Gặp Nhau Phút Đầu, Cuối Cùng Lìa Xa

Chương 6-2



Khi ngày tháng dần trôi tới những ngày cuối xuân, việc kinh doanh spa của Quý Hiểu Âu càng trở nên khởi sắc hơn. Cô ngày ngày đi sớm về muộn, bận tối tăm mặt mũi nên cũng gầy đi trông thấy.

Không chỉ nhiệt độ ngày một tăng cao, giá nhà cũng vậy.

Giá nhà đã tăng đến mức nào sao? Nó tăng cao tới mức nhiều khách hàng nằm trên giường, vừa được chuyên viên massage vừa nói về chuyện nhà cửa sốt giá; tăng cao tới mức mỗi ngày Quý Hiểu Âu đều nhận được vô số điện thoại của bên môi giới nhà đất, hỏi cô có ý định bán nhà không. Mỗi lần nhận điện thoại hỏi như vậy, Quý Hiểu Âu luôn thản nhiên trả lời: “Anh có thể trả tôi một căn biệt thự không? Trả biệt thự đi thì tôi bán nhà cho.” Đối phương liền lẳng lặng rút lui, không còn quấy rầy cô nữa. Có hôm tâm trạng tốt, Quý Hiểu Âu mới chịu nói thêm vài câu với một tay môi giới, người đó cho cô biết căn nhà bà nội để lại cho cô ba năm trước chỉ có giá năm trăm ngàn, còn bây giờ ít nhất cũng bán được hơn hai triệu.

Quý Hiểu Âu há hốc miệng: Hai triệu?! Tổng lợi nhuận mười năm qua của spa mới được bằng con số này!

Về đến nhà cô không giấu được, liền khoe giàu với bà Triệu Á Mẫn: “Mẹ, bây giờ con cũng được xem là tiểu phú bà đấy, có tài sản cố định hơn hai triệu kia mà!”

Bà Triệu Á Mẫn chỉ lườm cô một cái: “Con phải biết giữ mồm giữ miệng chứ, lớn bằng ngần đó mà không biết chuyện gì nên nói, chuyện gì không nên nói. Nếu lỡ để lọt đến tai thím hai con, có khi lại tai bay vạ gió. Cái tính tử tế thái quá của ba con, dám chắc ông ấy mang tiền nhà mình đi bù đắp cho người ta lắm!”

Tâm trạng hào hứng của Quý Hiểu Âu bị bà giội một gáo nước lạnh, cô hừ một tiếng rồi biết điều trở về phòng mình.

Mặc dù giá nhà đang tăng chóng mặt nhưng cô không bán nhà thì hai triệu đó cũng chỉ là một con số vô nghĩa mang tính giả thuyết mà thôi, chỉ mang lại cho Quý Hiểu Âu một đêm nằm mơ đếm tiền vui vẻ. Trời sáng cô vẫn phải thức dậy lo cho spa của mình, làm một bà chủ thiếu tiền đồ, đây là nguyên văn câu nói của bà Triệu Á Mẫn.

Trời mưa vừa lạnh lẽo vừa ẩm thấp, đa số mọi người đều ngại ngần không muốn ra khỏi nhà nên spa lưa thưa khách, những ngày như vậy thường trở thành ngày nghỉ của Quý Hiểu Âu và nhân viên của cô. Bà chủ Quý xưa nay vừa tham tiền vừa nghiêm khắc phá lệ tuyên bố cho mọi người nghỉ nửa ngày, mấy cô nhân viên vui vẻ reo hò rồi nhanh chóng chuồn mất, chỉ còn một mình Quý Hiểu Âu ở lại trông cửa hàng.

Ba giờ chiều, mưa ngày càng nặng hạt, trời tối om như quang cảnh lúc sáu bảy giờ mọi ngày. Để tiết kiệm điện, Quý Hiểu Âu không bật đèn, cô pha ấm trà nóng ngồi trước cửa sổ, đang chuẩn bị hưởng thụ sự thanh nhàn hiếm hoi thì Trạm Vũ đội mưa xuất hiện. Cậu đứng trước cửa hàng, tóc ướt dính vào trán, hai ống quần không ngừng rỏ nước xuống.

