Giáo Chủ, Phu Nhân Bảo Ngài Đi Làm Ruộng

Chương 133: Đại kết cục (hạ)




Edit: Thảo My
Sau khi người đưa tin nghe lời nói bình dị gần gũi của Lôi Ngạo Thiên, trong mắt thoáng qua ti ti cảm động, cũng không có cảm giác áp bức khi gặp vua.
"Hồi bẩm hoàng thượng, Lý tướng quân mất tích." Người đưa tin nói xong, trên mặt hiện lên nặng nề, trong mắt thoáng qua nồng nặc tức giận, ngay sau đó nói: "Đội tiên phong mang về một tin tức, sau lại Lý tướng quân liền mang binh xuất doanh, chuẩn bị khiến đối phương trở tay không kịp, không biết sao bị Hiên Viên cẩu tặc đoán trúng, tất cả đám người Lý tướng quân đều mất tích."
Đêm hôm đó đại mạc nổi lên bão cát dữ dội, mãi cho đến sáng ngày hôm sau, không trung đều là cát bụi bay lượn đầy trời, làm cho người ta không thấy rõ đường.
Mấy Phó tướng có lòng tìm kiếm người mất tích, cũng không dám tùy tiện hành động, chỉ sợ không thấy rõ quân địch mai phục trong cát bụi, cũng sợ đây tất cả đều là mưu kế của kẻ địch. Nếu như bọn họ lỗ mãng vọt vào, chỉ sợ sẽ thành người trong túi lương.
Nghe vậy, miệng Nam Cung Trọng Khiêm không khỏi khẽ nhếch lên, ánh mắt ngạc nhiên nhìn Lôi Ngạo Thiên, trong lòng gấp thành một đoàn.
Đại chiến sắp tới, chủ tướng mất tích, lòng quân đại loạn.
Sợ rằng kẻ địch chính là muốn mượn kích ấy đánh lòng quân ta, muốn thừa dịp loạn mà vào.
Lôi Ngạo Thiên không lên tiếng, mà là nhận lấy cấp tín, mở lá thư ra, nhìn mấy hàng kiểu chữ quen thuộc bên trong. Hắn khẽ cau mày, hơi chút trầm ngâm, cuối cùng, tròng mắt nhìn về phía người đưa tin, nói: "Ngươi một đường cực khổ, về trạm dịch nghỉ ngơi trước, có chuyện sẽ có người thông báo cho ngươi."
"Dạ, tạ hoàng thượng quan tâm, thần cáo lui!" Người đưa tin nói năng có khí phách đáp, trong lòng ấm áp dễ chịu, một câu ‘ cực khổ ’ của Lôi Ngạo Thiên, thật là khiến hắn thụ sủng nhược kinh. Hắn làm người đưa tin vài chục năm rồi, chưa bao giờ có người tướng quân nào từng nói với hắn một tiếng ‘ ngươi cực khổ ’, Hoàng đế thì càng khỏi phải nói, tiểu nhân vật như hắn, làm sao vào được pháp nhãn của hoàng đế?
Đưa mắt nhìn người đưa tin rời đi, Lôi Ngạo Thiên nhìn về phía Nam Cung Trọng Khiêm góc phải phía dưới, hỏi: "Nam Cung khanh gia, chuyện này ngươi thấy thế nào?"
Trong lòng hắn đã có ý tưởng, chỉ là muốn nghe Nam Cung Trọng Khiêm sẽ có mưu kế gì?
"Vi thần......"
"Khởi bẩm hoàng thượng, Bạch Thành báo lại." Vẻ mặt thái giám giữ cửa lại vội vã đi vào đại điện, cắt đứt lời nói của Nam Cung Ttrọng Khiêm, dư quang khóe mắt hắn khẽ liếc mắt nhìn miệng Nam Cung Trọng Khiêm khẽ nhếch lên, trong lòng biết mình lỗ mãng xông vào, nhưng Bạch Thành tới cũng là cấp báo, hắn thật đúng là không dám có chút ngưng lại.
"Tuyên!" Lôi Ngạo Thiên cảm thấy chấn động, bên trên sắc mặt vẫn bình tĩnh như trước. Hai nơi xuất hiện chiến sự, trước sau cấp báo, sợ rằng hai nơi này cũng xảy ra chuyện khó giải quyết.
"Lão Tứ?" Lôi Ngạo Thiên nhìn vẻ mặt nôn nóng của người đi vào đại điện, không khỏi sợ run lên, các hộ pháp xuất chinh trước chia làm hai đội nhân mã, chia ra cùng Lý Cảm và Nguyễn Dịch, Thẩm Thanh bọn họ xuất chinh đến hai nơi.
Hắn nghĩ như thế nào, đoán thế nào, cũng không ngờ tới người đưa tin từ Bạch Thành lại là lão Tứ? Lão Tứ lấy khinh công trứ danh giang hồ, nếu như không phải là chuyện hết sức khẩn cấp, chỉ sợ cũng sẽ không động lão Tứ tới đưa tin.
"Tham kiến hoàng thượng."
"Mau mau, lão Tứ, ngươi mang thư lên." Lần này, Lôi Ngạo Thiên bắt đầu có chút thiếu kiên nhẫn. Người Nguyễn Dịch và Thẩm Thanh mang đi đều là tinh anh Ma Giáo, đều là huynh đệ đồng cam cộng khổ với bọn họ, nếu như bọn họ đã xảy ra chuyện, hắn thật đúng là không biết nên làm sao cho phải.
"Dạ, hoàng thượng." Tứ hộ pháp đứng lên đi tới bên người Lôi Ngạo Thiên, đưa tay đưa thư tới.
Giữa hai lông mày Tứ hộ pháp có một loại nặng nề, đôi môi mím chặt, hoàn toàn không có lạnh nhạt và tiêu sái ngày xưa. Dọc theo con đường này, hắn ngày đêm kiên trình chạy tới Kinh Thành, không dám sử dụng bồ câu đưa tin, chủ yếu là sợ trong Vĩnh Hưng Vương triều có nội quỷ.
Đông Lý triều mới vừa kết thúc, trong triều nhất định còn có di đảng của Đông Lý triều, bọn họ cũng nhất định mở to cặp mắt, chờ đợi bất kỳ một cơ hội nào có thể kéo Vĩnh Hưng Vương triều xuống. Lần này, Ma Giáo bọn họ xuất động quân đội đặc chủng, nhưng đối mặt với Tuyết Lang quân kiêu dũng thiện chiến, bọn họ liên tiếp bại, nửa bước khó tiến.
Nhất là Tuyết Lang hung ác lại còn cao lớn, sau khi tiếng thét dài của chúng nó truyền tới từ xa xa, đã khiến bốn chân ngựa chiến như nhũn ra, toàn thân run lập cập. Tình hình này bất lợi cho binh lính Vĩnh Hưng Vương triều, khiến cho bọn họ bị bại không hề có một điểm lo lắng.
Lôi Ngạo Thiên cầm giấy viết thư tay run nhẹ lên, gân xanh trên mu bàn tay hoàn toàn hiện ra, trong lòng một mảnh náo động. Bọn họ đánh giá thấp lực chiến đấu của Tuyết Lang quân, lần này Biên Thành và Bạch Thành song song lâm vào trong nguy cấp, nếu như không nghĩ ra biện pháp ứng chiến hoàn mỹ, chỉ sợ sẽ là giương quân uy bất thành, lại tới đau đớn mất quốc thổ.
"Phúc công công." Lôi Ngạo Thiên tay cầm giấy viết thư, hô một tiếng với thái giám trung niên Phúc công công vẫn chờ tại phía sau hắn.
"Hồi hoàng thượng, nô tài ở đây!" Phúc công công vội vàng đi tới trước án của Lôi Ngạo Thiên, chờ phân phó của hắn.
