Gió Lớn Có Chốn Về

Chương 118: Liễu Huyền An vui vẻ:"Ta thắng rồi.”




Phượng Tiểu Kim đưa Khổ Hựu vào một hang động bí mật, cửa vào nằm ở nơi hoang vắng, sau khi cơ quan khép kín lại thì dù là đệ tử Bạch Phúc giáo cầm thấu kính soi từng tấc đất cũng khó lòng phát hiện. Khổ Hựu nghe tiếng bước chân hỗn độn trên đầu, nói: “Đối với Vân Nhạc cô nương mà nói, trước mắt không có nơi nào an toàn hơn quân doanh Đại Diễm, chỗ này mới là chốn nguy hiểm trùng trùng.”
“Luật pháp Đại Diễm sẽ xử tử nàng.”
“Nhưng đám đàn ông quỳ gối dưới chân cũng sẽ giết nàng, hơn nữa còn dùng cách thức lăng nhục tàn nhẫn dơ bẩn nhất thế gian, đến lúc đó mới thật sự là thảm kịch.” Khổ Hựu nhìn bóng đen yên tĩnh trước mắt, “Nàng không thể mãi ngồi trên đài cao sắm vai một pho tượng xinh đẹp câm điếc, lý ra Phượng công tử phải biết rõ điểm này hơn ta. Dụ.c vọng của con người không ngừng bành trướng từng ngày, tín đồ tà giáo cũng không ngoại lệ, chiếm được một sẽ muốn hai, chiếm được hai lại muốn một trăm một vạn lần nữa. Mặc kệ là ở nơi đâu hay thời điểm nào, ngày mà Mộc Triệt cần thao túng lòng người, ngày đó nàng sẽ bị mang ra hiến tế.”
Phượng Tiểu Kim áp cơn giận xuống: “Nhưng nàng đang trúng kịch độc, nếu thiếu thuốc giải của Mộc Triệt sẽ chết!”
“Cho nên Phượng công tử cần sớm liên thủ với ta, trước khi chất độc tái phát phải thảo phạt hết những kẻ này. Bây giờ Vân Nhạc cô nương không có khả năng quay lại nữa, đường sống duy nhất của nàng chỉ có thể là từ chúng ta cạy miệng Mộc Triệt.”
“Ngươi muốn những gì? Bản đồ rừng rậm, nơi giấu vàng bạc, hay là cơ sở ngầm Bạch Phúc giáo bố trí ở các nơi?”
Khổ Hựu đáp: “Ta muốn tất cả.”
Phượng Tiểu Kim xoay người nhìn hắn, vạt áo phất lên một cơn gió nhẹ.
Khổ Hựu ngồi yên không nhúc nhích, bởi vì hắn cảm thấy yêu cầu của mình vô cùng hợp lý, đánh giặc cần có bản đồ, thảo phạt phải diệt tận gốc, về phần vàng bạc, đó vốn là tiền của bá tánh Đại Diễm, cho nên chắc chắn phải đi đòi về. Tuy bên ngoài Vương gia có tộc Loan Đao Ngân Nguyệt tương trợ, nhưng trợ giúp thì chưa bao giờ là đủ, huống chi công phu của Phượng Tiểu Kim còn cao đến tà môn, lùi lại một bước, dù không mượn được sức hắn đi nữa, ít nhất trong lúc hai bên giao chiến cũng không thể để người này đứng về phe Bạch Phúc giáo.
Một hồi lâu sau, Phượng Tiểu Kim trả lời: “Được.”
……
Sự kiện Thánh nữ mất tích đối với giáo chúng Bạch Phúc giáo mà nói quả là một trận rúng động không thua gì đất trời sụp đổ. Tuy Mộc Triệt đã nhanh chóng phong tỏa tin tức, nhưng tin tức lại là thứ khó giữ kín nhất thế gian. Chỉ trong một buổi chiều ngắn ngủi mà nhân tâm khắp rừng núi đều hoảng hốt, ai ai cũng nói Khổ Hựu đã dẫn theo Thánh nữ bỏ chạy.
Sau đó lời đồn càng pha thêm chút diễm tình, dù sao tình ý của Thánh nữ đối với Khổ Hựu đã bị bao nhiêu người chứng kiến, hiện tại hai người cùng mất tích đương nhiên càng tạo cơ sở phán đoán hơn. Các đệ tử đi tìm kiếm đều tay không trở về, Ô Mông Vân Du nằm trên giường nghe âm thanh ồn ào ngoài cửa sổ, nhíu mày hỏi: “Chuyện gì vậy?”
