Gặp Nhau Phút Đầu, Cuối Cùng Lìa Xa

Chương 6: Theo anh chẳng rời




Tháng Tư đến, thời tiết ấm hơn, sau kỳ ngủ đông vạn vật bị thu hút bởi ánh nắng mặt trời cũng bắt đầu hoạt động bên ngoài nhiều hơn. Cuối cùng “Tự thủy lưu niên” cũng sống qua mấy tháng ế ẩm, việc làm ăn dần khả quan hơn. Từ các chuyên viên làm đẹp của spa đến những vị khách thường ghé tới đều đã quen với sự xuất hiện đều đặn mỗi ngày trước cửa hàng của chiếc xe hơi Land Rover. Rồi bỗng một hôm, mọi người đều cảm thấy hôm nay có gì thiếu vắng. Nghĩ kỹ mới nhận ra cả chiếc Land Rover đen lẫn người đàn ông thích diện áo sơ mi trắng đều vắng mặt.
Nghiêm Cẩn đi Thiên Tân, đây là nguyên nhân cho sự vắng mặt bất đắc dĩ của anh.
Trên danh nghĩa anh là ông chủ của Một phần ba nhưng thực chất cơ hội mỗi tháng đến Thiên Tân lại không nhiều. Ngoài sự có mặt với tần suất mỗi tuần một lần như để điểm danh, bình thường nếu không có việc gì trọng đại, chẳng mấy khi anh xuất đầu lộ diện. Nhân viên cửa hàng chỉ cần thấy Nghiêm Cẩn xuất hiện là biết ngay có nhân vật tai to mặt lớn nào đó sắp sửa đến nhà hàng dùng bữa, phải nhanh chóng vực dậy tinh thần mà nghiêm túc phục vụ.
Một phần ba nằm ở vị trí đắc địa, cách xa nội thành, khi cần sẽ rút cầu thang đi vào khoang tàu, trở thành một mảnh đất độc lập ngoài khơi, khó có người nào trà trộn vào được. Vì lẽ đó, không ít những nhân vật bí ẩn thường coi đây là nơi thích hợp để bàn chuyện cơ mật. Khi đến đây, đa số họ không cho nhiều người theo hay dùng đoàn xe rầm rộ, ai cũng muốn kín đáo hết mức có thể. Nhưng vị khách lần này lại rất phô trương, khá đặc biệt.
Hơn chục người đi vào, đồng loạt mặc áo sơ mi trắng với quần tây đen. Người dẫn đầu thì khoác áo đen không kéo khóa, để lộ áo trắng cao cổ bên trong, đầu cạo trọc lốc, vào trong nhà vẫn không chịu tháo kính râm. Gã này, bất kể nói chuyện, ho khan hay hắng giọng đều lên xuống thất thường, điệu bộ thoắt ẩn thoắt hiện khiến toàn bộ khách hàng cả tầng này quên cả dùng bữa, chỉ lo nghển cổ nhìn về phía này.
Người có thể phô trương đến vậy không ai khác ngoài chiến hữu cũ của Nghiêm Cẩn, ông chủ Phùng Vệ Tinh.
Nghiêm Cẩn chẳng lấy gì làm vui vẻ, bởi anh lại gặp phải người anh không muốn gặp, vị đại ca xã hội đen có ngoại hình không khác gì giáo viên cấp ba – Tiểu Mỹ Nhân.
Phùng Vệ Tinh nói là mời khách đến dùng bữa, nể mặt chiến hữu cũng như người bạn lâu năm, Nghiêm Cẩn đặc biệt dặn dò nhà bếp tiếp đón chu đáo. Nhưng gã không bảo Tiểu Mỹ Nhân cũng đến, Nghiêm Cẩn trong lòng chẳng ưa gì người này. Nhưng dù có không thích đến đâu, anh vẫn phải nể mặt đích thân vào chào hỏi.
Nghiêm Cẩn vừa bước vào, tất cả mọi người trên bàn đều đồng loạt đứng dậy, người chào “anh Nghiêm”, người chào “anh Cẩn”, người chuốc rượu, người hỏi han, người ôm ấp, mọi thứ bắt đầu trở nên rối rắm.
Chỉ có ba người vẫn thản nhiên ngồi yên trên ghế, một là Phùng Vệ Tinh, hai là Tiểu Mỹ Nhân, người thứ ba ngồi bên phải Tiểu Mỹ Nhân. Từ khi Nghiêm Cẩn bước vào, cậu ta vẫn cúi thấp, chỉ một mực nhìn ngắm tách trà trước mặt, cứ như có thể kéo được một người từ trong đó ra vậy.