"Ngươi lập tức phái người thông tri đi, nhanh chóng triệu tập bách quan tới đại điện nghị sự." Kế sách hiện giờ, chỉ có tập trung mọi người suy nghĩ thôi.
"Dạ, hoàng thượng. Nô tài tuân chỉ!" Phúc công công đón lấy ý chỉ, ngay sau đó đi xuống ngay triệu tập nhân mã chia nhau thông báo tất cả quan viên. Trong lòng hắn thực vội, cuộc sống ở trong hậu cung, mỗi người đều biết trở nên nghe một đoán ba, mới vừa nghe tin hai người đưa tin đến, lần này,  cuộc chiến Biên Thành và Bạch Thành, chỉ sợ là lành ít dữ nhiều.
Bọn họ mới vừa tiễn bước cựu vương triều, nghênh đón tân vương triều, cũng không muốn nhanh như vậy lại phải luân lạc thành dân mất nước.
Nghĩ tới những thứ này, may là lão nhân trong cung Phúc công công cũng không nhịn trở nên vô cùng lo lắng, hắn vội vã đi ra đại điện, ngay cả chạm mặt có người đi tới cũng không phát giác.
"Ai u...... Người nào...... Nô tài tham kiến hoàng hậu nương nương, nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!" Các cung nữ đi theo sau lưng Tô Nhược Mộng không còn kịp lên tiếng, Phúc công công tâm thần bất định đã một đầu đụng phải trên người của Tô Nhược Mộng. Hắn ngẩng đầu lên đang muốn quát mắng lại phát hiện người mình đụng là Tô Nhược Mộng, trong lòng không khỏi cả kinh, lập tức bổ nhào một tiếng quỳ trên mặt đất.
Tô Nhược Mộng không để ý khoát khoát tay, thản nhiên nói: "Đứng lên đi! Phúc công công vội vã là muốn thay hoàng thượng làm chuyện gì?"
"Hồi hoàng hậu nương nương, nô tài phụng chỉ đi mời tất cả quan viên đến phía trước nghị sự." Mấy ngày nay hắn vẫn ở gần bên cạnh Lôi Ngạo Thiên, dĩ nhiên biết địa vị của Tô Nhược Mộng ở trong lòng Lôi Ngạo Thiên, những chuyện này nói cho nàng, hắn cũng sẽ không phải chịu hoàng thượng trách cứ.
"Đã trễ thế này còn phải nghị sự? Cái này......" Tô Nhược Mộng hỏi ngược một câu, ngay sau đó lại nghĩ đến dáng vẻ Phúc công công mới vừa gấp đến độ tâm thần bất định, nghĩ thầm nhất định là xảy ra chuyện lớn gì rồi, cũng không muốn chậm trễ thời gian của hắn.
"Phúc công công đã có công sự trong người, vậy trước tiên đi xuống thay hoàng thượng làm việc."
"Dạ, hoàng hậu nương nương. Nô tài cáo lui!"
Tô Nhược Mộng nghiêng đầu liếc mắt nhìn những cung nữ bưng thức ăn sau lưng, khẽ nhô thân thể nói với Lộ Nhi bên cạnh: "Lộ Nhi, ngươi đi xuống để người của Ngự Thiện Phòng đợi ở quan viên vào cung nghị sự chuẩn bị một chút ăn, muốn dùng thanh đạm làm chủ." Đợi tham gia đại hội nghị sự, chỉ sợ cũng không phải trong chốc lát có thể xong chuyện, chuẩn bị một ít thức ăn để cho bọn họ ăn xong lại thảo luận, tinh lực cũng sẽ bổ sung một chút.
"Dạ, hoàng hậu nương nương. Nô tỳ đi xuống làm." Lộ Nhi khẽ nhún người, xoay người rời đi.
"Mộng Nhi, nàng tới rồi!" Lôi Ngạo Thiên đứng dậy đi xuống đại điện, vừa đón Tô Nhược Mộng, vừa phân phó bọn thái giám chờ tại trên đại điện: "Có ai không, mang cái ghế tới đây cho hoàng hậu, đặt ở cạnh ghế dựa của trẫm."
Hắn đang suy nghĩ có nên sai người mời nàng tới đây hay không, mỗi lần thời điểm gặp phải bình cảnh, có nàng ở bên cạnh, hoặc là từ nàng chỉ ra, hắn có thể sáng tỏ thông suốt, hiểu ra.
"Dạ!" Bọn thái giám rối rít làm.
Nam Cung Trọng Khiêm Tứ hộ pháp chia ra đi tới trước mặt Tô Nhược Mộng, cung kính hành lễ, nói: "Vi thần tham kiến hoàng hậu nương nương." Mặc dù Hoàng đế còn không cử hành đại điển đăng cơ, hoàng hậu vẫn không chính thức sắc phong, nhưng mà, chỉ cần người có ánh mắt đều biết rõ,  hoàng hậu của Lôi Ngạo Thiên trừ Tô Nhược Mộng ra, chắn chắc sẽ không có nhân tuyển nào khác.
"Đều đứng lên đi." Tô Nhược Mộng nhìn Tứ hộ pháp, mặt lộ vẻ ngạc nhiên hỏi: "Lão Tứ, ngươi không phải là ở Bạch Thành sao? Bạch Thành đã xảy ra chuyện gì?"
"Mộng Nhi, nàng trước đừng có gấp, ngồi xuống rồi nói." Lôi Ngạo Thiên dắt tay ái thê, lòng mới vừa còn có chút nóng nảy, nhất thời bình tĩnh lại. Kể từ sau khi bọn họ vào cung, hắn đã đổi lời nói kêu Mộng Nhi, sau lưng người khác vẫn như trước thân mật gọi nàng là ‘ nương tử ’.
Tô Nhược Mộng nháy mắt với các cung nữ, bọn họ lập tức bắt đầu bày biện thức ăn, bày bát đũa.
"Lão Tứ, ngươi chạy một đường, ngồi xuống nghỉ ngơi trước, ăn một chút gì đó. Có chuyện gì, chúng ta chờ một hồi hãy nói." Tô Nhược Mộng nhìn khuôn mặt mệt mỏi của Tứ hộ pháp, vội vàng để cho hắn ngồi ở bên người Nam Cung Trọng Khiêm dùng đồ ăn.
"Tạ hoàng hậu nương nương."
"Nam Cung đại nhân, ngươi cũng cực khổ, ngồi xuống ăn chung đi." Tô Nhược Mộng dời mắt kinh ngạc nhìn Nam Cung Trọng Khiêm, cười nhạt một tiếng, đôi mắt sáng trong trẻo, không hề có sương khói giống như thường ngày, còn ẩn nhàn nhạt oán khí.
Sự phát hiện này khiến Nam Cung Trọng Khiêm kích động như uống máu  gà, trong mắt hắn xẹt qua một đạo vui mừng, vội vàng lên tiếng: "Vi thần cám ơn hoàng hậu nương nương."
Nam Cung Trọng Khiêm mừng như điên khó khăn thầm nói: Mộng Nhi rốt cuộc không hề hận ta nữa, mặc dù nàng không có chính miệng nói ra, nhưng mà, thái độ hôm nay của nàng không thể không nói rõ lòng của nàng cũng lặng lẽ biến hóa.
Tô Nhược Mộng thừa dịp ba người Lôi Ngạo Thiên ăn, nhìn qua hai lá cấp tín trên bàn mấy lần, âm thầm suy tư.
Từ nội dung trong bức thư xem ra, Bạch Thành bên này là phe địch Tuyết Lang quân vô cùng lợi hại, hơn nữa, phần lớn lính đặc biệt cũng không thích ứng được khí hậu trời giá lạnh đất đống băng, cho nên trước mắt đang khổ khổ chống cự, ngoan cường thủ hộ Bạch Thành. Mà bên Biên Thành, rất rõ ràng chính là Hiên Viên quân lợi dụng bão cát dữ dội giữ chặt quân đội tiên phong và đại tướng quân của ta, tiến tới muốn thừa dịp lòng quân tan rã, đánh bại Biên Thành.
