Gia Đình Cực Phẩm: Cha Cường Hãn, Con Trai Thiên Tài, Mẹ Phúc Hắc

Chương 131: Tự làm bậy không thể sống




Mà lúc này cửa phòng bệnh của Trọng Nhược Tình bị đẩy ra, cô vẻ mặt âm u từ bên trong đi ra, mang trên mặt hận ý mãnh liệt, trên khuôn mặt xinh đẹp vặn vẹo đáng sợ.
Cước bộ của cô chậm rãi hướng phòng của Tử Lam đi đến.
Mà lúc này, Tử Lam đứng trước cửa sổ, trên người khoác lên chiếc áo khoác, ánh mắt nhìn ngoài cửa sổ cũng không biết đang suy nghĩ gì, cuối cùng, cô hít thở sâu một hơi, cái gì cũng không muốn nghĩ, đi vào làm một giấc thật ngon.
Tỉnh lại thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp lại thôi.
Mới vừa lên giường chuẩn bị ngủ, chính là lúc này cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy ra.
Tử Lam cả kinh, không nghĩ tới lúc này còn có thể có người tiến vào.
Tuy rằng ngọn đèn bên trong không phải rất sáng nhưng là Tử Lam như trước liếc mắt một cái có thể nhìn ra người đi tới.
Trọng Nhược Tình?
Cô ấy tới nơi này làm gì?
Tử Lam nhíu mày nhìn cô ta "Trọng Nhược Tình? Cô tới nơi này làm gì?" Tử Lam nhìn cô hỏi.
Ngữ khí mang theo vài tia không hờn không giận, sau chuyện lần trước, Tử Lam cảm thấy đối với Trọng Nhược Tình hoàn toàn không cần phải... khách khí.
Trọng Nhược Tình đi đến, dừng lại trước mặt của cô nhìn cô, "Lâm Tử Lam, có phải là cô hãm hại ba của tôi?" Trọng Nhược Tình nhìn chằm chằm cô hỏi.
Tử Lam ngồi ở trên giường, nghe được lời của cô tôi thì cảm thấy thật buồn cười. Cô ngẩng đầu nhìn Trọng Nhược Tình khóe miệng mang theo một chút trào phúng cười, "Trọng Nhược Tình, cô có phải hay không bị bệnh vọng tưởng a? Phàm là chuyện của cô cô đều có thể đổ lên trên người của tôi? Cô không phải là quá nhàm chán sao?"
"Lâm Tử Lam cô đừng giả bộ, trừ cô ra thì còn ai vào đây?" Trọng Nhược Tình lớn tiếng nói, hai tôiy nắm chặt, thanh âm hỗn loạn nồng đậm hận ý.
Tử Lam của khóe miệng gợi lên một chút khinh miệt cười, "Trọng Nhược Tình, nếu cô có bệnh thì nên đi chữa bệnh, không cần ở không đi gây sự. Cô không phiền nhưng tôi cảm thấy phiền!"
"Lâm Tử Lam, cô là con tiện nhân, cô đi cướp chồng của tôi, hủy đi tất cả của tôi. Lúc cô ngủ không bị gặp ác mộng sao?" Trọng Nhược Tình nhìn cô mắng đến.
"Trọng Nhược Tình, tôi xem cô thật sự có bệnh, có cần tôi giúp cô kêu bác sĩ không?" Tử Lam không nóng không vội hỏi ngược lại, thanh âm lạnh như băng.
Thái độ không hờn không giận của cô mới là đem Trọng Nhược Tình bức điên.
Cô vĩnh viễn là một bộ dạng không hờn không giận, chính là như vậy mới để cho người khác không chỗ phát tiết, không biết nên làm gì cô bây giờ.
"Lâm Tử Lam, con tiện nhân, tôi muốn giết cô!" Nói xong, Trọng Nhược Tình không biết từ nơi nào rút ra một con dao, hướng về Lâm Tử Lam đâm tới.
Tử Lam đã học qua quyền đạo, trong phút chốc khi Trọng Nhược Tình nhào đến thì cô đã nhanh nhạy đi xuống giường, sau đó né qua một bên.
"Trọng Nhược Tình, cô điên rồi?" Lâm Tử Lam nhìn cô ta quát lạnh một tiếng.
