Giá Như Mình Đừng Gặp Gỡ - Thất Nguyệt

Chương 3



[9]

Sau khi trở lại phòng bệnh, tôi nằm trên giường lướt điện thoại, trùng hợp nhận được cuộc gọi từ Lâm Du Du.

Tôi trượt tay ấn vào nút nhận cuộc gọi.

「Khương Nam, cô đang ở đâu?」, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói kích động của Lâm Du Du:「Cô có thể tới biệt thự Mộ gia được không? Mộ Minh sắp bị ông nội Mộ đánh chết rồi.」

「Không tới」, tôi trực tiếp từ chối.

「Là vì cô nên Mộ Minh mới bị đánh, người đề nghị ly hôn là cô, dựa vào đâu bắt anh ấy phải chịu khổ!」

「Ông nội Mộ sẽ không vì chuyện ly hôn với tôi mà đánh anh ta」, tôi điềm tĩnh trả lời.

Hôm trước ông nội Mộ đã hứa với tôi, ông chắc chắn sẽ giữ lời.

Lâm Du Du sửng sốt một chút, sau đó tiếp tục nói:「Tuy nguyên nhân trực tiếp không phải, nhưng nguyên nhân gián tiếp là vì cô. Hiện tại Mộ Minh cũng đã ly hôn, tại sao lại không thể tái hôn được chứ」.

「Dựa vào đâu mà cô cho rằng tôi sẽ đến nhà họ Mộ thuyết phục ông nội đồng ý để cô và Mộ Minh kết hôn?」

Tôi tức đến bật cười.

Có người phụ nữ nào lại mặt dày đến mức có thể không ngần ngại mà nhờ vả tôi tác thành tình yêu của tiểu tam như cô ta?!

「Nếu Mộ Minh bị đánh chết, cô thật sự không lo lắng?」, Lâm Du Du nghiến răng nghiến lợi hỏi tôi.

「Không phải nếu anh ta chết đi, trên đời sẽ lại bớt một tên cặn bã sao?!」

Tôi trực tiếp cúp điện thoại, sau đó, dứt khoát chặn số của Lâm Du Du.

Ngày hôm sau, Mộ Minh tìm tới tận cửa.

Anh ta vẫn chưa chết à?

Khi vừa đi dạo về đã thấy bóng dáng cao lớn của Mộ Minh dựa vào tường hành lang, mọi người khi đi ngang qua đều không kìm được mà ngoái đầu lại nhìn.

Mặc dù trên khuôn mặt có không ít vết bầm tím, nhưng phải công nhận một điều là anh ta vẫn cực kỳ đẹp trai.

Nhưng giờ đây với sự đẹp trai này tôi đã hoàn toàn miễn dịch rồi.

Tôi bình tĩnh lướt đi qua Mộ Minh.

「Khương Nam」, anh ta gọi tôi.

Tôi phớt lờ đi.

「Tại sao cô bị bệnh nhưng lại không nói cho tôi biết?」, Mộ Minh chặn tôi lại.

Tôi nhíu mày, bày ra vẻ mặt chán ghét,「Anh Mộ, hiện tại mối quan hệ của hai chúng ta là gì, tại sao tôi phải nói cho anh biết?」

「Chúng ta là...」, anh ta có chút kích động, có điều lại có chút không tự tin trả lời,「Chúng ta từng là vợ chồng.」

「Đừng nói mấy lời buồn nôn như vậy, đời này gả cho anh chính là chuyện mà tôi hối hận nhất.」

「Khương Nam, cô không thể nói chuyện đàng hoàng được sao?」, Mộ Minh tức giận, ánh mắt cũng đỏ lên.

「Nói chuyện với anh tôi không đàng hoàng được.」

「Cuối cùng thì cô mắc bệnh gì?」, anh ta hỏi tôi.

「Anh nói xem?」

Ung thư, có gì tốt đẹp chứ?!

「Khương Nam, đừng giả vờ giả chết để tìm sự thương cảm của tôi, tôi sẽ không mắc lừa người như cô đâu!」

「Vậy thì cút đi!」, rôi hét lên.