Đất tuyết tác chiến? Tuyết Lang?
Sa mạc tác chiến? Bão cát dữ dội?
《 Binh pháp Tôn Tử  》 viết: binh giả, quỷ đạo dã. Đánh bất ngờ đánh úp mới có thể thủ thắng. Tuyết Lang ở trong tuyết núi cao có thể nhanh nhẹn hành động, nhưng mà, lính đặc biệt của bọn họ lại không thể, bọn họ trừ có khí áp cao khó chịu ra, còn có sợ lạnh và thiếu hụt kinh nghiệm đánh giặc thực.
Thời thế sa mạc tác chiến thì càng biến ảo vô cùng, lại không nói thường gặp bão cát dữ dội, chỉ là cát chảy cũng là một đòn trí mạng. Đối với hoàn cảnh chiến tranh này, một ưu thế khá lớn cho đối phương. Chỉ là, những thứ này cũng không sợ, đều có kế có thể hóa giải.
Tô Nhược Mộng cầm giấy viết thư, thật lâu cũng không để xuống, khóe miệng của nàng lộ ra nụ cười, khiến ba người kia đã ăn uống no đủ không ai không tò mò, vì sao bọn họ cho rằng là cấp tín phỏng tay, nàng cầm lại hơi cười?
Cũng không lâu sau, quan viên lớn nhỏ lục tục tới, rất nhanh đã tập trung vào trong đại điện.
"Tham kiến hoàng thượng, Ngô Hoàng vạn tuế vạn tuế Vạn vạn tuế! Tham kiến hoàng hậu nương nương, nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!"
"Các khanh bình thân!"
"Tạ hoàng thượng, tạ hoàng hậu nương nương." Chúng quan theo thứ tự sắp hàng lâm triều bình thường đứng ngay ngắn, âm thầm suy đoán mục đích Lôi Ngạo Thiên đêm khuya tìm bọn hắn vào cung.
"Trẫm mới vừa nhận được cấp báo đến từ Biên Thành và Bạch Thành, tình hình chiến đấu hai nơi rất là bất lợi với ta, không biết các khanh có lương sách gì cho lần này?" Lôi Ngạo Thiên mở miệng nói ra nguyên nhân triệu tập nghị sự.
Tin tức vừa ra, trên đại điện nhất thời nghị luận ầm ĩ, bách quan mặt lộ vẻ buồn rầu, thấp giọng thì thầm với nhau.
Nhiều tuổi nhất trong bách quan Lễ Bộ Thị Lang ( Chung đại nhân) đứng dậy, không sợ ngẩng đầu liếc nhìn Tô Nhược Mộng ngồi ngay ngắn ở bên cạnh Lôi Ngạo Thiên, ngay sau đó nhìn Lôi Ngạo Thiên nghĩa chính ngôn từ nói: "Khởi bẩm hoàng thượng, sự tình triều chính hậu cung không thể can thiệp, đại sự trong quân cũng như thế, vi thần cả gan xin hoàng hậu nương nương dời bước."
Lời vừa nói ra, trên đại điện xôn xao một hồi, chúng quan vụng trộm nhìn   nhìn Lôi Ngạo Thiên, lại nhìn Tô Nhược Mộng, rối rít ở trong lòng thay Chung đại nhân chảy mồ hôi lạnh. Trời ạ! Chung đại nhân là ngại đầu của mình quá yên ổn, hay là chê cổ của mình quá cứng? Thiên hạ ngày nay, có ai không biết đương kim hoàng thượng xem thê là mệnh, hành động này của hắn, chẳng lẽ sẽ không sợ tiễn mạng già của mình sao?
So sánh với chúng quan chảy mồ hôi lạnh, âm thầm suy đoán, Tô Nhược Mộng ngược lại biểu hiện không vội không tức giận, hơn nữa trên mặt vẫn treo nụ cười nhàn nhạt, khí thế nhất quốc chi mẫu lộ ra. Nàng ngoắc ngoắc khóe môi, ánh mắt nhìn về phía Chung đại nhân tràn ngập thưởng thức.
"Chung đại nhân nói rất đúng, chỉ là, quy củ này hôm nay sợ là sẽ bị ta phá. Ta không có ý tứ muốn can thiệp chuyện triều chính, hiện tại ngoại địch mắt nhìn chằm chằm chúng ta, Bạch Thành, Biên Thành báo nguy. Ta nghĩ, ta cũng có thể cho một ít ý kiến hữu dụng. Lúc này không có gì quan trọng hơn việc bảo vệ quốc thổ và dân chúng, những quy củ cũ này, chúng ta cũng tạm thời để ở một bên đi."
"Chung đại nhân, hoàng hậu là ta mời tới, hôm nay lão muốn phân nặng nhẹ, Bạch Thành và Biên Thành hao phí không nổi, cũng không chờ được thời gian lâu." Lôi Ngạo Thiên nhìn Chung đại nhân lại muốn há mồm phản bác, vội vàng tiếp theo lời nói của Tô Nhược Mộng.
"Thần tán thành! Mời hoàng hậu nương nương cùng tham dự nghị sự." Nam Cung Trọng Khiêm dẫn đầu phụ họa.
"Thần tán thành!"
"Thần cũng tán thành!"
Chúng quan nghe lời nói của Lôi Ngạo Thiên, lại thấy Nam Cung Trọng Khiêm cũng đồng ý, rối rít bày tỏ phụ họa, không muốn khiến tân hoàng đế sinh ý kiến với bọn họ.
"Chung đại nhân?" Lôi Ngạo Thiên thản nhiên nhìn Chung đại nhân, nhàn nhạt hỏi.
Chung đại nhân quét nhìn chúng quan một vòng, lại nhìn ánh mắt trong suốt Tô Nhược Mộng, khe khẽ gật đầu, nói: "Thần đồng ý!"
Hoàng đế nói như vậy, bách quan cũng phụ họa như vậy, hắn còn nói cái gì. Tạm thời trước hết nghe xem một tiểu nữ tử như hoàng hậu nương nương có thể có lương kế gì chứ?
"Vậy thì tốt, chúng khanh gia đều nói ý kiến của mình." Lôi Ngạo Thiên khẽ gật đầu, mở màn tiến vào chủ đề.
"Thần cho là, lòng của Tuyết quốc và Hiên Viên triều, người ngoài đường cũng biết. Lần này, triều ta nhất định phải lập được quân uy, làm các nước khiếp sợ."
"Thần cho là, lập tức phân gấp tướng sĩ nhanh đi trợ giúp."
"Thần cho là, ổn định lòng quân, thăm dò địch tình, ngưng tụ lòng quân, tập hợp lực tấn công."
"Thần cho là......"
Lôi Ngạo Thiên vừa nghe, vừa gật đầu, cuối cùng, nhìn mọi người trên đại điện, hỏi: "Các khanh nói có đạo lý riêng, phái quân trợ giúp là nhất định, trong lòng các khanh có thể có nhân tuyển thích hợp?"
Trên đại điện nhất thời hoàn toàn yên tĩnh, chúng quan rối rít cúi thấp đầu xuống, không biết đáp lại như thế nào? Trong Vĩnh Hưng Vương triều người duy nhất biết mang binh đánh giặc chính là Lý Cảm, hiện tại Lý Cảm đã mất tích không rõ, lại còn có thể ai có thể mang binh đánh giặc? Bọn họ cũng đều chỉ là quan văn tay trói gà không chặt.
"Hoàng thượng, thần xin chỉ mang binh trợ giúp." Chung đại nhân tóc trắng phơ, thậm chí ngay cả râu ria đều đã trắng như tuyết bước ra khỏi hàng, ánh mắt kiên định nhìn hướng Lôi Ngạo Thiên.
