Diệp Y Y vốn dĩ đã dậy từ sớm, chuẩn bị nấu bữa sáng thật ngon lành để chờ Lăng Dương Thần Về. Cô nhìn đồng hồ, nhẩm đi nhẩm lại, không biết mình có tính giờ sai hay không nhưng hình như Lăng Dương Thần lại về trễ hơn dự định.
Cô kê tay lên bàn ăn đã đầy ắp thức ăn thơm phức, gõ gõ màn hình hỏi xem Lăng Dương Thần đã về đến đâu.
[cục cưng, anh về chưa?]
Nhưng vào lúc này, Lăng Dương Thần vẫn đang tất bật chăm sóc cho mẹ anh từng chút một. Cả đêm hôm qua anh gần như không ngủ, cũng không dám rời đi nửa bước. Sợ khi bà tỉnh lại không thấy anh đâu, tưởng anh lại đi rồi mà làm điều gì không phải.
Lu bu mãi, Lăng Dương Thần cũng quên mất mình đã quên nói gì với Diệp Y Y. Lúc vội vã chạy từ sân bay về, điện thoại cũng để rơi trên xe rồi, vậy nên mười mấy cuộc gọi từ Diệp Y Y anh đều không nghe thấy.
Diệp Y Y đã chờ sang trưa, đồ ăn cũng đã đều nguội lạnh. Hai tay cô xiết lấy điện thoại cũng đã toát mồ hôi. Run rẩy mãi mới dám lên mạng xem tin tức quốc tế, xem thử xem có chiếc máy bay nào gặp nạn hay không.
Cô cũng đã xem hết một loạt các chuyến bay mà Lăng Dương Thần có lẽ đã lên, tất cả đều đã hạ cánh. Diệp Y Y bấm bụng, chẳng lẽ có chuyện gì gấp nên Lăng Dương Thần đành phải nán lại thêm à.
Bận gì mà đến mức không thể nhắn cho cô một câu.
Diệp Y Y lo lắng, những suy nghĩ cứ quấn lấy cô khiến cô bắt đầu trở nên sợ hãi. Cô không quen biết một ai bên cạnh Lăng Dương Thần cả, bây giờ cô mới bất giác nhận ra, cô chẳng biết gì về anh.
Gia đình, bạn bè người thân, thậm chí lần này anh qua Anh, cô còn không biết anh sẽ dừng chân ở đâu. London, hay là một địa điểm nào khác?
Diệp Y Y hoàn toàn mất phương hướng của anh. Trái tim cô dần trở nên bấn loạn.
Cô gấp gáp nhắn cho Tô Nghiên. Tô Nghiên bên kia thở dài trả lời lại.
[không có chuyện gì đâu. Chắc anh ta có việc gì bận thôi. Cứ chờ một hai hôm xem sao đã]
Thoát đã qua hai ngày. Cả hai ngày liền Lăng Dương Thần đều ở bên giường bệnh chăm sóc, hai ngày qua anh cũng chẳng chợp mắt một chút nào. Lúc này mẹ anh cũng đã được xuất viện, anh theo mẹ về nhà. Trên đường về, bà nói với anh.
“Dương Thần, con sẽ ở lại đúng không? Con sẽ cưới An Giai Nhiên đúng không con”. Ngôn Tình Ngược
Lời nói của Lăng Dương Thần nặng nề hơn bao giờ hết.
“Vâng thưa mẹ”
Lăng phu nhân thở phào nhẹ nhõm. Bà tựa vào vai anh nằm nghỉ, miệng lẩm bẩm.
“Như vậy có phải tốt hơn không. Con có biết ba mẹ ở bên này mỗi ngày đều ngóng con trở về, con là con trai duy nhất của chúng ta, là niềm hi vọng duy nhất, con có biết không hả”
Lăng Dương Thần ngoảnh mặt nhìn ra cửa sổ, anh nhìn lên bầu trời xanh thẳm, hướng về phía đất nước xa xôi ấy, có người con gái hẳn đang chờ anh…
Vừa về đến nhà, Lăng Dương Thần liền gọi người chuẩn bị cho anh một chiếc điện thoại. Lăng Dương Thần nặng nề bấm gửi một tin nhắn cho Diệp Y Y.
[Anh đây. Anh không sao đâu, ở bên này có chút công việc, điện thoại anh rơi đâu đó rồi nên bây giờ mới có thể nhắn cho em.chắc anh sẽ ở lại lâu hơn một chút. Y Y ngoan, anh về sau nhé]
Diệp Y Y nằm ủ rũ cả ngày trên giường, nhận được tin nhắn của Lăng Dương Thần thì lập tức bật dậy. Cô không tức giận mà cảm xúc đầu tiên mà cô có chính là thở phào nhẹ nhõm, may mà anh không sao.
Diệp Y Y có chút xúc động nhắn lại một câu.
[vâng. Có việc gì anh cứ ở lại xử lý cho ổn thoả. Em ở bên này không sao đâu mà. Bạn bè đều ở cạnh em, anh cứ từ từ thôi, không cần vội]
Lăng Dương Thần chỉ nhắn lại một câu “ừm” sau đó, sau đó là một tuần sau.
Diệp Y Y đang tưới cây lựu nhỏ mà cô vừa mua được hai hôm trước đặt bên bệ cửa sổ. Ở nhà trống trải lắm, cô luôn tìm đủ mọi thứ để có thể vơi đi sự buồn tẻ khi Lăng Dương Thần không có ở đây.
Đột nhiên điện thoại cô vang lên thông báo. Diệp Y Y tất bật chạy về bàn mở điện thoại ra xem, cuối cùng người nhắn đến lại là Tô Nghiên.
Khi Diệp Y Y tin nhắn lên đọc. Chỉ thấy Tô Nghiên gửi một tấm hình kèm một lời thoại.
[thì ra trên đời này thì đàn ông nào cũng giống nhau]
Diệp Y Y hơi run rẩy, cô nhấp vào tấm hình sau đó dùng hai ngón tay phóng to ra nhìn cho rõ. Đúng, là khuôn mặt như đúc ra từ khuôn đó không lẫn đi đâu được, bên cạnh anh, một cô gái thanh tao tươi tắn khoác lấy cánh tay anh một cách thân mật.
Hình ảnh này, có vẻ như hai người đang đi dạo phố, rất vui, rất vui vẻ với nhau.
Diệp Y Y lặng đi, trước nay cô cứ nghĩ nếu một ngày thực sự gặp phải chuyện này, cô sẽ phải phát điên lên hơn là sự bình tĩnh đến mức làm chính bản thân cô cũng phải khiếp sợ như vậy.
Tô Nghiên lại gửi tiếp một tin nhắn.
[Các trang mạng bên anh đều đăng tải công khai những tấm hình này lên. Hôm nay đột nhiên có nhã hứng lướt báo quốc tế thì nhìn thấy. Diệp Y Y, nói không chừng anh ta là người đã có gia đình, chỉ về đây chơi đùa vài ngày rồi bỏ đi. Haiz, chọn ai không chọn lại chọn phải Y Y nhà mình để chơi đùa, số cậu đúng là đen không chịu được]
[cậu có muốn cản mình lại trước khi mình đặt vé máy bay sang đó cho anh ta một trận không hả?! Tức quá đi mất]
Diệp Y Y lo sợ Tô Nghiên sẽ làm thật. Cô vội gõ một dòng ngăn cản bạn mình.
[Đừng loạn nữa, mình sẽ nhắn cho anh ấy hỏi rõ xem sao]