Giá Như Mình Đừng Gặp Gỡ - Thất Nguyệt

Chương 2:




[5]
Sau khi nhập viện, tôi tiến hành kiểm tra tổng thể.
Thời gian phẫu thuật ngày mai đã được quyết định, đột nhiên ông nội Mộ đến.
Ngoại trừ Mộ Minh và Lâm Du Du, không ai biết việc tôi nhập viện để làm phẫu thuật phá thai.
Mà hai người đó chắc chắn sẽ không nói cho ông nội Mộ biết.
「Là Mộ Minh nói với ông.」, như nhìn thấu được tâm tư tôi, ông nội Mộ lập tức giải thích.
Sao có thể được?
「Có lẽ thằng nhóc thối Mộ Minh cũng không vô tâm với con như con nghĩ, chỉ là nó nhất mực muốn giữ thể diện cho bản thân.」
Tôi mỉm cười.
Những lời nói dối này cũng chỉ lừa được tôi ngốc nghếch của năm xưa.
Tôi thà tin rằng Lâm Du Du sau khi khám phụ khoa phát hiện cô ta không thể sinh con, Mộ gia không có người nối dõi, cho nên mới để tôi giữ đứa nhỏ lại.
「Ông sẽ đưa Lâm Du Du ra nước ngoài thêm lần nữa, con đừng giận Mộ Minh, trong chuyện này đứa bé hoàn toàn vô tội.」, ông nội Mộ là người từng chinh chiến trên sa trường, ông không vòng vo mà trực tiếp nói thẳng vào vấn đề.
「Ông nội Mộ, con sắp chết rồi...」
Tôi không nghĩ ra được lý do nào để từ chối ý tốt của ông.
Ông nội Mộ đối xử với tôi rất tốt, cho dù có bị đứa cháu trai của mình ôm hận, ông cũng phải cho tôi một cuộc sống hạnh phúc.
Vì vậy nên tôi không muốn lừa gạt ông.
「Ung thư tử cung giai đoạn cuối, bác sĩ nói đứa bé không thể giữ lại, mà nếu có giữ lại thì sau này cũng mang dị tật. Còn bệnh tình của con cũng vì cái thai mà ngày càng trở nên nghiêm trọng hơn.」
Tôi nhìn hốc mắt đỏ ửng của ông nội Mộ.
Ông biết tôi sẽ không bao giờ nói dối ông, và biết những điều tôi vừa nói đều là sự thật.
「Mộ Minh có biết không?」
「Không biết ạ.」
「Đến cuối cùng, con vẫn luôn nghĩ cho nó.」
「Không đâu ạ」, tôi nói.
「Chỉ là con muốn tự yêu lấy chính bản thân ở đoạn cuối của cuộc đời này, không muốn vì ai mà phải chịu thêm bất kỳ ấm ức nào nữa.」
「Vậy nên ông nội, ông có thể không nói cho Mộ Minh biết được không ạ? Con không muốn những ngày tháng cuối của mình lại phải sống một cuộc sống không thoải mái.」
「...Được.」, ông nội Mộ đồng ý.
「Tiểu Nam, ông đưa con ra nước ngoài điều trị được không?」, sau khi im lặng một lúc, ông nội Mộ lên tiếng.
「Không cần đâu ạ」, tôi lắc đầu,「Con muốn được mất ở Bắc Thành, lá rụng về cội, con chỉ muốn được chôn cất bên cạnh ba mình.」
Tôi nhìn ông nội Mộ xoay người lại.
Trong khoảnh khắc đó, dường như tôi nhìn thấy giọt nước mắt lăn dài xuống má ông.
[6]
Sau khi kết thúc ca phẫu thuật, tôi như mất nửa mạng sống.
Hôn mê cả hai ngày, nhưng tôi lại cảm thấy chỉ giống như một giấc ngủ sâu.
Nếu như cái chết cũng như thế này, vậy thì cũng không quá khó chịu đâu nhỉ.
Bác sĩ nói ca phẫu thuật phá thai và cắt bỏ tử cung của tôi rất thành công, nhưng tế bào ung thư đã di căn. Vậy cũng có nghĩa là thời gian còn lại của tôi ngày càng ít hơn nữa.
Hai tuần sau, tôi được xuất viện.
Bác sĩ nhắc đi nhắc lại, dặn tôi một tháng sau quay lại để tiếp tục làm hoá trị.
Ngày tôi xuất viện cũng là ngày thời kỳ hòa giải trước ly hôn kết thúc. Tôi nhận được điện thoại từ Mộ Minh.
「Khương Nam, cô khi nào thì mới đến?」
「Hai mươi phút.」
Tôi đến Cục Dân chính, anh ta đã đợi đến mất hết kiên nhẫn.
Ánh mắt anh ta nhìn một lượt từ trên xuống dưới đánh giá tôi một lúc, cuối cùng dừng lại ở bụng tôi.
「Phá rồi.」, tôi kéo căng áo xuống, để Mộ Minh nhìn rõ chiếc bụng phẳng lì của tôi.
