Edit: SCR0811
"Chờ một lát." Tô Nhược Mộng ngừng lại, vui mừng nhìn sang gốc cây ven đường, nàng buông tay Lôi Ngạo Thiên ra, chạy chậm tới đó, đứng bên gốc cây nghiêm túc quan sát mấy cây nấm đen.
Nàng vui vẻ cười vẫy tay với Lôi Ngạo Thiên: "Nhị Lôi Tử, chàng mau tới đây xem đi, ở đây có rất nhiều Linh Chi nè... Oa, Linh Chi dại, có lộc ăn rồi." Nàng vừa nói vừa đưa mắt quét một vòng khắp rừng cây.
Không nhìn không biết, vừa nhìn đã thấy giật mình, phía trước không xa có một thân cây đại thụ ngã trên đất, bên trên mọc đầy những cây nấm đen.
Tô Nhược Mộng vui mừng khôn tả, với một người làm công tác kiểm định thực phẩm tám năm như nàng, thực phẩm tự nhiên không chất bảo quản phải nói là một niềm đam mê lớn.
Trong khu rừng núi này không chỉ có Linh Chi dại, còn có Mộc Nhĩ dại, theo như nàng thấy thì nơi này rất thích hợp cho nấm sinh trưởng, nàng tin, chỉ cần mở rộng tìm kiếm, nhất định có thể tìm được đồ tốt.
Xem ra, ý định để cho những dân chạy nạn kia định cư ở đây hoàn toàn có thể thực hiện được, bọn không chỉ có thể trồng trọt, còn có thể trồng và hái những sơn trân này, chỉ cần phơi sơ là có thể bán được giá tốt.
Chỉ có điều là, không biết người ở đây có ăn những thứ này hay không.
Nhưng mà, lúc trước không có ai ăn cũng không sao, nàng quyết định, nàng sẽ dùng vàng lá của con bò đực kia, gầy dựng nền nông nghiệp thực phẩm xanh cho mình.
Dù có thua lỗ cũng là thua tiền của người khác, ha ha, nàng thật tài tình mà.
Lôi Ngạo Thiên đi tới, liếc mắt nhìn mấy cây Linh Chi, không hiểu hỏi: "Mấy cái cây đen đúa này thì có gì vui? Khắp nơi trên Tử Long lĩnh đều có."
Nghe vậy, Tô Nhược Mộng kích động đứng lên, đầu va thẳng vào cằm Lôi Ngạo Thiên, hai người không hẹn mà cùng kêu "ôi" một tiếng.
"Ôi, đau chết ta rồi. Nhị Lôi Tử, sao cằm của chàng lại nhọn như vậy hả? Còn nữa, sao chàng lại đứng sau lưng ta chứ, thấy ta đứng lên cũng không biết đường mà tránh đi sao?" Tô Nhược Mộng xoa đầu nhìn hắn, đau đến chảy cả nước mắt.
Lôi Ngạo Thiên nhìn dáng vẻ đáng thương của nàng, lòng mềm xuống, vội vàng bước lên kiểm tra đầu nàng, xoa một chút, lại nhìn một chút, lắc đầu nói: "Không sao, may là chưa có bị sưng."
Tô Nhược Mộng trừng mắt liếc hắn một cái, oán giận nói: "Ai nói không có chuyện gì? Đau chết mất thôi, sao đây không phải là đầu của chàng chứ?"
"Hắc hắc, nó là đầu của nàng mà." Lôi Ngạo Thiên bị lời nói của Tô Nhược Mộng chọc cho cười khẽ một tiếng, nàng đau đến mức nói chuyện không rõ ràng rồi sao?
"Hả?" Tô Nhược Mộng sờ sờ đầu mình, lại nhìn sang cằm hắn, nói: "Thì đúng rồi, không phải là đầu chàng, cho nên, sao chàng biết được là đau hay không đau? Chàng không biết ta có chuyện, còn dám nói may mà không sao."
Hả? Vậy cũng được sao? Nàng cũng biết ăn nói ghê nhỉ?
Lôi Ngạo Thiên vội vàng đổi chủ đề, đưa tay chỉ mấy cây nấm lùn đen thui dưới gốc cây, hỏi: "Bọn nó là thứ tốt gì à? Sao nhìn nàng còn vui hơn nhặt được vàng vậy?"
