Giáo Chủ, Phu Nhân Bảo Ngài Đi Làm Ruộng

Chương 84: Lôi Ngạo Thiên hôn mê sâu




Edit: Thảo My
Ai... Phó Linh Tử nhìn người hôn mê trên xe trượt tuyết, nhìn hắn chau mày, nhìn nước mắt trong suốt như băng châu nơi khóe mắt hắn, không khỏi thở dài một hơi.
Sau khi hắn tìm được thuốc giải tình độc, lập tức ngựa không ngừng vó chạy tới Thánh Phật sơn, ai ngờ hắn vẫn đến chậm một bước. Vốn tưởng rằng kiếp nạn của Lôi Ngạo Thiên là tình độc, cũng không nghĩ đến hắn phải trải qua lại là tử kiếp.
Hắn ở dưới Phật Khiêu Nhai tìm được Lôi Ngạo Thiên bị nhiều mặt nội lực sung vào trong cơ thể, mặc dù hắn còn có hơi thở hơi yếu, nhưng mà, nội lực trong cơ thể hắn và nội lực đến từ trên người Ninh Ngạo Tuyết, tranh đấu ở trong cơ thể hắn, khiến hắn chìm vào hôn mê sâu.
Đối mặt cả người nóng bỏng, Phó Linh Tử quyết định thật nhanh chuyển hắn đến trên Tuyết sơn ở phương bắc, cũng đặt hắn lên xe trượt tuyết, tạm thời khắc chế nhiệt độ trong cơ thể hắn. Nhưng hắn chỉ sợ Lôi Ngạo Thiên tỉnh lại, sẽ tẩu hỏa nhập ma,.
Chuyện liên tiếp xảy ra, làm hắn không có thời gian thông báo cho Tô Nhược Mộng, về hành tung của Lôi Ngạo Thiên. Mà bây giờ xem ra, lúc nào Lôi Ngạo Thiên có thể tỉnh, lúc nào có thể khôi phục vẫn là một ẩn số?
Bây giờ chỗ của bọn hắn bị ngăn cách ở trong Tuyết sơn, hắn có lòng muốn báo cho Tô Nhược Mộng, cũng không làm được. Chỉ hy vọng nàng có thể kiên cường đối mặt với tất cả, nàng có thể bởi vì tìm không được Lôi Ngạo Thiên, vĩnh viễn không buông tha hi vọng.
Ai... Nghĩ tới, Phó Linh Tử lại không nhịn được thở dài.
Đưa tay lau đi nước mắt như băng châu nơi khóe mắt hắn, Phó Linh Tử xoay người rời đến sơn động, chuẩn bị đi tìm thuốc cho Lôi Ngạo Thiên.
Mấy ngày nay, hắn dùng nhân sâm Tuyết Sơn trăm năm ổn định tính mạng của hắn, lấy tình huống bây giờ của hắn, cần phải có được Thiên Sơn Tuyết Liên trong truyền thuyết mới có thể khiến hắn tỉnh lại. Bên ngoài gió lớn tuyết lớn, khắp nơi đều là một mảnh trắng xóa, Tuyết Sơn to lớn, hắn thật đúng là không thể nào hành động, cũng không biết có thể may mắn gặp được Tuyết Liên hay không.
Phó Linh Tử đi ra khỏi sơn động không phát hiện, ngón tay buông thỏng ở trên xe trượt tuyết mới vừa hơi động, chỉ là, cũng chỉ là động mấy cái, ngay sau đó lại khôi phục như trước.
......
"Lão Bát, ngươi đến khách sạn dưới núi giúp ta làm một chuyện." Tô Nhược Mộng thu tờ giấy mới vừa cầm trong tay vào, nhìn Bát hộ pháp đứng ở trước bàn đọc sách, nhẹ giọng giao phó.
Bát hộ pháp nhìn nàng khẽ nhếch môi, ngay cả trong mắt cũng lóe ra điểm điểm tinh quang, một bộ dáng vui vẻ, không nhịn được lên tiếng hỏi: "Phu nhân, thực là có tin tức tốt?"
"Ngươi thay ta đi đón Lăng tỷ tỷ lên núi." Tô Nhược Mộng khẽ mỉm cười với hắn.
