Giá Như Mình Đừng Gặp Gỡ - Thất Nguyệt

Chương 4:




[13]
Vượt qua những ngày đông lạnh giá của Bắc Thành, tôi chào đón ánh mặt trời ấm áp mùa xuân.
Bây giờ, tôi chỉ có thể dựa vào xe lăn để ra ngoài.
Tôi được dì giúp việc đẩy ra khuôn viên bệnh viện tắm nắng, nheo mắt lại, tôi đón ánh nắng mặt trời xuyên qua những tán lá.
Không biết có phải vì đã đến điểm cuối của cuộc đời rồi hay không mà khoảng thời gian này tôi thường xuyên nhớ lại những chuyện cũ.
Tôi nhớ lại ngày còn nhỏ, hai ba con chúng tôi sống nương tựa vào nhau. Nhớ mỗi lần sau khi tan học về nhà lại mong ngóng ba tôi đi làm về. Mặc dù chờ đợi rất lâu, nhưng chỉ cần đợi được ông trở về, tôi lại cảm thấy hạnh phúc và mãn nguyện.
Tôi nhớ lại những ngày ở nhà họ Mộ, nhớ lúc mới chuyển vào nhà họ, bắt đầu một cuộc sống lạ lẫm luôn khiến tôi bất an, làm gì cũng đều phải suy nghĩ cẩn trọng.
Chỉ là lúc đó, bên cạnh tôi luôn có một thiếu niên.
Anh ấy là người đưa tôi ra khỏi bóng tối, giúp tôi dần quên đi nỗi đau mất người thân, từng bước, từng bước khiến tôi đem lòng yêu mến.
「Khương Nam!」
Một giọng nữ chói tai đột nhiên vang lên bên cạnh tôi, cô ta làm tôi thoát khỏi những suy nghĩ còn dang dở.
Khoảng thời gian này, tôi dễ ngủ nhưng cũng dễ thức giấc.
Dường như lúc nào cũng ở trong trạng thái mơ mơ hồ hồ.
Tôi ngoái đầu nhìn qua, thấy Lâm Du Du mặt mày giận dữ đi về phía tôi.
Lại nhìn dì giúp việc đang đứng chắn trước mặt tôi, có lẽ do bà nhận thấy vị khách không mời mà tới này không có ý tốt.
Khoảnh khắc khi Lâm Du Du nhìn thấy tôi rõ nhất, sự tức giận trong lòng cô ta hình như cũng biến mất.
Chắc Lâm Du Du cũng không ngờ bộ dạng tôi đã thành thế này chỉ sau mấy tháng không gặp.
Tôi chợt nhớ về buổi sáng hôm mình được soi gương, không biết có phải bệnh viện quan tâm đến bệnh nhân ung thư hay không, nhưng phòng WC của khoa tôi điều trị không có lắp gương, tôi cũng không để tâm đến chuyện này.
Lần đó khi tôi đi vệ sinh ở WC công cộng của bệnh viện, vô tình nhìn thấy chính mình trong gương.
Kể từ khi biết tin mình bị ung thư, tôi chưa từng khóc, dù chỉ một lần.
Ba tôi từng nói, ông trời đã an bài mọi thứ.
Ông cũng nói, cái chết không đáng sợ như tôi nghĩ.
Có lẽ vì nghề nghiệp của mình mà cái suy nghĩ đó của ba cũng dần thấm vào trong tôi, nếu chẳng may một ngày nào đó ông xảy ra chuyện gì, tôi cũng sẽ không cảm thấy quá tồi tệ.
Vậy nên tôi cũng không sợ cái chết cho lắm.
Nhưng đến ngày hôm đó, nước mắt tôi không ngừng chảy xuống.
Tôi hỏi dì giúp việc, bộ dạng tôi xấu xí thế này, bà có cảm thấy đáng sợ không?
Bà vừa khóc vừa lắc đầu.
Hiện giờ khi Lâm Du Du nhìn thấy tôi lại có phản ứng như vậy, cũng là điều dễ hiểu.
「Sao cô lại biến thành như thế này rồi?」, Lâm Du Du hỏi.
Cô ta không dám tin người phụ nữ gầy gò xanh xao trước mặt mình lại là tôi.
Tôi đã được nhà họ Mộ chăm sóc rất tốt.
Tuy rằng không xinh đẹp rạng ngời, nhưng đổi lại làn da rất đẹp.
[14]
Tôi không trả lời.
Thật lòng thì, bây giờ chỉ mở miệng nói thôi cũng đã tốn sức rồi.