"Hoàng thượng, chuyện này vạn lần không được!" Đang lúc này, Nam Cung Trọng Khiêm cũng bước ra khỏi hàng, hắng giọng phủ định ý nguyện xin chỉ của Chung đại nhân.
Chung đại nhân vừa nghe, lập tức không vui, xoay người nhìn chằm chằm Nam Cung Trọng Khiêm, nói: "Thừa Tướng đại nhân, người ngại lão phu tuổi tác đã cao, không còn dùng được sao?"
"Không dám! Không dám! Ta không có ý này, Chung đại nhân cần gì phải suy nghĩ như thế?"
"Ngươi rõ ràng chính là ý tứ này, Hừ!"
"Ta......"
"Hai vị khanh gia trước chớ ầm ĩ." Lôi Ngạo Thiên lên tiếng ngăn bọn hắn lại, nhìn về phía Nam Cung Trọng Khiêm, hỏi: "Nam Cung khanh gia, ngươi đã không cho là Chung đại nhân là một nhân tuyển tốt mang binh trợ giúp, như vậy trong lòng ngươi đã có người thích hợp?"
Nam Cung Trọng Khiêm ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn Lôi Ngạo Thiên, nói: "Hồi bẩm hoàng thượng, người thích hợp nhất chính là hoàng thượng." Nói xong, hắn không để ý trên đại điện như nổ oanh tiếng động lớn ồn ào, thắm giọng cổ họng, rồi nói tiếp: "Hoàng thượng mang binh trợ giúp Biên Thành, vừa có thể khích lệ sĩ khí tướng sĩ, vừa có thể xuất hiện lập được uy danh trong nước. Thần tiên đoán, đợi đến lúc hoàng thượng khải hoàn hồi triều, các nước chung quanh nhất định sẽ phái sứ người đến trước nghị hòa."
Xác thực, dõi mắt thiên hạ, chỉ có Lôi Ngạo Thiên là người thích hợp nhất.
Võ công của hắn cao, cơ trí tài năng của hắn, đều có thể đứng nhất, dưới mắt trừ hắn ra, ở Vĩnh Hưng Vương triều thật không tìm được người thứ hai.
"Theo ý kiến của Nam Cung khanh gia, Bạch Thành bên kia nên do ai mang binh trợ giúp?" Mắt Lôi Ngạo Thiên lộ tán thưởng.
Nam Cung Trọng Khiêm nói, cũng là ý nghĩ trong lòng hắn. Lần này, biện pháp tốt nhất chính là Hoàng đế ngự giá thân chinh. Nhưng bây giờ có hai nơi khai hỏa chiến sự, mà hắn lại không có thuật phân thân, hắn cũng muốn nghe Nam Cung Trọng Khiêm còn có đề nghị gì tốt?
"Bạch Thành, ta đi." Tô Nhược Mộng giành trước Nam Cung Trọng Khiêm, ôm chuyện mang binh trợ giúp Bạch Thành ở trên vai mình.
"Không được! Mộng Nhi, nàng không thể đi!" Lôi Ngạo Thiên trực giác bác bỏ đề nghị của nàng.
Bách quan nghe lời nói của Lôi Ngạo Thiên, từng người đều nhanh chóng lớn tiếng phụ họa: "Thần tán thành." Trong bọn họ, chỉ có một người là đứng lẳng lặng, lẳng lặng ngước mắt nhìn về phía Tô Nhược Mộng, người đó chính là Nam Cung Trọng Khiêm.
Tô Nhược Mộng phát hiện ánh mắt của Nam Cung Trọng Khiêm, khẽ cười gật đầu về phía hắn, hai người đỏ mặt gặp nhau, lần đầu tiên thấy được ý tưởng chân thật của đối phương.
"Hoàng thượng, thần đồng ý với đề nghị của hoàng hậu nương nương." Tuyết quốc xuất chiến là Tuyết Lang hung ác, người bình thường và ngựa đều không thể ngay mặt đánh bại bọn họ, nhưng mà, Tô Nhược Mộng không giống, nàng là ma âm sát nữ danh chấn giang hồ, tiếng đàn của nàng có thể giữ chặt Tuyết Lang khát máu kia.
"Hoàng thượng, thần cũng đồng ý với đề nghị của hoàng hậu nương nương." Bên ngoài đại điện vang lên âm thanh của Phó Linh Tử, mọi người quay đầu nhìn người lại tới, rối rít nhường cho hắn một con đường.
Phó Linh Tử phụng mệnh dẫn người đi Tử Long Lĩnh mang ngân lượng bảo tàng tập trung trên chân núi về, quốc khố đã bị người Đông Lý tộc tiêu xài hết sạch, giống như không có tác dụng. Vậy mà, lúc này trong triều không ít địa phương tình hình hạn hán không thấy cải thiện, dân chúng cả ăn cơm mặc ấm đều là vấn đề lớn.
Nơi ở tân triều cần dùng tiền rất nhiều, khắp nơi đều là chờ ngân lượng bổ sung chỗ trống.
Lôi Ngạo Thiên nghe lời nói của Phó Linh Tử, nghiêng đầu nhìn sang Tô Nhược Mộng, thấy nàng mặt mỉm cười nhìn mình, nhìn nhau một lát, hiểu ngầm trong lòng nhau.
"Nếu Thừa Tướng đại nhân và giám quốc đại nhân đều đồng ý đề nghị của hoàng hậu, vậy trẫm cũng đồng ý." Lôi Ngạo Thiên nói xong, đột nhiên vẻ mặt nghiêm nghị, nhìn trên đại điện bách quan, nói: "Các khanh nghe chỉ! Trong lúc trẫm và hoàng hậu mang binh xuất chinh, trong triều tất cả sự vụ đều do Thừa Tướng đại nhân và giám quốc đại nhân cùng xử lý."
"Bọn thần tuân chỉ!"
Ngày hôm sau, Lôi Ngạo Thiên cùng Tô Nhược Mộng dẫn theo mười vạn nhân mã của mình, chia ra chạy tới Biên Thành và Bạch Thành.
Phu thê Lôi Cận mới vừa cùng Phó Linh Tử mang ngân lượng từ Tử Long Lĩnh hồi kinh, bởi vì không yên lòng Lôi Ngạo Thiên, kiên trì cùng nhau xuất chiến, thề phải quét ngang chiến trường Tam Giác Vàng. Tâm Nương và mấy người Lăng Cẩn Tịch cũng nửa bước không dời đi theo Tô Nhược Mộng đến phía bắc, giữ vững sứ mạng thủ hộ Phượng chủ của họ.
Chỉ để lại Tô thị và Lạc Băng Vũ cùng nhau ở trong cung chăm sóc Bảo Bảo và Bối Bối.
Nửa tháng sau, Ngự Hoa Viên hoàng cung.
Bảo Bảo và Bối Bối phờ phạc rã rượi nằm ở bên cạnh bàn ngọc trong lương đình, ngươi không lên tiếng, ta cũng không để ý, đều tự ngẩn người. Thấy  cung nữ canh giữ ở trong lương đình, bọn thái giám rối rít lắc đầu, không biết nên khuyên hai người Tiểu Chủ Tử nhớ nhung cha mẹ như thế nào?
Hai người không nhúc nhích nằm, lười biếng, trên mặt thần sắc chán nản.
Qua một hồi lâu, đột nhiên Bối Bối thở một cái thật dài, ngồi thẳng người, đôi tay nâng cằm lên, nhẹo đầu nhỏ, nói: "Ai...... Ta thật là nhớ cha mẹ! Sớm biết vào Kinh Thành thì không thể thường xuyên ở cùng cha mẹ, ban đầu cũng không nên để cha mẹ vào kinh."
