Hôm sau đi làm, ngay cả đồng nghiệp cũng nhìn thấy Trương Dương trông khác hẳn mọi khi, liền trêu chọc “Có phải yêu rồi đúng không mà trông rạng rỡ thế?”
Trương Dương theo bản năng muốn chối, nhưng khi nghĩ đến Kha Vũ, khóe miệng vừa mở của cô lại không khống chế được mà nâng lên. Nụ cười này chính là không đánh mà khai, đồng nghiệp ngay lập tức xúm lại bàn tán, còn trêu chọc không phải là mới mấy hôm trước còn một lòng một dạ nói muốn gả cho Thịnh Thế hay sao.
Trương Dương quả thực vô cùng muốn cho bọn họ xem những bức ảnh của cô và Kha Vũ, muốn khoe khoang, muốn những ánh mắt hâm mộ đố kỵ đặt lên người mình lần nữa, nhưng cô nhịn xuống, chỉ qua loa có lệ nói lần sau rồi cùng đi ăn cơm.
Cô là một nhân viên kế toán, sau khi tốt nghiệp thì vào làm việc trong doanh nghiệp nhà nước này luôn, công việc nhàn hạ, tiền lương không cao, cơ hội thăng tiến thấp nhưng cô rất bằng lòng với tình trạng hiện tại, liếc qua liếc lại là lại đến lúc nghỉ hưu. Thích Thịnh Thế giống như thời kỳ phản nghịch đến muộn của cô, còn cùng Kha Vũ “yêu đương” chính là một hành động vĩ đại trong cuộc sống bình thường của cô.
Nghĩ đến Kha Vũ, cô không thể yên lòng làm việc được. Vì không biết mình có thể “mượn” được bao nhiêu ngày, cho nên những phút giây cô lãng phí ở đây đều là thời gian quý báu dành cho Kha Vũ. Cô do dự rút đơn xin nghỉ phép ra, dự định năm nay sẽ nghỉ phép năm ngày. Trước đây, ngày nghỉ phép năm của cô chính là dành cho các loại hoạt động của Thịnh Thế.
Sau khi nộp đơn nghỉ phép, Trương Dương bắt đầu tìm một nơi để đi du lịch, cô cũng biết mình có chút điên rồ, nhưng cô thật sự muốn có thêm những kỷ niệm đẹp trước khi tỉnh mộng.
Dàn Đại fan còn đang thảo luận chiến thuật để xé xác fan đối thủ thì có người đã chế ảnh hắc với hàng loạt biểu cảm nôn mửa bên dưới.
“Cái loại mặt này mà cũng đòi dính lấy Ca Ca? Thật kinh tởm.”
“Chính là bởi vì lớn lên như thế mới phải ké fame Ca Ca đó, nếu không chỉ có thể bán mông cho đàn ông thôi.”
“Xem bà nói kìa, làm sao mà biết chắc giờ nó không bán?”
“Hahahahaha”
“Fan couple (CP) đều là loại có mắt như mù.”
“Fan CP đều muốn hắc Ca Ca hay sao? Đem loại đàn ông xấu chó lại còn lùn ghép cặp với anh chàng đẹp trai nhà mình, không phải hắc thì là cái mẹ gì?”
Trương Dương click mở bức ảnh kia, trợn trắng mắt, chuyển sang phần mềm tạo gói biểu tượng cảm xúc ra chế mấy cái để thêm mắm thêm muối một phen.
Nam minh tinh trong ảnh tên là Nhạc Thần Quang, từng đóng vai em trai của Thịnh Thế trong một bộ phim điều tra tội phạm, là nhân vật phản diện nam thứ hai. Không nghĩ tới nữ chính thực sự của bộ phim kia lại giống như làm nền, còn couple anh em ‘tình thâm cảm động thấu trời xanh’ lại hot vô cùng. CP tên là Thịnh Quang, quanh năm chiếm cứ vị trí đầu tiên trong bảng xếp hạng CP Weibo.
