Gặp Nhau Phút Đầu, Cuối Cùng Lìa Xa

Chương 8-4



Nghiêm Cẩn bèn tự quyết định, lái xe tới đường Đại Vọng. Bản thân Nghiêm Cẩn không biết nhiều chỗ mua sắm ở Bắc Kinh. Khi tự mua quần áo cho mình, anh chỉ có hai, ba nhãn hiệu quen thuộc, như thế rất tiện vì ở các trung tâm quy mô lớn một chút đều có cửa hàng độc quyền. Còn đồ của phái nữ, những cô bạn gái trước đây của anh đều mê mệt “Tân Quang Thiên Địa” nên đây cũng là nơi anh biết nhiều nhất. Dừng xe trong bãi đỗ dưới tầng hầm xong xuôi, nghe được tiếng hít thở đều đều của Quý Hiểu Âu, Nghiêm Cẩn đoán có lẽ cô sẽ không dậy ngay được, bản thân anh cũng chẳng muốn đánh thức cô. Gara dưới này khá thoáng mát, anh liền tắt điều hòa trong xe, mở mui xe, trước khi đi còn cẩn thận xem có quên khóa cửa xe hay không mới để Quý Hiểu Âu đã ngủ say ở lại đó, một mình đi lên.

Nghiêm Cẩn hoàn toàn không biết gì về các thương hiệu của phái nữ, chỉ nhớ cô bạn gái cũ là người mẫu của anh thích mua đồ của nhãn hiệu bắt đầu bằng chữ Y ở đây, mặc vào cũng đẹp nên anh đi thẳng đến cửa hàng của nhãn hiệu này.

Nhân viên bán hàng bình thường đều có khả năng chỉ gặp một lần là nhớ. Vừa thấy Nghiêm Cẩn, cô nàng bước tới chào “anh Nghiêm” ngọt sớt, nghe nói anh đến mua đồ cho bạn gái liền hết sức niềm nở, vừa quan sát sắc mặt anh vừa giới thiệu mấy bộ liền, Nghiêm Cẩn đều thấy khá ok.

Nhân viên hỏi: “Bạn gái anh không tự đến thử đồ ạ?”

Nghiêm Cẩn chép miệng bảo: “Dáng chuẩn còn cần thử làm gì? Tôi nói cho mà biết trên đời chỉ có hai kiểu con gái, một là mặc gì cũng đẹp, hai là đến già cũng không tìm được đồ hợp với mình.”

“Vâng! Vâng!” Cô nhân viên nhịn cười hỏi: “Ba vòng vẫn là 88-63-89 phải không ạ?”

Đó là số đo ba vòng của bạn gái cũ Nghiêm Cẩn. Nghiêm Cẩn vội sửa lại: “Không phải, người này cao 1m74, vòng eo khoảng 66cm.”

Chiều cao 1m74 là kết quả sau rất nhiều lần nhìn ngắm Quý Hiểu Âu, còn vòng eo 66cm là con số anh phải đánh đổi bằng một cái tát sau cái ôm ở lần thứ hai gặp gỡ.

Nhân viên há hốc miệng rồi rối rít dạ vâng, dáng vẻ như đã hiểu được vấn đề rồi cố nín cười đi lấy quần áo cho anh. Cuối cùng Nghiêm Cẩn chọn một chiếc áo màu xanh dương có cổ, tay áo bảy phân kiểu cánh dơi là mốt của năm nay, từ vai đổ xuống là chất satin mỏng cùng màu. Quần được nhân viên giới thiệu, dài đến mắt cá màu đen rộng rãi và có chất vải rất mịn.

Điện thoại Nghiêm Cẩn đổ chuông lúc anh đang bận thanh toán. Người gọi tới là Hứa Chí Quần, anh bảo đã tìm được lũ côn đồ phá cửa hàng của Quý Hiểu Âu chiều nay. Sau khi công an tiến hành xong trình tự của họ sẽ mời Quý Hiểu Âu tới nhận diện.

Nghiêm Cẩn nói: “Ôi, đội ngũ công an nhân dân các cậu cũng có lúc phá án thần tốc nhỉ? Chứng tỏ vấn đề không nằm ở năng lực mà là thái độ.”

Hứa Chí Quần cười khan vài tiếng, “Cậu đừng có được lợi còn lên mặt, cái này tôi phải nhờ đội người ta đấy, sớm muộn cũng phải trả ơn. Dặn cô người yêu bé bỏng của cậu về sau làm ăn đừng tuyệt tình quá, cùng nghề với nhau, phải để đường sống cho người ta với chứ!”

