Giáo Chủ, Phu Nhân Bảo Ngài Đi Làm Ruộng

Chương 67.4: Có lẽ sẽ mất đi nhiều hơn(4)




Edit: Thảo My
Hắn có chút khẩn trương nhìn về hướng cửa phòng Tô Nhược Mộng, chỉ thấy y nhân một màu hỏa hồng vui mừng, màu đỏ chúc mừng kia chợt tiến trong mắt hắn, nhất thời, phổi đều được lấp đầy từng tầng một, kéo ra tình cảm ấm áp bao vây lấy.
"Oa..." Chúng hộ pháp nhìn Tô Nhược Mộng, đều là không khỏi "Oa" một tiếng.
Đáy mắt Lôi Ngạo Thiên hiện lên tia sáng, nhìn Tô thị và Đoan Mộc Lệ dẫn xuống, uyển chuyển hàm xúc đến Tô Nhược Mộng, khóe miệng không khỏi nhếch lên thật cao, nhìn nàng mang bộ dáng yêu kiều, nhìn dung mạo nàng tựa như thiên tiên, hắn cảm thấy tim mình cũng nhanh muốn nhảy ra ngoài.
Lòng vui sướng vô hạn, tim giống như vạn mũi tên xuyên qua, nhưng hắn lại cắn răng chịu đựng, không cho nụ cười khóe miệng biến mất một giây.
Trên trán đã bắt đầu tràn ra lớp mồ hôi mỏng, Lôi Ngạo Thiên gắt gao nắm chặt tay, gian nan nhịn đau, hưởng thụ vui sướng. Hắn nghiêng đầu khẽ liếc mắt Thất Hộ Pháp một cái, âm thầm nháy mắt ra hiệu cho hắn.
"Ngạo Thiên, hôm nay mẹ giao tay Mộng nhi cho tay ngươi. Từ nay về sau, ngươi nhất định phải nắm tay này thật chặt, bất kể là trời trong hay là mùa mưa, ngươi đều không được buông tay nàng ra. Mẹ đối với ngươi không cầu gì khác, chỉ cần cầu ngươi không bao giờ buông tay Mộng nhi ra, vĩnh viễn bồi ở bên cạnh nàng."
Tô thị có thâm ý riêng, nhìn Lôi Ngạo Thiên đầy ý vị thâm trường, vừa đưa tay Tô Nhược Mộng tới trước mặt hắn, vừa nhẹ giọng dặn dò.
Sống hơn nửa đời người, nàng rốt cuộc hiểu được, địa vị cao tới đâu, vật chất cho dù tốt, cũng không sánh bằng hai người nắm tay, dọc đường thưởng thức phong cảnh trên đường đời.
Lôi Ngạo Thiên mắt tràn đầy kiên định nhìn Tô thị, gật đầu thật mạnh, chậm rãi đưa tay mà tiếp nhận hai tay nhỏ bé mềm mại không xương kia.
Ý tứ Tô thị, hắn hiểu. Hắn nhất định sẽ nắm chặt đôi tay này, nếu hắn buông ra, hắn cũng tin tưởng Mộng nhi nhất định sẽ nắm lên lần nữa, sẽ không buông tay.
Bởi vì đây là ước định của bọn họ.
Lôi Ngạo Thiên nghiêng quay đầu buông mắt xuống nhìn Tô Nhược Mộng một cái, lại hướng nhìn Tô thị, tựa như bảo đảm nói: "Mẹ, ngươi yên tâm! Ngạo Thiên và Mộng nhi nhất định sẽ nắm thật chặt tay nhau."
Tô Nhược Mộng nhẹ nhàng trao tay mình đến trong bàn tay dày rộng ấm áp kia, trong lòng cảm thấy kiên định, cực kỳ ấm áp, cảm giác căng thẳng mới vừa, nhất thời biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, khóe miệng không nhịn được thoáng hiện tươi cười đẹp nhất.
Đoàn người theo đội ngũ rước dâu, vô cùng náo nhiệt đi tới đại sảnh tổng đàn.
Tô thị và Đoan Mộc Lệ mới vừa dắt Tô Nhược Mộng ra khỏi khuê phòng, vào lúc này đã ngồi ngay ngắn trên chủ vị ở đại sảnh, chủ vị còn có Hàn Nhứ cùng Lôi Cận, trên tường phía sau chỗ ngồi bọn họ còn treo một bức tranh lớn, bên trong vẽ đôi nam nữ cũng giống như bọn họ, đang cười tủm tỉm chờ tân nhân (tân lang, tân nương) bái lễ.
"Giờ lành đến!" Theo một tiếng hô, bên ngoài viện lại vang lên tiếng pháo đùng đùng, thanh âm kèn xô-na vang lên vui mừng, hoan hỷ...
Lôi Ngạo Thiên dắt Tô Nhược Mộng đi đến, khóe miệng hai người hơi vểnh nhìn trưởng bối trên chủ vị, tầm mắt ăn ý liếc mắt nhìn bức tranh lớn trên tường.