Trong ba năm mà đại bạo hai bộ phim đã đưa Thịnh Thế lên vị trí đỉnh cấp lưu lượng, do vậy mà bị cái tên Nhạc Thần Quang này giống như keo chó mà suốt ngày ké fame, suốt ngày dính lấy để làm marketing, dựa vào cái này mà thực sự chen chân được lên tuyến đầu.
Fandom hai bên là đối thủ một mất một còn, đều hận nhau ra máu, đấu đá nhau quanh năm, đào hắc liệu của nhau còn nghiện, còn chăm chỉ hơn cả đào mỏ vàng. Ca Ca cao quý của bọn họ lại bị ghép với một người nhân phẩm tồi tệ, đạo đức thấp kém, ngoại hình lại còn như phường trộm cắp như vậy mà bị cọ nhiệt lưu lượng, quả thực ghê tởm đến cực điểm. Trương Dương đời này chưa từng căm ghét ai đến mức đấy, trong đầu cô đã ảo tưởng về đủ loại kết cục bi thảm của Nhạc Thần Quang, lấy sự kinh tởm với Nhạc Thần Quang cùng fan của hắn làm thú vui.
Biểu cảm mới chế của Trương Dương lại kéo theo một làn sóng mắng mỏ khác, có người lấy bài đăng lên Weibo, cô cũng chạy theo chửi hăng say, hay lắm, có thể giết thời gian rảnh rỗi ở nơi làm việc.
Lúc này, Nhĩ Quan chat ở nhóm nhỏ: Các bà có tin tức gì về Mina không? Thành tiện nhân ở ẩn rồi à?
Trương Dương: Lúc này nhất định là đã thoát xác để đảm bảo an toàn rồi.
Nhĩ Quan: Hy vọng sau này nó cũng đừng xuất hiện nữa đi, xuất hiện mọi người đều muốn đánh.
Tĩnh Y Y: Tôi thực sự không thể hiểu được làm thế quái nào mà nó lại tìm được ba thằng bạn trai đó nhỉ? Thực sự là sức mạnh của đồng tiền sao?
Nhĩ Quan: Đương nhiên là sức mạnh của đồng tiền ròi.
Mặc dù không phải như những gì các cô đã nghĩ, nhưng quả thực đó cũng là sức mạnh của đồng tiền.
Tĩnh Y Y: Chuyện này cứ như vậy mà kết thúc sao? Khó chịu vê lờ, tự nhiên mang đến cho Ca Ca ảnh hưởng xấu mà nó lại đéo tổn thất cái vẹo gì, lại còn càng nổi như chó chứ, làm cho cả thế giới đều biết nó có một bạn trai trông giống minh tinh.
Nhĩ Quan: Thật đấy, nói không chừng sau khi chuyện này qua đi lại thành hót gơ nổi tiếng trên mạng ấy, nghĩ đến liền muốn ói.
Tĩnh Y Y: Tôi mong nó đừng có mà mang cái loại hàng giả kém sang ấy ra khoe nữa đi, trông thiểu năng như méo được học hành gì ý, nếu hot trên mạng nhất định sẽ bị phát hiện ra đúng là một thằng đần thật haha.
Trương Dương nhíu mày, không nhịn được nói: Anh ta dựa vào mặt cũng đủ rồi.
Trương Dương mỉa mai, lúc đó chụp ảnh với anh ấy không phải mày cũng bày ra cái vẻ mặt vừa chủ động vừa thèm thuồng còn gì.
Cả nhóm im lặng một hồi, một lúc sau Nhĩ Quan lên tiếng: Mina giàu vái lòn như vậy, thằng kia chỉ cần ngoan ngoãn bán chym là được rồi, cần đéo gì phải bán mặt nữa.
Tĩnh Y Y: Hahahahahahahahahahaha.