Hai tuần qua, tôi cũng gầy đi rất nhiều.
「Khương Nam, cô thật sự rất khó nhìn, gầy đi lại càng khó nhìn hơn. Cô lúc này đúng là trông xấu xí chết đi được.」
「Trong mắt anh tôi đã từng đẹp bao giờ sao?」
Anh ta không nói thêm gì nữa.
「Đi thôi, đừng chậm trễ thời gian.」
Tôi đi vào Cục Dân chính.
Sau khi làm xong các thủ tục, tôi nhanh chóng rời đi.
「Khương Nam!」
Mộ Minh gọi tôi lại.
Tôi quay đầu nhìn, bắt gặp vẻ mặt khó chịu của anh ta.
Có lẽ là gần đây tôi khiến Mộ Minh nhiều lần nhìn theo bóng lưng của mình khi rời đi.
Khi còn yêu Mộ Minh, mỗi lần tiễn anh đi, tôi đều đứng nguyên tại chỗ ngây ngốc cả một tiếng đồng hồ, cảm nhận hơi ấm của Mộ Minh vẫn còn phảng phất đâu đây.
Mà anh ta của hiện tại, đúng là khó mà chịu được sự thay đổi này của tôi.
「Cùng tôi về Mộ gia, thông báo tin này với mọi người.」
「Không cần.」
「Khương Nam, cô chơi tôi sao? Ban đầu cũng là chính cô đã nói, sẽ không liên luỵ đến tôi!」
「Ông nội Mộ đã biết rồi.」
Mộ Minh nhìn tôi.
「Lúc tôi đi bệnh viện phá thai, không phải anh đã nói cho ông biết sao?」
Tôi hiểu rồi.
Sở dĩ Mộ Minh nói cho ông nội Mộ, không phải là do Lâm Du Du không thể sinh con, mà là do anh ta sợ mình không hoàn thành nhiệm vụ mà ông nội giao phó cho.
「Tôi đã nói rõ ràng mọi chuyện với ông, ông sẽ không trách anh.」, tôi nhắc lại.
Sau đó, tôi rời đi.
「Cô muốn đi nhanh như vậy sao?」
Mộ Minh giữ lấy tay tôi.
Nhưng tôi tránh đi.
Anh ta lại túm lấy tóc tôi.
Tóc giả của tôi rơi xuống.
[7]
Mộ Minh kinh ngạc nhìn tôi.
Nhìn cái đầu bóng nhẵn của tôi, một lúc lâu sau anh ta mới mở miệng hỏi:「Cô sao lại cạo đầu?」
「Anh chưa từng nghe câu làm lại từ đầu sao?」
「Khương Nam, cô điên thật rồi!」, dường như Mộ Minh không thể chấp nhận được bộ dạng hiện tại của tôi,「Chỉ là ly hôn thôi mà, hà cớ gì mà cô phải tự làm khổ mình ra nông nỗi này?!」
「Anh Mộ à, anh đã nghĩ nhiều rồi. Cạo đầu là sở thích cá nhân của riêng tôi, không liên quan đến anh. Phiền anh trả lại bộ tóc giả cho tôi.」
Anh ta càng nắm chặt bộ tóc giả hơn.
Lúc này, một số người xung quanh bắt đầu chuyển ánh nhìn sang chúng tôi.
Thứ nhất, chúng tôi cãi nhau có vẻ hơi lớn tiếng.
Thứ hai, một người phụ nữ với chiếc đầu nhẵn bóng, ít nhiều gì cũng có phần khác biệt.
「Thôi vậy, nếu thích thì anh cứ giữ lại làm kỷ niệm.」
Lúc này tôi thà bị bao vây bởi cái nhìn của những người xung quanh còn hơn là hạ mình nài nỉ Mộ Minh bất cứ điều gì.
「Khương Nam.」
Lần này, Mộ Minh nắm lấy tay tôi.
「Đừng chạm vào tôi!」
Tôi hất tay anh ta ra.
Cơn tức giận bị kìm nén cuối cùng cũng bùng phát.
Mộ Minh ngây người nhìn tôi.
「Anh có biết anh dơ bẩn như thế nào không?! Có biết hiện tại tôi cảm thấy buồn nôn đến thế nào khi nhìn người đứng trước mặt mình là anh không! Anh nghĩ đêm đó tôi vui vẻ sao? Nói cho anh biết, tôi đã tắm đến hai tiếng đồng hồ sau chuyện đó đấy!」
「Cô cẩn thận lời nói của mình đó.」, anh ta bị tôi chọc đến tức giận.
「Anh Mộ, người đã cũ thì cũng xem như là người đã qua đời!」
「Cô nguyền rủa tôi?! Tại sao người như cô không đi chết đi?」
「Yên tâm, từ nay tôi không xuất hiện ở trước mặt anh nữa. Kiếp này sẽ không, nếu kiếp sau có gặp lại, nhất định tôi cũng sẽ đi đường vòng!」
Thật vậy.
