Editor: Dâu Tây Nhỏ
Ba năm sau
Đây là một thị trấn rất nhỏ, gọi là Thiệu Hưng. " Ngoại hiệu" đất lành. Tại nơi đây trong một góc của xóm trọ nhỏ, có cái địa phương kêu thôn Viên Môn Tân, Khuynh Tâm sinh sống tại nơi này.
Đây là một nhà trọ lâu năm tương đối cũ nát. Kiến trúc khoảng những niên đại 80, phía ngoài hành lang rất bẩn, mỗi bước đi đều phải cẩn thận nếu không sẽ giẫm phải phân chó! Đương nhiên, mỗi buổi sáng thức dậy khả năng bạn sẽ không phải dùng tới đồng hồ báo thức, mà là tiếng chửi mắng từ nhà ai kia truyền ra, có khi mắng người chồng trắng đêm không về, cũng có khi chửi đứa con nhỏ không nghe lời, còn có mấy người vì những việc nhỏ như lông gà vỏ tỏi mà xô xát nhau. Tóm lại, đừng nghĩ có thể ngủ đến khi tự mình tỉnh lại. Nhưng cũng chính một cái nhà trọ như vậy lại khiến cho Khuynh Tâm rất vui vẻ, giống như thiên đường, bởi vì - nơi này không có những người đàn ông thương tổn tới cô.
Thôn Viên Môn Tân có rất ít nhà lầu, nhưng mà đoạn đường này lại thật sự rất tốt, chỉ cần đi 20 mấy phút đồng hồ là có thể đến trung tâm chợ lớn, bất luận con đường nào đều có thể đi tới, đi thêm 5 phút nữa là có thể thấy một siêu thị, tiện lợi vô cùng! Nhà trẻ, tiểu học, thậm chí trung học, đầy đủ mọi thứ!
Khuynh Tâm làm việc tại một địa phương kêu 'Nhà trẻ Nguyên Bồi'. Đương nhiên, ngay từ đầu cô chỉ đi hỗ trợ chiếu cố đám nhỏ, quét tước nhà trẻ, vì đứa nhỏ của cô vĩnh viễn rời cô mà đi, cô đem tình thương của người mẹ cố gắng chăm sóc thật tốt cho đám nhỏ. Cuối cùng, sẽ ca hát, sẽ khiêu vũ, sẽ đàn dương cầm, sẽ kể chuyện xưa cô rốt cục cũng thăng chức lên làm cô giáo, công việc này, có thể khiến cho cô quên đi hết thảy những chuyện mà cô muốn quên, người muốn quên.
Tan học, cô nhìn theo những đứa nhỏ lon ton chạy về nhà, trong lòng tràn đầy một loại hạnh phúc thản nhiên, không phải vì chính cô, mà là bởi vì thấy được những khuôn mặt vui vẻ tươi cười của đám trẻ!
" Lãnh, lãnh, Cô giáo Lãnh..."
Chỉ thấy một người đàn ông cao to đứng ở trước mặt Khuynh Tâm, không ngừng thở hồng hộc. Phun không ra nổi một câu đầy đủ.
" Tần lão sư, anh đừng có gấp, chậm rãi nói!" Khuynh Tâm đưa khăn tay cho anh, mỉm cười nói.
Tần Hiến Minh, thầy giáo duy nhất của nhà trẻ. Lần đầu tiên nhìn thấy Khuynh Tâm liền yêu, yêu cô vì nụ cười ngọt ngào, yêu cô vì khí chất điềm đạm, cũng bởi vì bộ dáng dịu dàng ôn nhu khi chiếu cố cho những đứa nhỏ.
" A, cám ơn!" Anh tiếp nhận khăn tay " Là... Là như vậy, tôi có hai vé xem phim, vốn muốn cùng với bạn bè đi xem, nhưng mà cậu ấy lại có việc không đi được, dù sao cũng lãng phí, không bằng...Không bằng... Cô giáo Lãnh, chúng ta... Chúng ta cùng đi?"