Đối với Mộ Minh, tôi thực sự đã mất hết kiên nhẫn.

Điều ước duy nhất bây giờ của tôi là không bao giờ gặp lại anh ta nữa.

Chỉ có như vậy thôi cũng khó khăn sao?!

[10]

Tôi vào phòng, đóng chặt cửa lại.

Không muốn gặp, cũng đừng gặp lại nữa.

Với người có lòng tự trọng cao Mộ Minh, chắc chắn anh ta sẽ không đến thêm lần nào.

Bất kể là vì nguyên nhân gì.

Chỉ là, một tuần sau, Mộ Minh lại đến.

Lần này, trên tay anh ta còn cầm một bó hoa.

Có thể Mộ Minh không biết, hoa hồng đỏ, là thứ tôi chán ghét.

Tôi ghét mọi thứ có liên quan đến màu đỏ.

Thứ ghét nhất, là kẹo hồ lô.

「Tôi sẽ không giúp anh thuyết phục ông nội Mộ đồng ý chuyện anh và Lâm Du Du kết hôn. Sống trên đời không thể không có liêm sỉ như thế này được đâu, Mộ Minh à」, tôi nói thẳng ra.

Anh ta nhìn tôi một lúc lâu, sau đó mới mở lời,「Tôi đã liên hệ với một bệnh viện ở nước ngoài, ngày mai sẽ giúp cô lo thủ tục xuất viện, sau đó sẽ chuyển cô ra nước ngoài để điều trị. Kỹ thuật y học nước ngoài tiên tiến hơn, hơn nữa bệnh tình của cô cũng không quá nghiêm trọng.」

「Không nghiêm trọng sao?」, tôi cười,「Anh Mộ, anh thật sự từng tìm hiểu qua bệnh tình của tôi sao? Mà quên đi, anh không cần hiểu đâu, tôi cũng sẽ không ra nước ngoài.」

「Cô không thể quá cố chấp như vậy được」, Mộ Minh cắn răng, nói:「Tôi cũng chỉ vì muốn tốt cho cô!」

Đây có lẽ là chuyện đùa buồn cười nhất mà tôi từng được nghe.

Nhưng tôi không cười, chỉ nghiêm túc nói với anh ta,「Bỏ ngay cái thói đạo đức giả của anh đi, tôi sẽ không giúp tác thành cho anh và Lâm Du Du bên nhau đâu.」

Mộ Minh còn chưa kịp mở miệng, tôi lại tiếp tục châm biếm,「Có cần phải gấp gáp cho Lâm Du Du một danh phận như vậy không? Chỉ cần chờ một năm rưỡi nữa thôi, chờ khi tôi chết đi rồi, chờ ông nội Mộ bình tĩnh lại, sau đó cùng cô ta kết hôn, như vậy không được sao?」

「Cô sẽ không chết đâu!」, đột nhiên anh ta như bị kích động.

Tôi không biết vì cái gì mà Mộ Minh lại kích động nữa.

Lẽ nào là thẹn quá hóa giận sao.

「Ở nước ngoài có thể điều trị cho cô thật tốt.」, Mộ Minh khẳng định chắc nịch.

Tôi thực sự không muốn nói mấy chuyện vô nghĩa với anh ta thêm nữa.

「Tôi nói một lần cuối cùng, tôi không đi!」

「Khương Nam.」

「Anh cút cho tôi!」, tôi tức giận chỉ tay về hướng cửa ra vào.

Trong giây lát không để ý rằng tay mình vẫn còn đang truyền nước.

Trong nháy mắt, kim luồn bên trong bị tôi làm hỏng.

Mộ Minh rõ ràng đã để ý đến, anh ta nhanh chóng đến gần muốn giúp tôi kiểm tra ống kim.

「Tránh xa tôi ra!」, tôi càng kích động hơn nữa.

Tôi lập tức đứng bật dậy, cây kim gắn trên mu bàn tay bị giật mạnh.