Trương Dương nhất thời không muốn nói chuyện trong nhóm nữa. Trước kia cô còn khá thích cái kiểu miệng lưỡi cay độc của Nhĩ Quan, lúc war nhau luôn xông pha đi đầu, nói tục chửi bậy cỡ nào cũng nói được, lấy một địch trăm, trong fandom nhất định phải có loại chó điên này để thả ra ngoài cắn chó điên nhà khác, nhưng khi cô ả nói Kha Vũ như vậy lại khiến Trương Dương sinh ra chán ghét.
Trương Dương khó chịu, vì vậy chuyển sang mấy tài khoản Weibo khác, thay phiên nhau cấu xé đối thủ để trút giận.
Tâm trạng này cho đến khi tan làm cũng không khá hơn, bởi vì cô lập tức có thể về nhà gặp Kha Vũ nên phiền muộn gì cũng không thể rửa sạch được.
Vừa về đến nhà, chào đón Trương Dương chính là những nụ hôn nồng nhiệt cùng bữa tối nóng hổi, còn có sự quan tâm dịu dàng chết người nữa chứ. Bên trái một câu “em yêu”, bên phải một câu “có mệt không?”, lại thêm câu “Anh nhớ em vô cùng” khiến Trương Dương sướng đến đỏ cả mặt, hạnh phúc ngọt ngào không thể tả.
Lúc ăn cơm, Trương Dương hồ hởi nói: “Em đã nghỉ phép năm với công ty rồi, ngày mai chúng ta đi du lịch nhé. Giờ mà xin visa thì không kịp nhưng có thể đi được mấy nước miễn thị thực, anh thích đi đâu? À, anh có hộ chiếu không?”
Kha Vũ lắc đầu: “Không có.”
“Vậy thì chúng ta đi trong nước, anh có nơi nào muốn đi không?”
“Chỉ cần em muốn đi thì anh đều muốn đi.”
“Tam Á?” Trương Dương cúi đầu nói, “Sau khi tốt nghiệp em hầu như chưa từng đi đâu cả, em chỉ đi những nơi mà Ca Ca đến biểu diễn thôi, em vẫn luôn muốn đến Tam Á. Anh đưa em chứng minh thư đi để em đặt vé máy bay.” Đặt vé máy bay cùng khách sạn đột xuất khẳng định rất đắt, nhưng Trương Dương lúc này không thấy tiếc tiền chút nào.
“Chứng minh thư? Cũng không có.” Giọng điệu của Kha Vũ bình tĩnh như thể đang thảo luận xem món ăn có ngon không.
Trương Dương sững sờ, sau đó cô nghĩ ngợi một chút, Kha Vũ là người nhân tạo, đương nhiên là không có thân phận hợp pháp, toàn bộ sự tồn tại của anh đều là phi pháp.
Kha Vũ tò mò hỏi: “Mọi người đều có hộ chiếu và chứng minh thư sao? Vậy tại sao anh lại không có?”
“À, không phải ai cũng có.” Trương Dương có chút uể oải.
Kha Vũ khẽ sờ mặt Trương Dương: “Em không vui à?”
“Không có.” Trương Dương nhoẻn miệng cười, “Không sao, vậy thì chúng ta đi dạo quanh thành phố đi, cũng có rất nhiều nơi chơi vui lắm.”
“Được.”
Cơm nước xong, Trương Dương cùng Kha Vũ ôm nhau ngồi trên sofa thảo luận xem đi nơi nào chơi — Trương Dương nói, Kha Vũ phụ họa.
“Nhất định phải đi công viên giải trí, cổ trấn cũng phải đi, em cũng muốn đến thư viện danh nhân trên mạng này nữa, còn có viện bảo tàng này, quá trời nơi thú vị, một ngày cũng không đi hết nổi.” Trương Dương lướt lướt màn hình điện thoại, “Em còn phải lập danh sách các món phải ăn nữa, chúng ta lần lượt đi thử hết, được không anh?”
Kha Vũ cười nói: “Được.”