Lúc này Tô Nhược Mộng mới nhớ tới chuyện Linh Chi, hai mắt sáng rỡ nhìn hắn chằm chằm: "Trên Tử Long lĩnh thật sự có rất nhiều thứ này sao?"
"Ừ."
"Cái này gọi là Linh Chi, Linh Chi là một món rất tốt, nhất là Linh Chi dại. Nó có thể phòng ngừa ung thư, có thể làm tăng sức đề kháng, bổ sung rất nhiều chất cần thiết cho cơ thể con người." Sau khi được hắn nhắc nhở, Tô Nhược Mộng ngồi xổm xuống lần nữa, lựa hái mấy cây nấm tương đối lớn.
Tốt thật, Linh Chi có thêm gà rừng, bữa tối có thể uống canh gà rừng hầm Linh Chi vừa ngon lại vừa bổ dưỡng. Uống canh này rồi, mấy bệnh nhân kia hẳn sẽ nhanh chóng khỏe lại.
Tô Nhược Mộng lại dời bước đến chỗ thân cây đại thụ nằm trên đất, nhìn từng tai nấm Mộc Nhi béo ụ, thầm than vận khí của mình thật tốt. Nhưng người phải ăn có rất nhiều, nàng lại không mang theo đồ để đựng nhiều Mộc Nhĩ như vậy.
"Đi thôi."
"Những thứ này không ăn được sao?"
"Ăn được."
"Vậy sao nàng không hái."
"Không có đồ đựng, chúng ta trở về trước đi, tìm thêm mấy người cầm đồ đựng quay lại hái." Tô Nhược Mộng nhìn hắn với vẻ bất đắc dĩ, may mà nơi này cách chỗ mọi người ở cũng không xa. Nhưng mà, khu rừng này nơi nào cũng giống nơi nào, không biết lát nữa các nàng có tìm được chỗ này hay không.
"Chàng có thứ gì có thể làm dấu được không? Ta sợ không tìm được chỗ."
Lôi Ngạo Thiên dắt tay nàng, cười nói: "Đi thôi, ta nhớ được."
"À."
Đi thật xa rồi, Tô Nhược Mộng còn quay đầu nhìn lại, chỉ sợ những thứ đó sẽ biến mất. Nàng cúi đầu nhìn Linh Chi trong tay, hưng phấn hỏi: "Người nơi này của các chàng có biết thứ này có thể ăn không?"
Lôi Ngạo Thiên hơi chau mày, nghi hoặc nhìn nàng, hỏi: "Người nơi này của chúng ta? Không phải nàng cũng ở trong nước Đông Lý sao?"
"Hả?" Mặt Tô Nhược Mộng đổi sắc, sau đó lại khôi phục bình thường, cười ngượng ngùng: "Chàng thật sự nghĩ ta không phải là người nước Đông Lý sao? Chẳng lẽ ta từ trên trời rơi xuống? Lỡ miệng, lỡ miệng thôi."
"Ồ" Lôi Ngạo Thiên khẽ "ồ" một tiếng, trong lòng lại thầm phân tích.
Tô Nhược Mộng thấy hắn không lên tiếng, vội kéo tay hắn, khẩn trương hỏi: "Chàng không tin?"
"Tin."
"Vậy sao chàng lại bày ra bộ dáng đó? Chàng đang nghĩ gì?" Hiển nhiên là Tô Nhược Mộng không quá tin lời của hắn, bộ dạng của hắn rõ ràng là đang suy tư.
"Ta đang suy nghĩ có lẽ nàng từ trên trời rơi xuống thật, không phải những người đó đều gọi nàng là thiên tiên sao? Hắc hắc." Lôi Ngạo Thiên vừa nghĩ tới có người gọi nàng là thiên tiên là lại thấy vui vẻ, lại nhớ tới cái tên Thành vương không có mắt kia nói Ninh Ngạo Tuyết là vưu vật, còn dám nói Mộng Nhi là mì sợi chưa dậy thì, thật đúng là mắt mù mà.
Mùi vị của Nghĩ phệ tán và Thực tâm chưởng chắc là dễ chịu lắm nhỉ?
