Giá Như Em Chưa Từng Yêu

Chương 125: Không nỡ làm giấy báo tử




"Helen được rồi em! Em không cần phải giải thích! Anh tin em mà!" Vừa nói Vĩ Tiết Lâm vừa khom người tách Helen từ trong vòng tay của Bạch Hạc Hiên ra, đỡ cô đứng lên.
Trái ngược với thái độ có phần hơi khó coi của Helen và Vĩ Tiết Lâm thì Bạch Hạc Hiên lại rất thoải mái mà ngước lên nhìn cả hai, tình cảm đang có phần hơi thắm thiết nhắn gửi:"Niên Niên em nên nhớ anh và em vẫn còn chưa ly hôn đấy!"
Lời Bạch Hạc Hiên vừa dứt, Helen liền trố mắt đầy khó hiểu mà nhìn anh, rõ ràng cô đã chết năm năm nếu theo lý mà nói thì sau khi cô mất giấy báo tử đã có, hôn nhân giữa cô và Bạch Hạc Hiên cũng trở nên vô hiệu rồi chứ?
Tại sao lại có chuyện anh và cô vẫn còn chưa ly hôn được?
Tựa như thấu hiểu được cái ánh mắt đầu khó hiểu của Helen đang nhìn mình, Bạch Hạc Hiên nhanh chóng mà giải thích: "Giấy báo tử anh không nỡ làm...."
"Vậy nên trên danh nghĩa hiện tại em vẫn chưa chết, nói một cách dễ hiểu thì em vẫn là vợ của Bạch Hạc Hiên này!"
Mi mắt nheo lại, Bạch Hạc Hiên đánh thẳng vào tâm lý đang không mấy ổn định của Helen mà lắc nhẹ đầu:"Niên Niên đổi một cái tên không có nghĩa là em có thể phủ sạch đi quá khứ đâu em à!"
"Dù muốn dù không, hiện tại em cũng không thể phủ nhận được việc em vẫn còn là vợ của anh!"
"Tôi không phải là Niên Niên!" Hai lòng bàn tay xiết chặt thành nấm đấm, Helen cách nào cũng không thể chấp nhận được điều mà mình vừa nghe thấy, toàn thân run rẫy, cô vẫn một mực kiên quyết phủ nhận.
"Niên Niên em có thể không nhận... Nhưng mà dòng máu đang chảy trong người John biết nói đấy em à! Đừng khiến ngày mai em lại hối hận mà chạy đến cầu xin anh!" Lời cuối cùng để lại Bạch Hạc Hiên đứng lên mà rời đi trong sự ngỡ ngàng chưa kịp hiểu của Helen.
Cái gì mà Bạch Hạc Hiên lại nhắc đến John, lại nói cái gì mà khiến cô phải hối hận đến cầu xin anh được chứ?
Không đời nào có chuyện ấy!
Không mấy bận tâm quá nhiều vào những lời vô nghĩa, Bạch Hạc Hiên đã đi rồi thì càng tốt, Helen một chút cũng không nghĩ nữa, mà xoay sang Vĩ Tiết Lâm gượng cười:"Lâm Lâm sao anh lại ra đây?"
"Khi nảy em bảo ra ngoài ăn, nhưng anh thấy em đi lâu rồi mà vẫn chưa quay về, nên mới đi tìm em xem như thế nào!"
Một khoảng lặng được tạo ra....
Helen gật nhẹ đầu mà đổi chủ đề:"John ngủ rồi sao?"
"Thằng bé ngủ rồi!" Gật đầu, Vĩ Tiết Lâm lên tiếng.
Lại một khoảng lặng đầy ngượng ngùng nữa lại được tạo ra....
Vĩ Tiết Lâm thấy thế liền mở lời đề nghị:"Hay là chúng ta lại ghế ngồi đi!" Cánh tay chỉ vì hướng hành lang nơi có những chiếc ghế chờ được đặt sẵn.
Nhìn theo hướng cánh tay của Vĩ Tiết Lâm, Helen gật đầu, thong dong bước đi đến chỗ của những chiếc ghế, cô chọn đại một vị trí mà ngồi xuống, ngồi kế bên là Vĩ Tiết Lâm.
"Helen, hiện tại em có còn muốn quay trở về Anh Quốc nữa không?"
"Em cũng không biết nữa!" Tâm trạng rơi vào một khoảng lặng vô hình Helen gục đầu suy nghĩ một lúc nhưng rồi cuối cùng vẫn không thể ra quyết định.
Lặng người như thấu hiểu được tâm tư hiện tại của Helen là đang lo lắng và cân nhắc điều gì, Vĩ Tiết Lâm trầm giọng lên tiếng:"Bác sĩ bảo theo kinh nghiệm từng điều trị qua rất nhiều ca ung thư tủy xương thì tường hợp của John có đến hơn chín mươi phần trăm là ung thư tủy xương, cho nên hiện tại cần phải thay tủy xương càng sớm càng tốt để có thể tận dụng được cơ hội tốt nhất mà tiếp tục duy trì sự sống cho thằng bé..."
Một người làm mẹ như Helen, sau khi nghe tình trạng bệnh hiện tại của con mình như thế thì lòng làm sao tránh khỏi những lo lắng bồn chồn bất an, bất giác cô lại quấn lấy cánh tay của Vĩ Tiết Lâm:"Tỷ lệ thành công có cao không?"
Đầu lắc nhẹ, Vĩ Tiết Lâm thật lòng không biết:"Điều này còn tùy thuộc vào sức khỏe của John nữa, hiện tại chưa ai dám nói chắc điều gì cả!"
"Nhưng mà em yên tâm đi anh tin John đủ mạnh mẽ để vượt qua, chỉ là...."
"Chỉ là thế nào?" Lời nói ấp úng của Vĩ Tiết Lâm liền làm cho Helen bỗng nhiên trở nên lo lắng hơn.
"Nguồn tủy xương của bệnh viện hiện tại nếu chờ thì có lẽ phải chờ một thời gian khá dài vì cũng đang có rất nhiều bệnh nhân khác cũng đang chờ để được làm phẫu thuật!"
"Không còn cách nào khác nữa sao anh?" Helen ngày càng trở nên lo lắng.
"Bác sĩ nói có thể lấy tủy xương từ người thân như là ba, mẹ, anh chị em của bệnh nhân, như thế thì tỷ lệ trùng khớp sẽ cao hơn"
Helen trong tâm thế cứ nghĩ mình là mẹ của John, cho nên vì thế cô cứ đinh ninh tỷ lệ trùng khớp giữa tủy xương của mình và John cũng sẽ rất cao, cho nên cô đã vội vui mừng mà thở phào một hơi đầy nhẹ nhõm như vừa trút đi một gánh nặng lớn mà nói với Vĩ Tiết Lâm:"Như thế thì may quá, em vẫn có thể cứu John rồi!"
"Helen dù là người thân nhưng tỷ lệ không trùng khớp không phải là không có, ngày mai cả em và cả anh đều sẽ tiến hành làm xét nghiệm xem thế nào, hi vọng là một trong hai chúng ta sẽ tìm thấy được cơ hội sống cho John!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.