Nghiêm Cẩn liếc thẳng về phía đó bởi mục tiêu xuất hiện trong tầm mắt khiến anh quá đỗi bất ngờ, thế rồi anh không khỏi sững người… Cậu trai ngồi kế bên Tiểu Mỹ Nhân chính là KK.
Như có tâm linh tương thông, chính giây phút anh tập trung nhìn về phía đó, KK cũng ngước lên nhìn anh, rồi mỉm cười.
Nụ cười của cậu khiến trái tim Nghiêm Cẩn hẫng một nhịp, như có thứ gì đó đang động đậy.
Nghiêm Cẩn chẳng muốn gặp lại KK chút nào. Đối với anh, con gái cằm nhọn thì đẹp, con trai cằm nhọn cứ mang vẻ tà khí thế nào ấy, song cũng không thể phủ nhận gã trai bao này có vẻ ngoài rất ưa nhìn, nụ cười đẹp rạng rỡ, tựa vầng thái dương bất ngờ xuất hiện giữa đêm tối.
Chỉ vỏn vẹn một giây Nghiêm Cẩn xuất thần, Tiểu Mỹ Nhân đã đứng dậy, ấn vai anh ngồi xuống vị trí còn trống bên trái của mình, dáng vẻ gần gũi đầy thanh tao, cứ như vụ đập phá nhà hàng mới cách đây mấy ngày chẳng hề dính dáng đến gã.
Đồng thời gặp cả Tiểu Mỹ Nhân và KK hai lần liên tiếp trong cùng một hoàn cảnh, Nghiêm Cẩn đã lờ mờ đoán được chuyện gì đang xảy ra. Nhìn bàn tay Tiểu Mỹ Nhân đang đặt lên vai mình với những ngón tay thanh mảnh, tự nhiên anh thấy lợm giọng. Anh khéo léo đổi tư thế, tìm thời cơ né tránh động chạm cơ thể với Tiểu Mỹ Nhân.
Tiểu Mỹ Nhân không hề nhận ra thái độ căm ghét của anh, gã luôn miệng kêu hai đàn em kính rượu nhận lỗi với Nghiêm Cẩn.
Chẳng đợi Nghiêm Cẩn khước từ, hai tên kia đã đứng dậy rót rượu, tuy lời nói nghe rất kính cẩn nhưng tư thế của chúng lại đầy vẻ khiêu khích. Một trong hai tên vừa nhếch miệng liền thấy ngay hai lỗ hổng lớn ngay chỗ răng cửa. Thì ra đó chính là hai tên cầm đầu vụ phá quán đánh người hôm trước, sau đó bị Nghiêm Cẩn tìm người đến tẩn cho một trận, một tên rụng bốn cái răng đến giờ vẫn chưa trồng lại.
Nghiêm Cẩn khẽ đảo mắt nhìn qua một lượt, trước mặt mỗi người đều có ba chén thủy tinh, rượu trắng 65 độ ít nhất cũng xấp xỉ 2/3 chén, xem ra hôm nay rõ ràng Tiểu Mỹ Nhân mang anh em đến để trả thù, nếu không để bản thân gục trên bàn rượu, anh sẽ khó qua ải hôm nay.
Tất cả đều đổ dồn ánh mắt vào Nghiêm Cẩn, anh chỉ mỉm cười, kêu phục vụ mang bát to vào, xắn tay áo đổ tất cả rượu trắng trong ba chén thủy tinh vào bát, sau đó bưng bát lên cao, trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, anh nói: “Trước đây tôi có lỗi với các anh em, hôm nay lấy rượu chuộc lỗi. Bát này tôi uống cạn, anh em tùy ý.” Không đợi đối phương lên tiếng, Nghiêm Cẩn ngửa cổ một hơi dốc cạn bát rượu, không một lần dừng lại lấy hơi. Gần một lít rượu trắng, anh đã uống cạn trong một lần!
Rượu cay xè, nóng bừng đến mức có thể làm thuốc sát trùng vết thương, chẳng khác nào con dao được hơ lửa nóng chảy từ cổ họng xuống thực quản, đi đến đâu tạo lửa đến đấy, thiêu đốt khắp cơ thể.