Quý Hiểu Âu giật mình, bây giờ mới nhớ ra hôm nay là ngày Trạm Vũ đến làm công bù vào số tiền còn nợ cô. Sau khi hai người thống nhất khoản tiền chữa bệnh sẽ được trả bằng cách làm thuê, hôm nay đã là lần thứ tư Trạm Vũ đến cửa hàng. Thật ra cậu cũng chẳng làm được gì ở đây, nhưng vì không muốn cậu cứ mãi áy náy về hơn hai nghìn đồng đó nên Quý Hiểu Âu mới hao tâm tổn trí tạo ra mấy công việc cho cậu.

Thấy dáng vẻ lôi thôi lếch thếch của Trạm Vũ, Quý Hiểu Âu không khỏi trách móc: “Cậu làm thế nào mà để bản thân như vậy?”

Trạm Vũ giải thích vì không mang theo ô nên đành trú tạm ở trạm xe điện ngầm lúc trời mưa to nhất rồi cứ thế chạy một mạch đến đây nên mới bị ướt như chuột lột.

Quý Hiểu Âu chẳng nói chẳng rằng, kéo ngay cậu vào nhà tắm, tay Trạm Vũ lạnh như đá.

“Thời tiết thế này còn ra ngoài, Trạm Vũ, cậu ngốc vừa thôi chứ!”

“Hẹn rồi mà, em sợ chị đợi em.” Trạm Vũ luôn nói thẳng như vậy.

“Sao cậu không biết đường gọi cho tôi một cuộc điện thoại?”

“Điện thoại ở ký túc bọn em hỏng rồi.”

Quý Hiểu Âu thở dài đẩy Trạm Vũ vào nhà tắm, sau đó chạy đi tìm bộ đồ thể thao con trai bình thường cô vẫn làm đồ ngủ, bắt Trạm Vũ mặc tạm. Xong xuôi, Quý Hiểu Âu tìm hai gói trà gừng uống liền, pha với nước nóng thành nước gừng. Trạm Vũ ôm cốc trà, khoác tấm chăn mỏng trên người mà vẫn lạnh đến run lẩy bẩy.

Quý Hiểu Âu nhìn cậu chằm chằm, cô nhận ra thần sắc cậu rất tệ, mặt mũi tái nhợt như người thiếu ngủ, khóe môi, khóe mắt có mấy vết bầm tím rất nổi bật.

“Cái gì đây?” Quý Hiểu Âu giơ tay chạm nhẹ vào khóe mắt cậu.

“Em đá bóng, không cẩn thận va phải thôi.”

Quý Hiểu Âu liếc cậu, rõ ràng không tin vào lời giải thích đó: “Chúng ta đang sống trong không gian ba chiều, tỷ lệ khóe mắt bên trái và khóe môi bên phải cùng bị va đập là bao nhiêu? Cậu tính lừa tôi hả?”

Trạm Vũ cụp mắt nhìn xuống: “Em bị đụng thật mà.”

“Đánh nhau với ai hả?”

“Không.”

“Nói dối!”

“Em không nói dối chị mà.”

Đang nói chuyện bỗng cả hai nghe thấy tiếng động cơ xe hơi vọng từ bên ngoài vào, một chiếc Infinity màu đen xuyên màn mưa đỗ xịch lại trước cửa hàng. Quý Hiểu Âu ồ một tiếng, cô lấy làm bất ngờ vì vẫn có khách tới làm đẹp trong điều kiện thời tiết tệ thế này. Quý Hiểu Âu đang định đi về phía cửa sổ, Trạm Vũ đã dùng tay giúp cô lau sạch hơi nước bám trên mặt kính. Áo khoác không cẩn thận bị tuột xuống, cậu lập tức chìa tay đỡ lấy rồi khoác kín lên người Quý Hiểu Âu, che đi phần vai và cổ không có gì che chắn.

Tự dưng Quý Hiểu Âu cảm thấy có gì đó không ổn, từ bao giờ Trạm Vũ lại trở thành cánh tay nối dài của cô? Vả lại, hành động của cậu lại ăn khớp với cô đến mức ấy, lẽ nào cậu luôn quan sát cô rất cẩn thận? Nghĩ đến đây, cô cố dùng chất giọng dịu dàng nhất có thể, tránh làm tổn thương đến cậu mà nói: “Trạm Vũ, có điều này phải nói cho cậu biết. Cậu làm với tôi thì được, nhưng với con gái trạc tuổi cậu, nếu cậu không có ý với người ta thì đừng có hành động mờ ám như vậy nha.”

