Mùa xuân tràn vào huyện Bình Nguyên.
Huyện Bình Nguyên nằm bên phía sườn núi cản gió, nghênh đón cơn mưa xuân đầu tiên.
Sau bữa cơm trưa, trời bắt đầu mưa rả rích.
Thôn Liễu Sao tọa lạc trên lưng chừng đồi cách thị trấn không xa. Tuy cách thị trấn không xa nhưng đại đa số người dân vẫn sinh sống bằng nghề nông. Mấy năm gần đây, kinh tế từ trồng cây ăn quả phát triển khá tốt, cây ăn quả trên các sườn đồi được trồng ngày càng nhiều. Sau trận mưa này, sườn đồi sẽ càng xanh mướt hơn.
Chu Hàm đang ngồi trước cửa sổ làm bài tập, cảm thấy thật khó chịu vì tiếng mưa rơi xuống tấm sắt ngoài sân.
Mãi mới tới cuối tuần, cậu ăn cơm xong thì bắt đầu làm bài tập luôn nhưng đến bây giờ vẫn chưa xong. Càng nghĩ lại càng khó chịu nên xuống phòng bếp rót một ly nước.
Tạ Thúy Anh và dì Lý đang ở phòng bếp vừa nấu rượu vừa nói chuyện phiếm.
Chu Hàm ngoan ngoãn chào hỏi.
“Ồ, Chu Hàm về rồi đấy à.” Dì Lý cũng chào lại.
“Dạ, cháu về rồi ạ.”
Chu Hàm vừa rót nước vừa hỏi Tạ Thúy Anh, “Mẹ ơi, bên ngoài còn đang mưa kìa, sao ba còn chưa về?”
“À, ba đang ở nhà cậu con, cậu muốn sửa cái ống nước nên gọi ba sang giúp.”
Tạ Thúy Anh đã sắp bốn mươi, khi cười lên khóe mắt bắt đầu xuất hiện nếp nhăn. Bà vừa vo gạo vừa trả lời Chu Hàm.
“Dạ.” Chu Hàm đặt ly nước xuống, “Vậy mẹ và dì cứ tiếp tục, con lên làm bài tập tiếp đây.”
Chu Hàm xoay người, đúng lúc bước tới cửa phòng bếp thì nghe thấy dì Lý thì thầm mấy câu.
“Chẳng phải sao, mấy chục tuổi rồi, rượu vào là nổi điên. Bà nói xem ông Quý cũng là…”
Chu Hàm nghe đến đây thì rời đi.
Có lẽ Quý Bạch lại bị đánh rồi, cậu ngồi bên cửa sổ thầm nghĩ.
Ngoài trời vẫn mưa tí tách không ngừng.
Cmn thật là phiền phức. Chu Hàm ném bút lên bàn, móc chiếc ô từ cặp sách ra.
Khi đi ngang qua phòng bếp, cậu đứng ở cửa gọi với vào.
“Mẹ ơi, con ra ngoài một chuyến, lát nữa con về.”
“Haiz, trời còn mưa kìa, cẩn thận kẻo ngã đấy.” Tạ Thúy Anh nhìn qua cửa sổ lưới phòng bếp chỉ thấy bóng dáng cậu rời đi.
Cây anh đào trước cổng đã chớm nở, giọt nước trên lá non cố gắng níu lại không muốn rơi xuống mặt đất. Chu Hàm đi ngang qua vô tình đụng vào một cái khiến giọt nước tí tách rơi xuống hòa vào nước mưa thấm xuống lòng đất.
Cậu băng qua con đường nhỏ phía sau dãy nhà mình đang ở, bên phải là con đường rộng rãi dẫn đến khu vực cao ráo hơn. Nơi đó có vài ngôi nhà nữa, từng đôi một áp sát nhau không có quy luật. Cậu đi dọc theo con đường hơi dốc này rồi rẽ trái vào một ngõ nhỏ. Cuối ngõ là đích mà cậu muốn tới – ngôi nhà một tầng có cánh cổng gỗ cũ kĩ, lớp sơn màu xanh đã phai nhạt đi nhiều, chỉ khép hờ.
Cậu nhẹ nhàng đẩy cổng ra nhưng không bước vào mà đứng tại chỗ dùng âm lượng bình thường gọi người.
“Quý Bạch ơi, cậu có nhà không?”
Người bên trong nghe được giọng cậu thì xỏ dép lê đi ra từ phòng ngủ.
Dáng người cao ráo, tóc vuốt tỉ mỉ ngoan ngoãn đứng thành nếp trên đầu.
Đôi mắt thật đẹp.
Mỗi lần Chu Hàm nhìn thấy đều phải cảm thán một lần. Đôi mắt của người này tựa như nước trong hồ, mỗi khi có ánh sáng chiếu vào sẽ sáng lấp lánh như thể có thể thấy cả mùa xuân thông qua ánh mắt trong vắt như nước kia.
“Sao cậu lại tới đây? Làm xong bài tập rồi à?” Quý Bạch mở miệng, hắn không ngờ trời mưa thế này mà Chu Hàm còn chạy sang.
“À, cậu vào ngồi đi, đừng đứng ở cửa.” Quý Bạch vừa nói vừa dẫn cậu vào nhà.
Chu Hàm hoàn hồn, cậu cất dù, vào nhà rồi mới hỏi, “Chú Quý không có nhà à?”
“Ở trong phòng, vừa mới ngủ.” Quý Bạch ngồi xuống gọt táo cho cậu.
