Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ

Chương 5: Song hiệp




Vệ Tiềm cho rằng Tô Chuyết đã nghĩ thông suốt, cười ha ha, nói ra: "Tô công tử tuổi trẻ tài cao, mới là thật tiền đồ vô lượng a!"
Tô Chuyết lại lắc đầu, nói: "Hầu gia quá khen rồi, Tô Chuyết ta tuy không học được Khuất Nguyên nhảy sông làm rõ ý chí, nhưng cũng không đến mức nước chảy bèo trôi. Hầu gia đã từng nghe qua Triệu Cao người này chưa?"
Vệ Tiềm hình như đã ý thức được y muốn nói gì, sắc mặt lại âm trầm xuống.
Tô Chuyết không hề sợ hãi, tiếp tục lớn tiếng nói: "Triệu Cao là một tên hoạn quan lộng quyền ở Đại Tần triều, có một ngày, gã dắt một con hươu vào triều, nói với chúng đại thần rằng đây là một con ngựa. Những kẻ thông đồng làm bậy tự nhiên liên thanh phụ họa, mà những người cương trực công chính thì thẳng thắng bác bỏ không phải..."
Y còn chưa nói xong thì Vệ Tiềm ngắt lời, nói: "Cố sự chỉ hươu bảo ngựa, ai chưa từng nghe qua? Công tử đang nói, lão phu chính là gian thần chỉ hưu bảo ngựa sao?"
Tô Chuyết từ chối cho ý kiến, đáp: "Hầu gia bớt giận, tiểu nhân gian nịnh như Triệu Cao, sao có thể so sánh với Hầu gia được? Bất quá sau khi hắn trừ đi những đại thần cương trực, thì mấy năm sau đó, đế quốc Đại Tần liền ầm vang sụp đổ. Những kẻ đắc kế lúc ấy, cũng cùng đầu một nơi thân một nẻo, thậm chí cho tới hôm nay, vẫn bị sử sách bêu danh. Cho nên nói, trước khác nay khác. Hành động hôm nay, chưa hẳn đã có đúng sai. Sau này hồi tưởng lại, gì là đúng gì là sai, bất quá đều là mây trôi mà thôi!"
Tô Chuyết càng nói càng hưng phấn, thẳng lưng, thẳng thắn phát biểu suy nghĩ trong lòng, chỉ cảm thấy thống khoái vô cùng. Y nhìn gương mặt âm trầm của Vệ Tiềm, giọng điệu thoáng hòa hoãn, nói ra: "Tô Chuyết ta, chỉ là một hạng người vô danh trong giang hồ. Thật sự là ngu không dậy nổi, một lòng chỉ muốn gửi gắm tình cảm non nước, làm người nhàn tản. Hầu gia cất nhắc, vãn bối mà nhận thì ngại. Hôm nay trời không còn sớm, vãn bối không quấy rầy Hầu gia nữa, vậy thì cáo từ. Mười lăm tháng tám, nhất định đúng giờ đến phủ chúc mừng!"
Nói xong khom người thi lễ một cái, rồi rời khỏi phòng sách.
Vệ Tiềm thủy chung không nói một lời, thẳng đến Tô Chuyết rời đi. Hồi lâu sau, mới nặng nề vỗ bàn một cái, đem bát trà tử sa đánh nát trên mặt đất. Một cô gái từ sau rèm chuyển ra, hừ lạnh một tiếng nói: "Gã Tô Chuyết này, quá không biết điều rồi!"
Vệ Tiềm bỗng nhiên cười một tiếng âm lãnh, nhẹ giọng nói: "Hắn tự cho mình thông minh, ta ngược lại muốn xem thử hắn đến cùng có bao nhiêu thông minh!"
Hai người nghị luận, Tô Chuyết sớm đã không nghe được. Y ra khỏi cửa chính Vệ phủ, ánh nắng chiếu ở trên mặt, còn có chút ngẩn ngơ, đến tận đây trên lưng mới toát ra mồ hôi lạnh. Y co cẳng liền đi, đột nhiên bị một người kéo lấy tay áo.