“Không có việc gì.” Vu y chống chế, “Diễn tập đề phòng quân Đại Diễm đánh vào thôi.”
Ô Mông Vân Du dựa vào gối đầu, vươn tay sờ lên vết thương bên hông. Lưu Hằng Sướng bưng khay thuốc tiến vào trông thấy, vội ngăn cản: “Vân Du công tử, xin đừng chạm vào.”
“Kiếm Lương Thú rốt cuộc có độc gì vậy?” Ô Mông Vân Du bất mãn ấn mạnh một cái, bị đau đến xuýt xoa, “Chỉ một vết thương cỏn con mà cứ lành lại rách ra, chẳng lẽ ta phải nằm trên giường cả năm mới khỏi sao.”
Đây không phải lần đầu tiên hắn nổi cơn, Lưu Hằng Sướng cũng chỉ khuyên bảo chiếu lệ rồi tiếp tục rửa sạch miệng vết thương cho hắn. Ô Mông Vân Du thở ra một hơi, ngửa mặt nhìn lên trần nhà, nằm một lát thấy nhàm chán lại hỏi: “Này, hôm nay vì sao tiểu thúc thúc còn chưa đến thăm ta? Hắn đi theo A Nhạc rồi à?”
Lưu Hằng Sướng nghe mà sửng sốt, hóa ra đối phương chưa biết chuyện xảy ra bên ngoài. Hắn đang muốn mở miệng, vu y đứng bên cạnh đã hung hăng trừng mắt một cái, nhanh miệng nói: “Phải, Vân Du công tử không cần lo lắng, gần đây quân Đại Diễm luôn như hổ rình mồi, cho nên Phượng công tử phải đi theo bảo vệ Thánh nữ.”
Ô Mông Vân Du đáp một câu rồi không nghi ngờ gì nữa. Có mặt vu y ở đây nên Lưu Hằng Sướng không tiện nhiều lời, xử lý vết thương xong liền cúi người rời khỏi phòng. Hắn vừa muốn đi về phòng mình đã bị hai tên vu y khác ngăn lại, đối phương lạnh lùng ra lệnh: “Lưu đại phu, sau này thương thế của Vân Du công tử sẽ do chúng ta trị liệu, ngươi không cần nhúng tay nữa.”
“Nhưng mà ——”
“Ruộng thuốc phía tây cần người trông coi, nhân lực không đủ, vài ngày tới làm phiền Lưu đại phu quan tâm.”
Vu y nói xong liền phất tay gọi tới hai tên đệ tử áp giải hắn về phòng dọn quần áo. Lưu Hằng Sướng giả vờ bất mãn ra mặt mà không dám nói gì, trong lòng lại nghĩ, cục diện thế này không thể là bại lộ thân phận nội gián, nếu không đã không bị tống đi vườn thuốc hoang vu kia. Tám chín phần mười là Mộc Triệt muốn đối phó Phượng Tiểu Kim cho nên mới xuống tay với người bên cạnh hắn trước.
Đệ tử không cho Lưu Hằng Sướng quá nhiều thời gian, thấy hắn xếp vào tay nải hai bộ quần áo xong đã lên tiếng thúc giục mau đi.
Đến khi Phượng Tiểu Kim trở về, trong viện đã trống không chỉ có Mộc Triệt đứng đó. Nghe tiếng bước chân, Mộc Triệt xoay người nói: “Ta tưởng ngươi đi tìm A Nhạc rồi.”
Ánh mắt Phượng Tiểu Kim ẩn sau lớp mặt nạ vẫn hờ hững như không: “Ta có thể đi à?”
“Ngươi không thể.” Mộc Triệt tiến lên áp lòng bàn tay vào mặt nạ hắn, “Đây rõ ràng là bẫy rập do Diễm quân bày ra, ta tuyệt đối sẽ không để ngươi gặp nguy hiểm, cho nên tốt nhất nên sớm thu hồi những ý niệm không nên có trong đầu đi.”
“Không có thuốc giải của giáo chủ, thậm chí ta còn không bước chân nổi ra khỏi khu rừng này, ngươi cần gì phải quản ta có ý niệm cứu người hay không.” Phượng Tiểu Kim đứng yên tại chỗ, ngữ điệu hời hợt không nghe ra cảm xúc, “Ta mệt rồi.”