Trạm Vũ ngoảnh lại, gương mặt đầy vẻ thắc mắc: “Tại sao?”

Quý Hiểu Âu cố chọn những từ ngữ phù hợp nhất để giải thích cho cậu hiểu: “Vì cậu đẹp trai đến thái quá nên phải biết chú ý đến lời nói và hành động. Cậu xem, chỉ cần cậu ân cần một chút, hồn tôi đã sắp lìa khỏi xác rồi đây, vậy các cô gái trẻ làm sao có khả năng chịu được đòn tấn công này chứ, chẳng đánh rơi mất trái tim ngay tức khắc à!”

Trạm Vũ bật cười: “Chị không hiểu con gái thời nay rồi. Cuối tuần chị tới mà xem, ngoài cổng ký túc xá nữ toàn xe hơi hạng sang thôi, người đàn ông nào tướng mạo ổn một chút đã được coi là không làm khán giả thất vọng rồi. Thằng sinh viên nghèo như em không lọt vào mắt họ được đâu.”

Quý Hiểu Âu xị mặt: “Cậu đang nói đểu tôi hả? Ý bảo lứa tuổi 8x tụi tôi khác hẳn các cô cậu bây giờ chứ gì?”

Trạm Vũ toan lên tiếng lại bị động tác “suỵt” của Quý Hiểu Âu ngăn lại. Cô chỉ tay ra cửa sổ, ý bảo Trạm Vũ tập trung xem cảnh tượng bên ngoài trước đã.

Cửa trên của chiếc Infinity được hé mở, một người đàn ông mặc áo jacket xám đậm bung cây dù màu đen bước xuống, vòng qua mở cửa xe bên kia đỡ một người phụ nữ bước ra rồi nghiêng dù che cho chị ta bước lên từng bậc thang. Trời lạnh bảy, tám độ, Quý Hiểu Âu chỉ muốn khoác hết tất cả áo len mùa đông lên người cho ấm, vậy mà người phụ nữ kia lại diện bộ váy liền bằng voan mỏng tang, bên ngoài khoác áo da ngắn, chỉ nhìn thôi cũng đủ lạnh chết người.

Người phụ nữ bước đi thướt tha giữa màn mưa, người đàn ông nghiêng phần lớn chiếc dù sang bên đối phương. Sóng vai đi tới mái hiên, người đàn ông mới gập cây dù, chỉnh lại áo khoác cho người kế bên, không quên phủi vài giọt nước đọng trên vai chị. Anh ta hành xử đâu ra đó và rất đỗi dịu dàng, sự chở che chẳng cần thể hiện qua lời nói. Trong thời tiết mưa gió này, cảnh tượng đó chẳng khác nào một cảnh trong phim thần tượng khiến khán giả dõi theo mà rung động tâm khảm.

Quý Hiểu Âu chăm chú đến há hốc miệng, mãi chẳng khép lại được.

Đến khi người phụ nữ quay về phía cô, nhìn rõ khuôn mặt tròn trịa với ngũ quan cân xứng đó, Quý Hiểu Âu không khỏi giật mình, thì ra người phụ nữ “dùng thời trang phang thời tiết” này lại là Phương Ny Á.

Quý Hiểu Âu đang mải suy đoán thân phận người đàn ông, Phương Ny Á đã ồn ào mở cửa đi vào: “Em yêu, em yêu, bảo bối đi đâu rồi? Sao hôm nay vắng vẻ thế này?”

Quý Hiểu Âu vội ra tiếp đón: “Chị Ny Á bảo đi Hongkong kia mà. Về bao giờ vậy?”

Phương Ny Á lao vào như một cơn gió, kích động ôm chầm Quý Hiểu Âu, không ngừng hôn chùn chụt lên má cô: “Sweetie, darling, bảo bối thân yêu, gái yêu của chị, nhớ em muốn chết!”

Quý Hiểu Âu vội né tránh: “Chị tha cho em đi mà.”

