Edit: Thảo My
Tô Nhược Mộng thở dài, đột nhiên lại mở miệng cười, ngay sau đó cười lên ha hả.
"Ha ha ha..." Thật may là, nàng không phải Tô Nhược Mộng thật, cho nên, không cần phải giữ lời.
Tay chân Tô thị luống cuống nhìn Tô Nhược Mộng, hoàn toàn theo không kịp tâm tình của nàng, một giây trước thở thật dài, một giây sau lại cười lên ha hả. Mộng nhi làm sao vậy? Bị lời nói mình dọa sợ? Nàng không thể nào tiếp nhận được sự thật này?
"Mộng nhi, con đừng như vậy? Hiện tại, chúng ta đang ở Tử Long Lĩnh, bọn họ không biết chúng ta ở chỗ này. Hơn nữa qua một thời gian ngắn nữa, con và Ngạo Thiên đã thành thân, những chuyện trước kia có thể là bọn họ nói đùa cũng không chừng. Dù sao, chúng ta cũng chỉ là nói suông thôi. Những năm gần đây, bọn họ ai cũng không đi tìm hai mẹ con chúng ta."
Nói đến những năm này, những người đó không có đi tìm họ, lòng nàng vẫn là không nhịn được có chút khổ sở.
Nàng nhìn Tô Nhược Mộng vẫn cười không ngừng, lại bồi thêm một câu: "Mộng nhi, con đừng lo lắng. Những chuyện này cũng sẽ không ảnh hưởng đến tình cảm của con và Ngạo Thiên, hắn là thật lòng yêu con, hắn nhất định sẽ không so đo chuyện này."
Tô Nhược Mộng từ từ ngừng lại, nàng không biết mình vì sao phải cười thành ra như vậy, chỉ là, nàng thật sự vô cùng buồn cười.
Chuyện này mà bọn họ coi như là thật, nàng cũng sẽ không cho là thật, nói cho cùng nàng cũng không phải là Tô Nhược Mộng thật, những người kia không hề có một chút quan hệ nào với nàng.
Nàng quan tâm duy nhất cũng chỉ là Tô thị.
Họ nội của người bên kia một đồng cũng không có quan hệ với nàng, bọn họ dù muốn đặt quan hệ, cũng phải xem nàng có đồng ý hay không?
Nàng cũng không phải là Tô Nhược Mộng trước kia.
"Nương, người đừng phiền lòng vì chuyện này. Ngày mai Nhị Lôi Tử sẽ thả Đông Lý Phonǵ, những người đó sẽ không ảnh hưởng đến tình cảm của con cùng Nhị Lôi Tử."
"Như vậy thì tốt." Tô thị rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, đứng lên đi ra ngoài:"Con vẽ tiếp đi, đợi lúc ăn cơm, ta lại tới gọi con."
"Ừ."
Tô Nhược Mộng nằm ở trên bàn sách, sững sờ ngẩn người, chuyện này suy nghĩ một chút thật đúng là cẩu huyết, trên đời lại có chuyện như vậy. Nếu Đông Lý Phong là cháu ngoại trai người kia, vậy người kia cũng là người của triều đình sao?
Nghe lời nói Tô thị, còn có giọng nói kia, rõ ràng nàng vẫn còn tình cảm với cái người cha cặn bã đó, vẫn còn có hi vọng.
Ai! Về sau, nàng sẽ nguyện ý cùng nàng trở về Phượng tộc sao?
Đột nhiên trong đồng tử mắt của nàng xuất hiện một khuôn mặt phóng đại, Lôi Ngạo Thiên ghé đầu ở trước mặt nàng, cợt nhã nhìn nàng, nói: "Nương tử, nàng đang suy nghĩ về vi phu sao? Mặc dù một ngày không gặp như cách ba thu, chúng ta cũng có hơn một năm không gặp, nhưng mà, nương tử nhớ ta, vì sao nương tử không đến thăm vi phu? Dù sao vi phu cũng sẽ không cười nàng không có định lực, chỉ biết thật là vui vẻ."
Tô Nhược Mộng miễn cưỡng xoay qua hướng khác: "Nhàm chán, một chút cũng không buồn cười."
"Nương tử là muốn nghe chuyện cười?" Lôi Ngạo Thiên cũng theo nàng xoay qua hướng đó, vặn lông mày trầm ngâm một lát, nói: "Cái này vi phu phải suy nghĩ một chút, nhưng phàm là thứ nương tử muốn nghe, muốn có được, muốn thấy được, vi phu nhất định toàn lực thỏa mãn."