“Nếu em có ô tô thì tốt rồi… Không sao, đi taxi cũng rất tiện.” Bình thường Trương Dương sẽ không bao giờ đi taxi nếu như không có việc đặc biệt, nhưng cô không muốn để Kha Vũ chen chúc trên xe buýt cùng tàu điện ngầm theo cô chút nào, thứ cô có thể cho Kha Vũ tuy không nhiều như Mina, nhưng cô vẫn muốn cố gắng hết sức.
Kha Vũ vẫn một mực phụ họa theo.
“Ngày mai đi nơi nào trước thì tốt hơn nhỉ? Em thấy nếu thời tiết tốt thì sẽ thích hợp ra ngoài trời, nhưng cũng có thể sẽ phải phơi nắng đó, anh nghĩ sao?”
Kha Vũ mặt đầy cưng chiều: “Nghe em hết.”
Trương Dương bĩu môi: “Anh không có ý kiến gì à?” Từ đầu đến cuối chỉ có mình cô nói, cô nói gì Kha Vũ cũng nói đồng ý.
Kha Vũ vẫn chỉ cười: “Đều nghe em hết.”
Trương Dương có chút bất đắc dĩ: “Vậy đi viện bảo tàng trước đi, em sẽ soạn lịch trình ngày mai thật tốt.”
“Ừ.”
Trương Dương duỗi người, ngáp một cái: “Chúng ta nghỉ ngơi sớm chút đi.”
Kha Vũ hỏi: “Vậy tối nay chúng ta có làm tình không?”
Trương Dương cả người cứng đờ: “Gì cơ, làm gì cơ?”
Kha Vũ dùng một đôi mắt trong sáng nhìn cô: “Chúng ta làm tình?”
Trương Dương từ trong ngực Kha Vũ bò ra, cô khẩn trương xoa xoa tay, nhất thời không dám nhìn vào mắt Kha Vũ, không biết nên trả lời như thế nào.
Kha Vũ vẫn nhìn cô với ánh mắt dò hỏi.
Trương Dương hít sâu một hơi: “Không, không làm.”
“Được.” Kha Vũ nhìn đồng hồ, “Vậy bây giờ anh đi ngủ sao?”
“… Anh đi đi”
Sau khi Kha Vũ vào nhà, Trương Dương ngẩn người hồi lâu. Không phải cô không muốn thử, mà là vì cảm giác không đáng tin cậy với “mối quan hệ yêu đương” ảo tưởng này nên cô có phần kháng cự.
Trương Dương dùng sức chà xát khuôn mặt nóng rực của mình, đầu óc rối bời.
——
Ngày hôm sau, Trương Dương đưa Kha Vũ chính thức bắt đầu cuộc sống nghỉ dưỡng của mình. Những thứ mà cô đã từng tưởng tượng sẽ làm, sẽ đi du lịch cùng bạn trai, cô hầu như đều cùng Kha Vũ thử một lần.
Bọn họ mặc đồ đôi đến công viên trò chơi, nắm tay nhau đi thăm viện bảo tàng, uống cà phê và chơi xếp hình trong thư viện người nổi tiếng trên mạng, đến nhiều nhà hàng nổi tiếng khác nhau để thưởng thức đồ ăn ngon, chụp ảnh cùng quay video lưu lại từng khoảnh khắc bên nhau.
Kha Vũ giống như một vật thể từ tính lớn, nhưng thay vì hút kim loại thì anh lại thu hút ánh nhìn của mọi người. Những thứ để ngụy trang đơn giản kia không thể ngăn được vẻ ngoài được trời ưu ái đánh mạnh vào thị giác người qua đường của anh, dù là bỏ qua việc trông giống Thịnh Thế sang một bên, chỉ cần đặt anh ở bất cứ nơi nào cũng sẽ trở thành một anh chàng đẹp trai nổi bật trong đám đông.
Mà Trương Dương cũng nhận được những ánh mắt ghen tỵ cùng hâm mộ khiến cô cảm thấy hài lòng kia. Cô giống như một con gà chọi, vênh vênh váo váo tự mãn đi vòng quanh khán đài khoe mẽ, và Kha Vũ chính là lông vũ sáng loáng được cô khoác lên người mình.