Nghiêm Cẩn đặt bát xuống, nói một câu xin lỗi. Vài tên đàn em của Tiểu Mỹ Nhân không khỏi bàng hoàng trước hành động của anh, không một ai dám lên tiếng. Nghiêm Cẩn mở cửa đi ra. Mọi người cũng chỉ biết giương mắt nhìn anh bỏ đi, căn phòng im phăng phắc, chỉ còn tiếng Nghiêm Cẩn đóng cửa vọng lại quanh quẩn trong đó.
KK dõi theo bóng anh đến không chớp mắt, ánh mắt cậu lúc sáng lúc tối, dường như đang suy nghĩ điều gì.
Nghiêm Cẩn cố cậy mạnh bước ra khỏi căn phòng nhưng mới đi được vài bước đã cảm thấy tình hình không ổn. Dù tửu lượng có tốt đến đâu, bản thân anh cũng chẳng chịu được kiểu uống dữ dội như thế. Gần một lít rượu trắng chứ đâu phải một cốc nước lọc. Dòng máu đang sôi sùng sục trong người chảy vào khoang ngực khiến trái tim như bị thiêu đốt, chất lỏng vừa nuốt xuống hoành hành ngang dọc trong dạ dày, không chỉ cổ họng cay xè mà đến cả làn da cũng nóng nực như phải bỏng, dường như không khí xung quanh bỗng loãng ra, thêm phần nóng bức. Mọi thứ trước mắt bắt đầu mơ hồ, còn không ngừng chuyển động, có cảm giác bản thân nhấp nhô như đang đi thuyền vậy.
Nghiêm Cẩn vịn vào tường, mồ hôi chảy ròng ròng từ trán xuống mặt. Ai đó bước tới đỡ lấy anh liền bị anh gạt ra. Trước cái nhìn đầy ngỡ ngàng của phục vụ, anh cố tỏ ra mình vẫn ổn, loạng choạng đi vào toilet.
Mọi người đều khen Nghiêm Cẩn có tửu lượng sâu không thấy đáy, mười bảy tuổi đã vô địch thành tây, nhưng không ai biết rằng vài năm trở lại đây, anh trở nên vô cùng nhạy cảm với các loại chất kích thích như rượu, cà phê, trà, thậm chí cả coca. Bởi đã từng có giai đoạn suốt năm năm, để duy trì tâm trí cùng đôi tay vững vàng của một tay súng, anh nghiêm khắc khước từ tất cả những thứ ảnh hưởng tới sức phán đoán và khả năng tập trung của con người kể trên, thậm chí còn không chạm tới siro ho. Sau khi lệnh cấm được dỡ bỏ, đến khi có thể thoải mái sử dụng chúng, tuy tửu lượng vẫn như trước nhưng hậu quả là cơ thể anh lại có phản ứng dữ dội với cồn hơn người thường.
Sau một trận nôn long trời lở đất, dạ dày đang không ngừng chao đảo cũng dễ chịu hơn. Giật nước xả trôi bồn cầu, Nghiêm Cẩn nghiêng ngả đi ra, nhìn khuôn mặt trắng bệch trong gương, anh cúi đầu thẳng vào vòi nước, vò tóc một hồi thỏa thích rồi nhắm mắt vẩy tóc thật mạnh, bỗng đằng sau có người “ối” một tiếng.
Nghiêm Cẩn mở mắt ra xem thì thấy người đang chật vật dùng khăn giấy lau nước trên mặt chính là KK.
Hai người đứng rất gần nhau, gần đến mức khiến Nghiêm Cẩn cảm thấy rất mất tự nhiên. Anh nghĩ mình uống quá nhiều rồi, người ta đến gần như vậy lại chẳng hề phát hiện ra, đánh mất phản ứng bản năng đơn giản nhất. Bởi nếu Nghiêm Cẩn ở trong trạng thái bình thường, ai đó muốn tiếp cận anh từ phía sau gần như không thể.
Nghiêm Cẩn né ra xa, khuôn mặt cũng thể hiện rõ vẻ thù ghét, anh hỏi KK: “Cậu làm gì đó?”
KK cúi thấp, dùng miếng giấy vừa lau mặt lau đi mấy giọt nước trên người. Mẩu giấy đã nhăn nhúm mà cậu vẫn mải miết lau, lau từng chút từng chút một, vừa nghiêm túc vừa cố chấp. Vụn giấy trắng vương lên quần áo đen không khác gì gàu trên da đầu, vừa nổi bật lại chói mắt.
Bình thường loại người Nghiêm Cẩn không muốn thấy nhất chính là những gã trai ẻo lả, chưa kể tên này còn bị anh cho là kẻ buôn da bán thịt. Nghiêm Cẩn hết kiên nhẫn, chẳng muốn để ý tới KK nữa, vo tròn cục giấy vừa lau lại ném vào thùng rác rồi đi ra cửa.