“Vâng! Vâng ạ!” Nghiêm Cẩn đáp: “Tôi sẽ nói cô ấy nên khoan dung một chút.”

Gác máy Nghiêm Cẩn xách túi đồ vừa mua chầm chậm đi xuống bãi đỗ xe. Không ngờ Quý Hiểu Âu đã thức dậy từ lâu, cô đang dí sát mặt vào bảng điều khiển tìm công tắc mở cửa, định mở khóa xe từ bên trong còn bảo vệ thì đứng ngay bên cạnh, cười khúc khích như đang xem phim hài.

Nghiêm Cẩn dựa vào cửa xe, trêu cô: “Chìa khóa trong tay anh cơ, em muốn vượt ngục không dễ vậy đâu.”

Quý Hiểu Âu ngẩng lên, mặt cô lấm tấm mồ hôi, trừng mắt với anh: “Mau mở cửa, tôi buồn vệ sinh lắm rồi.”

Nghiêm Cẩn cười phá lên rồi mới lấy chìa khóa ra. Quý Hiểu Âu xuống xe, chạy vào trung tâm nhanh như đang thi chạy 100m ở trường đua.

Từ nhà vệ sinh trở ra, cô có vẻ rất không vui, “Coi họ nhìn tôi bằng ánh mắt gì kìa. Chị đây hôm nay ăn mặc lôi thôi chút thôi mà, sao có thể trông mặt mà bắt hình dong được chứ. Hừ!”

Nghiêm Cẩn nhìn cô từ trên xuống dưới, buồn cười mà không dám cười. Hình ảnh Quý Hiểu Âu trước mắt anh lúc này đâu chỉ là “lôi thôi chút thôi”? Người dọn vệ sinh không ném cô ra ngoài như bịch rác đã là khách sáo lắm rồi.

Anh đưa túi đồ vừa mua cho cô như hiến dâng báu vật, “Mau tìm chỗ thay đồ mới là việc chính nè.”

Quý Hiểu Âu chỉ liếc qua đã thấy ký hiệu của YSL trên thân túi liền la lên oai oái: “Ôi mẹ ơi, anh cố tình mua đồ của nhãn hiệu này vì muốn tôi phá sản phải không?”

“Tặng em mà, đâu bắt em phải trả tiền.”

“Vậy tôi càng không dám nhận. Trên đời làm gì có bữa ăn nào miễn phí? Không đâu tự nhiên xu nịnh thế này, phi gian ắt tà. Biết đâu sau này còn phải báo đáp anh bằng những thứ quý giá hơn bộ đồ này?”

Câu này khiến Nghiêm Cẩn thực sự không hài lòng, “Trong lòng em ngoài tiền bạc còn gì nữa không? Sao chuyện gì cứ đến chỗ em là trở nên kỳ cục vậy chứ? Anh tặng chút đồ cho người anh thích, lẽ nào còn trông đợi kiếm chác lại vốn từ em? Em tầm thường vừa thôi.”

Quý Hiểu Âu đang mở phần niêm phong túi. Có lẽ niềm đam mê quần áo là bẩm sinh của phụ nữ nên ngay lập tức toàn bộ sự chú ý của cô đều đổ dồn lên bộ đồ anh mua, vậy mà miệng vẫn không nói được câu nào tử tế: “Người như anh khó nói lắm.”

Nhìn kiểu dáng bộ quần áo, cô chỉ đành hít một hơi thật sâu: “Nghiêm Cẩn, đây là gu của anh hả?”

“Ồ, sao vậy?”

“Vô cùng, vô cùng tầm thường!”

“Tầm thường đến đâu cũng đẹp hơn mấy bộ em hay mặc. Hôm nào cũng ăn mặc đơn giản, trang điểm như mấy cô thiếu nữ, em thấy thế là đẹp hả?”

“Anh nói gì?!” Quý Hiểu Âu ngước lên, ánh mắt hung bạo của cô không giống như đang diễn, “Anh vừa nói gì hãy nhắc lại đi Nghiêm Cẩn, tôi nghe không rõ.”

Nghiêm Cẩn tinh tế nhận ra hôm nay không phải ngày để nói đùa. Quý Hiểu Âu đã không còn hoảng sợ như buổi chiều nữa, nghĩ tới thiệt hại ở cửa hàng, cô đang tìm chỗ để trút hết cơn giận ngút ngàn trong người nên lúc này đây bất cứ ai nằm trong tầm ngắm của cô đều sẽ phải hứng chịu trận lôi đình ấy.

Anh nhanh chóng chuyển dời sự chú ý của Quý Hiểu Âu: “Em đói chưa? Mình tìm chỗ ăn nhé?”

