Đối với biến cố của Chu gia, có người vui có người buồn. Chuyện liên tục xảy ra tuy rằng không thể lay chuyển nền móng của Chu gia, nhưng vẫn làm cho Chu Lâm Quân đau đầu không thôi. Cửa hiểu Linh Thiên đúng là không động vào được.
Thất vương phủ, Gia Cát Linh Ẩn đang chuẩn bị đi ngủ, không nghĩ tới Sở Lăng Thiên về sớm.
“Thất gia, sao hôm nay lại về sớm như vậy?” Gia Cát Linh Ẩn giúp y cởi áo choàng, hỏi.
“Hôm nay phụ hoàng đột nhiên truyền chỉ, triệu đại ca về triều.”
“Thái tử điện hạ? Không phải thái tử vẫn luôn ở trong triều sao?”
“Là đại ca của nàng, Gia Cát Như Phong.”
“Sao đột nhiên Hoàng thượng lại triệu đại ca quay về?” Gia Cát Linh Ẩn nhíu mày. Lúc này thế cục ở Ngân Đô thay đổi trong nháy mắt, trở về không thể không bị cuốn vào cuộc tranh đấu.
“Phụ hoàng muốn thu hồi cấm quân trong tay ta cùng Sở Lăng Hiên, giao cho đại ca thống lĩnh.”
“Vì sao?” Cấm quân luôn luôn nằm trong tay thân tín của Hoàng thượng, Gia Cát Linh Ẩn nghĩ nghĩ, “Có lẽ đại ca ta chỉ là ngụy trang, Hoàng thượng muốn thu binh quyền về trong tay mình.”
“Suy nghĩ của nàng giống ta. Quyền thống lĩnh cấm quân đối với ta mà nói, có hay không cũng như nhau. Nhưng mà đại ca tiếp nhận củ khoai lang nóng này, rất khó có đường lui.”
“Hoàng thượng đã quyết định rồi sao?”
“Ừ, ngày mai sẽ truyền chỉ.”
“Vậy đi đến đâu tính đến đó. Ta lo có người sẽ gây bất lợi với đại ca, có thể cho người đi bảo vệ cho huynh ấy không?”
Sở Lăng Thiên gật đầu: “Ta đã phái Lâm Dạ sắp xếp người của Cửu Thiên Cung đi rồi.”
Gia Cát Linh Ẩn cảm kích sự chu đáo y, điều nàng nghĩ, y cũng đã nghĩ tới, hơn nữa còn bắt tay hành động.
Lục vương phủ, Chu Tuyết Tranh cải trang thành cung nữ đến tìm Sở Lăng Hiên.
“Ngươi nói phụ hoàng muốn đem quyền thống lĩnh cấm quân giao cho Gia Cát Như Phong?” Ánh mắt Sở Lăng Hiên âm lãnh “Tin này là thật?”
“Đương nhiên, ta nhận được tin liền lập tức đến nói cho Lục điện hạ.”
“Vậy bản vương sẽ khiến hắn không thể về được.”
“Lục điện hạ không lo lắng sao? Đó là đại ca của nữ nhân người yêu nhất, nếu nàng biết chỉ sợ Lục điện hạ sẽ không còn có cơ hội.” Chu Tuyết Tranh cười lạnh.
“Thì sao chứ? Ngăn cản ta thì sẽ chết!”
“Ta lựa chọn hợp tác cùng điện hạ là nhìn trúng sự quả quyết của người. Ta có chuyện này rất tò mò, nếu có một ngày bắt người phải chọn giữa giang sơn và nữ nhân kia, lúc đó Lục điện hạ sẽ chọn thế nào?”
Sở Lăng Hiên nhếch khóe miệng: “Không có ngày đó! Thiên hạ cùng nàng, bổn vương đều phải có được!”
Chu Tuyết Tranh đứng lên, “Tin tức ta đã nói lại, làm như thế nào thì Lục điện hạ tự mình xử lý.”
“Ừ.”
Sắc mặt Sở Lăng Hiên âm trầm, khó coi đến cực điểm. Hắn triệu ám vệ đến, gửi một phong thư cho Thánh Điện.