Phương Ny Á cười khanh khách buông cô ra, quay sang người đàn ông đứng ngoài cửa, nũng nịu nói: “Chồng ơi vào đây, đây là bà chủ spa này, là người em hay kể với anh đấy. Em ấy tên là Quý Hiểu Âu.”

Người đàn ông Phương Ny Á gọi là chồng không cao lắm, ngũ quan bình thường, khuôn mặt đại chúng nhìn qua là quên liền, ấn tượng duy nhất anh ta để lại với Quý Hiểu Âu là vầng trán… Con người vào tuổi trung niên tóc đã thưa dần về phía sau, khiến vầng trán anh ta càng trở nên nổi bật. Thấy Quý Hiểu Âu nhìn mình, anh ta chỉ khẽ gật đầu với cô, dáng vẻ hết sức rụt rè, trên khuôn mặt không có lấy một nét cười, tỏa ra hơi thở lạnh lùng khiến người ta chẳng dám tới gần.

Quý Hiểu Âu đành khiến nụ cười trở nên nhạt nhòa nhất có thể, chỉ khẽ lịch sự chào một câu: “Chào anh!”

Phương Ny Á bước ra kéo chồng về phía này: “Anh vào đây! Đứng ngoài cửa làm gì!”

Quý Hiểu Âu chưa kịp lên tiếng, một chất giọng lạnh nhạt đã cất lên: “Hai anh chị thay dép trước khi vào được không?”

Quý Hiểu Âu quay lại thì thấy Trạm Vũ cầm cây lau nhà đứng ngay sau lưng mình, vẻ mặt hậm hực nhìn một dải dấu giày trên sàn, môi mím lại thành một đường thẳng. Thấy thế, cô vội đứng ra hòa giải: “Không sao, không sao, lau đi là được mà. Chị Ny Á, hai người ngồi xuống ghế đã.”

Phương Ny Á lại đang nhìn chằm chằm Trạm Vũ với nét mặt rất đỗi thảng thốt, hỏi: “Cậu này là…”

Quý Hiểu Âu đáp lời: “Đây là em trai em.”

Trạm Vũ đã giành quyền nói trước: “Là lao công theo giờ thôi.” Nhấn nhá từng chữ rất rõ ràng.

Phương Ny Á bĩu môi: “Ồ, lao công mà chanh chua thế á?!”

Trạm Vũ trừng mắt với chị: “Lao công cũng có lòng tự trọng nghề nghiệp chứ.”

Phương Ny Á bỗng nhiên bụm miệng phì cười: “Chà, ở đâu có lao công vừa đẹp trai lại có cá tính thế này, Quý Hiểu Âu, em nhận cậu này từ công ty môi giới nào đấy, giới thiệu cho chị đi. Này… nhóc, các cậu có dịch vụ mua một tặng một không?”

Thấy sắc mặt Trạm Vũ đã sa sầm lại, Quý Hiểu Âu vội giành lấy cây lau nhà trong tay cậu, đỡ lời: “Vào bếp đun cho chị ấm nước, mau lên, phải dùng ngay đấy.”

Trạm Vũ bỏ cây lau nhà lại, cau có bỏ đi. Quý Hiểu Âu cười cầu tài, nói với vợ chồng Phương Ny Á: “Em trai em không hiểu chuyện, hai người đừng để bụng nhé.”

Phương Ny Á bĩu môi trách móc: “Em trai em sao tính tình kỳ quặc thế nhỉ? Nói đùa một tí cũng không được.”

Quý Hiểu Âu đáp: “Nó còn trẻ con, chị đừng chấp nhặt làm gì.”

Phương Ny Á lại quay sang lắc lư tay chồng: “Anh thấy cậu em của Quý Hiểu Âu có quen không? Sao em thấy quen thế nhỉ? Hình như cậu ấy rất giống một nam diễn viên, tên Kiều… Kiều gì nhỉ? Haiz, sao tự nhiên em không nhớ ra? Tên gì nhỉ.”

Ánh mắt chồng chị lúc này đang hướng về phía trước, khuôn mặt ngây dại như không nghe thấy vợ mình đang nói gì.

“Chồng, chồng ơi!”

Ông xã Phương Ny Á vẫn im lặng, rút tay mình ra khỏi tay vợ rồi mở cửa đi ra ngoài.

