Thấy cô tuy khá nhếch nhác nhưng mặt mũi không sao, Nghiêm Cẩn mới đứng dậy, yên tâm châm thuốc lá, “Em đang làm gì ở đây vậy? Tính tân trang cửa hàng hả? Cũng không đến mức tan tành thế này chứ?”
Quý Hiểu Âu tức quá không biết nên đáp lại thế nào: “ĐM, nhà anh tân trang như thế này hả?”
Nghiêm Cẩn gật đầu, anh thể hiện sự vui vẻ của mình ngay cả trong giọng nói, khiến nó có vẻ hiền lành hết sức: “Mắng mỏ được thế này là tốt rồi, ít nhất cũng chứng tỏ em không bị gì. Tiểu Vân nói em tới đồn cảnh sát sẽ không quay lại đây đâu, nhưng anh biết cô gái ngốc nghếch to gan chắc chắn sẽ quay lại xem sao.”
Quý Hiểu Âu cáu kỉnh: “Anh cấu kết với Tiểu Vân chỗ tôi từ bao giờ thế?”
Nghiêm Cẩn đáp: “Chính là lần cửa hàng em bị người ta tạt sơn đó, anh đã dặn Tiểu Vân, nói em trọng sĩ diện, không muốn nhờ vả ai cả, còn dặn em ấy sau này nếu chỗ em có chuyện gì thì cứ gọi cho anh, lúc nào cũng được. Con bé nghe lời thật, chiều nay gọi cho anh.”. 𝖳hử đọc tr𝐮𝐲ệ𝑛 khô𝑛g q𝐮ả𝑛g cáo tại ﹏ 𝖳 RU𝐌𝖳RUYỆ𝐍.V𝐍 ﹏
Quý Hiểu Âu giật mình, “Vậy anh đợi ở đây từ chiều đến giờ à?”
“Chính xác, anh dừng xe bên đường, thấy em được xe công an đưa về nhưng em chẳng thèm nhìn một cái đã đi thẳng vào nhà. Mới vừa nãy anh còn ngồi đó suy nghĩ không biết em ở trong này một mình làm gì? Em không sợ đám kia quay lại à?”
Quý Hiểu Âu không phục: “Có cảnh sát rồi mà.”
Nghiêm Cẩn tiến sát vào cô, gần như để hai vầng trán chạm vào nhau, nhìn cô với vẻ hết sức khoa trương, “Em không bị đánh vào đầu chứ?”
Quý Hiểu Âu quay đi né tránh hơi thở nhuốm mùi thuốc lá của anh, đồng thời dùng tay đẩy mặt Nghiêm Cẩn ra xa: “Đáng ghét, đừng có vậy mà.”
“Thật đấy, em ngốc quá vậy. Công an phường thì có bao nhiêu người chứ? Mỗi năm vụ to vụ bé chẳng đủ cho họ bận bù đầu rồi, ai rảnh để ý đến vụ cỏn con của em hả? Em còn nghĩ công an sẽ phái hai vệ sĩ canh gác cho em á? Nằm mơ, vết xước nhỏ trên đầu em còn chẳng được tính là thương tích nữa là.”
Quý Hiểu Âu không lên tiếng, nét mặt cô buồn so vì biết Nghiêm Cẩn nói không sai chút nào. Chiều nay chẳng phải cũng vậy sao? Tiểu Vân bảo, năm phút sau khi gọi điện thoại mới có người gọi lại hỏi địa chỉ, sau đó họ mới xuất quân. Khi xe cảnh sát đến nơi đã là hai mươi phút sau khi báo án, chúng đã phá hết những gì phá được, đám đó quăng gậy gộc ở lại bỏ chạy mất tăm từ lâu.
“Anh còn nghe nói em dám đánh nhau với lũ đó? Gặp chuyện em không lo bỏ chạy, con gái so găng với đàn ông, em có biết nghĩ không vậy?”