Ngày tám tháng tám, ngày Sở Lăng Hàn cùng Mộc Tê thành thân. Ngày sáu tháng tám, đoàn người nước Ngạo Nguyệt đến Ngân Đô, Mộc Tê vừa đến Ngân Đô liền vội vàng đến Thất vương phủ.
Mộc Tê Lôi kéo Gia Cát Linh Ẩn, “Tiểu thư, nhớ người muốn chết.”
“Còn gọi là tiểu thư? Ngươi hiện giờ là Mộc Tê hay là Khương Dao?”
“Tiểu thư, người vĩnh viễn là tiểu thư của ta. Người cứ gọi ta là Mộc Tê đi.”
“Không được, hiện giờ ngươi có tên có họ, là Khương Dao! Nhớ kỹ.” Gia Cát Linh Ẩn cười, “Sắp trở thành tân nương rồi, tâm trạng thế nào?”
“Không biết.” Mộc Tê thẹn thùng cúi đầu, “Ta vẫn quen nghe người khác gọi là Mộc Tê, Khương Dao… Nghe lạ lẫm lắm.”
“Được rồi, sau này gọi ngươi là Mộc Tê! Hai ngày này nên nghỉ ngơi cho tốt để làm một tân nương xinh đẹp.”
“Mộc Tê! Mộc Tê!” Bỗng nhiên giọng của Sở Lăng Hàn từ bên ngoài truyền vào, y đi vào trước mặt hai người, tức giận nói, “Được lắm Mộc Tê, tới Ngân Đô rồi cũng không đến gặp ta trước, chạy tới chỗ Thất tẩu làm cái gì? Cũng không phải là Thất tẩu sẽ cưới nàng!”
Mộc Tê ngoảnh đầu sang một bên, không để ý tới y.
Gia Cát Linh Ẩn vui vẻ: “Cửu điện hạ, nửa đời còn lại của Mộc Tê đều là của người, còn không cho phép ta và nàng ấy trò chuyện sao?”
“Thất tẩu, bọn ta đã không gặp nhau một tháng rồi, nếu tẩu và Thất ca một tháng không gặp nhau, huynh ấy lại đến gặp ta trước, vậy tẩu có vui vẻ được không?”
“Sở Lăng Hàn!” Mộc Tê dở khóc dở cười, “Người này đúng là quỷ hẹp hòi! Ta chỉ cùng tiểu thư trò chuyện thôi mà!”
“Mộc Tê, ta… Còn không phải bởi vì ta nhớ nàng, mỗi thời mỗi khắc đều nghĩ đến nàng sao! Chẳng lẽ nàng không nhớ ta dù chỉ một chút thôi à?”
“Người!” Thấy Sở Lăng Hàn ở trước mặt Gia Cát Linh Ẩn nói ra những lời riêng tư như vậy, Mộc Tê xấu hổ đến mặt đỏ bừng, “Sở Lăng Hàn, ta không thèm gả cho người!”
“Mộc Tê… Thất tẩu…”
Gia Cát Linh Ẩn hé miệng cười: “Ta còn có chuyện, hai người cứ tán gẫu đi.”
Sở Lăng Hàn phải dỗ dành một hồi Mộc Tê mới để ý đến y.
Lễ thành thân của hai người được cử hành vào ngày mùng tám tháng tám, là ngày lành. Sở Kim Triêu luôn khởi xướng tiết kiệm, bởi vậy không hề phô trương.
Gia Cát Linh Ẩn vui vẻ thay cho Mộc Tê, nhịn không được uống mấy chén. Nàng đã gạt Sở Lăng Thiên, sau khi đuổi y tới quân doanh thì đầu có chút choáng váng, bất tri bất giác đi đến ngự hoa viên, thấy đình nghỉ chân liền ngồi xuống nghỉ ngơi. Nàng mơ mơ màng màng nghĩ, Mộc Tê đã có nơi có chốn, khi nào Nguyệt Lan và Tiểu Điệp gả đi nữa, như vậy mới tốt.
“Linh nhi, sao vậy? Không thoải mái sao?” Một giọng nói vang lên trên đầu nàng.
