Tối hôm đó về nhà Quý Hiểu Âu liền hỏi ba để tiến hành một cuộc phẫu thuật thay khớp xương đùi nhập khẩu cần khoảng bao nhiêu tiền. Ông Quý Triệu Lâm trả lời rằng chi phí phẫu thuật ít nhất cũng đến năm mươi nghìn. Hậu phẫu, nếu tình trạng bệnh nhân không tốt có thể cần chuyển sang dùng thuốc ngoại nhập, hơn nữa, bệnh nhân có thể sẽ phải nằm trên giường bệnh hồi phục trong thời gian dài, cần có hộ lý hoặc người chăm sóc có mặt 24/24, phần chi phí này cũng không nhỏ.
Quý Hiểu Âu bèn chỉnh sửa một chút bệnh án và hoàn cảnh gia đình Lý Mỹ Cầm, sau đó viết một bài đăng lên trang BBS nổi tiếng được rất nhiều người theo dõi, cô muốn hỏi tình hình như vậy còn cách xin tài trợ nào không.
Các comment đến rất nhanh, ngoài vài người tỏ ra hoảng sợ trước căn bệnh Sars, đa số đều khuyên cô đừng phí sức, có người còn lấy ví dụ là những trường hợp mà họ biết, nói rằng dù có được phê duyệt thì khoản cứu trợ từ thiện của các quỹ như Hội chữ thập đỏ v.v cũng chỉ như muốn bỏ biển, cho người bệnh khoản trợ cấp một lần khoảng 800 đến 1000 đồng thì giải quyết được gì?
Quý Hiểu Âu không nản lòng, cô comment hỏi có thể xin các quỹ từ thiện xã hội khác không. Lần này bắt đầu có người hoài nghi, nói chính phủ thành phố Bắc Kinh cũng có chính sách chữa bệnh miễn phí cho người thất nghiệp mắc Sars, sao không đến bệnh viện công mà đăng ký? Còn nghi ngờ Quý Hiểu Âu post bài viết này để lừa gạt lấy tiền.
Đọc được comment này, Quý Hiểu Âu như túm được cọng rơm cứu mạng, cô chẳng có thời gian lý luận với người đó, vội tắt mạng đi gọi điện thoại.
Sợ bà Triệu Á Mẫn càm ràm, cô không dám nhờ ba mẹ, mới gọi cho bác sĩ Tiểu Cao – một học trò của ba để hỏi. Con gái thầy giáo đã có lời nhờ vả, Tiểu Cao không dám trì hoãn, lập tức gọi cho các bạn làm ở bệnh viện hỏi han, hơn nửa tiếng sau đã gọi điện trả lời Quý Hiểu Âu.
Song, những thông tin bác sĩ Tiểu Cao cung cấp lại khiến Quý Hiểu Âu vô cùng thất vọng.
Thì ra những người thất nghiệp mắc bệnh sau khi điều trị vẫn còn di chứng phải thỏa mãn được nhiều điều kiện mới được hưởng chính sách điều trị miễn phí, bệnh tình phải nghiêm trọng đến một mức độ nhất định mới thỏa mãn được điều kiện. Sau khi bệnh nhân đăng ký, sẽ có các bác sĩ giàu chuyên môn tiến hành kiểm tra đánh giá ngẫu nhiên để xem đã đạt tới tiêu chuẩn được hưởng chính sách điều trị miễn phí hay chưa. Hơn nữa, tiêu chuẩn đó lại tương đối cao, trước nay tổng số bệnh nhân được hưởng chính sách này ở Bắc Kinh chưa tới 100 người. Tóm lại, với tình hình hiện tại của Lý Mỹ Cầm, có thể đăng ký trước, không phải không có hy vọng được thông qua nhưng tỷ lệ khá thấp, hơn nữa không biết bao giờ người ta mới tiến hành kiểm tra bình xét cho trường hợp của bà.
Quý Hiểu Âu thất vọng bỏ điện thoại xuống, cô ngồi đực mặt trên sofa cả buổi chẳng nhúc nhích. Tâm trạng phấn khởi vừa xuất hiện đã bị tạt ngay một chậu nước lạnh, cô không còn cách nào khác, chỉ đành gác lại tâm tư đó, xem sau này còn phương án nào khả dĩ hay không.