Chắc giờ Thành vương chỉ hận không thể xé hai phu thê bọn họ thành mảnh nhỏ?
"Nhị Lôi Tử, chừng nào thì chàng cho người đi trói con bò đực kia?" Tô Nhược Mộng đột nhiên hỏi một câu hoàn toàn chẳng liên quan gì đến chủ đề hiện tại.
Lôi Ngạo Thiên nhìn nàng, hỏi ngược lại: "Con bò đực kia? Nàng đang nói đến Thành vương sao?" Hắn cũng đang nghĩ đến chuyện này, nàng liền hỏi đến, giữa bọn họ có thể gọi là tâm ý tương thông không?
"Đúng vậy, ta muốn tăng thêm tiền chuộc, năm vạn lượng hoàng kim sửa thành mười vạn lượng. Dù sao thì số tiền kia nói đến cùng cũng là tiền mồ hôi nước mắt của dân chúng, không có chút quan hệ nào với đám người tay không dính nước xuân kia."
"Ta đồng ý, năm vạn lượng hoàng kim thật sự là quá lợi cho hắn. Sau đó thì sao?"
"Cứu tế cho dân chạy nạn."
"Sau đó thì sao?"
"Bắt trói hết đám vương tôn quý tộc và tham quan kia lại, cướp của người giàu chia cho người nghèo." Tô Nhược Mộng không ngừng ảo tưởng, cảm thấy cũng khá tốt, rất thoải mái, đến lúc đó bọn họ sẽ trở thành đạo tặc oai hùng vang danh giang hồ.
Lôi Ngạo Thiên nhìn vẻ mặt hớn hở của nàng, dù không đành lòng như vẫn giội cho nàng một chậu nước lạnh: "Đây không phải là phương pháp giải quyết tốt nhất, bắt trói con bò đực kia, ta đồng ý. Nhưng mà, sau này vẫn còn muốn trói đám vương tôn quý tộc và tham quan, ta sẽ không ủng hộ."
"Sao chàng biết cách này không được?"
"Bởi vì trước kia ta cũng đã làm chuyện này không ít lần, nhưng mà, ta phát hiện của cải họ mất cuối cùng cũng sẽ đòi lại gấp bội từ người của dân chúng." Lôi Ngạo Thiên nhớ lại những lần mình vào nhà bọn họ cướp bóc, cũng nhớ đến chuyện dân chúng mới là người mất tiền, trong lòng không khỏi buồn bực.
Bọn họ chỉ muốn trừng phạt những tên tham quan kia, nhưng lại đau lòng phát hiện, cuối cùng người bị trừng phạt lại là dân chúng. Cho nên, từ đó về sau, bọn họ không tiếp tục làm chuyện này nữa. Nhưng mà, bọn họ không đánh cướp quan viên, thì chuyển sang đánh cướp mấy tên ngụy quân tử giàu có.
Dù sao thì uy phong Ma giáo vẫn phải giữ, có lúc, tỏ vẻ hung tàn cũng là một cách để tự vệ.
Tô Nhược Mộng lấy làm kinh hãi, ngạc nhiên nhìn hắn, hỏi: "Ma giáo các chàng không làm chuyện này, vậy các chàng lấy cái gì để sống?"
Ma giáo là đại giáo đứng nhất trên giang hồ, nhân số đương nhiên rất nhiều, bọn họ không vào nhà cướp của, vậy lấy cái gì để ăn?
"Chờ nàng đến Tử Long lĩnh, nàng sẽ hiểu được thôi."
"À." Hắn không muốn nói, nàng cũng sẽ không hỏi, dù sao thì không lâu nữa thôi, nàng cũng sẽ vạch được lớp khăn che mặt của cái Tử Long lĩnh thần bí kia.
Tô Nhược Mộng trầm ngâm trong chốc lát, thầm nghĩ từ xưa tới nay, cách tốt nhất để đối mặt với sự thống trị vô lương này luôn là khởi nghĩa, để cho người có năng lực lên thống trị. Vậy mới có thể giúp dân chúng hưởng được cuộc sống an cư lạc nghiệp.
"Vậy chúng ta khởi nghĩa vũ trang đi, phản lại triều Đông Lý."