Nghe thấy giọng nói này, Gia Cát Linh Ẩn giật mình một cái, tỉnh rượu không ít. Nhìn thấy người trước mắt nàng liền đứng dậy, “Sao Lục điện hạ lại ở trong này?”
“Ngươi có thể ở trong này, vì sao bản vương lại không thể ở đây?”
“Lục điện hạ thích thì cứ ở lại đây đi, ta đi!”
“Linh nhi!” Sở Lăng Hiên giữ chặt cánh tay Gia Cát Linh Ẩn, “Nàng uống nhiều rồi, ta đưa nàng về.”
“Buông ta ra!” Gia Cát Linh Ẩn dùng sức gạt tay Sở Lăng Hiên ra, nhưng mà sức lực của nàng quá yếu, “Sở Lăng Hiên, rốt cuộc người muốn gì?”
“Ta muốn gì?” Sở Lăng Hiên nhếch khóe miệng lên, cười lạnh một tiếng, “Nàng còn không biết ta muốn gì sao? Lòng ta đối với nàng vẫn không đổi, dù cho nàng đã là nữ nhân của Sở Lăng Thiên.”
“Ha ha!” Gia Cát Linh Ẩn cười cười, “Ta đối với Lục điện hạ cũng không thay đổi, ngươi ở trong lòng ta vẫn luôn máu lạnh, vô tình, hạ lưu, vô sỉ!”
“Mắng tiếp đi! Bản vương nghe rất thoải mái!” Sở Lăng Hiên bước qua, “Vậy bản vương vô sỉ cho nàng xem!” Nói xong hắn ôm lấy nàng, siết chặt nàng vào trong ngực hắn.
“Sở Lăng Hiên, Buông ra! Ngươi không sợ Gia Cát Hồng Nhan nhìn thấy sao?”
“Nhìn thấy thì như thế nào?” Sắc mặt Sở Lăng Hiên trầm xuống, “Bản vương cưới nàng ta còn không phải là bởi vì nàng sao! Bởi vì nàng muốn ta chứng minh cho nàng thấy ta là người có tình nghĩa, cho nên ta mới cưới nàng ta! Có đôi lúc bản vương thật sự muốn bóp chết nàng, như vậy nàng sẽ không thể làm nữ nhân của người khác.”
“Bởi vì ta?” Đầu Gia Cát Linh Ẩn càng trở nên tình táo hơn, “Không phải ngươi đã sủng hạnh nàng ta sao? Chứng minh rằng ngươi có tình cảm với nàng ta.”
“Không phải!” Sở Lăng Hiên quát, “Bản vương thân cận da thịt với nàng ta là bởi vì mỗi lần đều xem nàng ta là nàng! Chỉ có nàng mới là nữ nhân duy nhất bản vương yêu!”
“Lục điện hạ nói lời này không cảm thấy rất châm chọc sao?”
“Châm chọc? Ha ha! Bây giờ bản vương liền chứng minh cho nàng xem, ta yêu nàng nhiều bao nhiêu!” Cánh tay Sở Lăng Hiên nắm thật chặt, môi hắn tà ác hướng về phía Gia Cát Linh Ẩn hôn xuống.
“Gia Cát Linh Ẩn, ngươi dám quyến rũ Lục điện hạ của ta?” Bỗng nhiên giọng của Gia Cát Hồng Nhan ở một bên vang lên. Thì ra, nàng thấy Gia Cát Linh Ẩn cùng Sở Lăng Hiên một trước một sau đi vào ngự hoa viên, đoán sự tình không ổn liền vào theo. Nàng chẳng những thấy được một màn này, còn nghe thấy lời trong lòng của Sở Lăng Hiên vừa nói.
“Lục điện hạ, nữ nhân kia đúng là yêu ngươi!” Gia Cát Linh Ẩn đẩy Sở Lăng Hiên ra, cười châm chọc rồi rời khỏi tiểu đình. Sở Lăng Hiên, kiếp trước ta khát vọng một cái ôm của ngươi cỡ nào, đời này, ta lại chẳng ham!
Sở Lăng Hiên nhìn theo bóng lưng Gia Cát Linh Ẩn, sắc mặt âm u, nặng nề thở phì phò.