Trọng Nhược Tình một đao không đâm trúng cô thì thật không cam lòng, nhìn Lâm Tử Lam sắc mặt lại mịt mờ, khuôn mặt xinh đẹp đều trở nên vặn vẹo, "Lâm Tử Lam, tôi là bị cô bức điên, nhà tan của nát, cô dựa vào cái gì có thể hạnh phúc như vậy? Con tiện nhân, đều là cô làm hại tôi biến thành cái dạng này, tôi muốn giết cô......" Nói xong Trọng Nhược Tình liền hướng Lâm Tử Lam đâm tới.
Tử Lam vươn tay ngăn trở cô ta, một tay đẩy ra.
Trọng Nhược Tình không nghĩ tới Lâm Tử Lam còn biết một chút công phu, bất quá, lúc này hận ý đã che mờ hai mắt, nhất định phải giết cô, đối với cô ta mà nói, Lâm Tử Lam chính là căn nguyên xui xẻo.
Nghĩ đến đây, cô ta lại đâm tới Tử Lam.
Tử Lam đem cô ta đẩy ra, thân hình thân hình liền hướng cửa rời đi, Trọng Nhược Tình đã bị ghen tị cùng hận ý làm mờ lý trí.
Tới cửa, Tử Lam kéo cửa ra liền chạy ra ngoài, Trọng Nhược Tình thấy thế vội vàng chạy theo.
Trọng Nhược Tình đã bị điên cuồng.
Tử Lam đang chạy trong hành lang lý thì nhìn thấy Trọng Nhược Tình theo sát ở phía sau. Tử Lam quay người, một tay đánh cho con dao rơi xuống. Chỉ là Trọng Nhược Tình có dùng một chút lực nên con dao xẹt qua tay của Tử Lam, Tử Lam không quan tâm, trực tiếp bắt lấy tay của cô ta đè lên trên tường.
Tử Lam vương tay, ba của một tiếng, một bạt tay tát vào mặt của Trọng Nhược Tình.
"Trọng Nhược Tình, sự nhẫn nại của tôi là có hạn, cô thực coi tôi dễ ăn hiếp lắm phải không?" Trọng Nhược Tình nhìn cô quát lạnh một tiếng.
"Ba của cô đã vào tù, tôi cũng không ngại để cô vào chung!" Tử Lam gằn từng chữ một nói.
Trọng Nhược Tình bị cô đè ở trên tường, bị lời của cô sinh ra kích thích, "Lâm Tử Lam, tôi sẽ không bỏ qua của cô, sẽ không!!" Nói xong cô dùng sức giãy dụa, Tử Lam bước lui về phía sau vài bước, Trọng Nhược Tình cả người vọt lên liều đến cùng.
Chỉ là không nghĩ tới cô ta bỗng nhiên vấp phải con dao ở dưới chân, cả người bị vừa trượt rồi đột nhiên té lăn trên đất.
Tử Lam lui về phía sau vài bước, nhìn mặt cô ta bắt đầu trở nên xanh xao trước mặt mình.
Nếu cô không có nhớ lầm hình như cô ta đang có thai mà.
Trọng Nhược Tình té trên mặt đất chỉ cảm thấy bụng một trận đau nhức, tay chậm rãi đặt lên bụng của mình, thật sự đau quá......
Bọn họ oanh động lớn như vậy đánh thức các y tá, hộ sĩ. Bọn họ nghe được thanh âm liền chạy lại đây, thế nhưng lại không nghĩ tới sẽ nhìn thấy một màn như vậy -- Trọng Nhược Tình té trên mặt đất chật vật không chịu nổi......
................................................................................................
Mặc Thiếu Thiên mới chuẩn bị trở về chợt nghe bệnh viện gọi điện thoại đến, không nói hai lời trực tiếp đến bệnh viện.
Sự việc được phát sinh trước cửa phòng của Lâm Tử Lam và đã được ghi hình tường tận. Tất cả mọi người có thể nhìn ra được là Trọng Nhược Tình có ý muốn gây bất lợi cho Lâm Tử Lam mà Tử Lam chẳng qua tự phòng vệ.
Khi Mặc Thiếu Thiên đuổi tới bệnh viện thì trực tiếp chạy tới phòng của Lâm Tử Lam. "Em sao rồi?" vừa nhìn thấy Lâm Tử Lam thì anh liền khẩn trương hỏi.