Bối Bối là một tiểu cô nương đơn giản, nàng thông minh, nàng lanh lợi, nàng đáng yêu, nàng đơn thuần. Nhưng mà những thứ này cũng không đại biểu nàng là tiểu cô nương không có suy nghĩ của mình, vì tranh vị trí lão đại với Bảo Bảo, nàng có thể nói là dùng hết ý định, thời khắc lấy tiêu chuẩn tỷ tỷ tới rêu rao ngôn hành cử chỉ của mình.
Ban đầu, Bảo Bảo khích lệ phụ thân lật đổ Đông Lý triều, tự giữ triều chính, vì lê dân bách tính thiên hạ lập phúc lợi. Sau khi nàng nghe nói mẫu thân bị Đông Lý Phong bắt cóc, cũng là nghĩa chính ngôn từ tìm Lôi Ngạo Thiên nói chuyện một lần, nói hết ý nghĩ của mình, phụ họa ý tứ của Bảo Bảo.
Bảo Bảo nói không sai, thay vì thời khắc cẩn thận đề phòng đối phương, vậy còn không bằng đặt mình ở vị trí chủ động, đổi bị động thành chủ động, như vậy sẽ không có người đến quấy rầy người một nhà bọn họ sinh sống.
Chỉ là, nàng thật là không ngờ, một người đứng ở chủ vị phải bỏ ra rất nhiều.
Nếu như sớm biết là dạng này, nàng có lẽ sẽ không cổ động phụ thân vào kinh.
Nghe vậy, Bảo Bảo lập tức an vị thẳng eo, vẻ mặt hết sức nghiêm túc nhìn Bối Bối ngồi đối diện hắn, không đồng ý nói: "Cũng không thể nói như vậy, phu tử đã nói, đại trượng phu làm được đại sự nghiệp, phải có điều lấy hay bỏ. Hơn nữa, cha mẹ rất nhanh có thể đánh thắng trận trở lại, chúng ta lẳng lặng ở sau lưng ủng hộ bọn họ là được rồi."
Bối Bối nhẹ lại mày lại, hơi híp cặp mắt quan sát Bảo Bảo đã là một bộ dáng đại nhân, một hồi lâu đi qua, nàng cong môi lên môi, nói: "Ta cũng không phải là đại trượng phu, ta chỉ nghĩ người một nhà ở chung một chỗ mới tốt."
"Có quốc mới có gia."
"Ta biết rõ, nhưng mà, người ta chỉ nghĩ thôi."
Bảo Bảo khẽ thở dài một hơi, nhìn Bối Bối hốc mắt ửng hồng, trong lòng khẽ cảm thấy chát. Ai nói hắn cũng không nhớ cha mẹ chứ? Hắn cũng rất muốn, thật là nhớ. Chỉ là, hắn tin tưởng cha mẹ nhất định rất nhanh có thể trở về, hắn cũng hiểu dụng tâm của cha mẹ, tạm thời phải ly biệt.
"Tỷ tỷ, đây là trách nhiệm của cha mẹ, mỗi người đều giống nhau, mặc kệ ở vào vị trí nào đều sẽ có trách nhiệm tương ứng. Ta đã có cách khiến tỷ tỷ chung đụng nhiều với cha mẹ."
Bối Bối nghe vậy hai mắt không khỏi tỏa sáng, không kịp chờ đợi hỏi "Nói nghe một chút."
"Ta cố gắng học tập gấp bội, trước đón lấy trọng trách của cha, như vậy tỷ tỷ có thể ngày ngày ở cùng cha mẹ rồi."
"Nhưng mà, ngươi còn nhỏ." Bối Bối lo lắng nhìn Bảo Bảo, chỉ là suy nghĩ Bảo Bảo mỗi ngày đều phải tăng học tập gấp bội đã cảm thấy đau lòng.
"Mẫu thân nói, ta đã là tiểu nam tử hán rồi. Phu tử nói, thời điểm hắn lớn bằng ta, đã sớm đã xem đống sách. Phụ thân nói, thời điểm hắn lớn bằng ta, đã xuất sư xuống núi. Ta làm đứa bé, đệ tử của bọn họ, nhất định không thể đi phía sau bọn hắn."
Bảo Bảo nhìn về phía Bối Bối nhếch môi cười, mắt giống như trăng rằm khảm ở trên mặt, chậm mà rõ ràng nói.
Bối Bối khẽ sợ run lên, không khỏi dùng ánh mắt hoàn toàn mới nhìn về phía Bảo Bảo, trong lòng dần dần sinh loại tình cảm nồng nặc khâm phục với hắn, đồng thời cũng dâng lên chút mặc cảm. Giờ khắc này, nàng không giống người tỷ tỷ, ngược lại giống như muội muội muốn được Bảo Bảo bảo hộ ở dưới cánh chim.
"Bảo Bảo, tại sao ngươi muốn làm Hoàng đế?" Bối Bối vẫn không hiểu rõ, Bảo Bảo còn nhỏ tuổi tại sao lại sinh ra loại ý nghĩ này?
"Trên đời này chỉ có quyền lực của hoàng đế là lớn nhất, cho nên, ta muốn trở thành Hoàng đế, trở thành người mạnh nhất trên đời. Bởi vì chỉ có như vậy, ta mới có thể bảo vệ tốt người ta yêu, mới có thể làm cho cha mẹ chân chính trải qua cuộc sống bọn họ muốn."
Nói đến ý nghĩ của mình, cặp mắt giống như hắc bảo thạch của Bảo Bảo lóe ra điểm ánh sáng, nhấp nháy rực rỡ, làm cho người ta không khỏi bị hắn lây.
"Cuộc sống cha mẹ muốn?" Bối Bối nhẹ giọng hỏi ngược lại.
Bảo Bảo gật đầu một cái: "Không sai! Cha mẹ vẫn muốn ở Tử Long Lĩnh trải qua cuộc sống điền viên yên tĩnh, nhưng mà, những năm gần đây, bởi vì những người có lòng tham, còn có cha ý thức trách nhiệm, bọn họ cũng chưa từng chân chính trải qua cuộc sống kia. Ta thân là con của hị, nhất định phải làm cho cha mẹ vui vẻ, như nguyện."
Thì ra là như vậy!
Bối Bối nháy mắt một cái cũng không nháy mắt nhìn Bảo Bảo, khẽ mím môi, một bộ dáng vẻ trầm tư. Đột nhiên, nàng vẫy đầu, hiện lên trên mặt ra một vẻ kiên định, gằn từng chữ một: "Ta quyết định, ta cũng vì cuộc sống lý tưởng của cha mẹ mà cố gắng."
"À?" Bảo Bảo kinh ngạc nhìn Bối Bối, không hiểu nàng thế nào đột nhiên nói cái này? "Tỷ tỷ, ngươi muốn làm gì?" Bảo Bảo có chút ngạc nhiên.
"Tương lai ngươi đã muốn thay phụ thân xử lý Vĩnh Hưng Vương triều, vậy thì ta thay mẫu thân xử lý Phượng tộc, như vậy, cha mẹ lại thật sự có thể không chút nào cố kỵ trải qua cuộc sống lý tưởng của bọn hắn." Bối Bối vừa nói, vừa gật đầu, càng nghĩ càng thấy phải chuyện này có thể được.
Nghe lời nói của Bối Bối, lông mày như mực của Bảo Bảo nhíu lại thật cao, Phượng tộc tồn tại bọn họ đều biết, nhưng mà, Phượng tộc cũng xa. Lời như vậy, cả nhà bọn họ có người phải chia cách. Mới vừa nàng còn nói không muốn tách cha mẹ, hiện tại còn nói muốn đi Phượng tộc, như vậy nàng sẽ vui vẻ sao?
"Tỷ tỷ, ngươi không phải là không muốn tách khỏi cha mẹ sao? Ngươi đi Phượng tộc không phải đại biểu muốn tách khỏi cha mẹ sao?"