Lôi Ngạo Thiên khẽ thở dài một tiếng, lắc đầu nói: "Không được! Khởi nghĩa chỉ làm tăng thêm sự khổ cực cho dân chúng. Bốn mươi năm trước đã khởi nghĩa một lần rồi, dân chúng còn chưa khôi phục lại được như cũ, tân quân đã bắt đầu tàn bạo, cho nên, sự khởi nghĩa chỉ càng khiến cho dân chúng không thể sống nổi mà thôi."
"Bốn mươi năm trước? Ý chàng là, triều Đông Lý này chỉ mới tồn tại được bốn mươi năm?" Tô Nhược Mộng kinh ngạc hỏi.
Nghe vậy, Lôi Ngạo Thiên tỏ vẻ kinh ngạc, hỏi: "Nàng không biết chuyện này?"
Tô Nhược Mộng phẫn nộ lên tiếng: "Ta mới mười bảy tuổi, mẹ ta thì không nói cho ta biết, ta thì không có bằng hữu, thôn Thanh Thủy lại là một nơi gà không đẻ trứng, chim không thải phân, sao ta biết được?" Nàng nói cứ như biết mới là vô lý, còn không biết là chuyện bình thường vậy.
Lôi Ngạo Thiên thương tiếc nhìn nàng, chế nhạo: "Nương tử, nàng là nữ thiên tiên, sao lại nói tục như thế?"
"Ta có nói sao?"
"Có." Lôi Ngạo Thiên không sợ phiền toái giúp nàng khơi gợi trí nhớ: "Gà không đẻ trứng, chim không thải phân."
Tô Nhược Mộng cười cười: "Đó không phải là nói tục, chỉ là hình dung một chỗ rất vắng vẻ, rất nghèo, tin tức không linh thông." Nói xong, nàng lại đột ngột nhìn hắn, hỏi: "Chàng ôm ta làm gì?"
"Nàng thử nhìn lại phía sau đi."
"Sao lại là một vách đá? Lúc tới đây, ta có thấy gì đâu?" Tô Nhược Mộng quay đầu nhìn thấy vách đá giữa hai ngọn núi, giật mình hỏi.
Lúc tới đây, rõ ràng là nàng không thấy có vách đá nào giữa hai ngọn núi này mà? Một vách đá lớn như vậy, sao những người đó qua được, vậy thì làm sao hái được Mộc Nhĩ với Linh Chi?
"Lúc tới đây, là ta ôm nàng bay qua." Nói xong, hắn lại nói: "Yên tâm đi, mấy cây Linh Chi đó sẽ không bỏ phí đâu. Ngài mai ta sẽ kêu họ dựng một cây cầu gỗ, vậy thì có thể giải quyết được rồi."
Tô Nhược Mộng kinh ngạc nhìn hắn: "Chàng biết thuật đọc tâm à? Sao chàng lại biết trong đầu ta đang nghĩ cái gì?"
"Bởi vì, vẻ mặt của nàng đã nói cho ta biết mọi chuyện." Lôi Ngạo Thiên đưa tay vuốt mũi nàng, cười nói.
Nàng vốn không hề biết che giấu tâm tình của mình, đơn thuần giống như đứa trẻ, giống như một tờ giấy trắng. Nhưng mà, có lúc, những lời nói của nàng lại khiến hắn cảm thấy suy nghĩ của nàng rất chín chắn, tóm lại, nàng không ngừng thay đổi khiến hắn xem hoài không chán.
"Ta cảm thấy đây không phải một chuyện tốt."
"Đơn thuần rất tốt."
"Chàng chắc chắn đó là đơn thuần chứ không phải ngu xuẩn?"
"Đơn thuần." Lôi Ngạo Thiên nhìn dáng vẻ khổ não của nàng, không nhịn được nhẹ giọng trấn an: "Chỉ khi ở cạnh người nàng tín nhiệm, nàng mới có thể không chút đề phòng như thế, những lúc khác, nàng không như vậy."
"Có thật không? Sao ta không biết mình lại lợi hại như vậy, quả là một nữ lang nghìn mặt mà." Tô Nhược Mộng vui vẻ cười lớn, đơn mắt nhìn về phía đám người đang bận rộn.