Dĩ nhiên mấy ngày nghỉ phép này cũng không hoàn toàn hài lòng được như ý nguyện của cô, càng ở chung với Kha Vũ càng lâu thì vấn đề càng lộ ra. Kha Vũ thực sự giống như Mina đã nói, đôi khi giống như một người chậm phát triển trí tuệ, lột lớp ngụy trang bên ngoài ra thì có thể thấy đây là một đứa trẻ khoác lên bộ dạng người lớn, mặc dù anh có chỉ số IQ và năng lực học tập của người lớn nhưng lại không có kiến thức cùng kinh nghiệm của người lớn, rất nhiều chuyện thông thường đều không hoàn chỉnh, giao tiếp giữa hai người chỉ có thể dừng ở mức cơ bản nhất, mà đây chính là thành quả rèn luyện của Mina trong một thời gian dài rồi đấy.
Khi rời xa khỏi nhà, Trương Dương cảm thấy như mình mang theo một đứa trẻ khổng lồ vậy, cần phải lo liệu mọi thứ, càng ngày càng cảm thấy khó chịu trong lòng, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt cùng thái độ háo hức đó của Kha Vũ, những sự khó chịu kia lại ngay lập tức tan biến.
Cô nghĩ, cô rất thích Kha Vũ, cô không phủ nhận rằng trong loại tình cảm này có xen lẫn đồng cảm cùng hư vinh, nhưng thích chính là như vậy, làm sao có thể không thích một người con trai vừa đẹp trai lại dịu dàng, lại đối với mình ân cần như thế chứ.
Nhưng mà ngay khi cái suy nghĩ “thích” này lóe lên trong đầu thì đã bị dập tắt bởi nỗi buồn cùng khó khăn ngập đầu. Bởi vì phần thích này đã được định trước sẽ có kết cục chết yểu rồi, Kha Vũ chỉ là người nhân tạo mà cô mượn tới, những thứ hạnh phúc ngọt ngào này rốt cuộc đều là hoa trong gương, trăng trong nước, nói không còn liền không còn gì.
Sợ cái gì thìgặp cái đó.
Ngày đi chơi cuối cùng, bọn họ đi cổ trấn. Bởi vì cách thành phố khá xa nên Trương Dương đã đặt một phòng khách sạn ở đó. Khi trong lòng cô đang đầy tâm sự lo được lo mất thì cô nhận được cuộc gọi từ Mina.
Nhìn tên gọi hiển thị trên màn hình, trong lòng Trương Dương trùng xuống, cô có dự cảm là cuộc gọi này sẽ không có tin tức tốt, cô không muốn trả lời, nhưng không có cách nào chạy trốn.
“Alo, Mina.”
“Chị Phi Dương, chị đang làm gì thế?”
“Không làm gì.”
“Khoảng thời gian này chơi vui vẻ chứ ạ?” Mina bật ra một tiếng cười đê tiện.
“Tốt lắm.” Trương Dương cố gắng ra vẻ bình thản, “Kha Vũ rất tốt”
“Haha, không gây thêm phiền cho chị là tốt rồi, ban đầu anh giống giống y hệt người máy ấy, đều là nhờ em huấn luyện tốt đó nha.”
“…”
“Chị Phi Dương ơi, xin lỗi chị, mấy ngày nữa em phải đến đón anh ấy về rồi.”
Trương Dương hô hấp đều ngưng trệ, cho dù đã sớm chuẩn bị nhưng trong chốc lát đại não vẫn là trống rỗng, cô muốn hỏi tại sao, lời này nghe như chất vấn, cô không có lập trường để nói, nhưng cô vẫn hỏi: “Tại sao?”
“À, không phải là em không muốn cho chị mượn nữa, mà là do bố mẹ em. Thời gian trước em gây ra chuyện ý, cuối cùng bố em cũng biết rồi, ổng mắng em dữ lắm, khóa thẻ của em còn không cho em ra ngoài. May mà khoảng thời gian này Kha Vũ ở nhà chị, nếu không thì anh ấy đã bị đuổi về từ lâu rồi, bây giờ bố mẹ không cho em chơi sản phẩm tùy chỉnh nữa, bắt em phải lập tức mang đi trả ngay.”