“Này, này, Trần Kiến Quốc, anh đứng yên đó cho em!” Phương Ny Á đuổi theo ra ngoài, chống nạnh ngăn bước anh ta: “Anh tự nhiên lại lên cơn gì đó? Bao giờ đến đón em?”

Anh ta đứng lại, đến khi ngước lên đã trở thành hình mẫu ông chồng ân cần dịu dàng: “Sáu giờ. Anh sẽ đến đúng giờ.”

Phương Ny Á chỉ vào má mình. Anh ta khẽ ngước mắt như thăm dò xung quanh rồi mới hôn một cái thật khẽ lên má vợ.

Quý Hiểu Âu mím môi cười, quay lưng không nhìn tiếp.

Đến khi nằm trên giường massage, đắp mặt nạ xong xuôi, Phương Ny Á vẫn chưa hết vướng bận về thái độ của chồng mình khi nãy: “Đang yên đang lành lại lên cơn, em bảo vừa nãy chị có làm gì sai trái không mà anh ấy đối xử với chị như vậy?”

“Thôi đi bà chị.” Quý Hiểu Âu vừa xoa bóp cho chị vừa trấn an: “Chị có biết bây giờ ngoài đường là những người thế nào không? Chồng chị vừa có sự nghiệp, vừa ân cần chung thủy, coi vợ là trên hết, có đào sâu ba tấc khắp Bắc Kinh này cũng không có người thứ hai đâu, chị may mắn thật đấy!”

“Chị may mắn?” Phương Ny Á mở to mắt, nhìn Quý Hiểu Âu chốc lát rồi chợt nở nụ cười, trong nụ cười ấy thấp thoáng đôi phần khiên cưỡng và xót xa: “Em gái, tâm sự thật với em nhé, chuyện hôn nhân ấy mà, em tuyệt đối đừng vì đôi giày hàng hiệu mà hành hạ đôi chân, kể cả là giày Prada hay Hermes cũng đừng tin, nhất định phải đi thử, nhãn mác cho người ngoài xem, vừa vặn dễ chịu hay không chỉ một mình ta biết. Đừng bao giờ vì đẹp mà gắng gượng, đến lúc về nhà cởi giày mới thấy chân xước xát đổ máu.”

Quý Hiểu Âu chỉ cười không đáp, cô biết trước nay Phương Ny Á chưa bao giờ hết coi thường chồng mình, chị luôn gọi anh ta là “người đàn ông phượng hoàng”. Phương Ny Á từng kể rằng ngày xưa vốn chị rất coi thường người đàn ông tên Trần Kiến Quốc này, anh ta tính tình thật thà, kiệm lời, là một bác sĩ khoa ngoại nhỏ nhoi với hai bàn tay trắng, lúc nào cũng chỉ biết cắm đầu vào công việc, không biết cách hưởng thụ cuộc sống. Hai người họ đến với nhau vì bố mẹ chị hết mực vun vén, nói sau này anh ta ắt sẽ làm nên chuyện, của hồi môn tặng vợ chồng con gái là một căn nhà hai phòng ngủ. Đến khi Trần Kiến Quốc thôi việc ở bệnh viện, tự mở công ty xuất nhập khẩu dụng cụ y tế và được ba của Phương Ny Á hết lòng nâng đỡ, Trần Kiến Quốc hai năm trở lại đây mới đủ lông đủ cánh, việc làm ăn ngày càng phát triển, họ cũng chuyển nhà từ căn hộ hai phòng 100m2 khi trước đến biệt thự độc lập sang trọng bây giờ.

Đối với Quý Hiểu Âu, Phương Ny Á là khách hàng hào phóng hiếm có nhưng tính tình chị ta lại ngày một kỳ quái. Trước đây chỉ hơi đanh đá một chút, còn bây giờ đã thực sự trở thành người phụ nữ chanh chua đáng sợ. Mỗi lần chị đến đây, các nhân viên đều chỉ dám nhìn từ xa, lần nào cũng phải đích thân Quý Hiểu Âu ra mặt đón tiếp.