Có trời mới biết khi vừa nhận được điện thoại thì trái tim anh thiếu chút nữa là nhảy ra ngoài. Khi nhìn thấy Lâm Tử Lam bình yên trước đứng trước mặt mình thì lòng anh thật nhẹ nhỏm.
Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, nhìn đến anh vì cô mà lo lắng, mà đã khuya như thế này rồi mà anh vẫn đến làm cô hơi kinh ngạc, cô lập tức lắc đầu, "Tôi không sao! Chỉ là bị trầy xước sơ một chút mà thôi."
Mặc Thiếu Thiên liếc mắt liền thấy được tay của Lâm Tử Lam bị băng bó, nhíu mày, con ngươi âm u nổi lên như sắp bão.
"Em ở trong này nghỉ ngơi cho tốt đi!" Nói xong liền xoay người đi ra ngoài.
***Trong phòng bệnh nơi Trọng Nhược Tình ở****
Trọng Nhược Tình hiện giờ đang nằm trên giường giải phẩu, hạ thân toàn bộ đều là huyết, bác sĩ đang chuẩn bị phẩu thuật cho cô thì bỗng nhiên Mặc Thiếu Thiên lại đẩy cửa mà vào. Bác sĩ nhìn thấy Mặc Thiếu Thiên xông tới liền sửng sốt.
"Tất cả đều đi ra ngoài cho tôi!" Mặc Thiếu Thiên nhìn chằm chằm Trọng Nhược Tình đang trên giường quát lạnh một tiếng.
"Cô ấy thật sự cần phẩu thuật gấp......"
"Đều cút ra ngoài cho tôi!" Mặc Thiếu Thiên hô, thanh âm lạnh lùng, cả người mang theo sự tức giận muốn giết người.
Chỉ cần người công tác ở trong bệnh viện này một thời gian thì không có ai không biết Mặc Thiếu Thiên. Hiện tại nhìn đến anh tức giận mọi người cũng không giám nói cái gì nữa. Cuối cùng tất cả đều buông tay rồi đi ra ngoài.
Trọng Nhược Tình nằm ở trên giường nhìn Mặc Thiếu Thiên, "Thiếu Thiên......" khi nhìn đến người đàn ông này thì trong lòng cô không khỏi cảm thấy tủi thân, chôn cất tình yêu nồng nàn tận đáy lòng nhưng không có chỗ để bày tỏ.
Nói cho cùng thì Trọng Nhược Tình biến thành cái dạng này cũng là bởi vì Mặc Thiếu Thiên.
Có đôi khi tình yêu sẽ làm một người trở nên kiên cường, nhưng là có đôi khi tình yêu cũng sẽ làm cho một người trở nên bị lạc mình, mất đi bản tính, trở nên điên cuồng.
Trọng Nhược Tình là người vế sau.
Mặc Thiếu Thiên hai mắt hung hăng nhìn chằm chằm cô, đối với người phụ nữ này đã không còn thương tiếc hay trìu mến như ngày xưa. Cô đã hoàn toàn phá hủy lòng nhẫn nại của anh.
Mặc Thiếu Thiên đi qua bóp lấy cổ của Trọng Nhược Tình.
Trọng Nhược Tình cả người run rẩy, không nghĩ tới Mặc Thiếu Thiên thô bạo như thế.
"Thiếu Thiên.... anh... anh muốn... làm gì?" Trọng Nhược Tình hỏi.
"Trọng Nhược Tình, tôi đã luôn đã cảnh cáo cô, cô phải an phận thủ thường, cô như thế nào không biết sống chết như vậy!?" Mặc Thiếu Thiên gằn giọng nói. Chỉ cần vừa nghĩ tới cô ra tay với Lâm Tử Lam thì Mặc Thiếu Thiên liền nhịn không được muốn giết người.
Trọng Nhược Tình nhìn anh, nhìn khuông mặt người đàn ông này, cô dùng hết tâm để yêu anh. Nhưng giờ này khắc này, thế nhưng anh lại đối cô như vậy. Trong lòng cảm thấy lạnh như băng, lại cảm thấy tủi thân.