"Hành —— lễ!"
"Nhất bái thiên địa! —— Nhị bái cao đường! —— Phu thê giao bái! —— Đưa vào động phòng! ——"
Tiệc mừng đi qua, Lôi Ngạo Thiên trở lại hỉ phòng nhìn Tô Nhược Mộng ngồi ngay ngắn trên mép giường, giật mình như mộng, ký ức như nước suối tuôn ra. Hắn nhịn đau, cất bước đi tới phía nàng, mê mang hỏi: "Mộng nhi, thật là nàng sao? Đây là ta đang nằm mơ sao?"
Tô Nhược Mộng đứng lên, liền bước về phía hắn, hai người mặt đối mặt đứng giữa tân phòng, nàng nhìn ta, ta xem nàng, ai cũng không nguyện dời ánh mắt đi trước.
"Chàng không phải đang nằm mơ, đây tất cả đều là thật."
"Mộng nhi, Mộng nhi, Mộng nhi..." Lôi Ngạo Thiên nâng mặt của nàng, giống tiểu hài tử tựa như gọi tên nàng, giống như chỉ có gọi như vậy, hắn mới có thể tìm được cảm giác chân thật.
"Ta ở đây, ta ở đây, ta ở ngay chỗ này. Mặc kệ xảy ra chuyện gì, ta đều sẽ luôn luôn bên cạnh chàng." Tô Nhược Mộng kéo tay hắn xuống, để tay hắn trước ngực mình, để cho hắn cảm thụ chân thật sự tồn tại của nàng, tim nàng đập.
Tình độc trên người hắn lại phát tác sao? Tô Nhược Mộng ngước mắt nhìn trên trán hắn không có mồ hôi, tâm thoáng ổn định xuống.
Bốn mắt chạm nhau, thời gian dừng lại.
Nếu như có thể, Tô Nhược Mộng và Lôi Ngạo Thiên đồng thời hi vọng, thời gian sẽ lưu lại một khắc này.
"Khụ khụ..." Bên ngoài viện vang lên mấy câu tiếng ho khan, Lôi Ngạo Thiên đột nhiên nhớ tới, hắn đây là trở về phòng mang Tô Nhược Mộng đi Trung Nghĩa Đường dâng hương.
Lôi Ngạo Thiên với tay Tô Nhược Mộng, buông mắt xuống nhìn nàng, ôn nhu nói: "Nương tử, chúng ta đi Trung Nghĩa Đường dâng hương trước, hôm nay chúng ta thành thân, ta muốn nói tin tức tốt này cho bọn họ biết."
"Ừ." Khẽ vuốt cằm, Tô Nhược Mộng mỉm cười nhẹ ‘ừ’ một tiếng, hai người tay nắm tay sóng vai đi ra ngoài.
Trong viện các hộ pháp nhìn bọn họ nắm tay nhau thật chặt, đáy mắt hiện lên ánh mắt phức tạp, hai bên liếc nhau một cái, đồng thời một chân quỳ xuống hướng về phía bọn họ, đồng thanh nói: "Chúc mừng Giáo chủ, chúc mừng phu nhân, chúc Giáo chủ, phu nhân, vĩnh kết đồng tâm, đầu bạc đến già."
Bọn họ tự động bỏ bớt đi sớm sinh quý tử, bởi vì sợ lại gợi lên chuyện  thương tâm của bọn họ.
Thật ra thì, bọn hắn nhìn hai người nắm tay nhau thật chặt, vừa vui vẻ, vừa lo lắng. Nhất là Thất Hộ Pháp, vẻ mặt nặng nề, trên mặt kia cưỡng ép dương lên tươi cười nhưng có vẻ cực kỳ chua sót. Bọn họ ai cũng không biết, thời điểm Giáo chủ đang cười, tâm sẽ đau đớn thế nào?
Chỉ có hắn hiểu rõ đây là chuyện gì xảy ra? Cho nên, hắn càng nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Lôi Ngạo Thiên, tim của hắn lại càng ghim đau.
Hắn âm thầm hạ quyết tâm, những ngày tiếp theo, hắn toàn bộ dùng để điều chế thuốc giải tình độc.
"Cám ơn các ngươi!"
"Đi thôi." Lôi Cận đột nhiên ra tiếng, xoay người dẫn đầu đi ra ngoài.
Đoàn người đều có tâm tư của mình đi tới Trung Nghĩa Đường, Lôi Cận điểm hương, vẻ mặt ngưng trọng đưa tới trước mặt Lôi Ngạo Thiên và Tô Nhược Mộng, nói: "Dâng hương." Đợi khi bọn họ nhận lấy hương, hắn đi tới trước bài vị đứng lại, nhìn bọn họ, trung khí mười phần hô: "Dâng hương, hai dâng hương, ba dâng hương! Dập đầu, hai dập đầu, ba dập đầu!"