Nàng thật là không nghĩ đến, Lăng tỷ tỷ nhanh như vậy đã nghĩ thông suốt, rốt cuộc bước ra khỏi Vô Quả Cốc. Nghĩ đến tuy là bèo nước gặp nhau, chung đụng ngắn ngủi, mà lại giống như quen biết đã lâu, bằng hữu hiểu nhau luyến tiếc nhau, nàng không nhịn được vui vẻ.
"Đón người? Lăng tỷ tỷ?" Bát hộ pháp ngẩn người, có chút nghi hoặc nhìn nàng, tình huống bây giờ Tử Long Lĩnh có thể tùy tiện nhận người xa lạ đi lên sao? Người này rốt cuộc là ai? Lại khiến phu nhân yên tâm như thế?
Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Lại nói bây giờ Tử Long Lĩnh rơi vào thời kỳ rối loạn, cho nên, Bát hộ pháp vẫn là nhịn không được lên tiếng nhắc nhở: "Phu nhân, lúc này đón người lên núi có mạo hiểm hay không?"
Hắn không phải lo lắng ánh mắt của phu nhân, mà là, hắn biết phu nhân quá thiện lương, dễ dàng tin tưởng người khác, chỉ sợ nàng không cẩn thận  mắc mưu người khác.
Nhẹ nhàng khoát tay áo, Tô Nhược Mộng khẽ mỉm cười, nói: "Không có việc gì! Lăng tỷ tỷ chính là sư muội lão Nhị, ngươi còn nhớ rõ chuyện trước kia ta vô ý xông vào Vô Quả Cốc sao? Nàng chính là tỷ tỷ ở trong Vô Quả Cốc, thuật dịch dung của ta cũng là nàng dạy ta."
Nói xong, nàng xem Bát hộ pháp bừng tỉnh hiểu ra, lại nói: "Ngũ hành thuật số của Lăng tỷ tỷ không phân cao thấp với lão Nhị, nàng chưa bao giờ ra khỏi Vô Quả Cốc, cho nên, nàng sẽ không chung đụng với người khác, có chút cảm giác lạnh nhạt. Chỉ là, những thứ này cũng chỉ là mặt ngoài, về sau, mọi người sống chung một chỗ rồi, ngươi sẽ hiểu rõ, nàng thật ra chính là một cô nương trong nóng ngoài lạnh. Đi đi, nàng sẽ không có vấn đề.". Tiên Hiệp Hay
Thật ra thì mấy ngày trước nàng đã nhận được tin tức Lăng Cẩn Tịch đã đến khách sạn dưới chân núi Tử Long Lĩnh, nàng biết rõ tình huống Tử Long Lĩnh, cũng lo lắng có người giả mạo, đã âm thầm sai người điều tra. Biết đây thực sự là Lăng Cẩn Tịch, lúc này mới để Bát hộ pháp xuống núi đón người.
"Dạ! Thuộc hạ xuống núi đón người." Bát hộ pháp thấy dáng vẻ Tô Nhược Mộng giống như tất cả đều ở nắm chắc, cũng yên tâm, cao giọng đáp, xoay người rời đi.
Trở lại Tử Long Lĩnh đã ba ngày rồi, mỗi ngày nàng vội vàng quen thuộc, bắt tay vào làm xử lý sự vụ Ma Giáo, thời gian trôi qua rất nhanh, giống như lời nói của Tâm Nương, nàng đây là đang mượn bận rộn để quên đi đau đớn trong lòng. Chỉ là, mỗi lúc đêm khuya yên tĩnh, nàng vẫn buồn bã rơi lệ, ôm quần áo Lôi Ngạo Thiên tiến vào mộng đẹp.
Tô Nhược Mộng cất sổ sách trong tay vào, trong lòng không bỏ xuống được nữ tử áo đen bị họ bắt từ dưới chân núi, đưa tay nhấn một điểm nhỏ gồ lên dưới chân bàn, giá sách lớn sau lưng lập tức dời ra, lộ ra một cửa ngầm.
"Băng Vũ, ngươi ở bên ngoài coi chừng, ta cùng Tâm Nương vào xem một chút." Tô Nhược Mộng dặn dò Lạc Băng Vũ bên cạnh một tiếng, nàng đứng lên, cùng Tâm Nương nhanh chóng lắc mình đi vào.
Ầm một tiếng, giá sách đã khôi phục lại nguyên dạng.