"Là cô ta cướp đi tất cả của em, lại làm hại ba của em phải đi tù. Em hận cô ta, em hận không thể giết được cô ta!" Trọng Nhược Tình nhìn anh, dùng hết khí lực toàn thân để hô. Trên mặt cô nước mắt lã chã rơi, cảm thấy sự đau đớn ở trên người không bằng một phần ngàn sự đau đớn ở trong tim.
Mặc Thiếu Thiên nhìn cô, khóe miệng gợi lên một chút tàn nhẫn khát máu cười, "Trọng Nhược Tình, cô thật ngu ngốc. Cô không phải muốn biết ai làm hại ba của cô bị đi tù sao? Tôi hiện tại nói cho cô biết, là tôi, là tôi làm, chuyện này cùng Lâm Tử Lam không có một chút quan hệ!" Mặc Thiếu Thiên nói.
Nếu chuyện này không được nói rõ thì chắc rằng Trọng Nhược Tình sẽ đem tất cả cừu hận đặt trên người của Lâm Tử Lam. Tuy rằng Lâm Tử Lam không có bị thương nghiêm trọng, nhưng là anh không thể cam đoan mỗi ngày đều thủ hộ bên cạnh cô.
Chuyện này không nên cô gánh vác.
Nhưng mà Trọng Nhược Tình vừa nghe thấy thì đột nhiên cả kinh, hai mắt phóng đại, không thể tin được nhìn Mặc Thiếu Thiên.
"Anh, anh nói cái gì?" Trọng Nhược Tình nhìn anh ngây ngẩn cả người.
Mặc Thiếu Thiên nhìn cô, "Do đó tất cả chuyện này đều không liên quan đến Tử Lam, cô cũng không cần đem mọi chuyện đổ lên người cô ấy"
Trọng Nhược Tình nhìn Mặc Thiếu Thiên, ánh mắt mờ mịt, "Không, không phải, đây không phải là thật sự, anh gạt tôi, anh gạt tôi!!!" Trọng Nhược Tình nhìn anh nói, thanh âm càng lúc càng lớn, cuối cùng biến thành thét chói tai.
Giờ này khắc này Trọng Nhược Tình thoạt nhìn cực kỳ chật vật.
Mặc Thiếu Thiên nhìn cô, ánh mắt lạnh nhạt không có nửa phần trìu mến.
Mặc Thiếu Thiên khóe miệng lạnh lùng của nhếch lên, "Có phải thật vậy hay không tự cô đi tra xét thì sẽ rõ. Trọng Nhược Tình, tôi vốn định tha cho cô một lần, chỉ là cô, ngàn không nên, vạn không nên, không nên động lên người của tôi!"
"Không, anh gạt tôi, anh gạt tôi, nhất định là cô ta, là cô ta, tôi sẽ không bỏ qua cho cô ta!" Trọng Nhược Tình gào thét nói, sắc mặt tái nhợt, đầu tóc rối bời, cô nửa ngồi trên giường bệnh hạ thân một mảnh đỏ sẫm, thoạt nhìn thấy ghê người.
Mặc Thiếu Thiên lạnh lùng của nhìn cô, từng câu từng chữ nói, "Cô sẽ không có cơ hội đó!"
Nói xong câu đó anh xoay người đi ra ngoài.
Trọng Nhược Tình ngồi ở trên bàn mổ, nhìn bóng dáng lạnh nhạt của Mặc Thiếu Thiên, cả người đều lâm vào tình trạng muốn sụp đỗ.
Hai tay cô ôm đầu của mình thất thanh thét chói tai, "Không phải, không phải, đây không phải là thật sự...... A...... Mặc Thiếu Thiên, tôi hận anh!!!!"
Mặc Thiếu Thiên thậm chí cũng không quay đầu lại, anh sẽ không cho phép lại phát sinh những chuyện như vậy.
..................................................................................................................
Chuyện này giằng co cả đêm kinh động không ít người.
Sáng sớm hôm sau, Hi Hi nhận được tin tức, trực tiếp tiến đến bệnh viện.
May mắn mẹ không có việc gì, nếu không Hi Hi nhất định sẽ tự mình ra tay đi giết Trọng Nhược Tình.
Bất quá khi biết được tin tức Trọng Nhược Tình bị sảy thai thì trong lòng mới hơi dịu đi một chút.
Trọng Nhược Tình thật sự là không biết sống chết!, Hi Hi trong lòng nghĩ.