“Được.” Mộc Triệt đặt một bình sứ xuống mặt bàn, “Đây là thuốc giải cho ba ngày, nghỉ ngơi đi. Còn một chuyện nữa, Vân Du không biết A Nhạc đã mất tích, trước mắt thương thế hắn chưa lành, ý ta là, ít chịu đả kích vẫn tốt hơn, nếu không hắn lại ồn ào đòi dùng Tú Thương Chu Nương khâu vết thương lao ra ngoài tìm người.”
Phượng Tiểu Kim nói: “Ta tưởng ngươi sẽ là người đầu tiên xúi hắn đi nộp mạng.”
Mộc Triệt cười: “Nhưng ngươi chắc chắn không đáp ứng, nếu ngươi không chịu đáp ứng, ta sẽ buông tha hắn thôi.”
Gã xoay người ra ngoài: “Cho nên vì Vân Du, A Phượng, tốt nhất ngươi nên ngoan ngoãn một chút, ngoan ngoãn như mẹ ngươi ấy.”
Phượng Tiểu Kim khẽ nhắm mắt lại, vươn tay cầm bình thuốc giải trên bàn rồi cũng xoay người trở về phòng.
Một vạt váy đỏ tươi bay xuống khỏi tường viện bước nhanh theo sau Mộc Triệt. Nữ tử Nam Dương cười khanh khách nói: “Hóa ra Mộc giáo chủ vẫn là kẻ thương hương tiếc ngọc, cam tâm tình nguyện nuôi không tuyệt thế cao thủ này không để hắn làm việc cho thánh giáo. Thật sự đáng tiếc, theo ta thấy, có lẽ vị Phượng công tử kia đủ bản lĩnh tìm được Thánh nữ trở về đấy.”
“Không cần thiết, hắn không nên làm gì cả.” Mộc Triệt nói, “Chỉ cần ở bên cạnh ta là đủ.”
Gã đã mất đi một lần, tuyệt đối không thể để mất lần thứ hai. Gần đây không rõ vì tuổi tác ngày càng lớn, hay là ảnh hưởng từ cơn kích động sắp đánh vào vương thành nên mới càng có tham vọng muốn cùng ý trung nhân thời trẻ giây phút bên nhau. Tóm lại gã sẽ không buông tha cho khuôn mặt dưới lớp mặt nạ kia, dù cho phải đổi một cái giá lớn là Thánh nữ mình lao tâm khổ tứ đắp nặn mấy năm nay.
“Ra giá đi.” Mộc Triệt nói.
Nữ tử Nam Dương che miệng bật cười: “Ta phải tính toán một phen đã, không thể thấp hơn cái giá ngài trả cho đảo chủ nhà ta được.”
Trong lúc nói chuyện đã nhanh chóng dùng chính ngữ điệu quen thuộc của Ô Mông Vân Nhạc.
Trong Thập Diện Cốc, Liễu Huyền An hỏi: “Hôm nay nàng thế nào rồi?”
“Không tốt lắm.” Liễu Huyền Triệt nói, “Thậm chí nàng ta không biết bản thân đã trúng kịch độc, cho nên khăng khăng không chịu uống thuốc của ta.”
“Nhưng móng tay nàng đã ngả sang màu đen cả rồi.”
“Nàng cho rằng móng tay màu đen không đẹp.”
Liễu Huyền An thở dài một tiếng: “Sinh tử có số.”
Trong đầu y có ba ngàn thế giới, theo lý mà nói luôn có thể tùy thời tùy chỗ xả ra một đống đạo lý, nhưng lần này lại không biết nên mở miệng thế nào. Hay nói đúng hơn là, y vẫn biết nên mở miệng thế nào, nhưng muốn phá vỡ thế giới quan của một người rồi đắp nặn từ đầu là chuyện nói dễ hơn làm, trong khoảng thời gian ngắn hẳn là không thể làm được.
Hiếm khi Liễu Huyền Triệt không mắng đệ đệ lười biếng, trước mắt trong quân có quá nhiều chuyện phải làm, chuyện nào cũng trọng yếu hơn Ô Mông Vân Nhạc. Hắn hỏi: “Phía A Nguyện thì sao?”