Tô nhược mộng vẫn như cũ chìm đắm trong trong thế giới của bản thân, thản nhiên nói: "Không có tí sức lực nào."
"Không có tí sức lực nào?" Lôi Ngạo Thiên kinh ngạc khi nghe lời nói của nàng, bình thường, nàng sẽ không như vậy, bộ dáng bây giờ là bởi vì mới vừa nói chuyện với Tô thị sao? Thật ra thì, hắn cũng sớm đứng ở ngoài cửa.
Không sớm cũng không muộn, vừa vặn khi Tô thị mở miệng hỏi nàng là có thật là bắt Đông Lý Phong hay không, thì hắn đã đến.
Không nhiều cũng không ít, hắn vừa vặn nghe được tất cả lời nói quan trọng, cũng biết nàng và Đông Lý Phong có quan hệ phức tạp kia.
Hắn nghe, cũng một phen sốt ruột, nhưng nghe nàng nói ‘ những người đó sẽ không ảnh hưởng đến tình cảm của ta cùng Nhị Lôi Tử’, tim của hắn liền hạ xuống. Hắn cái gì cũng không sợ, chỉ nàng là khẳng định, hắn cũng sẽ không dao động chút nào.
"Múa thoát y."
"Cái gì?" Lôi Ngạo Thiên sững sờ nhìn nàng, không biết nàng đột nhiên nói cái đó là có ý tứ gì?
Tô Nhược Mộng ngồi thẳng người, nhìn hắn, ngoắc ngoắc khóe môi, nói: "Chàng không phải nói, ta muốn nghe gì, ta muốn thấy gì, ta muốn lấy gì, chàng đều nhất định sẽ toàn lực thỏa mãn sao?"
"Cho nên?"
"Cho nên, hiện tại ta muốn nhìn múa thoát y, chàng tới múa, ta xem. Không cho phép đổi ý, không cho phép tìm lý do, toàn lực thỏa mãn."
"Cái gì?" Lôi Ngạo Thiên cứng người lại nhìn nàng, không biết làm như thế nào là tốt?
Cái gì gọi là gậy ông đập lưng ông? Bộ dáng bây giờ là đúng như vật. Hắn đang nói, thế nào cũng không bao gồm chuyện mình múa thoát y? Đó không phải là so vũ nữ múa thoát y còn khó coi hơn sao?
Múa thoát y? Nam nhi bảy thước, còn là Giáo chủ Ma Giáo?
Hắn thật sự muốn trực tiếp té xỉu.
Mộng nhi mở miệng, nhất định sẽ không thu trở về, xong đời, lúc này như thế nào mới tốt?
Hắn múa thoát y nhất định so đại tinh tinh múa xoay mông còn khó coi hơn? Chỉ có kinh khủng, sẽ không xinh đẹp, chỉ biết uốn éo, sẽ không múa.
Chỉ sau chốc lát, Lôi Ngạo Thiên vô cùng thất bại nhìn hai tay nâng cằm lên, ánh mắt không nháy một cái nhìn Tô Nhược Mộng, ngập ngừng: "Nương tử, cái múa thoát y đó vi phu không biết múa, có thể đổi thành cái khác hay không?"
"Không được."
"Mà ta sẽ không?"
"Ai cũng không rõ là mình biết cái gì, không thử một chút, làm sao chàng biết mình không được? Còn nữa, chàng là Đại Giáo Chủ cái thử thách nhỏ như vậy liền sợ hãi? Muốn nhận thua sao?" Tô Nhược Mộng liên tiếp đặt câu hỏi, một chút cơ hội phản kích cũng không lưu lại cho hắn.
Lời đã nói ra, sẽ phải làm được.
Bây giờ tâm tình nàng không được tốt lắm, muốn nhìn hình ảnh kích thích.
"Ta?" Lôi Ngạo Thiên nhất thời cứng họng, đột nhiên xoay người đi ra bên ngoài
Tô Nhược Mộng lắc đầu, thì ra, hắn cũng sẽ lâm trận bỏ chạy, lời của hắn cũng không thể tin tưởng toàn bộ sao?