Đúng lúc này, KK lại có một hành động rất bất ngờ. Cậu sải chân bước tới, chặn lại cánh cửa Nghiêm Cẩn sắp mở ra rồi dùng đầu gối sập mạnh cửa lại.
Nghiêm Cẩn ngấm rượu khiến tốc độ phản ứng của anh chậm hơn nhiều nhưng người bình thường vẫn không phải đối thủ. Gần như là phản xạ tự nhiên, cơ thể anh hành động trước khi não bộ kịp suy nghĩ, Nghiêm Cẩn nghiêng người, vặn tay lại, ngay trước giây phút KK chạm vào mình, anh đã hạ gục KK ngã sóng xoài dưới đất, bẻ quặt cánh tay cậu ra sau lưng rồi dùng đầu gối cố định lại.
Mặt KK đỏ phừng phừng, hai vai bị đau khiến cậu không dám ngọ nguậy, cậu mở miệng chửi xen lẫn tiếng khóc: “Tiên sư bố nhà anh!”
“Mày chửi gì? Mày chửi lại cho ông nghe xem!”
“Tiên sư bố nhà anh!”
“Á à, thằng nhãi trai bao cứng miệng ra phết!” Nghiêm Cẩn dùng lực thêm một chút ở đầu gối.
Mặt KK bị ép xuống nền nhà lạnh ngắt, nước mắt mất kiểm soát cứ thế thi nhau chảy xuống, tay đau đến mức làm giọng cậu méo đi nhưng vẫn không ngừng chửi rủa: “Tiên sư bố nhà anh! Tiên sư bố nhà anh!”
Thái độ dai dẳng của cậu lại khiến Nghiêm Cẩn buông chân ra. Anh đứng dậy, đá mạnh vào mông KK một cú: “Không bẻ gãy tay cậu là phước đức rồi, đứng dậy đi!”
KK chậm chạp đứng lên, hết xoa vai lại xoa mông. Cậu như một cái máy nói, vẫn lặp đi lặp lại câu chửi: “Tiên sư bố nhà anh!”
Tuy bị người ta năm lần bảy lượt hỏi thăm tổ tông nhà nội của mình như thế nhưng Nghiêm Cẩn không giận, thậm chí anh còn bật cười, nói: “Chửi người ta thế cậu chẳng được lợi gì cả, thật đấy, chửi thế còn khiến người ta nghi ngờ xu hướng giới tính của cậu, lợi bất cập hại, hiểu chưa?”
Như bị nói trúng chỗ đau, mặt KK biến sắc, cậu ngậm miệng nhìn Nghiêm Cẩn chằm chằm bằng ánh mắt đầy hung hãn, lời đã chắn ngang họng nhưng hồi lâu chẳng thể thốt ra.
Nghiêm Cẩn khoanh tay nhìn KK từ trên xuống dưới: “Nói mau, cậu muốn gì?”
KK híp mắt nhìn anh rồi thủng thẳng hỏi lại: “Tôi đi vệ sinh, được không hả?”
Nghiêm Cẩn bình thản trả lời: “Được chứ, cậu làm gì chẳng được. Nhưng nói cho cậu biết, bây giờ tôi tâm trạng tốt mới muốn nói thêm với cậu vài câu, bỏ lỡ cơ hội này thì không còn lần thứ hai đâu.”
Mặt KK đờ ra một thoáng chốc, ánh mắt nhìn chằm chằm bồn rửa tay bóng loáng dưới ánh đèn. Cậu vội cúi gằm mặt, khi ngẩng lên đã có một dáng vẻ khác, từ ánh mắt đến giọng điệu đều dịu dàng hẳn, khẩn khoản nhìn Nghiêm Cẩn, mắt đỏ hoe, giọng nhu mì: “Anh giúp em với, giúp em với!”
Nếu không được dây thần kinh và mạch máu kéo lại, chắc có lẽ tròng mắt Nghiêm Cẩn đã rơi ra ngoài. Thái độ thay đổi quá nhanh, quá giả tạo, cậu bây giờ và dáng vẻ chanh chua chửi rủa người khác khi nãy như hai người trái ngược vậy.
“Cậu nói gì?”