“Vương gia đã phái ra ba vòng người ngựa theo bảo vệ rồi, còn có cả Ngự tiền thị vệ, không cần lo lắng vấn đề an toàn.” Liễu Huyền An nói, “Hơn nữa ta thấy chuyến này muội ấy đi chơi vui lắm, nếu không sẽ không đến mức một phong thư cũng không thèm viết về cho chúng ta.”
Đời này vẫn là lần đầu tiên Liễu Huyền Triệt nghe ra từ ngữ khí đều đều của y một tia oán trách và thương nhớ của huynh trưởng, nhất thời vừa thấy mới mẻ vừa thú vị, vì thế vỗ vỗ bả vai đệ đệ, yêu cầu: “Tối nay chơi cờ với đại ca đi.”
Liễu Huyền An khoát tay cự tuyệt: “Nhưng ta còn có việc.”
“Việc gì?”
“Đi ngủ.”
Liễu Huyền Triệt: “…”
Liễu Huyền An cảm nhận được áp suất thấp từ trên người đại ca liền vô thức thẳng lưng, thế, thế chơi một hai ván cũng được.
Bàn cờ là Liễu Huyền Triệt mang theo, đây là phương pháp giải trí thường ngày hắn thích dùng nhất. Người hầu nhanh chóng thay hai vị công tử pha trà thơm đốt huân hương, còn không biết bưng từ đâu về mấy chậu hoa, tận lực trang trí ra một khung cảnh văn nhã thanh tĩnh giữa doanh địa đầy mùi giết chóc.
Không khí rất hòa hợp.
Nhưng cách thức chơi cờ của Liễu nhị công tử thì không hòa hợp chút nào, y gần như không cần suy nghĩ, thường thường là Liễu Huyền Triệt tập trung nửa ngày mới nhẹ nhàng hạ xuống một quân, ngay sau đó một quân khác màu bị bàn tay đối phương đặt “cạch” một phát, thủ pháp cực kỳ cấp bách như đang sốt ruột muốn đi ăn tiệc nhà ai, lại còn nhấp nhổm như thể vội vàng muốn chạy vào nhà xí.
Ban đầu Liễu Huyền Triệt nghĩ y đặt cờ lung tung cho có, chơi nhanh chết nhanh cho nên mới cố ý kéo dài thời gian chậm rãi trêu ngươi y. Kết quả một đợt hai đợt, chớp mắt một cái mình đã mất hẳn một con đại long, quân lĩnh tan rã.
Người hầu hai bên: “Ủa?”
Liễu Huyền An nói: “Ta thắng rồi.”
Sắc mặt Liễu Huyền Triệt không chút thay đổi: “Chơi một ván nữa.”
Nụ cười trên mặt Liễu Huyền An cứng đờ, y ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Phải chơi đến khi đại ca thắng ta mới được đi sao? Nếu là như thế, tốc độ ván thứ hai có thể nhanh hơn một chút.”
Liễu Huyền Triệt: “…”
Cuối cùng Liễu nhị công tử vẫn chạy trốn thành công, cũng không ăn thêm cây thước nào. Lương Thú vốn đang đứng dựa trên một thân cây cao nghỉ ngơi một lát, liếc mắt thoáng nhìn người trong lòng đang đi về hướng này liền nhảy xuống dang rộng hai tay chuẩn xác đón được người vào ngực mình, ngạc nhiên hỏi han: “Nghe nói ngươi đi chơi cờ, ta còn tưởng phải chờ ở đây thêm một lúc, sao đã hấp tấp chạy ra rồi?”
“Chơi xong rồi.”
“Thắng hay thua?”
“Thắng chứ, cho nên mới phải chạy cho nhanh, nếu không đại ca cứ lôi kéo ta tiếp tục chơi, tốc độ hạ cờ của huynh ấy chậm quá.”
Sâu lười không muốn chờ, y mệt rồi, ngồi lâu một chỗ toàn thân còn khó chịu. Trở về chỗ ở y lập tức thả người xuống nhuyễn tháp chỉ vào mình, chỗ này mỏi, chỗ kia cũng mỏi.
Lương Thú rửa tay, chậm rãi giúp y xoa bóp: “Xương sống thắt lưng chân mỏi thì thôi đi, đến cả ngón tay cũng mỏi nữa à?”
“Thì phải bắt quân cờ mà.” Mỏi là hợp lý còn gì.
Lương Thú gật đầu: “Có lý.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.