Đi vào ám thất, nàng kia nhìn họ đi vào, lạnh lùng nghiêng đầu nhìn về một bên, không muốn tiếp xúc ánh mắt với các nàng.
Tô Nhược Mộng và Tâm Nương bất đắc dĩ nhìn nhau một cái, đối với người ngay cả sứ mạng của mình cũng không biết, hơn nữa còn rất căm thù trưởng lão các nàng thật là nhức đầu. Nữ tử này rõ ràng chính là sát thủ trải qua huấn luyện đặc thù, ngay cả Nhiếp Hồn thuật của Tâm Nương cũng không nhiều tác dụng với nàng, họ chỉ biết tên nàng gọi là Bạch Thiển, là một cô nhi, những thứ khác không cách nào từ trong miệng của nàng hỏi được.
Điều này cũng có thể nhìn ra được, nàng là một nữ tử có lực ý chí rất mạnh, ngược lại thật sự là không hổ là một trong các trưởng lão của Phượng tộc.
"Bạch Thiển, ngươi không nên căm thù chúng ta như vậy, chúng ta là minh hữu của ngươi." Tâm Nương ngược lại không ưa bộ dáng này của nàng, ba ngày nay vừa đấm vừa xoa, nàng duy nhất chỉ có phản ứng chính là tiếp tục căm thù họ.
Bạch Thiển không nghiêng đầu nhìn các nàng, mà là lạnh lùng nói: "Nếu quả thật như ngươi nói, chúng ta là đồng minh. Chẳng lẽ đây chính là thái độ ngươi đối đãi với đồng minh? Nhốt ta, không cho ta bất kỳ tự do nào? Đồng minh như vậy cũng quá kỳ quái chứ?"
Tâm Nương đi qua, đứng ở trước mặt nàng, cười nói: "Đây cũng không phải là giam ngươi, cũng không phải hạn chế sự tự do của ngươi. Chúng ta biết là ai để cho ngươi đi theo đối địch với chúng ta? Trước chưa tra rõ tất cả, đây chúng ta coi như là đang bảo vệ ngươi. Nhiệm vụ của ngươi không hoàn thành, chỉ sợ chủ tử của ngươi cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi."
Trong lòng Bạch Thiển chấn động, tuy là cảm thấy những lời này của nàng đều là lời thoái thác, nhưng mà, chủ tử đã sớm để Lãnh Ngôn đang âm thầm giám thị mình, chỉ sợ mình bị người mang tới Tử Long Lĩnh chủ tử đã sớm biết.
Lấy tính tình chủ tử, cho dù lúc này nàng trở về, chỉ sợ chờ nàng cũng là một thanh lợi kiếm hoặc là một ly rượu độc.
Nếu như không phải chủ tử hoài nghi nàng lần trước cứu Phó Linh Tử, cũng sẽ không để Lãnh Ngôn giám thị nàng, lại nói chủ tử sở dĩ không xuống tay với nàng, cũng chỉ bởi vì trong tay còn không có chứng cớ xác thực. Bây giờ nàng ba ngày hoàn toàn không có tin tức, chỉ sợ chủ tử thà giết lầm, cũng không muốn bỏ qua.
Những năm gần đây, mặc dù nàng chưa từng thấy qua dung nhan thực sự của chủ tử, cũng không biết thân phận chủ tử, nhưng mà, chủ tử ngoan độc mạnh mẽ, nàng lại vô cùng rõ ràng.
Tâm Nương thấy trên mặt nàng đã có một ít dao động, liền đưa tay chậm rãi đẩy nút áo y phục của mình ra.
Mà Tô Nhược Mộng vẫn yên lặng ngồi ngay ngắn trên ghế bên cạnh Bạch Thiển, yên lặng chờ Bạch Thiển hiểu chân tướng.
Bạch Thiển trơ mắt nhìn Tâm Nương cởi áo khoác còn không chịu dừng lại, tiếp tục cởi nút áo áo trong, ngạc nhiên nhìn nàng, trong giọng nói hơi nóng nảy nói: "Người muốn làm gì? Ngươi không có chuyện làm sao ở trước mặt ta cởi quần áo?"
Cái nữ nhân diêm dúa lẳng lơ này tới cùng muốn làm gì? Không có việc gì ở trước mặt nàng cởi quần áo làm gì? Nàng cũng không phải là nam tử.
Chẳng lẽ nàng?