Quý Hiểu Âu quả nhiên mắc mưu, thu lại ánh mắt hung hăng khi nãy nhưng khẩu khí vẫn đầy mùi thuốc nổ: “Không ăn!”

“Đừng mà, cửa hàng em bị người ta phá phách chút thôi mà, có phải chuyện to tát gì đâu. Quán của anh cũng từng bị đập tan tành đấy, nhưng anh vẫn ăn ngon ngủ yên như thường.”

“Anh tưởng ai cũng vô tâm vô tính như anh hả?” Quý Hiểu Âu vừa nói vừa giở chiếc quần dài ra xem, cô chép miệng bảo: “Chà, anh mua quần này làm tôi rất bất ngờ đấy, tôi cứ tưởng khẩu vị của anh như thế sẽ chọn một chiếc quần short thật ngắn chứ.”

Nghiêm Cẩn nói: “Anh biết em có cặp giò đẹp nhưng từ giờ trở đi khoe với một mình anh là được rồi. Không được để đàn ông khác cũng có phúc chiêm ngưỡng!”

Quý Hiểu Âu mặt nhăn như bị rách, “Nghiêm Cẩn, anh có biết xấu hổ không đấy?”

“Sĩ diện bỏ đi cũng được nhưng cơm là phải ăn, đi ăn trước nhé? Đừng lắc đầu mà, coi như vì anh cũng được. Anh đói hoa cả mắt rồi. Ăn xong anh sẽ nghĩ cách cho em trút giận.”

Quý Hiểu Âu không nói gì nữa, Nghiêm Cẩn liền cho rằng cô đã nhận lời, bắt đầu nhấn ga chuẩn bị lên đường. Thế rồi đột nhiên anh nghe thấy Quý Hiểu Âu hừ một tiếng: “Anh giúp tôi trút giận? Đừng ba hoa chích chòe nữa! Anh biết ai làm không? Anh tìm được bọn nó không?”

Nghiêm Cẩn quay sang liếc nhìn cô, “Nếu không phải vợ của mối tình đầu của em tìm đến cửa thì chỉ có một khả năng thôi, nghĩ xem em đã cản trở đường phát tài của ai? Có phải spa đối diện không? Nghĩ theo hướng đó là ra thôi mà.”

“Ái chà…” Lần này Quý Hiểu Âu nể phục anh thật: “Anh hiểu rõ quá nhỉ?”

“Dĩ nhiên rồi! Anh là ai chứ, cô em cứ ngoan ngoãn đi theo anh vài năm, sẽ học được nhiều đấy.”

Đây là nụ cười đầu tiên của Quý Hiểu Âu từ khi gặp phải chuyện xúi quẩy buổi chiều, “Xem anh kìa, khen một tí là anh lên mặt liền.”

Nghiêm Cẩn tranh thủ nói: “Anh bảo này, em nói chuyện tử tế với anh được không, bọn mình làm hòa nhé?”

“Được! Tất nhiên là được! Nhưng anh phải đồng ý với tôi cái này.”

“Cái gì?”

“Từ giờ trở đi đừng giở trò tán tỉnh tôi nữa. Anh thích trai hay gái không liên quan tới tôi nhưng anh đừng có giả vờ làm như thích tôi được không?”

“Cái gì mà giả vờ? Anh thích em thật mà.”

Quý Hiểu Âu la lên, “Anh thích tôi ở điểm nào? Nói đi để tôi sửa. Tôi sửa là xong chứ gì?”

Nghiêm Cẩn đắc ý cười phá lên: “Muộn rồi! Muộn quá rồi.”

Anh lái xe ra khỏi gara nhưng không biết nên đi đâu tiếp theo, bèn hỏi Quý Hiểu Âu: “Em đã nghĩ xong sẽ đi đâu ăn cơm chưa? Nếu không để anh quyết định nhé?”

Quý Hiểu Âu không đáp lại anh, cô chạm trán lên kính cửa xe, khẽ thở dài thườn thượt, mắt bắt đầu hồng hồng, sắc hồng đi tới tận chóp mũi: “Chẳng lẽ tôi sống lỗi quá hay sao? Gặp chuyện lớn lại chẳng biết tâm sự với ai.”

Nghiêm Cẩn dùng một tay vỗ ngực, “Có anh đây mà.”

“Anh?” Quý Hiểu Âu bĩu môi, “Anh giúp được tôi cái gì chứ? Anh chỉ biết ăn thôi!” Nói đến đây, giọng cô trở nên nghẹn ngào, nước mắt dâng lên long lanh, “Tôi làm gì sai? Sao họ lại làm thế với tôi?”