"Mẹ, mẹ thế nào? Có bị thương không?" Hi Hi nhìn Tử Lam lo lắng hỏi.
Biết sớm như vậy thì bé nên ở trong bệnh viện cùng mẹ, nếu không cũng sẽ không khiên cho Trọng Nhược Tình có cơ hội ra tay.
Tử Lam nhìn Hi Hi, không muốn làm cho bé lo lắng cười nói, "con yên tâm, mẹ không sao, người bị thương chính là cô ta không phải là mẹ. Con đừng quên mẹ đã luyện qua một chút quyền cước!"
Tử Lam cười nói, trải qua lần này cô thật sự đã nghĩ thông suốt. Trọng Nhược Tình đã hận cô đến cực điểm, cô cũng không cần thiết thương hại cô ta.
Có một vài người đáng để thương hại. Có một vài người nếu mà thương hại quá mức thì sẽ trở nên thật đáng giận.
Hết thảy đều là Trọng Nhược Tình tự làm tự chịu, không ai buộc cô.
Hi Hi nghĩ nghĩ, thật may là lúc trước Tiêu Dật đã dạy mẹ một chút công phu, xem ra quyết định này thật chính xác.
Bất quá Hi Hi trong lòng vẫn là khó chịu, "Cô ta bị như vậy cũng thật là đáng đời, chỉ bị như vậy cũng là lợi cho ả rồi!"
Hi Hi hoàn toàn là tổng thể gen di truyền của Lâm Tử Lam và Mặc Thiếu Thiên, dám yêu dám hận, chuyện gì cũng yêu ghét rõ ràng.
Tử Lam cười, không có nói cái gì nữa..
Lúc này cánh cửa bị đẩy vào thì thấy Mặc Thiếu Thiên đi vào, khi mà vừa nhìn thấy Hi Hi anh liền hỏi "Như thế nào tới sớm như vậy?"
Hi Hi cau mày, "Tại lo lắng cho mẹ nên liền vội vàng đi đến đây!"
Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi, ánh mắt mang theo mấy phần xin lỗi, "Lần này là ba sơ sót, bất quá ba cam đoan sẽ không tái diễn nữa!" Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi cam đoan nói.
Hi Hi nghĩ, tuy rằng biết Trọng Nhược Tình bởi vì cha mà yêu sinh hận, nhưng là tất cả mọi chuyện đều là do Trọng Nhược Tình tự mình làm, không ai bắt buộc cô. Có thể đi đến mức độ này tất cả đều là do lòng ghen tị của cô ta quấy phá, không trách được người khác.
Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên, "Con chỉ cảm thấy đổi vởi Trọng gia đã xử quá nhẹ tay rồi, bọn họ căn bản là không biết sống chết!" Hi Hi tức giận nói.
Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, "Lúc này đây chỉ là vừa mới bắt đầu......"
Tử Lam nhìn hai người bọn họ, hình như hai người có chuyện đó đang giấu cô.
Tử Lam nhíu nhíu mày, "Các người đã làm gì với Trọng gia vậy?" Tử Lam hỏi.
Hi Hi nhất thời nghiêng đầu sang nhìn Tử Lam, biết chuyện này cũng giấu không được bao lâu liền chạy đến dựa vào người Tử Lam.
"Chuyện này không có liên quan gì đến con hết, bảo bối chỉ là một đứa nhỏ à......" Nói xong Hi Hi chạy tới ôm lấy Tử Lam.
Mặc Thiếu Thiên đứng ở một bên nhìn Hi Hi, khóe miệng run rẩy một chút, bảo bối, con thực là quá...gian xảo đi?
Lúc trước ném bom vào nhà của Trọng gia sao lúc đó con không nói con là một đứa nhỏ...
Vậy mà bây giờ lại nói là chuyện không có liên quan gì đến con.
Bảo bối, lừa gạt là đức tính đáng xấu hổ a!!!
Hi Hi thì ngoảnh mặt làm ngơ.
Bất quá bảo bối vừa nói như thế Tử Lam càng thêm khẳng định đã phát sinh chuyện gì đấy.
"Rốt cuộc chuyện gì?" Tử Lam hỏi.
Một khi lòng hiếu kỳ bị gợi lên mà không tìm được một đáp án, Tử Lam thề không bỏ qua đâu.