“Anh mới không biết nghĩ.” Quý Hiểu Âu nổi giận đùng đùng, “Chúng đập hết đồ đạc, thêm cả mấy đồ trang trí tôi mới mua, coi như đi tong công sức làm lụng hai năm của tôi rồi!”
“Hai năm kiếm được bao nhiêu tiền? Chẳng lẽ mạng của em chỉ đáng giá ngần đó thôi?”
“Được rồi, đừng có lên mặt với tôi nữa. Đại gia như anh có biết nhân gian sống khổ sở thế nào không?”
Quý Hiểu Âu chẳng muốn hơn thua với anh, cô đứng phắt dậy thì đầu óc quay cuồng, tay chân bải hoải, chỉ muốn kiếm chỗ nằm nghỉ, nếu không thì ngồi yên cũng được.
Nghiêm Cẩn bên này đã tìm được công tắc bật đèn. Dưới ánh sáng sắc mặt Quý Hiểu Âu khó coi vô cùng, anh không đùa nữa, nghiêm túc hỏi: “Anh đưa em về nhà được không?”
Quý Hiểu Âu vội lắc đầu: “Đừng, không được đâu! Tôi không muốn để nhà tôi biết chuyện này, mẹ mà thấy sẽ la rầy cả năm, cửa hàng này chắc cũng không mở lại được đâu.”
“Vậy phải làm sao? Hay là mình đi ăn trước, em chưa ăn gì phải không?”
“Ăn! Ăn! Ăn! Anh chỉ biết ăn!” Quý Hiểu Âu tức tối, nhéo cái áo của mình: “Tôi thế này thì đi đâu được? Nhờ anh tìm chỗ để tôi mua bộ quần áo cái đã.”
Nghiêm Cẩn phụng lệnh, vội kéo tay cô đứng lên: “Mau đi thôi, em đâu thể ngủ lại ở bãi chiến trường này?”
Lần này Quý Hiểu Âu không kháng cự mà ngoan ngoãn để anh kéo đi, đến khi ngồi lên ghế lái phụ. Sau một buổi chiều đầy biến động, thần kinh căng như dây đàn, chưa bỏ được hột cơm nào vào bụng nên giờ cô mệt lắm, da đầu không khác gì miếng da trâu phơi trong gió, ngày càng căng ra khiến vết thương trên đó cũng bắt đầu giần giật và đau nhức, cứ như bên dưới là một trái tim đầy sức sống vậy. Cô uể oải nhắm mắt lại, cơn mệt nhọc nhanh chóng bao lấy cô như thủy triều.
Nghiêm Cẩn toan nhắc cô nhớ thắt dây an toàn nhưng thấy khuôn mặt tái mét của Quý Hiểu Âu đang cau có thì không nỡ lên tiếng, đành lặng lẽ quay sang khóa dây an toàn vào chốt cho cô. Trông thấy mấy sợi tóc bị mồ hôi dính vào mặt Quý Hiểu Âu, bàn tay anh cứ nâng lên lại hạ xuống mấy lần, đấu tranh nội tâm dữ dội. Sau một hồi phân vân, cuối cùng anh cũng đặt tay lên mang tai cô, thay cô cài mấy sợi tóc vào đó, tranh thủ vuốt ve một lát.
Mí mắt Quý Hiểu Âu khẽ cử động, muốn lên tiếng mắng mỏ nhưng bản thân cô lúc này đến sức mở mắt cũng chẳng còn, đành mặc kệ anh muốn làm gì thì làm.
May thay Nghiêm Cẩn không phải người quá đáng, sau khi sờ mó một chút liền thu tay về, tập trung lái xe.
“Đi đâu bây giờ?” Nghiêm Cẩn hỏi Quý Hiểu Âu.
Quý Hiểu Âu chỉ khẽ ưm một tiếng, không nói tiếp, dường như cô đã ngủ rồi.