Mấy hán tử cường tráng dưới sự chỉ huy của Bát hộ pháp, đang bắt tay xây dựng nhà ở.
Tứ hộ pháp đang dùng mấy cây gỗ để làm thành một cái ghế ngồi, đám con nít thì đang vui vẻ vây quanh người Đoan Mộc Lệ, hăng hái bừng bừng, không biết là đang nghe Đoan Mộc Lệ nói cái gì.
Lạc Băng Vũ lại đang cùng mấy đại thẩm, đại tẩu vây quanh hai cái nồi lớn, chuẩn bị thức ăn cho bữa tối.
Bát hộ pháp ngồi bên cạnh sắc thuốc, hắn ngẩng đầunhìn thấy Lôi Ngạo Thiên thì khẽ mỉm cười, sau đó lại tiếp tục cuối đầu quạt lửa sắc thuốc.
"Chúng ta đưa mấy thứ này cho Băng Vũ trước đi, Mộc Nhĩ vẫn chưa hái liền được. Ta đi sắc thuốc giúp lão Bát, ta thấy một mình hắn làm cũng không kịp. Sắc thuốc thì ta rất có kinh nghiệm, thuốc của mẹ ta trước giờ đều do ta sắc."
Tô Nhược Mộng nhìn cảnh tượng hài hòa này, khẽ huýt cùi chõ vào người Lôi Ngạo Thiên, chép miệng với Lạc Băng Vũ.
"Lão Cửu."
"Vâng, Giáo chủ." Lạc Băng Vũ ngẩng đầu đáp một tiếng, nhìn mấy thứ họ cầm trong tay, vội vàng chạy tới.
Lôi Ngạo Thiên nhìn dáng vẻ người đầy bụi đất của nàng, đưa mấy nguyên liệu nấu ăn cho nàng, thản nhiên nói: "Lão Cửu biết làm cơm không?"
"Hả?" Lạc Băng Vũ nhìn Tô Nhược Mộng, lại chuyển mắt nhìn Lôi Ngạo Thiên, nói: "Lão Cửu sẽ cố gắng học nấu nướng."
"Không cần, sau khi ngươi trở lại Tử Long lĩnh, cứ nghiêm túc tập võ với lão Tứ trước đã. Ta hi vọng ngươi sớm có năng lực bảo vệ phu nhân, chuyện này ngươi có thể làm được không?" Lôi Ngạo Thiên chăm chú nhìn chằm chằm Lạc Băng Vũ, như thể chỉ cần nàng nói không thể, sẽ lập tức xóa tên nàng khỏi Ma giáo.
Lạc Băng Vũ nhìn hắn với vẻ kiên định, lớn tiếng khẳng định: "Được! Đảm bảo không phụ sự kỳ vọng của Giáo chủ."
"Ừ."
Một lát sau, Lôi Ngạo Thiên thấy Lạc Băng Vũ vẫn còn đứng bất động tại chỗ, kỳ quái hỏi: "Sao ngươi còn chưa lấy đồ đi nấu?"
"Hả? Thuộc hạ cáo lui." Lạc Băng Vũ buồn bực lên tiếng, hắn không cho nàng đi, sao nàng dám đi?
Tô Nhược Mộng nhìn theo bóng lưng của Lạc Băng Vũ, phát cáu với Lôi Ngạo Thiên: "Nàng ấy còn chưa hiểu rõ chàng, chàng không bảo đi, nàng nào dám đi. Ta thấy Lạc Băng Vũ là một cô nương tốt, nàng nhất định có thể làm được yêu cầu của chàng."
"Đi thôi, ta đi cùng nàng tới chỗ lão Bát."
Mới đi được vài bước, Tô Nhược Mộng nhìn mấy cây nấm Linh Chi còn cầm trong tay, dừng bước nhìn hắn, nói: "Chàng đi trước đi, ta đưa cái này, các nàng ấy cũng không biết phải làm sao, ta hướng dẫn xong rồi sẽ qua."
Sắc trời dần tối xuống, trong gió đêm thoang thoảng mùi thơm của thức ăn, mấy tiểu hài tử ai nấy đều dán mắt nhìn chằm chằm vào hai con sơn dương được nướng vàng ươm bên đống lửa, miệng nuốt nước miếng ừng ực.