Quý Hiểu Âu nhiều lần tự cười bản thân, cô không chỉ là chuyên viên spa mà còn thường xuyên phải đảm nhiệm vai trò của bác sĩ tâm lý. Không chỉ một mình Phương Ny Á, nhiều khách hàng khác cũng có vẻ rất muốn coi cô là đối tượng để tâm sự, họ thường nói về quan hệ mẹ chồng nàng dâu, quan hệ vợ chồng, chuyện yêu đương, thậm chí cả những mờ ám trong văn phòng hay các mối quan hệ ngoài luồng… Có lẽ họ cho rằng Quý Hiểu Âu không liên quan đến cuộc sống của mình nên kể cho cô cũng chẳng hề gì. Nhưng là người được nghe quá nhiều vấn đề phức tạp, Quý Hiểu Âu tự cảm thấy bản thân cũng sắp mắc bệnh tâm lý rồi, chỉ muốn treo một tấm biển chính giữa cửa hàng, viết thật rõ dòng chữ “phí tâm sự: 100USD/h.” để không phải là thùng rác cảm xúc của người khác nữa.

Dưới đôi bàn tay dịu dàng xoa bóp, cuối cùng Phương Ny Á cũng buồn ngủ, đôi mắt khép hờ, hơi thở dần nặng nề hơn, có vẻ đã thực sự chìm vào giấc ngủ. Quý Hiểu Âu sợ chị bị lạnh, toan đắp thêm chăn thì bất thình lình Phương Ny Á ngồi phắt dậy rồi nói: “Chị nhớ ra rồi, hèn chi cứ thấy em trai em quen thế, chị gặp nó rồi.”

“Vậy à?” Quý Hiểu Âu ấn vai muốn chị nằm xuống, “Gặp thì gặp, có gì mà chị phải giật mình ngồi phắt dậy thế.”

Phương Ny Á ngước mắt như đang cố gắng nhớ lại, thế rồi chị lắc đầu: “Không phải, sao có thể như thế! Quý Hiểu Âu, rốt cuộc cậu em đó của em làm nghề gì?”

“Sinh viên thôi. Nó làm nghề gì được chứ?”

“Lẽ nào chị nhớ nhầm?” Phương Ny Á hoang mang tột độ: “Em còn nhớ dịp lễ Valentine năm nay, hai chị em mình gặp tên đàn ông có vẻ ngoài rất giống Hồ Quân, đi Land Rover trong thang máy khách sạn không? Chẳng phải ngoài gã đó, còn một người khác sao?”

“Ừ, thì sao?”

“Người đó rất giống cậu em của em.” Nói đến đây, chính Phương Ny Á cũng nhận ra câu mình vừa thốt ra rất không ổn thỏa, vội nói thêm: “Ý chị là đẹp trai như nhau.”

“Em không thấy thế.” Quý Hiểu Âu chau mày, tỏ vẻ không vui: “Nhưng có ai lại so sánh như chị không? Đó là ai chứ, làm sao sánh bằng Trạm Vũ?”

Phương Ny Á cười cầu tài: “Ừ, chị nói sai rồi, xin lỗi, xin lỗi cưng mà. Nhưng thanh niên đẹp trai như thế khiến người ta khó quên thật đấy.”

Quý Hiểu Âu lại càng không vui, “Thôi khỏi giải thích, càng nói càng tối nghĩa.”

“Ừ, được rồi.” Phương Ny Á không dám nói thêm, đành nhắm mắt giả vờ ngủ, rồi một lát sau cũng ngủ thật.

Quý Hiểu Âu bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm, đắp chăn cho chị, xoa bóp cổ tay mỏi nhừ rồi đứng dậy đi tìm Trạm Vũ.

Bên cạnh nhà bếp đằng sau cửa hàng có một căn phòng nhỏ cách biệt với mặt tiền, có cửa ra vào riêng biệt, bình thường căn phòng đó được trưng dụng làm nhà kho. Nhưng Quý Hiểu Âu còn kê thêm giường, bàn học và lắp một bộ máy tính, đề phòng nếu thời tiết xấu quá hoặc đóng cửa muộn không về nhà được còn có chỗ tá túc qua đêm.

Khi tìm thấy Trạm Vũ, cậu hình như đang ngủ gục trên bàn máy tính, đầu gối lên hai cánh tay xếp bằng.

Bị tiếng bước chân cô đánh động, Trạm Vũ choàng mở mắt ngồi thẳng dậy, khuôn mặt hớt hải tái nhợt khiến Quý Hiểu Âu không khỏi lo lắng: “Sao thế Trạm Vũ?”