KK quỳ xuống đất: “Anh, bọn Lưu Vĩ nể mặt anh, anh nói giúp em…”
Nghiêm Cẩn giật mình thon thót, chưa kịp lên tiếng đã nghe tiếng gõ cửa ầm ĩ bên ngoài: “Mẹ kiếp, đứa nào trong đấy? Ban ngày ban mặt sao lại khóa cửa?”
Nghe giọng đúng là Lưu Vĩ. Nghiêm Cẩn nhìn KK, KK cũng nhìn anh với vẻ tội nghiệp, ánh mắt đầy sự van nài.
Lưu Vĩ đứng ngoài vẫn ồn ào: “Mở cửa! Không mở tao đạp cửa đấy!” Rồi có tiếng uỳnh uỳnh, gã bắt đầu đạp cửa rồi.
Sau một hồi suy nghĩ, Nghiêm Cẩn quả quyết lắc đầu, anh quay mặt vào gương sửa lại mái tóc. Đằng sau KK tuyệt vọng nhắm mắt lại, đến khi mở mắt đã khôi phục vẻ thản nhiên như trước, cậu đứng dậy, mở mạnh cửa nhà vệ sinh ra.
Lưu Vĩ đi thẳng vào trong, kéo khóa quần đứng trước bồn tiểu giải quyết nhu cầu, miệng vẫn không ngừng chửi bới: “Mẹ kiếp mày làm loạn gì ở đây? Lại thèm đòn hả?”
KK không để ý đến gã, nghênh ngang bỏ đi chẳng một lần ngoảnh mặt.
Nghiêm Cẩn tựa vào bồn rửa tay, bần thần một lát. Nét mặt đầy vẻ tuyệt vọng như kẻ sắp phải ra pháp trường của KK trước khi bỏ đi như hình ảnh quay chậm, cứ liên tục tái hiện trước mắt anh.
Anh cau mày, không thích lòng trắc ẩn bất chợt xuất hiện của mình.
Trở về văn phòng riêng, Nghiêm Cẩn đóng cửa ngủ suốt hơn năm tiếng mới khiến hơi cồn trong người tỏa bớt đi phân nửa. Sau đó, anh miễn cưỡng lái xe quay về Bắc Kinh.
Phùng Vệ Tinh và Tiểu Mỹ Nhân đã đi từ lâu, họ không trả tiền nên quản lý nhà hàng đành cầm hóa đơn tới xin chỉ thị của anh.
Nghiêm Cẩn liếc qua tờ hóa đơn, thấy số tiền không lớn lắm bèn cho qua. Anh mở ngăn kéo lấy một điếu cigar rồi hất hàm với tay quản lý: “Châm lửa cho tôi.”
Tay quản lý vội đặt tờ giấy xuống, lấy bật lửa trong túi bước lại châm thuốc cho anh, tò mò hỏi: “Ông chủ, biết anh đã lâu nhưng tôi chưa thấy anh uống nhiều như vậy bao giờ. Hôm nay sao thế ạ?”
Nghiêm Cẩn không vội đáp lời, anh gác đôi chân dài lên mặt bàn, nhả khói lên trần nhà mới lên tiếng: “Để tôi kể cho anh một câu chuyện.”
“Anh kể đi ạ.”
“Ngày xưa có một con rùa biển (1), ai nấy đều khen anh ta tửu lượng cao, ngày nào cũng chìm đắm trong men rượu, mọi người liền hỏi anh ta: Sao cậu uống giỏi thế? Đám anh em liền đáp: Ôi, đều tại con bạch tuộc họ Tôn kia, một mực thách thức ông đây, uống nhiều đến hoa mắt chóng mặt, chẳng còn nhận ra ai nữa. Thua đúng thảm!”
(1) Chỉ người học tập/làm việc từ nước ngoài về nước.
Tay quản lý cười sặc sụa, ho hắng một lúc lâu, cuối cùng đánh giá câu chuyện bằng đúng bốn chữ: “Anh lợi hại thật!”
Nghiêm Cẩn lái xe về tới nhà đã là hơn hai giờ sáng.
Nói đúng ra đấy không thể coi là nhà, cùng lắm chỉ là một nơi thường trú của anh mà thôi. Một căn hộ nằm trong khu vực công viên Triều Dương, diện tích không quá lớn nhưng bù lại giao thông rất thuận tiện, lại đầy đủ tiện nghi, cũng khá xa nhà ba mẹ nên anh chỉ cần lắp đặt thêm vài món đồ gia dụng đơn giản, mục đích là nơi cư ngụ những ngày chỉ có một mình.