" Được a!" Khuynh Tâm thực sảng khoái đáp ứng, cô biết anh thích cô, mà cô? Không cần biết có thích hay không, cô chỉ biết sẽ tìm một người đàn ông bình thường, sau đó, bình thường sống, cô sẽ có một gia đình nhỏ thuộc về mình, cũng sẽ có những đứa nhỏ chân chính thuộc về cô.
.
" A, tiểu thiếu gia, không..." Trên thân thể của cô gái vẫn còn đầy đủ quần áo, làn váy lại bị kéo lên đến thắt lưng, hoa huy*t đỏ đậm không ngừng co rúm.
Quần áo trên người Nhiếp Nhân Toàn vẫn còn chỉnh tề, nắm chặt lấy thắt lưng của cô gái dùng sức va chạm, mật dịch tích lạc trên sàn nhà, hình thành một vũng nước nhỏ. Người đàn ông khẽ rên nhẹ khi tiểu huyệt hút chặt lấy dục vọng của mình, chỉ là ánh mắt lại lãnh khốc giống như có thể kết thành băng, một chút cũng không có dấu hiệu đạt đến khoái cảm mãnh liệt.
Nhiếp Nhân Khải ngồi trên ghế sa lông, nhìn hai người một chút biểu tình cũng không có, chỉ không ngừng hút thuốc.
Nhiếp Nhân Toàn bất chấp cô gái dưới thân đã ngất đi, giống như đó chỉ là một con búp bê, như cũ không ngừng luật động, vài cái mãnh va chạm sâu vào bên trong, anh rốt cục cũng đem tinh dịch phun giữa hai cánh mông của cô gái. Không thèm để ý chút nào tới hạ thân còn đang lồ loã, đi đến bên cạnh anh trai tại trên ghế sa lông ngồi xuống, cầm lấy rượu trên bàn hướng miệng dốc xuống.
Nhiếp Nhân Khải thản nhiên liếc mắt nhìn " Toàn, được rồi!"
" Anh..." Trong ánh mắt của Nhiếp Nhân Toàn xẹt qua một tia thống khổ " Em quên không được cô ấy!"
Mặc kệ ôm bao nhiêu phụ nữ, trong đầu của anh cũng chỉ có cô, người phụ nữ nhẫn tâm kia, anh hận không thể bầm thây vạn đoạn, rồi lại như thế nào cũng không quên được người phụ nữ đó. Nhiếp Nhân Khải không nói gì thêm, chỉ là ánh mắt lại tối tăm vẫn luôn hút thuốc.
Cuối cùng anh cũng gạt đi tàn thuốc lạnh lùng nói: " Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!" Mặc kệ là mười năm, hay hai mươi năm, thậm chí là cả đời, anh thề, anh nhất định phải tìm được cô!
. Tiên Hiệp Hay
" Không... Không cần... Không..."
Tiếng thét chói tai vang lên, trên người Khuynh Tâm tràn đầy mồ hôi lạnh từ trong giấc ngủ mơ tỉnh lại. Đã không còn nhớ rõ đây là lần thứ mấy, cô không ngừng mơ cùng một giấc mộng, mộng thấy bọn họ tìm được cô, mộng thấy bọn họ xé rách quần áo của cô, mộng thấy bọn họ giống như trước kia, chiếm hữu cô, lăng ngược cô! Cô run rẩy đem chính mình lui thành một đoàn.
" Lãnh Khuynh Tâm, không phải sợ, không phải sợ, bọn họ thương tổn không được mày nữa rồi!" Cô không cần phải sợ hãi, bởi vì cô đã rời xa bọn họ, bọn họ rốt cuộc cũng tìm không thấy, nhất định tìm không thấy, nhất định sẽ không bị tìm được, nhất định sẽ không... Giống như là đang thuyết phục chính bản thân mình, cô không ngừng lặp đi lặp lại!