Hơn nữa, cô còn cảm giác được chuyện này cùng cô có liên quan,
"Không có gì, chính là một chút việc nhỏ!" Mặc Thiếu Thiên thoải mái nói.
Nhìn bộ dạng của Mặc Thiếu Thiên không có ý định nói, Tử Lam đưa ánh mắt tập trung trên người của Hi Hi.
Hi Hi ôm Tử Lam, thấy ánh mắt mẹ hướng tới mình, sau đó vô tội nhíu nhíu mày, "Mẹ, mặc cho có bất kể chuyện gì thì bảo bối sử lý hết sức... dịu dàng..."
Tử Lam miễn cưỡng cười một chút, "Bảo bối, lừa dối thật sự là rất xấu, con nên nói thật cho mẹ đi!"
Cuối cùng bảo bối nghĩ nghĩ, "Được rồi......"
Bé quyết định thành thật khai báo!
Vì thế bảo bối đem sự tình nói cho Tử Lam.
Tử Lam nghe được một lúc sau thì miệng dài ra, không nghĩ tới chuyện này thế nhưng đều là Mặc Thiếu Thiên làm.
Tuy rằng lúc trước cô đọc qua báo chí, từng nghĩ tới là Mặc Thiếu Thiên làm, nhưng là không có miệt mài đi tra xét. Nhưng là tưởng tượng cùng chính mình nghe được thật là khác nhau.
Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, Mặc Thiếu Thiên lại cái gì cũng không nói.
Chuyện này nếu anh đã muốn làm thì tuyết đối sẽ không để lại chứng cứ.
Hi Hi nhìn Tử Lam, "Mẹ, ba cũng là vì mẹ mới làm như vậy!" Hi Hi nói.
Bé thật muốn hỏi mẹ, mẹ có phải thực cảm động lắm không a?
Chỉ là Tử Lam nhíu nhíu mày, không muốn nghĩ sâu về chuyện này. Thái độ làm người của Mặc Thiếu Thiên cô không phải là mười phần hiểu rõ, nhưng cũng hiểu tám chín phần.
Cô chẳng qua chỉ cần một lời giải thích.
Mặc Thiếu Thiên nếu đã chịu đi thu thập chứng cớ tham ô của Trọng Chính thì đã chứng minh có một ngày thế nào cũng xảy ra chuyện như vậy.
Nói cho cùng Mặc Thiếu Thiên làm như vậy chỉ là vì Hi Hi.
Mà không phải là vì cô.
Nếu như không có Hi Hi anh cũng sẽ không làm việc này, Trọng Chính đối với anh mà nói cũng là một quân cờ hữu dụng. Sở dĩ làm như vậy là vì Hi Hi, phần tâm ý này Tử Lam xin nhận.
"Anh không biết chuyện này, Trọng Nhược Tình lại đổ tất cả trách nhiệm lên đầu của em!" Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam mở miệng, anh cũng không nghĩ tới Trọng Nhược Tình lại dám ra tay.
Tử Lam khóe miệng cong lên..., sau đó cau mày nhìn anh, "Hận không được anh thì cô ta cũng chỉ có thể hận tôi. Mặc tổng, tôi tự dưng phải đi cõng mấy chuyện lăng nhăng của anh, lưng của tôi thiếu chút nữa là đi toi, anh có phải nên bày tỏ chút gì không?" Tử Lam nhịn không được nói xấu ở trong lòng.
Nói là nói như vậy, nhưng là Tử Lam không có ý trách Mặc Thiếu Thiên.
Bởi vì Tử Lam hiểu được, ghen tị thường sẽ che mờ ánh mắt. Trọng Nhược Tình sẽ mặc kệ xem xét chuyện này có liên quan đến cô hay không thì kết quả đều như nhau, cô ta đều sẽ hận cô.
Đối phó cô là chuyện sớm hay muộn.
Chỉ là Tử Lam cảm thấy, có đôi khi phụ nữ vì một người đàn ông trở nên như thế thật sự đáng giá sao?
Tử Lam hiện tại không thấy Trọng Nhược Tình đáng thương, chỉ là cảm thấy cô ta thật đáng buồn!
Yêu thương Mặc Thiếu Thiên là chuyện đáng buồn nhất trong đời cô ta bởi vì biết rõ Mặc Thiếu Thiên không hề yêu cô ta nhưng vẫn cố níu giữ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.