「Cô Khương, đừng kích động…」, dì giúp việc vội vàng tiến lên, muốn ngăn tôi lại.

「Đưa anh ta đi! Đưa anh ta đi!」, tôi điên cuồng hét lên.

「Khương Nam, bình tĩnh lại…」, Mộ Minh có lẽ cũng không ngờ được tôi lại kích động như vậy.

「Anh đi ngay, anh không đi thì tôi đi!」

Tôi trực tiếp giật chỗ cố định kim trên cánh tay, máu trào ra từ mu bàn tay tôi.

「Cô Khương.」, dì giúp việc bị tôi dọa đến sợ.

Mộ Minh cũng một phen bị tôi dọa.

Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy sự hoảng sợ trong mắt anh ta, và cũng là lần đầu tiên nhìn thấy người như Mộ Minh nói năng lộn xộn,「Tôi đi, tôi đi ngay. Khương Nam, cô đừng làm loạn nữa...」

Sau đó, Mộ Minh vội vàng rời đi.

Dì giúp việc gọi y tá giúp tôi xử lý vết thương ở mu bàn tay và truyền lại nước.

Căn phòng bệnh lại trở về yên tĩnh vốn có.

Tôi nhìn dì giúp việc, mắt bà lại đỏ nữa rồi.

[11]

Từ hôm đó, Mộ Minh không đến nữa.

Có lẽ là thực sự bị tôi dọa cho sợ.

Cuối cùng tôi cũng không phải gặp lại anh ta nữa.

Cho đến đêm hôm đó, tôi đột ngột tỉnh giấc vào giữa đêm.

Tôi mơ thấy mình chết đi, và bị đưa đi hỏa táng.

Ngọn lửa lớn chạm vào từng tấc da tấc thịt khiến tôi vô cùng đau đớn.

Không phải nói người chết rồi sẽ không còn cảm nhận được giải hay sao?

Tôi thức dậy từ trong nỗi sợ hãi.

Mở mắt ra, tôi bắt gặp một đôi mắt thâm trầm.

Mộ Minh đang ngồi cạnh giường bệnh của tôi, nắm đôi bàn tay gầy guộc của tôi.

Thấy tôi đột ngột tỉnh giấc, anh ta vội buông tôi ra, như vừa làm chuyện có lỗi với lương tâm.

Tiếp theo, Mộ Minh sốt ruột nói:「Khương Nam, đừng kích động, anh sẽ lập tức đi ngay.」

Dáng vẻ vội vã cùng bước chân hỗn loạn.

「Mộ Minh.」, tôi gọi lại.

Cơ thể anh ta cứng đờ, Mộ Minh dừng bước.

「Anh đang làm cái gì vậy hả?」, tôi hỏi anh ta.

Không lẽ mỗi đêm khi tôi đã ngủ, Mộ Minh đều đến đây?

Chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng đó, tôi thực sự, thực sự cảm thấy rất buồn nôn.

「Sao hả, biết tin tôi sắp chết, anh bắt đầu thấy thương hại tôi sao?」

「Khương Nam, đừng nhắc đến cái chết có được không?」

Tôi lại có cảm giác như người trước mặt mình giờ đây như đang khóc, là ảo giác của tôi hay sao?

Người sẽ không khóc kể khi cả khi trời sập xuống, lại vì tôi mà rơi lệ?

「Không cần đâu, dù kiếp này anh đối xử tệ với tôi, nhưng bệnh tình của tôi không hề liên quan. đến anh. Anh không cần phải cảm thấy tội lỗi, cứ sống vui vẻ với bạch nguyệt quang của anh đi.」

「Anh và Du Du đã...」

「Tất cả những gì anh làm bây giờ đều cũng chỉ khiến tôi càng cảm thấy buồn nôn. Mộ Minh, tôi không cần sự thương hại của anh.」

Tôi không muốn nghe anh ta ngụy biện thêm lời nào, tôi chỉ muốn anh ta rời đi và vĩnh viễn đừng quay lại đây.