“Điện hạ, người… Người nói những điều đó với Gia Cát Linh Ẩn, đều là thật?” Hai mắt Gia Cát Hồng Nhan rưng rưng, “Người vì nó mới cưới ta?”
“Chẳng phải ngươi vẫn luôn biết điều đó sao?”
“Điện hạ, rốt cuộc nó có gì tốt? Thần thiếp toàn tâm toàn ý đối với người, vậy mà vẫn kém hơn một ánh mắt của nó sao?” Tim của nàng giống như bị đao chém một nhát.
“Nếu ngươi cảm thấy ủy khuất, bất cứ lúc nào bản vương cũng có thể hưu ngươi.”
“Điện hạ…” Nước mắt Gia Cát Hồng Nhan trào ra, nàng tiến lên ôm lấy Sở Lăng Hiên. “Điện hạ, thần thiếp thực sự yêu người, cầu xin người đừng nhớ nhung nó nữa, có được không?”
Sở Lăng Hiên dùng sức gỡ tay nàng ra, lạnh lùng nói một câu: “Ngươi vĩnh viễn không thể so sánh với nàng.”
“Điện hạ…” Gia Cát Hồng Nhan nước mắt lưng tròng, “Rốt cuộc người muốn ta phải làm như thế nào? Gia Cát Linh Ẩn có thể làm gì cho người, thì ta cùng có thể làm cái đó cho người.”
“Ngươi?” Sở Lăng Hiên nhíu mày, nhếch môi, cười lạnh một tiếng, trong mắt hiện lên tia tà ác, “Ngươi ngoại trừ mang đến phiền phức cho bản vương thì còn có thể làm gì?”
“Thiếp… Lục điện hạ, người muốn ta làm gì ta cũng làm theo!” Gia Cát Hồng Nhan bối rối nói.
“Hừ!” Sở Lăng Hiên hừ một tiếng, vung tay áo rời khỏi ngự hoa viên.
Gia Cát Hồng Nhan bấu mạnh bàn tay. Gia Cát Linh Ẩn, ngươi chết đi, ngươi chết đi!
Gia Cát Linh Ẩn đi ra khỏi ngự hoa viên liền nhìn thấy Liên công công vẻ mặt lo lắng đang đi tới.
“Liên công công, xảy ra chuyện gì sao?” Gia Cát Linh Ẩn hỏi.
“Thất vương phi, người tới thật đúng lúc, giúp nô tài nghĩ cách đi.”
“Sao vậy?”
“Mới vừa rồi nô tài dâng trà lên cho Hoàng thượng, Hoàng thượng sợ khó uống nên bảo nô tài đi tìm thứ khác ngon miệng hơn. Nhưng mà trong cung này, ngoài trà cùng rượu ra thì làm gì còn thứ gì uống nữa? Nếu nô tài không tìm thấy nhất định phải chịu tội.”
“Ngươi tới ngự thiện phòng cùng ta thử xem.”
“Vâng.” Liên công công đi theo Gia Cát Linh Ẩn, bước chân nhẹ nhàng không ít. Ở trong mắt nàng, dường như không có chuyện gì khó khăn.
Trái cây trong ngự phòng đầy rẫy trước mắt, cuối cùng, Gia Cát Linh Ẩn chọn mấy quả cam, dùng dụng cụ đơn giản ép thành nước cam, sau đó lại bảo Liên công công bỏ vào trong nước cam một ít đá lạnh. Sở Kim Triêu có thích hay không Gia Cát Linh Ẩn cũng không biết, nhưng mà, ở thế giới này hẳn là không có loại thức uống này.
Nước cam vàng tươi, thoạt nhìn liền cảm thấy ngon miệng, Liên công công vui vẻ cười toe toét: “Thất vương phi, nước cam này Hoàng thượng nhất định sẽ thích. Thất vương phi đi cùng nô tài dâng lên Hoàng Thượng nhé?”
Gia Cát Linh Ẩn lắc đầu: “Công công, ta còn có việc, không đi được.”
“Vậy, đa tạ Thất vương phi.” Cảm tình của Liên công công đối với Gia Cát Linh Ẩn lại gia tăng không ít. Ngụ ý của nàng là muốn đem công lao lần này tặng cho ông.
“Hoàng thượng thích là được rồi.”