Nàng còn chưa cảm khái xong, Lôi Ngạo Thiên lại từ trước cửa phòng vòng trở lại, nhìn nàng ánh mắt thất vọng, giải thích: "Ta đi khóa cửa." Nói xong, trên mặt hắn thoáng qua một tia không được tự nhiên, ngay sau đó liền động thủ bắt đầu cởi trường bào ra uốn éo.
Vừa cởi áo, vừa nhìn Tô Nhược Mộng, nói: "Không phải là múa thoát y sao? Chỉ cần có thể làm cho nương tử vui vẻ cười một tiếng, ta bất chấp giá nào. Múa thoát y không phải là vặn eo run mông, ném mị nhãn, cái này không thành vấn đề. Chỉ cần nương tử đừng nói cho người ta, ta từng nhảy qua múa thoát y là được rồi."
"Phốc..." Tô Nhược Mộng nghe lời của hắn, nhìn cái bộ dạng kia chính là một bộ ta bất chấp giá nào, rốt cuộc vẫn phải buồn cười không thôi, hì hì bật cười một tiếng.
"Được rồi! Chàng chớ nhảy nữa, tránh khỏi ngày sau nói ta ép buộc chàng nhảy múa thoát y."
"Không được, nương tử muốn xem, vi phu liền múa." Lôi Ngạo Thiên nói xong, đã cởi trường bào màu trắng như tuyết ra, đưa tay ném trường bào đến trước mặt Tô Nhược Mộng, nhất thời một hơi thở cỏ xanh thuộc về hắn xông vào mũi.
Tô Nhược Mộng ngước mắt nhìn hắn chỉ mặc một chiếc áo đơn, vội vàng khoát tay, trên gương nổi qua mấy đám đỏ ửng: "Chớ nhảy, ta chỉ là đùa giỡn. Đợi nương ta tới gọi đi ăn cơm tối, nếu để cho nàng biết chàng ở trước mặt của ta cởi áo tháo thắt lưng, nàng sẽ không vui."
"Nương tử thật không muốn xem nữa hả?"
"Thật."
"Oh." Ở trong lòng Lôi Ngạo Thiên âm thầm thở phào nhẹ nhõm, thật may là, Mộng nhi kịp thời hô ngừng, nếu không, hắn thật là không biết xảy ra chuyện gì?
Đột nhiên, hắn nâng môi lên nhìn Tô Nhược Mộng cười xấu xa, hỏi "Nương tử, cơ bụng vi phu lại nhiều hơn, nàng có cần kiểm tra một chút không?" Nói xong, động thủ kéo dây buộc áo đơn.
"Không cần." Tô Nhược Mộng cầm trường bào hắn đứng lên, đưa tới trước mặt hắn, thúc giục: "Nhanh lên một chút mặc vào."
"Oh." Lôi Ngạo Thiên cũng không đưa tay nhận lấy trường bào, mà là dang cánh tay, chờ Tô Nhược Mộng phục vụ.
Tô Nhược Mộng bất đắc dĩ lắc đầu, tiến đến nhón chân lên không thuần thục thay hắn mặc quần áo, ngón tay khẽ run, trái tim nhảy loạn, thật lâu sau mới giúp hắn mặc xong trường bào.
Lôi Ngạo Thiên kịp thời bắt được tay nàng đang muốn rút về, nhìn chằm chằm nàng, nói: "Nương tử, những người kia không ảnh hưởng đến tình cảm giữa chúng ta, chỉ cần lòng của nàng không thay đổi, tình cảm của cũng sẽ không dao động chút nào."
"Chàng nghe thấy?" Tô Nhược Mộng kinh ngạc nhìn hắn.
Lôi Ngạo Thiên gật đầu, nhẹ giọng nói: "Ta chỉ đến sau nhạc mẫu đại nhân một lát, ta vừa lúc nghe được tin tức quan trọng. Nương tử sẽ không tức giận với ta chứ?"
"Ta tức giận với chàng cái gì?"
"Không cẩn thận nghe được nội dung nói chuyện của nàng và nhạc mẫu đại nhân."
"Không biết, chuyện này sớm muộn gì chàng cũng phải biết, nghe được cũng tốt, không cần ta phí nước bọt giải thích. Quan hệ loạn như vậy, ta đúng là không biết nói thế nào." Tô Nhược Mộng nhún vai một cái, lại nói: "Chàng chỉ cần biết, bọn họ đối với ta mà nói, cũng chỉ là người qua đường thôi là tốt rồi."