Lôi Ngạo Thiên cùng Tô Nhược Mộng ấn theo khẩu lệnh của hắn, dâng hương, dập đầu.
Cuối cùng, Lôi Cận đứng phía trước dẫn đầu, dẫn các hộ pháp phía sau, vẻ mặt nặng nề cùng nhau nhìn một dải lớn bài vị, yên tĩnh, mặc niệm, miến hoài (nghĩ trong lòng).
......
Lúc trở lại tân phòng đã qua nửa đêm, các hộ pháp bình thường yêu thích ồn ào cũng không có người nào muốn náo động phòng, bọn họ hộ tống hai người đến cửa viện thì cũng rất tự giác rời đi.
Tô Nhược Mộng tẩy trang, tháo đồ trang sức trên đầu và trên người xuống, xõa tóc, vừa định muốn chải đầu. Lôi Ngạo Thiên cũng đã cầm lấy cây lược gỗ, dịu dàng thay nàng chải một đầu tóc đen, động tác của hắn rất nhẹ, cực kỳ nhu hòa, rất tự nhiên, giống như chuyện như vậy hắn đã không biết làm bao nhiêu lần.
"Ba ngàn sợi tóc, vì quân điểm mực thành si. Hôm nay kết tóc, tình này vĩnh viễn không quên."
Tô Nhược Mộng nhu tình chân thành nhìn Lôi Ngạo Thiên trong gương, khẽ mở môi đỏ mọng, thì thào mà nói.
Hai người nhìn nhau ở trong gương cười một tiếng, tất cả thâm tình đều ở bên trong không cần nói gì.
Một lát sau, Tô Nhược Mộng dời tầm mắt, đứng lên xoay người nhón chân lên đưa tay giúp Lôi Ngạo Thiên cởi áo: "Đêm đã khuya, chàng lên giường tĩnh tọa nghỉ ngơi đi."
"Tĩnh tọa? Đêm tân hôn?" Lôi Ngạo Thiên kỳ quái nhìn nàng.
Trên đời này có ai lại tĩnh tọa trong đêm tân hôn?
Tô Nhược Mộng cởi trường bào trên người hắn ra giắt trên bình phong, vừa cởi hỉ phục của mình đồ, vừa nói: "Là tĩnh tọa, chàng không có nghe lầm. Chẳng lẽ chàng không nhớ rõ lời nói của Thất Hộ Pháp. Nếu như chàng không tĩnh tọa, ta trở về trong phòng ta ngủ."
Nàng đúng là luôn luôn ghi nhớ câu nói kia của Thất Hộ Pháp: "Thanh tâm quả dục."
Tô Nhược Mộng vừa nói, vừa đổi lại mặc một bộ y phục bình thường, bọc kín chính mình lại.
Lôi Ngạo Thiên đau khổ ha ha nhìn nàng, nhíu mày nói: "Nương tử, như vậy có thể quá cô phụ đêm động phòng hoa chúc này rồi hay không?" Hắn tình nguyện đau, cũng không nguyện qua đêm động phòng hoa chúc một người không có.
Hắn không muốn bỏ qua bất kỳ thời gian cùng nàng, hắn muốn những hình ảnh này đều khắc vào trong lòng, khắc sâu đến nỗi khiến cho tình độc cũng không có cách nào xóa đi ký ức của hắn.
"Còn nhiều thời gian, thân thể của chàng quan trọng hơn." Tô Nhược Mộng đưa lưng về phía hắn, đứng ở trước bàn trang điểm dọn dẹp đồ trên mặt bàn.
"Không cần..."
"A..."
"Làm sao rồi?" Lôi Ngạo Thiên nghe được tiếng kêu của Tô Nhược Mộng, vội vàng từ trên giường nhảy xuống, chạy đến trước mặt nàng, nhìn ngón tay nàng ứa máu, đột nhiên dùng miệng ngậm chặt mút. Ánh mắt nhìn nàng, tràn đầy giận dữ trách móc.
Cảm thấy ngón tay của nàng đã không còn chảy máu, Lôi Ngạo Thiên mới buông ngón tay nàng ra, nhìn vết thương nhỏ trên ngón tay nàng, nói: "Làm sao nàng không cẩn thận một chút?"
"Hắc hắc, ta chỉ là không cẩn thận bị trâm nhọn đâm một cái, không có chuyện gì. Chàng cứ lên giường tĩnh tọa đi."
"Không cần." Lôi Ngạo Thiên trẻ con lắc đầu, bĩu môi.
"Phốc." Tô Nhược Mộng nhìn cái bộ dạng cố ý làm nũng kia, không nhịn được cười khẽ ra tiếng, hắn hờn dỗi liếc một cái, nói: "Muốn."
"A... Chàng làm gì thế?"
"Nàng không phải muốn không?"
"Là chàng muốn."
"Được rồi, là ta muốn."
"Chàng làm gì cởi quần áo của ta? Là chàng muốn đánh..."
"Ừ..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.