Edit: Thảo My
"Giáo chủ, phu nhân." Khi đi tới cửa sau tổng đàn, Đại hộ pháp tiến lên đón, lo lắng nhìn bọn họ, nói: "Có tin tức của Phó Linh Tử."
Lôi Ngạo Thiên khẽ liếc mắt nhìn sắc mặt Đại Hộ Pháp nặng nề như vậy, tâm trạng trầm xuống, hỏi: "Nói đi."
Tô Nhược Mộng lo lắng dùng sức nắm tay Lôi Ngạo Thiên, lẳng lặng chờ đợi kết quả điều tra của Đại hộ pháp.
"Vâng" Đại Hộ Pháp ngước mắt rất nhanh nhìn thoáng qua Tô Nhược Mộng, chậm rãi xòe bàn tay ra, một dây cột tóc bằng vải thô màu trắng nằm yên trong lòng bàn tay hắn, bên trên dây cột tóc còn có mấy chấm tròn đỏ sậm.
"Dây cột tóc này là người của chúng ta phát hiện trong ngôi miếu đổ nát dưới chân núi, theo tiểu nhị khách sạn nói, dây cột tóc này là của Phó Linh Tử. Trong ngôi miếu đổ nát không có dấu vết đánh nhau, chỉ là ở trên đống cỏ khô trong ngôi miếu đổ nát đó phát hiện mấy vết máu đã khô. Từ màu sắc vết máu nhìn ra, Phó Linh Tử hẳn là trúng độc, chỉ là người chúng ta ở mười dặm xung quanh đều đã lục soát một lần, vẫn không tìm thấy hắn."
Tô Nhược Mộng cầm lấy dây cột tóc bằng vải thô từ trong tay Đại Hộ Pháp, quan sát một lát, gật đầu, nói: "Dây cột tóc này là của Phó Linh Tử, y phục cùng dây cột tóc trên người hắn đều là như vậy, vải vóc y phục hoàn toàn không giống chúng ta."
Nặng nề thở dài một cái, Tô Nhược Mộng không khỏi suy nghĩ tám phần là Phó Linh Tử bị người ta mưu hại rồi. Hắn cũng không giống như người có võ công, hơn nữa bây giờ còn trúng độc, chỉ sợ lành ít dữ nhiều.
Lôi Ngạo Thiên nhìn vẻ mặt thất vọng của Tô Nhược Mộng, chuyển mắt nhìn Đại Hộ Pháp, nói: "Lão đại, ngươi lại cho người tiếp tục điều tra, chúng ta không thể chỉ bằng vết máu ở hiện trường và một dây cột tóc liền kết luận Phó Linh Tử đã gặp bất trắc. Chỉ cần không thấy người, toàn bộ đều có khả năng."
"Dạ, thuộc hạ lập tức đi an bài."
"Đi đi."
"Thuộc hạ cáo lui."
Lôi Ngạo Thiên nhẹ nhàng kéo tay Tô Nhược Mộng, buông mắt xuống nhìn nàng, an ủi: "Nương tử, nàng đừng lo lắng! Ta tin Phó Linh Tử nhất định không có việc gì, nàng và mẹ đều cảm thấy hắn là người sâu không lường được, vậy hắn nhất định có biện pháp hóa giải số kiếp của mình."
Tô Nhược Mộng gật đầu, chuyện đến bước này, cũng chỉ có thể suy nghĩ theo hướng tích cực.
Ngẫm lại Lôi Ngạo Thiên nói không phải không có lý, hắn cư nhiên có thể đoán trước tương lai, tin tưởng hắn cũng nhất định có thể hóa giải số kiếp của mình.
"Đi thôi! Phó Linh Tử là người tốt nhất định sẽ gặp điều lành, hắn lợi hại như vậy, nhất định có thể chuyển nguy thành an." Tô Nhược Mộng thoáng yên tâm, cầm dây cột tóc trong tay bỏ vào trong tay áo, hai người sóng vai đi đến phòng ăn.
Từ khi Lôi Cận và Hàn Nhứ trở về, chỉ cần bọn họ ở Tử Long Lĩnh, người trong nhà nhất định sẽ ngồi ăn cơm tối cùng một bàn, hưởng thụ ấm áp của gia đình bình thường.
Ăn cơm tối xong, Tô Nhược Mộng và Lôi Ngạo Thiên giống như thường ngày, một người xử lý công sự, một người vẽ 【phong cảnh tươi đẹp】, ánh đèn mờ nhạt chiếu vào hai người ngồi mặt đối mặt ở trước bàn sách, có vẻ cực kỳ ấm áp.