「Không phải thương hại, là tình yêu.」, Mộ Minh khổ sở nói.

Nghe những lời anh ta nói, tôi không có bất kỳ cảm xúc dư thừa nào.

Tôi chỉ cảm thấy, quá vô lý rồi.

「Mộ Minh, tôi là người dễ bị lừa vậy à? Tôi vẫn là con nhóc khi còn nhỏ chỉ cần được anh cho kẹo đã mỉm cười sao?」

「Chuyện này là thật...」

「Năm năm kết hôn, anh đã từng giữ mặt mũi cho tôi một ngày nào chưa?」

「Anh trách tôi là người bức ép khiến Lâm Du Du phải rờ đi, anh nói cả đời này anh tuyệt đối sẽ không yêu tôi!」

「Đêm tân hôn của chúng ta, anh mua vé máy bay ra nước ngoài để ở cạnh Lâm Du Du.」

「Năm thứ hai kết hôn, anh gặp tai nạn giao thông, vì ở bệnh viện chăm sóc anh hai ngày hai đêm mà tôi không khi nào chợp mắt. Anh có nhớ khi vừa mở mắt ra, câu đầu tiên anh đã nói gì không? Anh nói, Khương Nam, cô cút ra ngoài, cô là khắc tinh của tôi.」

「Năm thứ ba kết hôn, sinh nhật lần thứ hai mươi lăm của tôi, tôi muốn anh trở về cùng đón sinh nhật, anh nói anh sẽ tổ chức cho tôi Minh Thọ*. Bây giờ, anh được như ý nguyện rồi.」

(*) Minh Thọ (冥寿): tổ chức sinh nhật cho người đã khuất. (theo Baidu)

「Tiểu Nam, anh...」, Mộ Minh bị tôi nói cho không còn mặt mũi.

「Hẳn là anh không biết, thật sự ngày đó tôi vốn muốn thành toàn cho anh và Lâm Du Du. Nhưng Mộ Minh anh, thật sự khiến tôi quá thất vọng, thất vọng đến mức không nhịn được muốn trả thù anh. Vậy nên tôi đã hủy bỏ đơn ly hôn mình đã chuẩn bị sẵn từ trước.」

「Cho đến năm nay, khi tôi mang thai, anh nói tôi phá bỏ đứa nhỏ, còn nói anh vĩnh viễn sẽ không thích đứa bé này. Giờ thì tốt rồi, đứa bé cũng không còn nữa...」

「Xin lỗi, Tiểu Nam, thực xin lỗi...」, Mộ Minh hoàn toàn sụp đổ.

Anh ta cứ xin lỗi tôi hết lần này đến lần khác.

Nhưng tôi không hề lay động, "Hai tháng trước, khi nhận được kết quả chẩn đoán, tôi nói tôi sắp chết. Anh quên mình đã trả lời tôi thế nào rồi sao?".

[12]

Tôi nhìn một Mộ Minh mà mình chưa từng thấy qua, hờ hững nhắc lại,「Anh từng nói, cho dù tôi có chết đi, anh cũng sẽ không nhìn tôi lấy một lần!」

「Tiểu Nam, anh hối hận rồi, anh thực sự hối hận rồi.」, anh ta bày ra dáng vẻ bi thương, đột nhiên quỳ xuống dưới chân tôi,「Anh không biết em thật sự bị bệnh, anh còn tưởng là...」

「Đúng, anh tưởng tôi gạt anh, tưởng là tôi sẽ làm bất cứ chuyện gì để có được anh.」

Tôi dửng dưng nhìn Mộ Minh, nói.

「Mộ Minh, trước giờ tôi chưa từng nghĩ tới việc chia rẽ anh và Lâm Du Du. Anh có tin hay không tôi cũng chẳng quan tâm, nhưng kể trước khi chúng ta kết hôn, tôi không hề biết đến sự tồn tại của Lâm Du Du, anh không nói cho tôi biết, ông nội Mộ lại cố ý giấu tôi.」

「Anh tin, anh đều tin, là do anh ích kỷ, là anh hiểu lầm em.」, anh ta điên cuồng gật đầu.