「Có phải bởi vì chuyện này mà Mộ Minh mới từ chối tôi, mới chia tay với tôi hay không?」, sau khi bình tĩnh lại, Lâm Du Du lại bắt đầu kích động,「Khương Nam, dù sao thì cô cũng sắp chết rồi, tại sao vẫn còn cố cản trở hạnh phúc của người khác, tại sao lòng dạ của cô có thể độc ác đến vậy!」
Tôi chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ.
Lúc cơ thể càng không được khỏe mạnh, bạn càng muốn sự yên bình.
Về điểm này, dì giúp việc và Mộ Minh đều làm rất tốt.
Bọn họ khi nói chuyện sẽ không to tiếng, vào những lúc tôi cần sự yên tĩnh sẽ luôn giữ im lặng.
「Cô trả Mộ Minh lại cho tôi… Khương Nam, tôi cầu xin cô, trả lại Mộ Minh lại cho tôi có được không?」, cái dáng vẻ ban đầu của Lâm Du Du kiêu ngạo bao nhiêu thì giờ đây lại hèn mọn bấy nhiêu.
Tôi biết, cô ta thật sự thích Mộ Minh.
Nhưng Lâm Du Du lại không khước từ được những cám dỗ trong cuộc sống.
Năm đó, ông nội Mộ cho cô ta một khoản tiền, Lâm Du Du không chút nghĩ ngợi mà lựa chọn rời xa Mộ Minh.
「Sau này tôi sẽ không ở trước mặt Mộ Minh mà nói xấu cô nữa, cũng sẽ không làm chuyện gì tổn hại cô, càng không để Mộ Minh hiểu lầm cô nữa. Khương Nam, cô để Mộ Minh quay trở về bên tôi có được không? Không có anh ấy, tôi thật sự không thể sống nổi.」
「Việc cô sống hay chết thì có liên quan gì đến tôi?」, tôi chậm rãi đáp lại.
「Nhưng cô sắp chết rồi, tại sao lại không thể thành toàn giúp những người còn sống kia chứ? Mộ Minh cũng đã bị cô giày vò đến nông nỗi này rồi!」
Đúng là con người không có đạo đức.
「Phải, đúng là tôi sắp chết. Cho nên chuyện của mấy người liên quan quái gì đến tôi.」
「Cô!」, Lâm Du Du tức đến nỗi không nói nên lời.
Đúng lúc này, Mộ Minh đi vào.
Hầu như mỗi ngày anh ta đều ở trong bệnh viện, chỉ là khi tôi nhìn Mộ Minh lại thấy chướng mắt, thi thoảng anh ta lại biến đi một lúc.
Mộ Minh vừa đi đến liền kéo Lâm Du Du đi, động tác rất thô lỗ.
Không ngờ được khi còn sống, tôi lại được tận mắt chứng kiến cảnh tượng này.
Trước đây, anh ta cưng chiều Lâm Du Du đến tận trời xanh kia mà.
「Mộ Minh, anh buông em ra! Trừ phi hôm anh anh đi cùng em, sau này không đến gặp Khương Nam nữa, nếu không em sẽ không đi đâu hết.」
Anh ta làm như không nghe thấy những lời này, thậm chí còn kéo lê cô ta trên mặt đất.
Nghe tiếng Lâm Du Du khóc lóc, thật lòng mà nói thì còn khó nghe hơn tiếng lợn bị chọc tiết nữa.
「Mộ Minh, anh chia tay với em cũng được, nhưng anh phải cho em một khoản tiền, anh phải bồi thường phí tổn thất những tháng ngày em ở bên anh...」
Tiếng khóc lóc của cô ta ngày càng nhỏ dần, rất lâu sau Mộ Minh mới quay trở về, trên mặt còn có mấy vết cào.
Chắc có lẽ là do Lâm Du Du làm.
Hẳn là anh ta cũng không thể ngờ được, cô gái hoàn hảo trong lòng mình cũng có một phương diện khiến người ta không nói nên lời đâu nhỉ!
「Xin lỗi, lần sau anh sẽ không để Lâm Du Du đến làm phiền em nữa.」, Mộ Minh nói với tôi.
Đột nhiên tôi nhớ lại khoảnh khắc năm đó Mộ Minh bảo vệ Lâm Du Du thế nào.
Khiến người ta cảm thấy ghê tởm.
「Mộ Minh, có khi nào là do anh phát hiện ra Lâm Du Du yêu tiền bạc hơn chính mình, anh mới nhớ đến những điểm tốt của tôi, sau đó mới ngộ nhận rằng anh yêu tôi không...」
「Không liên quan đến Lâm Du Du, là do anh ngu dốt mà thôi.」
[15]
Tôi cảm thấy cái chết ngày một đến gần mình hơn.
Tôi không ăn được gì, ăn cái gì là nôn cái đó.
Truyền nước cũng không có tác dụng.