Hình ảnh lẳng lặng này, có vẻ cực kỳ tốt đẹp và an nhàn.
Lôi Ngạo Thiên lật xem sổ sách Tây Đường chủ sai người đưa tới, nhìn sổ sách kiểu mới trước mắt sau khi đã được Tô Nhược Mộng cải cách, khóe miệng không khỏi nhếch lên thật cao. Bây giờ nhìn sổ sách này đã không còn buồn ngủ giống như loại trước kia, bây giờ vừa xem sổ sách thì đã hiểu ngay, xem ra cũng không phí thời gian, cũng sẽ không khiến mắt mệt mỏi.
Nhẹ nhàng khép sổ sách lại, Lôi Ngạo Thiên ngước mắt nhìn Tô Nhược Mộng ngồi đối diện, nhìn vẻ mặt chuyên chú của nàng, cảm giác nhìn thế nào cũng không ngán. Nhìn, nhìn, tay nắm thật chặt tay vịn của ghế dựa, gân xanh trên mu bàn tay hoàn toàn hiện ra.
Đau đớn kéo tới, Lôi Ngạo Thiên âm thầm cười khổ, mình tự động viên chính mình nói. Đau đi, đau thôi. Lại đau nữa cũng miễn cưỡng chỉ còn lại nửa tháng.
Tô Nhược Mộng thả bút trong tay xuống, ngước mắt nhìn gân xanh hai bên trán hắn, đau lòng nói: "Lại đau sao?"
"Cũng không đau lắm, chủ yếu là nương tử quá đẹp sắc đẹp thay cơm rồi." Lôi Ngạo Thiên nhấc lên khuôn mặt tươi cười, tận lực làm cho giọng nói của mình vững vàng một chút, thản nhiên nói.
Tô Nhược Mộng hờn dỗi liếc hắn một cái, lo lắng nói: "Chàng vẫn là lên trên giường ngồi đi, chàng như vậy, ta thấy khổ sở."
"Không có việc gì, chờ một chút là tốt thôi."
"Hả?" Tô Nhược Mộng không vui kéo dài âm ‘ hả ’ một tiếng, nhìn Lôi Ngạo Thiên, nói: "Chàng muốn cho ta nhìn thấy chàng khổ sở, hay là chàng muốn nhìn dáng vẻ khổ sở của ta?"
"Ta..." Lôi Ngạo Thiên bất đắc dĩ lắc đầu, vểnh môi cười cười, nói: "Thật sự không có biện pháp với nàng, ta làm sao có thể muốn nhìn dáng vẻ khổ sở của nàng chứ? Được rồi, ta đi tĩnh tọa, lập tức, lập tức, đi ngay." Nói xong, hắn đứng lên, chuẩn bị đến trên nhuyễn tháp phía trước cửa sổ tĩnh tọa.
"Giáo chủ, phu nhân." Bên ngoài thiên sảnh truyền tới âm thanh của Bát hộ pháp.
Tô Nhược Mộng đối diện Lôi Ngạo Thiên liếc mắt một cái, quay đầu nhìn cửa thiên sảnh, nói: "Lão Bát, vào đi."
Thần sắc Bát hộ pháp vui vẻ từ bên ngoài đi vào, chắp tay, mời: "Giáo chủ, phu nhân, hôm nay lão Bát gặp lại muội muội thất lạc nhiều năm. Các huynh đệ vì chúc mừng cho lão Bát và Lão Cửu, cố ý ở trong viện hộ pháp làm lửa trại, nướng hết một con dê. Thuộc hạ muốn mời Giáo chủ và phu nhân cùng nhau tham gia, không biết Giáo chủ và phu nhân có muốn tham gia hay không?"
Tô Nhược Mộng cất kỹ tranh trên bàn xong, đứng lên, cười nói: "Chúng ta rảnh, lão Bát, chúng ta thật sự vui mừng cho ngươi và Lão Cửu. Đi thôi, chúng ta cùng nhau đi. Tính toán mọi người chúng ta cũng đã lâu không cùng nhau vây quanh đống lửa, vui vẻ hát, vui vẻ nhảy, uống rượu thoả thích rồi. Hôm nay vừa đúng dính đến chuyện của ngươi và Lão Cửu, chúng ta lại qua một đêm giống như trên núi Thanh Hổ, lần sau cũng không biết là lúc nào rồi."