「Tôi cũng không phải người hạ thuốc anh. Anh thông minh như vậy, sao có thể không biết đêm đó chúng ta từ biệt thự nhà anh rời đi. Tuy nhiên anh lại cố ý đổ cho tôi, dùng đủ loại lời lẽ mạt sát xúc phạm tôi.」

「Tiểu Nam, anh đã sai rồi.」

「Điều buồn cười hơn là, chúng ta vừa mới ly hôn chưa được bao lâu, anh đã nóng lòng muốn cùng Lâm Du Du kết hôn, lại còn muốn nhờ tôi giúp anh thuyết phục ông nội Mộ... Anh nói thử xem, anh bắt tôi tin người anh yêu là tôi thế nào đây?」

Nói những lời này, tôi còn tự cảm thấy buồn cười.

「Tiểu Nam, là lỗi của anh, đều là lỗi của anh, đáng ra anh không nên đối xử với em như vậy.」

「Sao lại sai được? Chỉ là không yêu thôi mà.」

「Anh yêu em, thật sự rất yêu em, anh thừa nhận chính bản thân mình cũng không thể tin được, nhưng...」, Mộ Minh cố gắng giải thích

「Vậy thì đừng tin nữa.」, tôi ngắt lời anh ta.

「Vậy bây giờ anh phải nói gì, phải làm gì, mới có thể khiến em tin đó là sự thật?」

「Vô ích thôi, bởi vì đã không còn quan trọng nữa. Nếu là giả, tôi không quan tâm. Nếu là thật, xem như đó là báo ứng của anh.」

「Đúng là báo ứng.」, Mộ Minh lặng lẽ gật đầu,「Là anh đã phụ lòng em...」

「Không, là anh thành toàn cho tôi.」

Thành toàn cho tôi học cách yêu lấy bản thân.

Dù cho thời gian còn lại không còn nhiều.

「Mộ Minh, nếu như còn có chút lương tâm, thì anh đừng để tôi gặp lại anh thêm lần nữa. Tôi không còn thích anh, dù chỉ một chút.」, tôi nghiêm túc nhìn Mộ Minh, nói.

Giống như trước đó, nghiêm túc nói tôi thích anh.

Chỉ khác là, lúc đó, Mộ Minh cực kỳ ghét tôi.

Còn bây giờ, anh ta đang quỳ trên mặt đất, khóc lóc chẳng ra làm sao cả.

Sau ngày hôm đó, Mộ Minh vẫn thường xuyên xuất hiện trước mặt tôi.

Thi thoảng thì ở hành lang bệnh viện, thỉnh thoảng trong cơn mơ lúc nửa đêm, thỉnh thoảng trong phòng bệnh vào buổi sáng...

Thật nực cười.

Đây là tình yêu mà Mộ Minh nói sao?

Vừa ích kỷ nhỏ nhen, lại vừa đáng sợ.

Nhưng tôi đã không còn sức lực để so đo việc này với anh ta nữa.

Sức khỏe của tôi ngày càng kém đi.

Đặc biệt là sau lần hóa trị thứ ba, tôi vốn tưởng mình sắp chết đến nơi.

Cả một ngày trên giường bệnh tôi cứ nôn thốc nôn tháo, Mộ Minh đau lòng ngồi bên cạnh nhìn tôi.

Dì giúp việc cũng ở cạnh, lặng lẽ rơi nước mắt.

Khó khăn lắm tôi mới kiềm chế được cơn buồn nôn, tôi nằm xuống giường bệnh, bất chợt Mộ Minh lên tiếng hỏi tôi,「Tiểu Nam, anh có thể ôm em được không?」

Buồn cười thật.

Cuối cùng thì Mộ Minh cũng không đưa tay ra, anh ta xoay người rời khỏi phòng bệnh.

Còn tôi nghe được tiếng khóc bị kìm nén ngoài hành lang truyền đến.