Mặt Trạm Vũ trắng bệch nhưng quầng mắt lại ửng đỏ, mắt cậu mở to nhưng ánh mắt vô hồn, chỉ có nơi sâu thẳm tận cùng mới có chút ánh sáng, tựa hai mảnh băng vụn giữa đầm nước lạnh lẽo tỏa thứ ánh sáng vừa lạnh lùng vừa cứng nhắc.

Quý Hiểu Âu vươn tay đặt lên trán cậu, nhiệt độ không cao nhưng lại đổ rất nhiều mồ hôi lạnh.

“Cậu khó chịu trong người à?” Cô sốt sắng hỏi.

Hình như Trạm Vũ hơi rùng mình, đẩy tay cô rồi toan đứng dậy nhưng không được, lại ngồi phệt xuống ghế, giọng cậu cất lên yếu xìu: “Hơi buồn nôn.”

“Lại không ăn uống tử tế! Trưa nay cậu ăn gì?”

Trạm Vũ lắc đầu: “Em không.”

“Còn sáng nay ăn gì?”

Trạm Vũ vẫn lắc đầu: “Không ăn gì.”

Quý Hiểu Âu trợn mắt lườm cậu: “Từ sáng đến giờ cậu chưa ăn gì?”

“Tối qua em cũng không ăn.”

“Hả?” Quý Hiểu Âu liền nổi đóa: “Cậu bận gì chứ? Có bận đến đâu cũng không được bỏ ăn bỏ uống! Có phải nghiện game quên giờ giấc không? Này, đang nói chuyện với cậu đấy!”

Trạm Vũ im lìm, rất lâu sau mới nói đúng hai chữ: “Tăng ca.”

Cơn giận có giảm đi đôi chút, nhưng Quý Hiểu Âu vẫn chưa nguôi hẳn vì cô thương Trạm Vũ rất nhiều: “Trạm Vũ này, công việc gì đáng để cậu bán mạng thế hả? Cậu có muốn làm nhân viên gương mẫu cũng phải nghĩ cho cơ thể gầy gò của mình trước đã.”

Trạm Vũ ngước lên nhìn cô, nở nụ cười thiếu sức sống nói: “Em về trường sẽ ăn mà.”

Quý Hiểu Âu mặc xác cậu, cô quay người vào bếp, một lát sau đã bưng ra một bát mì với hai quả trứng chần, đặt xuống trước mặt Trạm Vũ. Cửa hàng vẫn còn khách nên không có thời gian nói nhiều, Quý Hiểu Âu nhét đũa vào tay Trạm Vũ rồi dặn cậu: “Hôm nay không làm gì hết, ăn xong lên giường ngủ một giấc rồi về trường.”

Đến khi Quý Hiểu Âu tiễn Phương Ny Á rồi quay trở lại, Trạm Vũ đã lẳng lặng rời đi bằng cửa sau, không hề chạm vào bát mì cô nấu. Bộ quần áo thể thao được gấp gọn gàng đặt bên giường, bên trên có một tờ giấy viết: “Chị, em về trường trước nhé, lần sau nếu tạnh ráo em sẽ lau biển hộp đèn cho chị.” Tên nhóc lại mặc bộ đồ ướt sũng của mình đi về. Nghĩ đến hình ảnh cậu run rẩy vì lạnh trong màn mưa ẩm ướt, Quý Hiểu Âu có cảm giác mỗi tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ đều như đánh vào trái tim mình, nhức nhối không thôi. Cô tự thấy bản thân phải có trách nhiệm, có trách nhiệm phải làm gì đó cho cậu trai đó, và cho cả gia đình đó nữa.

Hôm ấy cô đã viết lên blog của mình thế này:

Nhiều lúc tôi rất muốn hỏi Thượng đế, sao Người có thể bàng quan khoanh tay đứng nhìn khi thấy cảnh nghèo đói, cơ cực, bệnh tật và bất công diễn ra ngày ngày trên thế giới này mà không làm gì cả? Song, tôi lại sợ Thượng đế hỏi tôi câu tương tự. Chắc chắn rằng tôi không có khả năng giải cứu thế giới, nhưng chí ít, tôi có thể giơ tay giúp đỡ những người trong phạm vi tôi làm được.