Quý Hiểu Âu thực ra không có nhiều cơ hội thể hiện sự yếu đuối của bản thân trước mặt người khác. Ngày xưa không có ba mẹ ở bên, cô không có ai để làm nũng. Sau khi ba mẹ trở về Bắc Kinh lại bận rộn với công việc, không có thời gian dành cho gia đình, ngày ngày cô đeo chìa khóa vào cổ, tan học về nhà phải giặt đồ nấu cơm, thậm chí cô còn nhận trách nhiệm gọi thợ đến thay gas nếu hết, càng không cần nói đến những việc nhỏ như hỏng đường ống nước, bóng đèn cháy… Từ nhỏ cô đã có hình tượng của một người chủ gia đình đầu đội trời chân đạp đất nên nào biết làm nũng là gì, lại càng không biết cách giả vờ yếu đuối.

Nghiêm Cẩn bối rối, anh rất sợ phải thấy nước mắt phụ nữ. Vừa thấy Quý Hiểu Âu rơi lệ, anh đã có cảm giác như trái tim vỡ làm đôi. Sau một hồi ngơ ngác, anh mới nói: “Đừng khóc, đừng khóc nữa kẻo người ta thấy lại tưởng anh làm gì em? Chẳng phải em cũng đang muốn trang hoàng lại mặt tiền cửa hàng sao? Thực ra trước khi tu sửa, em cũng phải phá dỡ, cũng mất tiền mà, em cứ coi như vừa thuê người ta phá dỡ là được.” Thấy Quý Hiểu Âu không phản ứng quá khích, anh giơ tay choàng qua vai cô, muốn kéo người cô vào lòng mình. Lần đầu không được, lần thứ hai lại thành công, Quý Hiểu Âu thả lỏng dựa vào lòng anh, ngả đầu vào vai anh.

Phần vai Nghiêm Cẩn liền cứng đờ, anh không dám động đậy chút nào, sợ Quý Hiểu Âu dựa vào mình không được thoải mái.

Quý Hiểu Âu dựa vào anh khóc rất lâu nhưng vẫn chỉ là khóc không thành tiếng, chỉ có nước mắt trào ra. Mỗi giọt lệ của cô đều như đánh vào trái tim Nghiêm Cẩn khiến toàn thân anh run lên như bị điện giật.

Cảm thấy cô đã khóc gần xong, Nghiêm Cẩn dùng tay lau nước mắt trên má Quý Hiểu Âu: “Được rồi, khóc thế thôi, thua keo này ta bày keo khác, đừng để lũ phá cửa hàng của em hả dạ chứ.”

Câu cuối cùng anh nói dường như có công hiệu, Quý Hiểu Âu nhanh chóng nín khóc, nức nở một lúc rồi lấy lại tinh thần ngay, đẩy mạnh Nghiêm Cẩn ra, ngồi ngay ngắn lại. Cô lấy khăn giấy trong túi xách, soi vào gương chiếu hậu, cẩn thận lau sạch nước mắt trên mặt, chùi mũi rồi cất giọng khàn khàn: “Tôi đói rồi, muốn ăn cơm, muốn tìm chỗ tắm rửa thay đồ, tôi không muốn để người ta thấy mình nhếch nhác như vậy, càng không muốn về gặp ba mẹ, tôi nghĩ họ sẽ hoảng sợ lắm.”

Yêu cầu của cô khá cao, Nghiêm Cẩn ngẫm nghĩ rồi ấp úng đưa ra một lời đề nghị nghe có vẻ rất có ý đồ: “Hay là đến chỗ của anh, anh sẽ gọi đồ ăn về. Nếu muốn, em có thể qua đêm ở đó, em ngủ trên giường, anh ngủ ngoài sofa, khi nào em ổn thì về nhà.”

Quý Hiểu Âu im lặng vài giây rồi hỏi: “Anh ở một mình?”

“Ừ.”

“Liệu sẽ có ai lao vào mắng tôi là hồ ly tinh không?”

“Haha, chắc chắn là không.” Nghiêm Cẩn bắt đầu ba hoa: “Những người anh thích đều rất hiểu chuyện, không có ai nhỏ mọn vậy đâu.”

“Tôi hiểu rồi,” Quý Hiểu Âu lạnh nhạt nói: “Đối với anh, người cam chịu là người hiểu chuyện.”

“Còn đối với em, anh làm gì cũng là sai trái!” Nghiêm Cẩn vờ kêu oan, “Anh hỏi em nhé Quý Hiểu Âu, có phải ngày trước em thiếu thốn tình yêu không? Sao mà tâm lý cứ u ám vậy?”