Một tuần sau Trạm Vũ lại tới “Tự thủy lưu niên”, thương tích ngoài da trên mặt đã hoàn toàn biến mất, cậu vui vẻ cười nói với Quý Hiểu Âu, dường như mọi thứ đều rất bình thường. Đã nói là làm, cậu đi mượn chiếc thang ở cửa hàng kim khí bên cạnh rồi dựa đầu thang vào tường, cầm khăn lau trèo lên lau bảng hiệu.
Kể từ ngày khai trương đến giờ, bốn chữ “Tự thủy lưu niên” được in với kích cỡ lớn trên đó chưa được lau chùi kỹ càng lần nào nên giờ đã bám đầy bụi và sương gió. Bảng hiệu cao khoảng 4, 5m, chiếc thang bằng nhôm lại không mấy vững vàng, miễn cưỡng mới chịu được sức nặng của Trạm Vũ, không ngừng chuyển động qua lại trong gió, khiến người ta không khỏi toát mồ hôi. Cô bé giữ thang cho Trạm Vũ không ngừng la ó khiến Quý Hiểu Âu tái mặt, vội xin lỗi khách hàng rồi chạy ra với đôi tay còn ướt nguyên dầu massage.
“Trạm Vũ, cẩn thận đấy!” Cô ngẩng mặt lên, nói to.
“Không sao đâu mà.” Cậu mỉm cười với cô.
Nắng cuối xuân rọi thẳng xuống mặt đất, đằng sau lưng cậu là bầu trời xanh thẳm sau cơn mưa và ánh sáng rực rỡ lúc 10h sáng. Nụ cười của cậu cũng sáng như hàm răng, như những con sóng lăn tăn trên mặt hồ yên ả khiến Quý Hiểu Âu cảm nhận được đôi chút choáng ngợp trong lòng mình.
Cuối cùng Trạm Vũ không hoàn thành nhiệm vụ vì khi đang lau, cậu bất cẩn bị một sợi dây sắt ở góc trong cùng cứa vào ngón tay. Quý Hiểu Âu không cho phép cậu tiếp tục, bắt trèo xuống khỏi chiếc thang.
Sau khi vết thương được băng lại bằng urgo, Trạm Vũ muốn về trường. Quý Hiểu Âu lại bảo cậu hãy ở lại, vì chút nữa có việc cần tới cậu. Không ngờ Quý Hiểu Âu bận túi bụi đến tận giờ ăn trưa mới có thời gian rảnh. Trong căn phòng nhỏ cạnh bếp, Trạm Vũ đang dùng máy tính của cô lên mạng, chat QQ với ai đó, vừa thấy cô đi vào liền vội vàng tắt QQ, nét mặt thoáng vẻ bất an, có lẽ cậu sợ Quý Hiểu Âu trách mình chưa xin phép đã tự ý dùng máy tính của cô.
Song Quý Hiểu Âu hoàn toàn chẳng để bụng, cô xách hai túi đồ trong hộc bàn ra, đưa tới trước mặt cậu.
“Hôm nay cậu về nhà phải không? Nhân thể đưa cái này cho mẹ cậu giúp chị.”
Trong túi đầy ắp các thang thuốc Đông y, Trạm Vũ quay sang nhìn Quý Hiểu Âu, một dấu hỏi chấm hiện rõ trên nét mặt cậu bây giờ.
“Số thuốc này có lẽ đủ dùng trong một tháng, giúp cải thiện bệnh hoại tử xương đùi.” Quý Hiểu Âu giải thích, “Mẹ chị giới thiệu cho một bác sĩ đông y, mẹ cậu đi lại không tiện nên chị tự đi bốc thuốc, cứ uống thử xem có tác dụng không nhé. À, cậu nhớ nói với mẹ cậu dặn bà yên tâm bồi bổ, sức khỏe phải khá lên mới phẫu thuật được. Còn chi phí phẫu thuật thay khớp rồi cũng sẽ có cách giải quyết, không cần sốt ruột.”
Trạm Vũ dạ một tiếng, rồi nhìn sang chiếc túi còn lại.
Trong túi đó có một chiếc áo khoác chống nước màu xám xanh và hai bộ quần áo mới tinh, gồm áo sơ mi caro, áo gile lông cừu, quần cotton, đều là những bộ đồ sinh viên bình thường, đơn giản nhất.
Quý Hiểu Âu nói: “Giáo viên trường mình bảo thủ nên không dám mua đồ quá thời thượng cho cậu, kẻo người ta thấy cậu chướng mắt lại đánh trượt thì tội.”