Dù Bạch Thiển là sát thủ mặt lạnh quen thấy cảnh máu tanh, nhìn một nữ tử mặt mỉm cười đứng ở trước mặt mình cởi quần áo, nàng cũng bắt đầu luống cuống. Sợ mình đụng phải người có yêu thích đặc biệt.
Dù sao trên đời này có không ít người kỳ kỳ quái quái, nàng vẫn biết.
"Hắc hắc. Ngươi sợ hãi như vậy làm gì? Ngươi nên biết ta muốn làm gì?" Tâm Nương nhìn mặt Bạch Thiển lộ vẻ luống cuống, nhất thời sinh ý niệm ác đùa dai, hắc hắc cười khan mấy tiếng, ném mấy mị nhãn về phía nàng, trong ánh mắt tràn đầy trêu đùa.
Bạch Thiển nhìn nàng cợt nhã như thế, vội vàng liếc mở tầm mắt ra, lắp ba lắp bắp ngập ngừng: "Ta... Ta... Làm sao ta biết ngươi muốn làm gì?"
Nữ nhân này thật đúng là quá ghê tởm, cư nhiên trắng trợn trêu đùa nàng như vậy, thật lòng không nói gì, tại sao mình đụng phải một người như thế đây? Nàng ta lại còn nói các nàng là đồng minh, nếu như họ là đồng minh, vậy quả thực kinh khủng hơn làm một người trong bóng tối không thấy được ánh sáng giết người.
"Bạch Thiển, ngươi đừng nghe Tâm Nương, nàng đây là đang đùa với ngươi đấy." Tô Nhược Mộng nhìn mặt Bạch Thiển lúc thì xanh, lúc thì trắng, lúc thì đỏ, không nhịn được lên tiếng trấn an nàng. Nói xong, ngước mắt nhìn Tâm Nương, cười nói: "Tâm Nương, ngươi cũng không đứng đắn, đừng dọa sợ tỷ muội của mình."
Tâm Nương cười tươi như hoa nhún vai, hai tay vừa cởi, nói: "Được rồi, chủ tử đã nói như vậy, ta cũng không hù dọa nàng. Chỉ là, chủ tử ngươi xem Bạch Thiển, nàng thật đúng là không chịu được hù dọa. Một đại mỹ nhân như Tâm Nương thoát áo tháo dây trước mặt nàng, nét mặt nàng làm gì một bộ bị quỷ hù sợ?"
Tâm Nương nhìn vẻ mặt Bạch Thiển còn phong phú hơn mấy ngày nay gặp gỡ, trong lòng vừa tức giận, vừa buồn cười. Nàng ấy cũng quá không nể mặt? Nàng còn không cảm thấy thua thiệt, nàng ấy làm gì còn muốn bày vẻ mặt như thế?
"Ha ha, cũng không có người hình dung chính mình như vậy, cái quỷ gì không quỷ? Bạch Thiển đây chính là sợ bị ngươi chiếm tiện nghi." Tô Nhược Mộng bị lời nói của Tâm Nương làm cho cười khẽ một tiếng, quở trách liếc mắt nàng một cái, chuyển mắt nhìn Bạch Thiển, nói: "Bạch Thiển, ngươi xem hình vẽ trên vai Tâm Nương, có phải rất quen thuộc hay không?"
Theo lời nói của Tô Nhược Mộng, Tâm Nương cũng phối hợp kéo y phục nàng xuống, lộ ra một bả vai trơn bóng cùng hình vẽ Phượng vũ khiến lòng Bạch Thiển rung động.
Bạch Thiển trợn to hai mắt, tỉ mỉ quan sát hình vẽ trên vai Tâm Nương, phân biệt thật giả, xác định không phải sau này tạm thời vẽ lên, nàng mới ngước mắt kinh ngạc nhìn Tô Nhược Mộng, nói: "Cái này là chuyện gì xảy ra? Trên vai của nàng tại sao có thể có hình vẽ giống như ta?"
Tâm Nương sửa sang xong y phục của mình, cùng Tô Nhược Mộng liếc nhau một cái, thu hồi nét mặt mới vừa đùa giỡn, mặt nghiêm túc nói: "Bởi vì thân phận của chúng ta giống nhau, ở trên thế giới này người có hình vẽ giống nhau chỉ có bốn. Ngươi cũng đã nhìn thấy, đây là hình vẽ một lông vũ, thật ra đây là hình vẽ lông vũ Phượng Hoàng. Chúng ta đều không phải là người của Đông Lý triều, chúng ta đến từ Phượng tộc."