“Vớ vẩn, anh mới là người ngũ hành đầy đủ chỉ thiếu tình yêu!”

Nghiêm Cẩn không hề khiêm tốn, “Vấn đề lớn nhất của anh không phải thiếu thốn tình yêu mà là quá đẹp trai. Người đẹp trai thì nhiều phiền não, con gái theo đuổi anh nếu xếp hàng có thể đứng hết ba vòng quanh vành đai hai đấy nhưng anh lại cứ phải chịu khổ ở chỗ em cơ, đây là tinh thần gì? Tinh thần hy sinh liều mạng đấy, chỉ để cứu vớt cô gái thiếu khôn lớn, thiếu tình yêu là em thôi…”

Quý Hiểu Âu phỉ nhổ: “Đồ mặt dày! Tôi bằng này tuổi chưa gặp ai mặt dày như anh! Sau khi gặp anh mới biết thì ra mặt dày cũng có dáng vẻ lập thể, 3D đến thế!”

So về hơn thua, Nghiêm Cẩn trước nay không phải đối thủ của Quý Hiểu Âu, vì anh biết xót thương cô, sợ cô coi trọng mặt mũi mà không chịu nổi, còn Quý Hiểu Âu chẳng bao giờ để bụng chuyện sỉ vả anh, qua đó, ngay từ đầu ai thắng ai thua đã quá rõ ràng. Anh chép miệng: “Sắc bén đấy, câu này hơi bị đau! Nhưng em cũng chỉ dám nói chuyện thế này với anh thôi! Em mồm mép thế sao lại sợ mẹ như chuột sợ mèo thế?”

Quý Hiểu Âu á khẩu, dường như cô rất muốn nói gì đó nhưng lại chẳng thể cất lên lời. Trong lúc nói chuyện, xe đã rẽ vào đường Tây Hành. Cô gõ cửa xe, chuyển đề tài: “Đây là hướng đi về nhà anh hả?”

“Ừ, nếu đổi ý em cứ nói, anh chưa bao giờ bắt ép ai, nhất là con gái.”

Quý Hiểu Âu lẩm bẩm: “Giả vờ như thật!”

“Anh nói thật đấy!”

“Thôi đi, chưa thấy ai giả tạo như anh!”

Nơi ở của Nghiêm Cẩn khác người, từ cửa nhìn vào, tất cả đồ đạc vật dụng trong nhà dường như đều to hơn bình thường một cỡ. Phòng khách rộng hơn 60m2, lát gạch đen trắng, kê bộ sofa bằng nhung màu xám rất hoành tráng, trên bức tường đối diện là chiếc TV tinh thể lỏng siêu lớn nhưng không có tủ để TV, đèn trần cỡ lớn khiến phòng khách có vẻ trống trải vô cùng. Quý Hiểu Âu có cảm giác như đang đi vào một sân khấu mini.

Thứ duy nhất không phù hợp với cách bài trí của phòng khách là tấm bình phong bằng thủy tinh vẽ màu kê ngay sát lối vào, tái hiện câu chuyện về Chúa cứu thế trong “Kinh Thánh”. Màu vẽ trong sáng khiến tầm mắt Quý Hiểu Âu không khỏi bị thu hút ít nhiều. Cô nghĩ tới spa của mình, nếu có thể kê bức bình phong như vậy sau cửa ra vào thì không gian cũng sáng sủa hơn nhiều, bèn hỏi: “Bức bình phong này đắt lắm nhỉ?”

Nghiêm Cẩn vừa đóng cửa vừa đáp: “Bạn tặng, bảo nhà anh bố trí phòng khách ngay sau cửa không hợp phong thủy nên phải có gì đó che đi. Em thích hả? Thích thì cứ lấy đi.”

“Chỉ hỏi thôi, ai thèm lấy đồ của anh?”

Nghiêm Cẩn thay giày, quẳng chìa khóa xe vào chiếc đĩa làm từ sứ Thanh Hoa trên mặt tủ ở lối vào, toan ngồi lên sofa cho bớt đau lưng thì chợt phát hiện ra một vài thứ đồ bỏ ở góc tường. Anh chớp mắt rồi nhìn kỹ lại, không sai, không phải do anh hoa mắt, ba chiếc túi du lịch hiệu Louis Vuitton kích cỡ khác nhau đang xếp gọn gàng ở đó. Nghiêm Cẩn đứng phắt dậy lao vào phòng ngủ, giây phút đó anh mới hiểu được thế nào là “một lời thành sấm” và “đi đêm lắm có ngày gặp ma”.