Tô Chuyết giật mình, nhìn lại, nguyên lai là Hoa Bình. Hoa Bình nhìn y đang thở dài một hơi, kỳ quái nói: "Cậu sao thế? Thế nào giống như gặp quỷ vậy?"
Tô Chuyết thở dài một tiếng, đáp: "Không phải gặp quỷ, còn đáng sợ hơn cả quỷ!"
Hoa Bình càng thêm nghi hoặc, vội hỏi chuyện gì xảy ra. Tô Chuyết kéo gã vào một gian quán trà ven đường, kể lại những gì mình chứng kiến ở phòng sách của Vệ Tiềm. Hoa Bình không có tự thân trải qua chuyện ngọc bích Bàn Long và Phật Cốt Xá Lợi, tự nhiên không cách nào nhận thức được sự kinh hãi của Tô Chuyết.
Tô Chuyết lại tỉ mỉ kể cho Hoa Bình nghe đối thoại giữa y và Vệ Tiềm, Hoa Bình càng có chút không nghĩ ra, hỏi: "Các người đang làm trò gì bí hiểm thế? Sao ta không nghe hiểu chút nào?"
Tô Chuyết uống một ngụm cạn chén trà lạnh, lúc này mới giải thích nói: "Vệ Tiềm mượn bức họa kia, muốn nói cho ta đạo lý chim khôn biết chọn cây mà đậu."
Hoa Bình bừng tỉnh đại ngộ nói: "A, nguyên lai hắn muốn lôi kéo cậu?"
Tô Chuyết gật đầu, nói: "Mà ta nói cho hắn một cố sự trong Trang tử Thu Thủy, chính là nói cho hắn biết, chúng ta khác chí hướng, là sẽ không đến cùng một chỗ."
Hoa Bình thở dài, nói ra: "Thế nhưng cậu nói vậy cũng thật khó nghe, thế mà so sánh Vệ hầu gia với diều hâu, chuột chết? Cậu không sợ hắn thẹn quá hoá giận sao?"
Tô Chuyết nhún nhún vai, bất đắc dĩ nói: "Lời nói như tát nước ra ngoài, ai bảo ta nhất thời nhanh miệng đâu! Bây giờ nghĩ lại hối hận cũng vô ích. Về sau hắn lại khuyên ta phải thức thời, ta hiển nhiên cũng không nhịn được rồi, lấy cố sự chỉ hươu bảo ngựa để nói cho hắn biết hành động của ta hôm nay, chưa hẳn đã là không đúng, sau khi nói xong liền cáo từ rời đi."
Hoa Bình "A" một tiếng, nói: "Trách không được cậu vội vàng hấp tấp rời Vệ phủ, nguyên lai là đắc tội Vệ hầu, xem ra cậu bị hù rồi!"
Tô Chuyết "Hừ" một tiếng, đang muốn phản bác gã hai câu. Bỗng nhiên nghe thấy một tiếng cười khinh miệt truyền đến từ một bàn ở cửa sổ bên kia. Một người quay lưng về phía họ, bóp lấy giọng nói, nói ra: "Hai người các ngươi là thứ không biết tốt xấu, lại dám đắc tội Nhạc Dương Vương, thật sự là chán sống rồi!"
Tô Chuyết nhướng mày, hỏi: "Các hạ là ai?"
Người kia quay đầu, chỉ thấy hắn hơn hai mươi tuổi, thân mang hoa phục, phe phẩy quạt xếp, tựa hồ là một công tử ca nhi. Hắn đứng lên nói: "Thế ngươi là người nào? Dám ở chỗ này nghị luận Nhạc Dương Vương hả?"
Tô Chuyết còn chưa kịp mở miệng, lại có một người đứng lên nói: "Âu Dương Cát, Vệ hầu là cha ngươi à, hay là gì của ngươi thế? Sao so với hạ nhân Vệ phủ còn hèn mọn hơn? Chẳng lẽ ở trong trà lâu, nghị luận về Vệ hầu một câu cũng không được sao?"