Hai con sơn dương này là Nhị hộ pháp săn được lúc chặt trúc, đúng lúc lấp đầy nguồn lương thực bị thiếu hụt. Đám người Đại hộ pháp lên trấn trên cũng trở lại, mua về rất nhiều vật dụng, lương thực, vải vóc, nông cụ...
Mọi người đều quây quần bên đống lửa, ngồi trên chiếu, hưng phấn nhìn nồi canh gà rừng hầm Linh chi thật lớn, hai con sơn dương nướng, một nồi cơm trắng nóng hổi, và một thau rau dại.
Tô Nhược Mộng quét một vòng quanh đám người, nhẩm tính số lượng, trừ những bệnh nhân nằm trong phòng không thể nhúc nhích, thì có chừng sáu mươi bảy mươi người. Tuy số người không nhiều, nhưng khi bọn họ không có lương thực thì cuộc sống quả thật rất khó khăn.
Lúc nàng nấu canh gà hầm Linh Chi, đã nghe mấy đại tẩu kia nói, các nàng ấy đều là quen biết nhau trên đường, suốt đoạn đường đến đây đều chỉ ăn rau dại qua ngày. Lúc đầu có hơn một trăm người, nhưng trên đường chết có, bệnh có, cuối cùng chỉ còn lại đám người này.
"Lão Nhị, ngươi nướng sơn dương xong chưa?" Lôi Ngạo Thiên nhìn vẻ thèm ăn của mấy hài tử, không nhịn được mà lên tiếng hỏi Nhị hộ pháp đang nướng thịt sơn dương.
Nhị hộ pháp rút chủy thủ cắt hai khối thịt lớn từ đùi sơn dương nướng, vừa cười vừa dâng lên trước mặt Lôi Ngạo Thiên, nói: "Giáo chủ, phu nhân, các ngài ăn trước đi. Đã nướng xong rồi, để ta chia cho bọn họ."
"Đi đi." Lôi Ngạo Thiên gật đầu một cái.
Lạc Băng Vũ và mấy phụ nữ cũng bắt đầu múc canh ra cho và thức ăn ra cho mọi người, Tô Nhược Mộng nói với các nàng: "Chia cho mấy lão nhân và trẻ con trước, tiếp đó là đến mấy bệnh nhân, chúng ta chờ một chút cũng không sao." Nói xong, nàng rút thanh chủy thủ Lôi Ngạo Thiên đưa cho nàng ra, sắc thịt sơn dương thành từng miếng nhỏ, đưa đến trước mặt Đoan Mộc Lệ.
"Dì Lệ, ăn chút thịt sơn dương đi."
Đoan Mộc Lệ nhìn chằm chằm thanh chủy thủ trong tay nàng, hỏi: "Thanh chủy thủ này là Ngạo Thiên cho con?"
"Đúng vậy. Dì Lệ biết thanh chủy thủ này à?"
"Ừ." Hốc mắt Đoan Mộc Lệ lập tức đỏ lên, mắt nhìn xa xăm: "Đây là thanh chủy thủ tỷ tỷ ta mang theo bên mình, nó có một cái tên rất dễ nghe, tên là Tử Quang."
"Tử Quang?"
Đoan Mộc Lệ liếc mắt nhìn Lôi Ngạo Thiên, giải thích: "Bởi vì tỷ tỷ ta tên là Đoan Mộc Tử Di, đây là vật đính ước tỷ phu ta tặng cho tỷ tỷ."
"A?" Tô Nhược Mộng không khỏi nghiêng đầu nhìn về phía Lôi Ngạo Thiên, chỉ thấy hắn hờ hững nhìn đống lửa, hoàn toàn không nhìn ra hắn đang nghĩ gì.
Thì ra thanh chủy thủ này còn là một vật đính ước, nếu tỷ tỷ của dì Lệ chính là mẹ ruột của Lôi Ngạo Thiên, vậy thanh chủy thủ này chính là vật đính ước của cha mẹ hắn. Khó trách hắn lại nói, nàng ấy sẽ đồng ý, ý của hắn là mẹ chồng sẽ đồng ý tặng cho con dâu.
Nhưng mà, mẹ bây giờ của Lôi Ngạo Thiên là Đoan Mộc Tử Di sao?