Nếu để tôi làm lại từ đầu, tôi tuyệt đối sẽ không vì thiếu niên năm nào mà đánh mất chính mình.
[8]
Trước khi phải nhập viện cho đợt hóa trị tiếp theo, tôi đã đi đặt phần mộ cho chính mình.
Nằm ngay bên cạnh ba tôi.
Tôi còn đặc biệt đi gặp một vị thầy phong thủy, muốn xem về cuộc sống hôn nhân của tôi ở kiếp sau, tôi bảo, kiếp này tôi chịu đủ đau khổ rồi, đến mức tôi cảm thấy sợ phải nhận thêm bất kỳ đau khổ nào nữa.
Có lẽ bị cảm động trước thái độ của tôi, ông cẩn thận xem giúp tôi cả một ngày, cuối cùng viết ra chi tiết những điều cần chú ý khi chôn cất, thậm chí còn viết cả cách đặt hộp đựng tro cốt.
Lúc từ nghĩa trang chuẩn bị trở về, tình cờ tôi gặp một người phụ nữ lạ mặt.
Bà ta liếc nhìn tôi, tôi cũng liếc nhìn bà, sau đó chúng tôi cứ vậy mà lướt qua nhau.
Kết quả của lần hóa trị thứ hai không tốt hơn lần đầu tiên.
Sau khi kết thúc, tôi nôn thốc nôn tháo.
Bác sĩ khuyên tôi nếu ở nhà không có người chăm sóc thì không nên xuất viện.
Tôi đồng ý.
Một người thực sự rất cô đơn.
Nếu không vì cô đơn, có lẽ tôi đã không lựa chọn ở bên cạnh Mộ Minh nhiều năm như vậy.
Tôi sợ việc mình là người duy nhất tồn tại trên đời này.
Nhưng bây giờ đều ổn cả rồi.
Tôi sẽ không còn bị thế giới bỏ lại nữa, mà tôi sẽ là người bỏ lại thế giới phía sau.
Sau khi nhập viện, tôi thuê một dì giúp việc.
Nhìn bà có vẻ khá quen mắt.
Sau đó tôi nhớ ra, đó chính là người mình từng gặp ở nghĩa trang lần trước.
Bà cũng có người thân được chôn cất ở đó sao?!
Đúng là trùng hợp.
Nói không chừng sau khi tôi chết đi, thỉnh thoảng bà cũng sẽ đến tảo mộ tôi.
Không biết liệu bà ấy có muốn giúp cả ba tôi hay không nhỉ.
Tôi sợ sau khi mình chết đi, trên bia mộ của ba con chúng tôi cỏ dại sẽ mọc đầy mất, vậy thì lại càng bi thương hơn
Tôi hầu như không ăn uống được gì kể từ khi bắt đầu hóa trị.
Kể cả khi những bữa ăn hàng ngày lúc nào cũng đa dạng và đầy đủ dinh dưỡng.
Không thể không cảm thán một điều, đồ ăn trong nhà ăn của bệnh viện này thật sự rất ngon.
Đáng tiếc là tôi không có may mắn để thưởng thức chúng.
「Cô Khương, ăn nhiều một chút đi, cô gầy quá rồi.」
Mỗi lần tôi đặt bát đũa xuống, dì giúp việc đều xót xa mà buộc miệng khuyên tôi.
Tôi lắc đầu.
Sau khi ăn xong, tôi thường có thói quen đi dạo quanh khu bệnh viện.
Bắc Thành đã vào đông rồi.
Hơi lạnh phả vào mặt khiến tôi rùng mình.
「Cô Khương, sức khỏe của cô không tốt, chúng ta về thôi.」, dì giúp việc lại khuyên tôi.
Dì rất tốt với tôi, dù tôi không trả nhiều tiền cho bà.
Tôi nhìn bầu trời xám xịt, chợt hỏi:「Dì ơi, dì cũng có con gái ạ?」
Nếu không, làm sao có thể có được sự đồng cảm này?!
Tôi thấy mắt dì đỏ lên.
Bà nặng nề gật đầu.
「Con gái của dì hẳn là phải hạnh phúc lắm nhỉ」, tôi cảm thán.
Tôi thấy nước mắt của dì chợt rơi xuống.
「Cháu nói gì sai sao ạ?」, tôi ngơ ngác nhìn bà.
Dì vội vàng lắc đầu,「Không, chỉ là tôi và con gái không ở cùng nhau.」
「Vậy thì hẳn là dì phải nhớ cô ấy lắm.」
「Tôi nhớ chứ.」, bà gật đầu, lại hỏi tôi:「Cô có nhớ mẹ của mình không?」
「Không nhớ ạ.」, tôi buột miệng đáp.
Dì nhìn tôi, trong đôi mắt đó ẩn chứa một nỗi buồn mà tôi không thể hiểu được.
「Đời này có hai người mà cháu chán ghét nhất, người thứ nhất là Mộ Minh, người thứ hai chính là mẹ của cháu.」

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.