Bối Bối lắc đầu một cái, dắt môi cười yếu ớt: "Không có việc gì! Bảo Bảo có thể, ta cũng nhất định có thể. Ngươi cũng đừng quên, ta là tỷ tỷ của ngươi. Hơn nữa, ta cũng không phải luôn ở Phượng tộc, ta có thể thường ra ngoài. Mẫu thân cũng không chỉ là thỉnh thoảng trở về một chuyến? Có lẽ, cũng không nhất định ta sẽ thích nơi đó, ta là trưởng nữ Tô gia, Phượng tộc nói cho cùng cũng sẽ là trách nhiệm của ta."
Nàng họ Tô, nàng là nữ nhi Tô thị Phượng tộc, cho nên, trách nhiệm Phượng tộc sớm muộn sẽ rơi vào trên người của nàng.
Đã như vậy, nàng giống như Bảo Bảo, nhanh chóng thay cha mẹ nhận lấy trọng trách không phải tốt hơn sao?
Bảo Bảo mấp máy đôi môi, nhưng không nói ra được lời. Hắn biết, Bối Bối nói không sai, nũ nhi Tô thị nhi nữ có trách nhiệm gì với Phượng tộc, điểm này trong lòng tất cả mọi người bọn họ đều biết rõ: "Vậy cũng tốt! Hai chúng ta cùng nhau cố gắng, cùng nhau cố gắng lên! Tương lai xem ngươi cai quản Phượng tộc tốt, hay là ta quản lý Vĩnh Hưng Vương triều tốt?"
"Cái này hay!" Bối Bối gật đầu lia lịa, trong mắt sáng như trăng non lúc ẩn lúc hiện, tay nàng sờ lên cằm, cười đề nghị: "Bảo Bảo, chúng ta tới tranh tài có được hay không? Xem ai làm được khá hơn."
"Tốt! Chỉ là, tỷ thí thế nào?" Bảo Bảo dù sao vẫn là đứa bé, nói đến tranh tài nhất thời lên tinh thần, vội vàng cười gật đầu tán thưởng.
Bối Bối nắm tóc rủ xuống ở trước ngực, tiếp tục lượn quanh ở trên ngón tay chơi đùa, tròng mắt suy nghĩ trong chốc lát, nói: "Chúng ta làm ước hẹn năm năm, xem ai có thể nhận lấy trọng trách của cha mẹ trước. Người thắng có thể khiến đối phương vô điều kiện làm ba chuyện, ngược lại, người thua sẽ phải vô điều kiện thay đối phương làm ba chuyện."
"Tốt! Cuộc thi đấu này ta đáp ứng. Tỷ tỷ, ngươi cũng nên cẩn thận, ta sẽ không nhường ngươi." Bảo Bảo ngạo mạn hò hét ưỡn ngực lên, ra vẻ đồng ý thư khiêu chiến này.
"Một lời đã định! Ta không phải cần ngươi nhường, ta nhất định không thể yếu hơn ngươi, chúng ta mỏi mắt mong chờ."
"Mỏi mắt mong chờ!"
"Ha ha!"
Hai tiểu tử kia sau giờ ngọ trong ngự hoa viên, lập được quy định cuộc so tài  của bọn họ.
......
Thời gian từng ngày từng ngày trôi qua, chiến sự Bạch Thành và Biên Thành   càng ngày càng kịch liệt, cứ vài ngày Kinh Thành sẽ gặp nhận được tin chiến thắng đến từ Biên Thành và Bạch Thành. Rốt cuộc, sau khi Hiên Viên triều và Tuyết quốc ương ngạnh chống cự tới hết cách xoay chuyển, Kinh Thành trước sau nhận được tin chiến thắng.
Sau khi tin tức này truyền ra, Vĩnh Hưng Vương triều một mảnh vui mừng. Bách tính cũng tràn đầy hi vọng với tân vương triều, trong dân gian cao dao ca tụng Lôi Ngạo Thiên và Tô Nhược Mộng truyền lưu bốn phương, dọc theo đường từ Biên Thành đến Kinh Thành, từ Bạch Thành đến Kinh Thành, bách tính cũng trông mong ngóng chờ nghênh đón dũng sĩ khải hoàn trở về.
Trong hoàng cung, hai tiểu tử kia do Tô thị và Lạc Băng Vũ, Phó Linh Tử, đứng ở trên cửa thành dẫn văn võ bá quan cả triều, nhìn cha mẹ trở về.
Lạc Băng Vũ ôm Bối Bối hơi híp cặp mắt, bình tĩnh nhìn về phương xa. Đột nhiên, nàng mở to hai mắt, trên mặt hiện ra nụ cười sáng lạn, cũng không quản người nơi xa đến không nhìn thấy nàng, liều mạng vẫy tay, hưng phấn hô: "Cha, mẹ, chúng ta ở chỗ này."
"Cha, mẹ, chúng ta ở chỗ này." Thấy cha mẹ xa cách từ lâu, Bảo Bảo cũng không nhịn được đi theo Bối Bối cùng nhau phất tay hô.
Dọc theo đường Lôi Ngạo Thiên và Tô Nhược Mộng bị dân chúng cung kính triêu bái (lạy), bị tiếng hoan hô vui vẻ của dân chúng, bị các tướng sĩ vây đỡ về, bọn họ một đường mỉm cười vẫy tay thăm hỏi bách tính, uy phong song song cưỡi trên lưng ngựa.
Bảo Bảo và Bối Bối nhìn cha mẹ cưỡi trên lưng ngựa, nhìn này dân chúng cung kính triêu bái, trong lòng sùng bái cha mẹ càng thêm nồng đậm.
Bảo Bảo thầm nói: "Ta trưởng thành, nhất định phải làm tốt hơn cha mẹ."
Bối Bối thầm nói: "Cha, mẹ, Bối Bối nhất định học tập tấm gương của các người, nhất định sẽ không để cho các người thất vọng."
......
"Nhanh, nhanh, mau! Canh giờ sắp tới, các ngươi còn không mau lên, nếu lỡ giờ lành sắc phong hoàng hậu nương nương, đầu trên đầu các ngươi cũng nên hái xuống gột rửa." Một lão cung nữ lớn tuổi đứng ở trong tẩm cung Tô Nhược Mộng, một hồi chỉ huy cung nữ này đi lấy trâm phượng, một hồi lại chỉ huy cung nữ kia đi lấy hương xông Phượng bào, một hồi lại thúc dục cung nữ gấp rút đang giúp Tô Nhược Mộng trang điểm ăn mặc.
Lộ Nhi tay nâng Phượng Bào màu đỏ sậm cười từ bên ngoài đi vào, nghe lời nói của Ẩn cô cô, không khỏi lắc đầu một cái, nói: "Ẩn cô cô, ngươi đừng gấp gáp. Hôm nay là lễ lớn, cũng không thể nói những lời nói thấy máu kia."
Trải qua nhắc nhở của nàng, Ẩn cô cô mới giựt mình ngộ ra mình mới vừa thốt ra ra lời nói mang theo nồng nặc lệ khí. Nàng chần chờ nghiêng đầu nhìn Tô Nhược Mộng lạnh nhạt đang ngồi ngay ở trước bàn trang điểm, mặc cho các cung nữ ở trên người nàng làm văn, thấy nàng không có dấu hiệu tức giận, lúc này mới thở ra một hơi thật dài.
"Nhìn ta đây há mồm, thật là không hiểu quy củ."
"Ha ha! Ẩn cô cô, ngươi bây giờ là không phải đã xác nhận câu nói trước kia của ngươi?" Lộ Nhi nghịch ngợm cười hỏi.
Ẩn cô cô liếc mắt nhìn Lộ Nhi, nhíu mày, nghi ngờ hỏi: "Ta trước kia nói cái gì?"