Đêm đó, vẻ mặt của hắn và chúng hộ pháp nói rõ hai người này không phải cùng một người.
Hiện giờ, Đoan Mộc Lệ vừa nhắc tới tỷ tỷ nàng là lại muốn khóc, vẻ mặt ưu tư, khiến nàng không thể không nghi ngờ vị Đoan Mộc Tử Di kia đã qua đời. Vậy nên, nàng mới nói gì mà nhận lời tỷ tỷ chăm sóc hắn, nhưng cuối cùng là không thể làm được.
Nếu người mẹ bây giờ của Lôi Ngạo Thiên là Đoan Mộc Tử Di, thì không thể nói mấy lời nhờ chăm sóc Lôi Ngạo Thiên được.
Tô Nhược Mộng càng nghĩ càng hoang mang, càng nghĩ càng đau lòng cho Lôi Ngạo Thiên.
Lôi Ngạo Thiên ngồi một bên nhìn chằm chằm đống lửa, không muốn Tô Nhược Mộng nhìn thấy mặt yếu ớt của mình, mặc dù trong lòng hắn đã đoán được đại khái, nhưng khi chính tai nghe được cái tên Đoan Mộc Tử Di thì tim hắn vẫn thấy đau đớn.
Thanh chủy thủ này là vật đính ước, tên nó là Tử Quang.
Nếu hắn đoán không sai, Quang cũng là một chữ trong tên của người còn lại.
Tên của người đó có phải là Hách Liên Quang Húc không?
Tên của hai người kia, hắn đã quá quen thuộc, bởi vì mùng bảy tháng bảy hằng năm hắn đều phải đi núi Long Đầu để tế bái hai người kia. Bọn họ chôn cùng một huyệt, chỉ có bia mộ là khắc hai tên.
Trước kia, hắn không hiểu, tại sao hai mươi năm như một ngày, cứ đến mùng bảy tháng bảy là cha mẹ hắn lại bắt hắn đi tế bái?
Giờ, hắn đã hiểu, bởi vì hai người kia là cha mẹ ruột của hắn.
Thì ra, hắn cũng là một cô nhi, mặc dù hắn không hề thiếu hụt tình thương của cha mẹ.
Tim thắt chặt lại, lúc này Lôi Ngạo Thiên mới phát hiện có lúc dù mình không muốn kéo theo chuyện cũ, nhưng có những chuyện cũ lại cứ gắn chặt trên vai mình, không thể tránh né.
Thì ra, hắn cũng có lúc không phóng khoáng.
Tô Nhược Mộng nhẹ nhàng đặt tay lên tay hắn, nắm lại thật chặt, lặng lẽ tiếp thêm sức mạnh cho hắn.
Trái tim hắn đang rất đau, đang rỉ máu, bởi vì, nàng cảm nhận được nỗi bi thương của hắn.
Một bữa cơm có đủ cả năm vị, nhìn vẻ thỏa mãn trên mặt những người đó, nàng cảm thấy rất vui, nhưng khi thấy được nét ưu thương trên mặt Lôi Ngạo Thiên, lòng nàng lại trở nên xám xịt.
Nhìn theo ánh mắt của hắn tới chỗ ngọn lửa đang cháy, Tô Nhược Mộng bỗng kéo tay hắn, đi tới bên đống lửa, cười với đám người kia, hô lớn: "Tất cả mọi người cùng tới nhảy đi, để cho tất cả nỗi buồn đều bị thiêu rụi thành tro, để cho tương lai chỉ còn lại niềm vui, cả đời ấm áp."
Chúng hộ pháp nhìn nàng, không biết ai huýt gió một cái, Nhị hộ pháp lập tức tán đồng phụ họa: "Đi thôi, đi nhảy múa. Chúng ta cùng nhảy với giáo chủ và phu nhân."
Theo lời phụ họa của hắn, mấy hộ pháp khác cũng cổ vũ đám người đang xấu hổ, lại quay sang giật dây đám nhóc con, chẳng lâu sau, mọi người đều đứng lên quây thành vòng tròn, tay cầm tay, vui vẻ hát múa.
Ánh lửa in trên gương mặt mọi người, hồng hồng, ấm ấm.