn vào năm Nhạc Dao tròn hai mươi tuổi và sẽ sống hạnh phúc suốt cuộc đời.

Nếu như, Nhạc Dao còn sống...

- -------------------

Lời tác giả:

Chú thích: (*) trích từ hướng dẫn tuỳ chỉnh của DR.