Họ những người này kể từ sau khi Tô Nhược Mộng vào cung đã một mực phục vụ bên người nàng, họ trước kia đều là cung nữ thô sử ở cấp thấp nhất. Lôi Ngạo Thiên chọn dùng họ tới chăm sóc Tô Nhược Mộng, hoàn toàn chính là xem họ còn không học được lục đục đấu đá trong hoàng cung.
Cho nên, họ phục vụ rất chăm chỉ, Tô Nhược Mộng cũng không tự cao tự đại, bình thường, đều là rất thân thiện đợi các nàng. Bằng không, họ cũng không dám ở trước mặt Tô Nhược Mộng đùa giỡn, cười giỡn.
"Còn không chính là ngoài miệng không lông, làm việc không chắc. Ha ha......" Các cung nữ cười đến vui mừng, giành ở đằng trước Lộ Nhi, cười nói.
"Phốc......" Tô Nhược Mộng nhịn không được, hì hì một tiếng nở nụ cười.
Nụ cười này của nàng không quan trọng, nhưng lại bởi vì run một cái, mà khiến cho cung nữ đang vẽ lông mày thiếu thận trọng vẽ lệch lông mày cho nàng.
"Ôi?"
"À?"
"Không có việc gì, không có việc gì! Lau lần nữa vẽ lại là được rồi." Tô Nhược Mộng xuyên qua gương nhìn chợt yên tĩnh, mặt các cung nữ kinh ngạc, cười nhàn nhạt nói.
Ẩn cô cô dẫn đầu phục hồi tinh thần lại, làm bộ trợn mắt nhìn những cung nữ còn không hồi được thần trí mấy lần, lớn tiếng nói: "Các ngươi mấy nha đầu ba hoa này, thiệt là, còn không nghe hoàng hậu nương nương nói sao? Nhanh chóng lau sạch sẽ vẽ lại lần nữa."
"Đúng, đúng, Dạ! Tạ ơn hoàng hậu nương nương là không phạt." Các cung nữ lúc này mới phục hồi tinh thần lại, vội vàng khẽ phúc thân với Tô Nhược Mộng.
"Không có việc gì! Thời điểm cũng không sớm, các ngươi nhanh trang điểm cho ta nhìn đẹp một chút là được."
Các cung nữ nghe lời nói của Tô Nhược Mộng, cũng không dám có điều ngưng lại, nhanh chóng ai có chức nấy, cũng không lâu sau, một quốc sắc thiên hương, tuyệt đại mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành đứng ở trước mặt các nàng.
"Đang sững sờ cái gì? Nhanh chuẩn bị lụa mỏng cho hoàng hậu nương nương."
"A, a, nha." Theo Ẩn cô cô ra lệnh một tiếng, các cung nữ trong tẩm cung lại không ngừng bận rộn lấy ra lụa mỏng khoác lên, phục vụ Tô Nhược Mộng ngồi lên Phượng loan, đỡ nàng tiến về phía Long Ngâm điện tham gia buổi lễ Hoàng đế chính thức lên ngôi, sắc phong hoàng hậu nương nương.
Trong ngự hoa viên khắp nơi đều treo đèn đỏ và lụa đỏ, một mảnh vui sướng. Càng lúc đến gần Long Ngâm điện, không khí chung quanh càng nghiêm trang. Tô Nhược Mộng do các cung nữ đỡ xuống Phượng loan, nàng ngẩng đầu nhìn về phía tầng tầng bậc ngọc thạch trên Long Ngâm điện, nhìn thảm đỏ phủ trên bậc ngọc thạch, còn có tướng sĩ thẳng tắp đứng ở hai bên tay cầm giáo, trong lòng không khỏi hơi khẩn trương.
Bước lên từng bậc ngọc thạch, nàng chính là đương gia chủ mẫu Vĩnh Hưng Vương triều, trên vai gánh vác sức nặng cũng theo đó tăng thêm. Bốn mùa rõ ràng, phong cảnh tươi đẹp, bọn họ cũng cách xa người dân đơn thuần ở Tử Long Lĩnh.
Ánh mắt Tô Nhược Mộng trở nên xa xa, cho đến bên tai truyền tới tiếng thúc giục của Ẩn cô cô, nàng mới phục hồi tinh thần lại.
"Hoàng hậu nương nương, chúng ta lên đi! Mới vừa hoàng thượng đã tuyên triệu." Trong lòng Ẩn cô cô biết mới vừa Tô Nhược Mộng thất thần, liền tiến tới bên tai của nàng, thấp giọng nhắc nhở nàng.
Khẽ gật đầu, Tô Nhược Mộng điều chỉnh thái độ, ngẩng đầu ưỡn ngực, từng bước từng bước đi về nơi có người thật lòng đang đợi nàng. Trong đại điện, văn võ bá quan chỉnh tề đứng ở hai bên, ở giữa để lại một chỗ rộng rãi.
Mặt Tô Nhược Mộng mỉm cười, mang bước lảo đảo đi về phía Lôi Ngạo Thiên đã từ chủ vị đứng lên, khóe miệng cũng giữ nụ cười yếu ớt đi tới phía nàng. Ánh mắt của bọn họ giao chung một chỗ ở giữa không trung, đưa mắt nhìn nhau, ở trong mắt bọn họ đều có bóng dáng một người.
Nàng, ung hoa cao quý, mỹ nhân như ngọc, tập tuyệt thế phong hoa ở một thân.
Hắn, ngọc thụ lâm phong, khí vũ bất phàm, tập ngàn vạn tốt đẹp ở một thân.
Giờ khắc này, bọn họ giống như trở lại ngày thành hôn kia, trong mắt chỉ dung đối phương, từng bước từng bước đến gần đến hạnh phúc.
Mộng Nhi, tin tưởng ta! Ta sẽ cho nàng hạnh phúc, ta sẽ trở thành sự kiêu ngạo của nàng.
Ngạo Thiên, tin tưởng ta! Ta sẽ cùng chàng sống hạnh phúc, ta sẽ trở thành lực lượng của chàng.
Thời gian giống như trôi qua một thế kỷ, Lôi Ngạo Thiên dắt tay Tô Nhược Mộng, hai người nhìn nhau cười một tiếng, tất cả không cần nói.
"Mộng Nhi, nàng tới rồi!"
"Ừ, ta tới đây."
Tô Nhược Mộng ôn thuận gật đầu một cái, khóe miệng thủy chung giữ nụ cười yếu ớt.
"Giờ lành đến!" Phó Linh Tử một thân triều phục đứng ở đại điện ở chung một đài với chủ vị, tay cầm thánh chỉ màu vàng sáng, mắt mang ấm áp cười nhìn đôi bích nhân nắm chặt tay đối phương.
Lôi Ngạo Thiên nhìn Tô Nhược Mộng gật đầu một cái, hai người cùng bước bước lên bậc thang, đứng ở bên cạnh chủ vị từ trên cao nhìn xuống văn võ bá quan trên đại điện.
"Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, Tô thị tính tình nhu thuận, hiền thục đoan trang, ôn lương đức hạnh, thái mỹ nghi nhu, có phong thái mẫu nghi thiên hạ. Nay tuyên cáo thiên hạ, sắc lập làm hậu. Khâm thử." Âm thanh Linh Tử ôn nhuận lại trung khí mười phần truyền đến từng cái góc Long Ngâm điện, văn võ bá quan trên đại điện ngay sau đó cùng nhau quỳ xuống, cung kính hành lễ.
"Tham kiến hoàng thượng, Ngô Hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
"Tham kiến hoàng hậu nương nương, hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!"
Âm thanh triêu bái làm chấn động màng nhĩ, âm thanh xuyên qua ngói lưu ly trên đại điện, xông thẳng lên trời.
"Các khanh bình thân!" Lôi Ngạo Thiên và Tô Nhược Mộng cầm tay nhau ngồi xuống, mỉm cười làm một thủ thế bình thân với bách quan.
"Tạ hoàng thượng, tạ hoàng hậu nương nương."