Trương Dương khó chịu đến mức không nói được lời nào, cảm thấy sét đánh giữa trời quang chắc cũng giống như vậy.
“Vậy chủ nhật em sẽ đến đón anh ấy nhé? Chủ nhật mấy giờ chị ở nhà ạ?”
Trương Dương cắn môi: “Mina, Kha Vũ… tiền thuê là bao nhiêu?”
Đầu dây bên kia im lặng, sự im lặng khiến khuôn mặt Trương Dương bỏng rát.
Mina khẽ thở dài: “Chị Phi Dương, đắt lắm.”
“Nói cho tôi biết bao nhiêu.”
“Hai vạn một ngày, khách hàng mới thuê tháng đầu sẽ không được chiết khấu.”
Sáu mươi vạn… đối với Trương Dương thì đó là một con số khổng lồ mà cô không dám nghĩ tới. Đại khái nó bằng tổng di sản của cha mẹ cô để lại và tiền tiết kiệm của cô trong nhiều năm qua.
“Phi Dương tỷ, đối với sản phẩm tùy chỉnh… đừng nên thật lòng, kỳ thật, bọn họ… nói thế nào nhỉ, không phải là người thật, có thể sống trong thời gian ngắn thì OK nhưng nếu sống lâu ngày chị sẽ cảm thấy nhàm chán thôi, vì vậy chị cứ coi như là vừa hẹn hò với một anh chàng đẹp trai đi, đừng quá coi trọng nó.”
“Ừ, chị biết rồi.” Vành mắt Trương Dương cay xè, cô phải kiềm chế giọng điệu của mình vô cùng mới không khiến Mina nghe ra manh mối.
Kha Vũ không phải là người thật sao? Anh ấy rõ ràng có nhịp tim, có nhiệt độ cơ thể và cảm xúc, tại sao anh ấy lại không được tính là người thật?
Coi như anh không phải là người thật thì cô vẫn thích anh và vẫn muốn anh ở bên mình. Dù anh là một đứa trẻ khổng lồ hay một người máy cũng được, chỉ cần có anh ở bên mình, cô vẫn rất hạnh phúc.
Nhưng giấc mộng này đã thực sự đến lúc phải tỉnh lại rồi.
Kha Vũ trên thực tế còn cầu mà không được hơn những chàng trai ưu tú kia, bởi vì muốn ở bên anh thì cần rất rất nhiều tiền, nếu không có Mina, không có sự cố mạng nực cười như kia, thì sao cô có thể có được Kha Vũ dù chỉ trong một tuần ngắn ngủi như vậy.
Trương Dương khổ sở không biết phải làm sao, cô thật sự không bỏ được, sau khi Kha Vũ trở lại nơi đó, liệu có thể sẽ lại bị cho người khác thuê hay không? Bọn họ có thể nào sẽ không bao giờ gặp lại nhau trong suốt quãng đời còn lại hay không? Người con trai mà cô vô cùng thích ấy, từ nay về sau muốn nhìn lại cũng không còn được nữa hay không?
Trương Dương hoảng hốt trở lại phòng khách, Kha Vũ đang đang xem ti vi, thấy cô bước vào thì đưa tay về phía cô với nụ cười dịu dàng luôn thường trực trên môi.
Trương Dương dụi đôi mắt đỏ hoe, nhỏ giọng hỏi: “Kha Vũ, anh có thích em không?”
Kha Vũ không chút do dự nói: “Anh thích em, anh yêu em, em là người con gái tốt nhất trên đời này.”
Biết rằng đó là thành quả “dạy dỗ” của Mina, nhưng Trương Dương vẫn rất vui, cô cười: “Em cũng thích anh.”
Nụ cười của Kha Vũ càng sâu hơn.
“Chúng ta làm tình đi.”