Trạm Vũ lặng im. Cậu rời mắt khỏi gương mặt Quý Hiểu Âu, chuyển sang nhìn bàn tay mình, sau đó bắt đầu mân mê mép chiếc urgo vừa được dán lên vết thương, lát sau mới chậm rãi nói: “Cảm ơn chị!”
“Cậu không thích quần áo này à?”
“Không ạ.” Cậu đáp: “Em đang tính xem lần này phải làm cho chị bao nhiêu tiếng mới đủ.”
Quý Hiểu Âu vui lắm, giọng cô xen lẫn cả tiếng cười: “Ừm, nếu chị muốn mua thời gian cả đời cậu, liệu có được giảm giá ưu đãi gì không?”
Bất thình lình Trạm Vũ đỏ mặt. Màu đỏ bắt đầu xuất hiện từ gò má rồi nhanh chóng lan rộng, đến tận mang tai, cuối cùng vành tai cậu đỏ bừng không thua gì màu cà chua chín.
Quý Hiểu Âu giật mình, không ngờ một câu nói đùa của mình lại có uy lực lớn tới vậy. Cô nghĩ lại, đối với một cậu bé nhỏ hơn mình 6 tuổi, lời nói bâng quơ kiểu này đúng là có phần thô thiển, dường như muốn “sàm sỡ” người ta.
Cô ngước lên, cũng cảm thấy mặt nóng bừng bừng vì xấu hổ.
Dĩ nhiên Trạm Vũ không phải tiếp tục làm thuê cho Quý Hiểu Âu vì hai bộ đồ này. Kết thúc ngày làm việc thứ chín về cơ bản coi như trả xong khoản viện phí còn thiếu lần trước, Quý Hiểu Âu liền tuyên bố nợ nần đã giải quyết xong xuôi, hai người không còn là chủ nợ và con nợ của nhau nữa.
Trạm Vũ hỏi lại cô: “Vậy bây giờ chúng ta là gì?”
Quý Hiểu Âu nghiêm túc trả lời: “Cậu là em trai, tôi là chị gái cậu.”
Ánh mắt Trạm Vũ tối lại, khẽ lẩm bẩm một câu: “Em không muốn làm em trai chị đâu.”
Cậu nói nhỏ nên Quý Hiểu Âu không nghe thấy, cô lại tiếp tục vội vàng đi làm việc. Ánh mắt Trạm Vũ bị hút theo bóng dáng cô, cậu im lìm nhìn theo như thế hồi lâu mới lặng lẽ ra về, không tới chào tạm biệt Quý Hiểu Âu.
Trạm Vũ vừa đi thì Quý Hiểu Âu có điện thoại, người gọi tới là ba cô – ông Quý Triệu Lâm.
Ông Quý Triệu Lâm nói ở nhà vừa mua chiếc TV LCD đời mới nhưng chiếc TV cũ vẫn còn dùng tốt, hỏi Quý Hiểu Âu có cách nào xử lý không, nếu không ông sẽ bán cho người mua đồ cũ.
Nghĩ tới chiếc TV cũ rích từ 20 năm trước ở nhà Trạm Vũ, Quý Hiểu Âu vội đáp: “Ba giữ lại cho con, để đó cho con.”
Ông Quý Triệu Lâm dặn cô phải nhanh chóng mang đi, kẻo tối nay TV mới đến không có chỗ để.
Quý Hiểu Âu vội vâng dạ, đặt điện thoại xuống cô lại rối não. Biết mang TV tới nhà Trạm Vũ kiểu gì bây giờ? Gọi taxi? Tài xế chưa chắc đã nhận lời. Thuê công ty chuyển nhà? Chỉ có một cái TV, làm vậy chẳng bõ công. Nhờ bạn bè? Giờ này đa số mọi người đều đang đi làm, hơn nữa xe hơi bình thường chưa chắc đã đủ chỗ nhét cả chiếc TV vào cốp sau.
Mở danh bạ điện thoại, cô nhìn tên từng người rồi cuối cùng cũng tìm thấy một đối tượng. Một người có xe đủ rộng cho một chiếc TV, lại không phải đi làm.
Nghiêm Cẩn.
Tính ra đã lâu Nghiêm Cẩn không tìm cô. Quý Hiểu Âu cho rằng cuối cùng anh đã chán ngấy trò chơi không có kết quả này nên mới lùi bước nhưng dẫu sao cũng được xem như người quen, nhờ anh một việc chắc vẫn được.