Lôi Ngạo Thiên đi tới, nắm tay nàng, nói: "Chỉ cần nàng thích, mỗi đêm trời tối chúng ta đều có thể vây quanh đống lửa, trải qua vui vẻ cùng nhau."
Tô Nhược Mộng ngước mắt nhìn hắn, đôi mắt sáng giống như một hồ nước khẽ dập dờn, nàng cười lắc lắc đầu, nói: "Không giống như vậy, vây quanh đống lửa nướng đồ quan trọng là ở tâm cảnh, mỗi ngày đều làm như vậy, có lẽ sẽ không có loại cảm giác vui vẻ này. Đi thôi, tối nay mọi người chúng ta buông thả vui vẻ uống."
"Đi thôi."
Bát hộ pháp theo sát phía sau hai người bọn họ, mắt chăm chú nhìn bọn họ thân thiết nắm tay nhau, không nhịn được cong môi cười yếu ớt. Thật tốt, mọi người hắn quan tâm đều có một nửa kia yêu thương.
Hắn không chỉ tìm được muội muội thất lạc, còn chứng kiến muội muội cùng huynh đệ mình yêu nhau, Giáo chủ mình kính trọng cũng đã thành hôn, có một người yêu về cả thể xác và tinh thần.
Thật tốt! Thật rất tốt!
"Chủ tử, người của Lôi Ngạo Thiên đang khắp nơi tìm người chúng ta gặp ở trong ngôi miếu đổ nát, ta đã nghe ngóng, hắn gọi là Phó Linh Tử, vẫn ở tại 【 khách sạn Nhị Sơn 】kia. Như vậy xem ra, Phó Linh Tử này rất có thể biết Lôi Ngạo Thiên bọn họ, ngày đó hắn xuất hiện trong ngôi miếu đổ nát rất có thể không phải là ngẫu nhiên."
Nữ tử hắc y che mặt cúi thấp đầu quỳ gối trước mặt nữ tử mang mặt nạ Dạ Xoa, lấy tin tức ban ngày mình nghe được, sắp xếp nói lại.
Nữ tử mang mặt nạ Dạ Xoa lạnh lùng liếc nàng một cái, xoay người ngón tay nhẹ nhàng đánh về phía quầy hàng trước cửa sổ, âm thanh thùng thùng thùng, đánh tới trong lòng nữ tử hắc y che mặt, nàng không khỏi thẳng lưng lên, hai vai khẽ run run.
Trầm ngâm hồi lâu, nữ tử mang mặt nạ Dạ Xoa rốt cuộc ngưng động tác đánh quầy hàng, xoay người, ánh mắt rét lạnh thẳng tắp bắn về phía nàng, môi đỏ mọng hé mở: "Tìm, sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Nếu không, ngươi đi đến Diêm vương điện tìm."
Nàng cũng biết người này không phải ngẫu nhiên xuất hiện, không ngờ hắn còn có quan hệ với Lôi Ngạo Thiên.
Xem ra, hắn cố ý canh giữ ở nơi đó nghe lén, chỉ là, hắn làm sao biết mình sẽ xuất hiện ở chỗ nào? Đêm hôm đó, mình rõ ràng không phát hiện có người theo dõi?
Mục đích của hắn rốt cuộc là cái gì?
Hắn cuối cùng có thấy rõ bộ dáng của mình hay không?
Đáng ghét! Không ngờ trong lúc này lại có thể xuất hiện một nhân vật như vậy.
Người này nhất định phải chết, nếu như hắn không chết, toàn bộ kế hoạch của nàng đều bị rối loạn.
"Dạ!" Nữ tử hắc y che mặt thanh thúy đáp một tiếng, cho đến sau khi nàng cảm thấy người trước mặt đã rời đi, cả người giống như đống bùn nhão ngồi sững trên đất, toàn thân không tự chủ được run rẩy.
Nàng chưa từng thấy qua gương mặt thật của chủ tử nàng, nhưng mà thủ đoạn ngoan độc của chủ tử nàng lại biết không ít, đây cũng là nguyên nhân nàng sợ nàng ấy như thế.
Trên đời làm cho người sợ không phải chết, mà là loại cảm giác sống không bằng chết.
Chủ tử nàng có bản lãnh làm cho người ta sinh không biết chết, trước kia tỷ muội phạm sai lầm, chịu loại hành hạ đó, bây giờ nàng ngẫm lại vẫn cảm thấy buồn nôn, toàn thân không khỏi phát run.