"Phượng tộc?" Bạch Thiển nhìn vẻ mặt nghiêm túc của nàng ấy, trong lòng biết họ không phải đang nói đùa, nhưng nàng cũng quá không tin tưởng, cõi đời này lại có thể có Phượng tộc trong truyền thuyết, mà mình lại có quan hệ với Phượng tộc?
"Cõi đời này thật sự có Phượng tộc tồn tại sao?"
"Có! Chỉ là, Phượng tộc là một Dị tộc cổ xưa, cũng không phải ai cũng có thể đi vào đi. Kể từ ba trăm năm trước, sau khi Phượng tộc gặp phải một lần đại nạn, Phượng tộc lại càng là ẩn nấp." Đối mặt với nghi vấn của Bạch Thiển, Tâm Nương lên tiếng khẳng định.
Tô Nhược Mộng đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Bạch Thiển, nhìn nàng và Tâm Nương, nói: "Ngươi và Tâm Nương đều là tân trưởng lão của Phượng tộc, trách nhiệm của các ngươi hiệp trợ tân Phượng chủ, khiến Phượng tộc lần nữa hưng thịnh, khôi phục yên bình ba trăm năm trước."
"Mà ta." Tô Nhược Mộng trở tay chỉ mình, cong cong khóe môi khẽ mỉm cười về phía Bạch Thiển, nói: "Chính là tân Phượng chủ của Phượng tộc, Phượng tộc tổng cộng có bốn trưởng lão, nói cách khác trừ ngươi ra và Tâm Nương ra, còn có hai trưởng lão. Nghe nói giữa chúng ta sẽ có một loại cảm ứng, không cần trăm phương ngàn kế, cũng không cần cố ý tìm kiếm, chúng ta sẽ bởi vì loại cảm ứng này mà tụ họp một chỗ."
"Chưa tới bảy tháng, chờ sau khi ta tròn mười tám tuổi, năm người chúng ta có thể tiến vào Phượng tộc, đi hoàn thành sứ mạng của chúng ta. Nếu như, ta không đoán sai, bây giờ chúng ta cũng chỉ thiếu một tân trưởng lão, nhưng mà, ta tin tưởng, trưởng lão cuối cùng nhất định sẽ rất nhanh xuất hiện bên người chúng ta."
Nói xong, Tô Nhược Mộng một tay cầm chặt tay Bạch Thiển, một tay cầm chặt tay Tâm Nương, nhìn họ, nhẹ giọng nói: "Nếu không, chúng ta ở chung một chỗ nhắm mắt lại, tập trung tinh hội thần cảm ứng, xem có phải thật sự  có thể cảm ứng được một vài thứ hay không?"
"Được!" Bạch Thiển hình như không chút suy nghĩ, bật thốt lên một chữ được, cùng Tâm Nương miệng đồng thanh đồng ý.
Khi nghe được mình nói ra chữ "được" không chút do dự, trong lòng Bạch Thiển cũng không nhịn nổi lên kinh hãi. Làm một sát thủ nhà nghề, tâm chí nàng vẫn luôn cường đại, ngay cả bị Tâm Nương dùng Nhiếp Hồn thuật, cũng không cách nào rung chuyển ý chí của nàng, nhưng mà, bây giờ nàng cũng không cần nghĩ ngợi đáp ứng đề nghị của Tô Nhược Mộng.
Cái hiện tượng này thật đúng là làm nàng giật mình, làm nàng hoang mang.
Có lẽ, cũng chỉ có thử một lần, xem bản thân có thể có cảm ứng với các nàng hay không, như vậy mới có thể chân chính có đáp án cho nội tâm của mình.
Ba người liếc nhau một cái, ăn ý mười phần xếp chân vây quanh ngồi xuống, lòng bàn tay sát nhau, làm thành một hình tròn. Đồng thời hai mắt nhắm lại, bài trừ tạp niệm trong lòng, tập trung tinh lực chăm chú cảm nhận.