Lôi Ngạo Thiên liếc mắt nhìn Phúc công công đứng ở bên cạnh hắn, sau khi nhận được ám hiệu, Phúc công công vội vàng hướng về phía bên ngoài đại điện, âm thanh nổi trội hô: "Tuyên Tô lão phu nhân, Thư Dĩ Tâm, Lăng Cẩn Tịch, Bạch Thiển, Thủy Lạc, Lạc Băng Vũ tiến gặp!"
Chỉ chốc lát sau, Tô thị một tay dắt Bảo Bảo, một tay dắt Bối Bối cùng đám người Thư Dĩ Tâm, từng bước từng bước từ bên ngoài đại điện đi vào.
Bảo Bảo và Bối Bối khéo léo lại thành thạo hành lễ với Lôi Ngạo Thiên và Tô Nhược Mộng ở chủ vị, ngay sau đó liền vui vẻ ra mặt đi tới bên cạnh bọn họ, khéo léo đứng ở hai bên.
Lôi Ngạo Thiên nháy mắt với Phó Linh Tử, ý bảo hắn tiếp tục. Phó Linh Tử gật đầu một cái, từ trên khay ngọc thái giám bên cạnh nâng lên một đạo thánh chỉ khác, mở nhìn nội dung bên trong, mặt mỉm cười tuyên chỉ: "Tô lão phu nhân tiếp chỉ."
"Dân phụ ở đây!"
"Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, Tô lão phu nhân dạy nữ có cách, vì Vĩnh Hưng Vương triều bồi dưỡng một hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ, sâu trong lòng trẫm cảm ơn, nay tuyên cáo thiên hạ, phong Tô lão phu nhân là nhất phẩm phu nhân, ban thưởng ngọc bài, ban thưởng Di Dưỡng điện. Khâm thử."
"Tạ chủ long ân." Tô thị đón lấy thánh chỉ, trên mặt vui mừng. Nam Cung Trọng Khiêm đứng ở sau lưng nàng, con mắt chăm chú giao ở trên người nàng, nhìn Tô thị mặc hoa phục, ưu nhã cao quý, trong lòng bách vị tạp trần.
"Thư Dĩ Tâm tiếp chỉ."
"......"
"Lăng Cẩn Tịch tiếp chỉ."
"......"
"Bạch Thiển tiếp chỉ."
"......"
"Lạc Băng Vũ tiếp chỉ."
"......"
"Thủy Lạc tiếp chỉ."
"......"
Từng đạo một thánh chỉ xuống, Phó Linh Tử kêu có chút miệng đắng lưỡi khô, nhưng nụ cười trên mặt cũng càng ngày càng đậm. Những thánh chỉ này tất cả đều sắc phong các nàng, trong các nàng đều không có ngoại lệ, tất cả đều sắc phong làm Quận chúa. Mà Bát Đại Hộ Pháp cũng như bọn họ đều theo công lao chiến đấu với Tuyết quốc và Hiên Viên triều, cùng với sở trường mỗi người bọn họ, sắc phong, ban thưởng.
Chỉ là, Phó Linh Tử tin tưởng, những sắc phong và ban thưởng đều xa xa không nặng bằng từng đạo thánh chỉ tứ hôn. Các hộ pháp có lòng dạ muốn ôm được mỹ nhân về rồi lại khắp nơi vấp phải trắc trở, lần này rốt cuộc như nguyện. Lôi Ngạo Thiên và Tô Nhược Mộng không chỉ có thay bọn họ chuẩn bị tốt phủ đệ, còn thay bọn họ chọn lựa xong ngày lành, chuẩn bị cho bọn họ cử hành một thịnh thế hôn lễ tập thể.
Thời gian thấm thoát, năm tháng như thoi.
Năm năm sau, phu thê Lôi Cẫn vân du tứ hải nhận được thư của Lôi Ngạo Thiên, từ quốc gia không biết tên chạy về tham gia đại điển đăng cơ của Bảo Bảo.
Tô thị cũng cùng với Bối Bối từ Phượng tộc ra ngoài, tham gia buổi lễ lên ngôi của tiểu hoàng đế mười tuổi. Năm năm trước, sau khi Lôi Ngạo Thiên lên ngôi không lâu, Tô thị nói lên muốn trở về Phượng tộc, Bối Bối có lòng dạ muốn thắng được ước hẹn năm năm sau khi nhõng nhẽo cứng rắn cầu xin cha mẹ, đi theo Tô thị cùng nhau trở lại Phượng tộc.
Năm ngoái nàng đã ở chính thức nhận vị trí Phượng chủ, mà Phượng tộc dưới quản lý của Tiểu Phượng chủ, cũng dần dần có vượt qua thời kỳ thịnh vượng mà quá khứ chưa từng trải qua
Trên Long Ngâm điện, Lôi Ngạo Thiên tự mình thay Bảo Bảo đội vương miện, cũng từ trong tay Phó Linh Tử cầm lấy ngọc tỷ Vĩnh Hưng Vương triều giao cho Bảo Bảo. Lôi Ngạo Thiên không ân cần dạy dỗ hắn, mà là lấy phương thức nam tử hán cùng nam tử hán giao ngôi vị hoàng đế cho hắn.
Lôi Ngạo Thiên nặng nề vỗ vỗ bả vai Bảo Bảo, trong tròng mắt đen không tiếng động hàm chứa khích lệ. Hai cha con bọn họ tương đối ăn ý, không cần nhiều lời, chỉ cần một ánh mắt, Bảo Bảo đã có thể khắc sâu hiểu khích lệ và kỳ vọng của phụ thân đối với hắn.
Sau khi tất cả sẵn sàng, Lôi Ngạo Thiên mỉm cười đi tới bên người Tô Nhược Mộng, nắm chặt tay của nàng cùng với nàng chứng kiến thời khắc quan trọng của nhi tử.
Buổi lễ theo như các bước tiến hành, hốc mắt Tô Nhược Mộng ướt át nhìn một đôi khiến nàng và Lôi Ngạo Thiên vẫn lấy làm vinh dự. Nàng hạnh phúc, đời này có Nhị Lôi Tử cùng nhi nữ yêu.
Ông trời! Đây chính là mục đích người đưa ta tới nơi này sao? Người muốn cho ta thể cảm nhận cái gì là hạnh phúc chân chính sao?
Ông trời! Cám ơn người! Cám ơn người để cho ta tới đến nơi này, để cho ta có những người yêu ta nhân và người ta yêu.
Ông trời! Ta nhất định sẽ không cô phụ ý tốt của người, nhất định sẽ rất hạnh phúc, cuộc sống rất hạnh phúc, nắm chặt tay người ta yêu, cùng nhau hưởng thụ sinh hoạt tốt đẹp, sinh mạng cùng nhau từ từ đi đến khi ánh chiều tà.
Trong náo nhiệt, Tô Nhược Mộng nhẹ nhàng kéo vạt áo Lôi Ngạo Thiên lại, ý bảo hắn khom lưng xuống.
Khóe miệng nàng mỉm cười, đôi mắt sáng đầy nước tiến tới bên tai của hắn, ôn nhu nói: "Giáo chủ, chúng ta làm ruộng đi."
Nghe vậy, Lôi Ngạo Thiên gật đầu một cái, tròng mắt đen sáng chói nhìn kiều dung của nàng kia mười năm vẫn như một, tình thâm thành thực lên tiếng: "Nương tử, vi phu cùng nàng làm ruộng." Hai người nhìn nhau cười một tiếng, những ngày qua giống như thủy triều dâng lên trong đầu của bọn họ.
Hạnh phúc thật ra rất đơn giản, chỉ cần có hắn ( nàng) mình mến yêu ở bên cạnh, mặc kệ là đang ở chân trời, hay là đang ở góc bể, hạnh phúc chỗ nào cũng có.
HOÀN CHÍNH VĂN.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.