Tô Chuyết quay đầu nhìn, nguyên lai là một hiệp khách trẻ tuổi, thân mang áo ngắn vải thô, dáng người không cao, sắc mặt có chút ngăm đen. Hắn không hề sợ hãi, đối mặt với kẻ gọi là Âu Dương Cát kia.
Âu Dương Cát thấy hắn, biến sắc, khẽ cười một tiếng, quạt xếp trong tay lắc tới lắc lui, nói: "Ta tưởng là ai, nguyên lai là Kinh Môn Lưu Phi, thế ngươi là cái quái gì của Nhạc Dương Vương? Chắc là có thù với lão nhân gia ông ta chứ hả?"
Tô Chuyết giật mình hiểu được, nguyên lai hai người này vốn là nhận biết, chỉ sợ còn có chút mối thù truyền kiếp. Lưu Phi lớn tiếng nói: "Âu Dương Cát, ta và Vệ hầu chẳng oán chẳng cừu, chỉ không quen nhìn loại tiểu nhân nịnh hót như ngươi thôi!"
Âu Dương Cát giận dữ, lạnh lùng nói: "Lưu Phi, ngươi chớ khinh người quá đáng. Nợ cũ chúng ta còn chưa tính sổ đâu! Nếu không phải đang trong thành Nhạc châu, ta nhất định phải hảo hảo tính toán rõ ràng với ngươi!"
Lưu Phi một bước cũng không nhường, nói: "Âu Dương Cát, ngươi cho rằng ta sợ ngươi sao? Lão quỷ sư phụ kia của ngươi dùng gian kế hại chết sư phụ ta, món nợ này sớm muộn phải trả lại cho các ngươi gấp bội! Thế nào, hẳn là sư phụ ngươi đã biết ta ở đây, liền làm rùa đen rút đầu, không dám hiện thân rồi sao?"
Âu Dương Cát làm sao nhịn được vũ nhục bực này, quạt xếp ba một tiếng khép lại, bày ra tư thế, muốn chuẩn bị động thủ.
Tô Chuyết không ngờ tới bọn hắn một lời không hợp đã muốn động thủ, không muốn liên lụy vào trong, đứng dậy nói với hai người: "Hai vị đã có tâm ôn chuyện, chúng ta không tiện quấy rầy, vậy thì cáo từ!" Nói xong kéo Hoa Bình đứng ra xa xa.
Lưu Phi không nhận ra hắn, thấy y lâm trận lùi bước, tựa hồ là người nhát gan, con mắt nhìn cũng không nhìn, nói với Âu Dương Cát: "Bây giờ ta còn chưa động thủ với ngươi ở đây vô ích. Huống hồ sắp tới là đại thọ Vệ hầu, ta càng không động thủ." Nói xong cầm lấy bội kiếm trên bàn, nghênh ngang rời đi.
Âu Dương Cát tựa hồ từng thua thiệt dưới tay gã, tự biết không phải là đối thủ, thế nên không dám ép ở lại, đứng tại chỗ, hơi có chút xấu hổ.
Tô Chuyết đưa mắt nhìn Lưu Phi rời đi, thấp giọng tự nói: "Không ngờ là hắn cũng tới..."
Hoa Bình không hiểu, hỏi: "Gã Lưu Phi này là ai? Tựa hồ có chút vênh váo hung hăng."
Tô Chuyết gật đầu, nói: "Không sai, hắn là một du hiệp khu vực Kinh Môn, hơi có chút hiệp danh, tự cao tự đại, đắc tội không ít người."
Hoa Bình cười nói: "Đã nhìn ra, không ngờ hắn lại không nhận ra cậu. Chúng ta đắc tội Vệ hầu, làm sao bây giờ?"
Tô Chuyết thở dài, vừa đi vừa nói: "Chú ý cẩn thận, chớ vướng thị phi..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.