Tô Nhược Mộng phát hiện có một luồng điện chảy về phía ngón tay của mình, lại từ ngón tay của mình chảy về phía tay Tâm Nương và Bạch Thiển, nhưng mà dòng điện này chỉ có cảm giác hơi hơi tê dại, cũng không đáng ngại. Từ từ, Tô Nhược Mộng chỉ cảm giác trong đầu mình nổi lên một đám sương mù dày đặc, sương mù từ từ biến mỏng, để cho nàng thấy rõ hình vẽ trong sương mù dày đặc.
Đó là một hồ nước giống như một chiếc gương, nước trên mặt hồ không hề di động, liễu trên bờ hồ cũng không nhúc nhích, ngay cả mặt trời trên bầu trời cũng giống như bị mây đen bao phủ. Chỉ như là trứng muối màu vàng cực lớn treo trên không trung, không có một tia ấm áp, cũng không cảm thấy ánh sáng của nó.
Tất cả trong đầu giống như một bức tranh phấn mặc không có sự sống, làm cho người ta hoàn toàn không cảm thấy sức sống, giống như tất cả hình ảnh nơi đó đều bị dừng lại.
Ba người đồng thời mở mắt, hai mặt nhìn nhau, đều là thấy được thần sắc quỷ dị trong mắt đối phương.
Tô Nhược Mộng chậm rãi rút tay mình về, nghiêng đầu nhìn về phía Tâm Nương, hỏi: "Tâm Nương, ngươi cảm ứng được cái gì?"
"Hồ, cây liễu, mặt trời." Tâm Nương đơn giản tóm tắt trả lời, dứt lời, nghiêng đầu nhìn về phía Bạch Thiển.
Nàng biết, Tô Nhược Mộng hỏi nàng trước, mà không phải hỏi Bạch Thiển trước, có lẽ là vì sợ Bạch Thiển cảm thấy đây là họ đang lừa nàng.
"Bạch Thiển, ngươi thấy được cái gì?" Khẽ vuốt cằm, Tô Nhược Mộng nghiêng mặt sang bên thẳng tắp nhìn về phía Bạch Thiển, nhẹ giọng hỏi.
Dòng điện mới vừa ở giữa ngón tay, hình ảnh trong đầu đều làm nàng rung động, nhưng mà, trước mắt quan trọng nhất là muốn cho Bạch Thiển biết thân phận của mình, hơn nữa cam tâm tình nguyện tiếp nhận thân phận này, còn có sứ mạng bẩm sinh.
Lần này, Bạch Thiển không trốn tránh ánh mắt của nàng, mà là thẳng tắp nhìn lại nàng, hiện lên trên mặt ra nồng nặc nghi ngờ cùng vẻ mặt rung động, khẽ mở môi đỏ mọng, lên tiếng: "Ta thấy được một hồ, còn có cây liễu và mặt trời. Nhưng mà, đây tất cả đều có chút không đúng lắm, ta hoàn toàn không cảm thấy sinh mạng của bọn nó, giống như cũng chỉ là một bức họa."
Bây giờ nàng trừ rung động, chính là đã từ đáy lòng đón nhận thân phận trưởng lão kia.
Dù sao, hình ảnh trong đầu mình giống nhau Tâm Nương, nàng có thể không tin bất cứ kẻ nào, nhưng mà, hình ảnh trong đầu mình xuất hiện, còn có dòng điện mới vừa từ ngón tay của Tô Nhược Mộng truyền tới cho nàng, là người khác không làm giả được.
Chỉ là, nàng vẫn cần thời gian yên tĩnh, dù sao chuyện này tới quá đột ngột, hơn nữa cũng thật sự không thể tưởng tượng nổi.
"Ta muốn yên lặng một chút." Bạch Thiển nhìn Tô Nhược Mộng, nói lên yêu cầu của mình.
Tô Nhược Mộng nhìn nàng thật sâu, trong lòng biết nàng cần thời gian yên tĩnh. Dù sao chuyện đột ngột như vậy, dù ở trên người ai dưới tình huống hoàn toàn không có chuẩn bị, cũng sẽ trong khoảng thời gian ngắn khó tiếp nhận.
"Được, ngươi nghỉ ngơi ở nơi này, ta cho người sắp xếp một gian phòng bên ngoài cho ngươi. Tối nay, lại tới tìm ngươi." Tô Nhược Mộng đứng lên, nháy mắt với Tâm Nương, hai người một trước một sau rời khỏi mật thất.
Rầm... Giá sách dời đi, đóng.