Mu bàn tay đầy vết kim đâm.
Cả người chỉ còn da bọc xương.
Tôi phải thu xếp cho hậu sự của mình, tôi không nói với Mộ Minh, cũng không nói với dì giúp việc.
Tôi nhờ ông nội Mộ, người duy nhất trên thế gian này mà tôi có thể dựa vào.
Mộ Minh và dì giúp việc bị tôi tống ra khỏi phòng, chỉ giữ lại một mình ông nội Mộ.
Tôi nhờ ông đem số tài sản còn lại của mình dưới danh nghĩa của tôi đi làm từ thiện. Tôi biết ông nội Mộ không cần tiền, bởi ông có quá nhiều tiền rồi.
Tiếp đến lại nhờ ông chôn cất tôi bên cạnh ba. Tôi nói áo liệm và hộp đựng tro cốt đều nằm trong căn nhà cũ của hai ba con tôi. Tôi đưa chìa khóa cho ông, cũng tiện thể nhờ ông bán căn nhà đó đi.
Tôi còn nói chi tiết những lời thầy phong thủy từng căn dặn tôi, hy vọng ông có thể làm theo lời thầy mà giúp tôi an táng.
Sau khi tôi nói xong, ông hỏi tôi,「Không có di ngôn gì sao?」
Tôi nghĩ ngợi một lúc, đúng là không có thật.
Tôi không có đời sau, nên cũng không cần suy nghĩ đến chuyện này.
Tôi cũng không có người mình yêu, cho nên không cần bày tỏ cảnh sinh tử ly biệt.
Cứ như thế này thôi là được.
Ông nội Mộ nhìn tôi, chậm rãi nói tiếp,「Ông có chuyện muốn nói với con.」
Tôi nhìn ông, tốt nhất đừng là chuyện liên quan đến Mộ Minh, vì tôi không có hứng thú.
「Lâm Du Du đến vòi tiền Mộ Minh, bị nó báo cảnh sát, cảnh sát lại tra ra được cô ta hút ma túy. Nếu không ngoài dự liệu, có sẽ bị phạt tù ba năm trở lên.」
Tôi cố gắng không bật cười, vẫn là ông nội Mộ đối với tôi tốt nhất.
Ông biết tôi muốn nghe điều gì.
「Thật sự không cần ông ở bên cạnh con sao?」, trước khi rời đi, ông lại lần nữa hỏi tôi.
「Con muốn ở một mình, muốn yên tĩnh mà rời đi.」
[16]
Ngày tôi qua đời, trời âm u.
Lúc ấy đã vào đầu hạ.
Tôi chống chọi với bệnh tật tròn một năm.
Tôi nhờ dì giúp việc đẩy xe lăn ra gốc đại thụ.
Dường như nơi đây đã trở nên thân thuộc với tôi.
Nửa năm trôi qua như một cái chớp mắt.
Tôi nhìn bầu trời xám xịt, nói:「Dì ơi, cháu muốn ăn kẹo hồ lô.」
Dì giúp việc hơi ngẩn người, sau đó lập tức đáp lại,「Được, để tôi đi mua cho cô.」
Bà đi rồi, bước đi rất nhanh.
Có lẽ là do muốn sớm quay trở lại.
Nhưng bà không biết được, tôi sẽ không ăn nó.
Tôi chỉ muốn bà một lần cảm nhận được, cái cảm giác cầm kẹo hồ lô trong tay nhưng lại không thể đợi người mình mong đợi quay trở lại, rốt cuộc như thế nào.
Đừng hỏi tại sao tôi lại phát hiện ra thân phận của bà.
Thời gian lâu dần, từ từ liền biết thôi.
Nhưng tôi chưa từng biểu hiện ra rằng mình biết, nhưng để tôi tha thứ, bà ấy không xứng đáng.
Cũng giống như Mộ Minh, không xứng đáng để tôi mềm lòng.
Trước mắt ngày một tối, sự tỉnh táo cũng dần mất đi.
Khoảnh khắc khép đôi mắt lại, dường như tôi nhìn thấy bóng dáng của Mộ Minh.
Nhìn thấy anh ta đang điên cuồng chạy tới.
Mộ Minh cũng biết tôi chán ghét anh ta, vậy nên cho dù trong khoảng thời gian này Mộ Minh luôn quan sát tôi, nhưng anh ta cũng chỉ đứng từ xa nhìn chứ không dám đến gần tôi.
Khoảnh khắc cuối cùng, tôi cũng không thể để Mộ Minh lại gần mình được.
Dùng tất cả sức lực cuối cùng, tôi giơ ngón giữa ra.
Anh cút cmn cho khuất mắt tôi!
(Hoàn chính văn)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.