Mặc dù hơi cồn trong người đã gần như tan biến hết nhưng lúc đặt chân ra khỏi xe, bước đi của anh vẫn xiêu vẹo, tấm lưng thẳng tắp bình thường cũng hơi còng xuống.
Anh thấy đau lưng. Gần mười năm đã qua nhưng đó vẫn như lời cảnh cáo dành cho anh, sau mỗi lần hành xử tùy hứng anh đều phải hứng chịu sự tra tấn này. Bát rượu trắng ban chiều như khơi nên vết thương cũ, như thể ai đó nhét hạt táo có tên là “đau nhức” vào xương sống, cơn đau dai dẳng từ đó như vó ngựa giày xéo, bất cứ lúc nào cũng có thể khiến anh đau đến không thể cử động.
Việc đầu tiên sau khi vào nhà, Nghiêm Cẩn xả nước ấm đầy bồn tắm sau đó thận trọng ngâm mình vào bên trong, nhắm mắt lại như đang ngủ, phải đứng thật gần mới có thể nhìn rõ đường cong khuôn mặt đang đanh lại của anh. Đau đớn vô cùng, cây đinh bằng kim loại như có linh hồn, có thể tùy ý chạy khắp nơi trong cơ thể anh.
Chẳng biết đã là bao lâu sau, có thể do hơi cồn còn sót lại, hay tại ngâm mình trong nước ấm quá lâu, Nghiêm Cẩn cảm giác tim mình đang đập rất gấp… Không gian xung quanh trở nên tối om từ bao giờ, cơn rung mạnh, rất mạnh, tiếng nổ inh ỏi của máy bay trực thăng… Gió thổi phần phật… Đồng chí, cẩn thận gió thổi bên sườn núi, nắm chặt lấy! Nắm chặt lấy! Không… Mưa rơi tầm tã, không nhìn thấy ánh sáng, bên tai chỉ có tiếng mưa ào ào, mưa lạnh buốt táp vào mặt khiến người ta không thở nổi. Lạnh, lạnh quá…
Nghiêm Cẩn chợt bừng tỉnh, phát hiện bản thân ngủ quên trong bồn tắm, nước trong bồn đã lạnh ngắt. Anh liêu xiêu bước ra ngoài, lau khô thân mình rồi quay người đối diện với tấm gương, đoạn xương sống thứ hai – nơi có một vết sẹo trắng nhạt, dù đã mười năm trôi qua vẫn gai mắt như cũ.
Màn đêm còn ngự trị khoảng ba bốn tiếng nữa nhưng Nghiêm Cẩn lại không thấy buồn ngủ chút nào. Đã bao lâu anh không có một giấc mơ nào như thế? Người ngoài đều nói Nghiêm Cẩn là người không có nội tâm, không biết suy nghĩ, chẳng ai biết anh thường xuyên mất ngủ, thường xuyên gặp ác mộng. Trong mơ luôn là tiếng súng đì đùng, tiếng nổ inh ỏi của máy bay trực thăng và cảnh cây cối bị cháy rụi, một mình anh miệt mài chạy trên đường núi, sắp rơi xuống sườn đồi tối tăm, có khi là sắp chìm xuống lòng sông, anh muốn níu lấy thứ gì đó nhưng chẳng có gì cả, anh luôn tỉnh lại từ những tình cảnh chật vật ấy. Và một khi đã tỉnh giấc, sẽ rất khó có thể ngủ lại.
Lúc này đây, những ký ức của mười năm trước lại dồn dập trở về, cùng với sự tối tăm nồng đượm như chẳng bao giờ tan biến. Đặt hai tay xếp bằng trên đầu gối, Nghiêm Cẩn lẳng lặng giương mắt, cứ thế nhìn chằm chằm vào khung cửa sổ phía Nam. Ánh nắng sớm trắng đục rọi vào qua khe hở của tấm rèm cửa được kéo kín, phủ lên phòng ngủ một thứ màu sáng dịu mắt.
Nghiêm Cẩn kéo rèm cửa, không gian bên ngoài đã chuyển màu xám xanh, không có mặt trời, lại là một ngày âm u. Gió sớm lành lạnh của tiết đầu xuân phả lên mặt anh, mang tới cảm giác năm sau nối tiếp năm trước quen thuộc. Đó là cảm giác về câu chuyện tuổi trẻ không hoàn chỉnh khiến người ta nhiều năm về sau vẫn không ngừng khắc khoải nhớ về, Tôn Gia Ngộ - người bạn nối khố đã qua đời của anh từng nói rằng có một nhà thơ người Nga là Puskin từng viết về cảm giác đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.