"Phu nhân, mới vừa Doãn tiểu thư tới tìm ngươi." Lạc Băng Vũ nhìn họ đi ra, nghênh đón khẩn cấp nói cho nàng biết, chuyện mới vừa Doãn Tâm nhi có tới nơi này tìm nàng.
Lông mày nhẹ chau lại, Tô Nhược Mộng nhìn Lạc Băng Vũ, hỏi: "Ngươi nói như thế nào? Nàng có nói tìm ta có chuyện gì không?"
"Ta nói, phu nhân đến thôn trang dưới núi, mà nàng thấy phu nhân không có ở đây, cũng không hề nói gì bỏ đi." Lạc Băng Vũ vẫn đi theo bên cạnh Tô Nhược Mộng, tự nhiên cũng biết chuyện nàng hoài nghi Doãn Tâm Nhi, cho nên, mới vừa cũng cực kỳ chăm chú quan sát nàng.
Doãn Tâm Nhi mặc dù chỉ nhàn nhạt nhìn lướt qua thiên sảnh, nhưng mà, ánh mắt của nàng tuyệt không phải ngẫu nhiên. Nàng nhìn trong sảnh chỉ có mình, ánh mắt đột nhiên dao động mấy cái, ngay sau đó nhanh chóng quét nhìn mỗi một góc trong thiên sảnh.
Vốn là điều này cũng vẫn tính là bình thường, không bình thường là, về sau, trong đôi mắt nàng chảy qua một bó ánh sáng thất vọng.
Trước kia mặc dù Lạc Băng Vũ tùy tiện, ríu rít, nhưng mà, qua mấy ngày này, nàng vẫn lớn lên không ít. Nhất là sau đại hội võ lâm, nàng hầu ở bên cạnh Tô Nhược Mộng, ở dưới tình huống như trước mắt, tâm trí nàng cũng thành thục không ít, làm bất cứ chuyện gì đều học tỉnh táo và tỉ mỉ.
"Phu nhân, Doãn tiểu thư mặc dù cũng không nói gì, nhưng mà, động cơ nàng tới nơi này vẫn rất khả nghi. Nàng thấy chỉ có một mình ta ở chỗ này, ánh mắt chớp động mấy cái, lại bất động quan sát mỗi một góc trong thiên thính, hơn nữa, nàng bởi vì hình như không phát hiện cái gì, trong ánh mắt có chút thất vọng."
Lạc Băng Vũ mang đầu đuôi gốc ngọn mình quan sát được nói cho Tô Nhược Mộng, hi vọng nàng có thể phân tích ra một chút gì.
Cặp mắt híp lại, con ngươi khẽ chuyển mấy vòng, Tô Nhược Mộng đi tới trước bàn ngồi xuống, trong lòng âm thầm suy đoán mục đích tới nơi này của Doãn Tâm Nhi. Theo như Băng Vũ nói phân tích, nàng ta sau khi quan sát thì thất vọng, tuyệt đối có vấn đề rất lớn.
Nhưng vấn đề này lại là cái gì chứ? Bởi vì sợ bứt dây động rừng, nàng bác bỏ đề nghị Tâm Nương dùng Nhiếp Hồn thuật với Doãn Tâm Nhi. Mặc dù, không thể đối đầu với Doãn Tâm Nhi, nhưng mà, họ có thể xuống tay với người bên cạnh Doãn Tâm Nhi, tỷ như: Tiểu Ân Nhã.
Tiểu Ân Nhã là nữ nhi của Doãn Tâm Nhi, lại luôn đi cùng nàng, sẽ phải biết một chút vấn đề.
"Đi, chúng ta đi thăm lão phu nhân, thuận tiện mang Tiểu Ân Nhã đi chung quanh một chút." Nói đến mang Tiểu Ân Nhã đi chung quanh một chút, Tô Nhược Mộng cố ý liếc mắt nhìn Tâm Nương, mà Tâm Nương nghe lời của nàng, nhất thời mắt sáng lên, hiểu ý của nàng.
Mấy ngày nay, họ không dấu vết dùng Nhiếp Hồn thuật với nha hoàn hầu cận Hàn Nhứ —— Liễu Nhi và Thúy Nhi, chứng thật hai người các nàng không có vấn đề. Mà những người khác, lại không thể sử dụng Nhiếp Hồn thuật, chuyện cũng chỉ có thể âm thầm tra xét.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.