“Ông ấy lại đánh cậu à?’ Chu Hàm vừa nhìn chăm chú bàn tay đang gọt táo vừa hỏi.
“Ừ, nhưng tớ có cản lại, ông ấy không chạm được vào tớ.”
“Ừ.” Chu Hàm đáp một tiếng rồi nói tiếp, “Trời mưa rồi.”
Quý Bạch mỉm cười nhìn ra ngoài cửa sổ, tiếp tục gọt táo, “Ừ, mùa xuân tới rồi.”
Chu Hàm gật đầu sau đó cầm lấy điều khiển bật TV lên.
“Haiz, không phải cậu tới nhà tớ chỉ để xem nhờ TV thôi đấy chứ.”
Chu Hàm chuyển kênh rồi trả lời, “Thế thì sao? Không được à?”
Quý Bạch đưa quả táo cho cậu, “Được được được, đương nhiên là được.”
Quý Bạch mỉm cười nhìn Chu Hàm, không nói gì nữa mà cùng cậu an tĩnh xem TV. Xem xong một tập phim truyền hình thì trời đã tối đen.
“Bốn rưỡi chủ nhật xuất phát nhé, tớ ở nhà chờ cậu.” Chu Hàm huých khuỷu tay vào người Quý Bạch, ý bảo cậu mau trả lời đi.
“Ừ. Nếu trời vẫn mưa thì đi nhờ xe chú Lưu.” Quý Bạch dựa trên sô pha nghiêng đầu nhìn Chu Hàm.
“Ừ. Vậy hôm nay cậu làm bài tập xong thì ngủ sớm đi nhé, tớ về đây.” Chu Hàm vừa nói vừa đứng dậy, Quý Bạch cũng đứng dậy theo.
Bên ngoài còn đang mưa, Chu Hàm bung dù, ra tới cửa thì quay đầu nhìn Quý Bạch, cười nói, “Đau cũng đừng cố chịu, dù có khóc thì tớ cũng có cười nhạo cậu đâu.” Nói xong thì quay người rời đi.
Quý Bạch đứng ở cửa nhìn theo bóng lưng cậu.
Con đường nhỏ hẹp lại hơi lầy lội do trời mưa. Chu Hàm vừa bước mấy bước thì trên ống quần đồng phục đã bắn mấy giọt nước bùn, đôi giày thể thao màu trắng cũng lấm bẩn. Quý Bạch cảm giác như trái tim mình đập chung nhịp với từng bước đi của cậu mãi cho đến khi cậu đi tới cuối con đường.
Chu Hàm quay người nhìn hắn, tiếng nói vọng lại, “Đi đây.”
Quý Bạch cười gật đầu, vẫy tay.
Chu Hàm biến mất sau màn sương mù. Mãi cho tới khi không nhìn thấy chút hình bóng nào nữa Quý Bạch mới quay người vào nhà.
Lúc trở lại mới thấy trên sô pha có thêm một lọ thuốc mỡ.
Quý Bạch tươi cười, lầm bầm, “Đồ ngốc, bao lớn rồi, không đau nữa.” Nói xong thì cầm lên mang vào phòng ngủ.
Con đường phía sau nhà đã ngập nước, may là xung quanh có nhiều tảng đá to để Chu Hàm dẫm lên. Cậu nhớ tới bàn tay gọt táo cho cậu của Quý Bạch, thon dài lại trắng nõn.
Không biết bắt đầu từ lúc nào hai từ Quý Bạch đã làm cho Chu Hàm vừa nghe thấy đã lập tức chú ý. Cậu và Quý Bạch lớn lên cùng nhau, tuổi xấp xỉ, tính cách cũng tương tự, ngay cả thành tích cũng không chênh nhau nhiều. Từ nhỏ đã không giấu nhau chuyện gì, thời gian cứ im lặng trôi qua cho tới giờ đã được mười tám năm.
Hồi còn học tiểu học, Quý Gia Hải so với bây giờ còn thích uống rượu hơn, cứ uống rượu là sẽ mượn rượu làm càn. Mỗi lần uống rượu xong về nhà lại quấn lấy Quý Bạch và mẹ hắn làm loạn, đôi khi còn trực tiếp động thủ đánh người. Mỗi lần Bạch Nguyệt Như đều nhốt Quý Bạch trong phòng ngủ không cho hắn ra ngoài, chờ đến khi Quý Gia Hải ngừng lại mới mở cửa thả hắn ra.
Sau đó điều kiện kinh tế trong nhà ngày càng kém, Quý Gia Hải lại không nên thân, vài mẫu đất của gia đình đã sớm bỏ hoang, Bạch Nguyệt Như bất đắc dĩ phải lên thành phố lớn làm công.
Bà rời đi thành ra không còn ai che chở Quý Bạch nữa. Lúc đầu Quý Bạch vẫn trốn trong phòng ngủ không để ý tới Quý Gia Hải. Ông ta tức giận nhưng không tìm được người phát tiết nên bắt đầu đập phá đồ đạc. Cái TV hiện tại trong nhà Quý Bạch là cái vừa mới thay nửa năm trước. Quý Bạch không đành lòng nhìn mẹ vất vả kiếm tiền mua đồ đạc lại bị phá hỏng nên không né tránh nữa. Mỗi lần đều ra trông chừng Quý Gia Hải, sợ ông lại đập phá đồ. Đánh vật và đánh người đương nhiên đánh người sảng khoái hơn. Quý Bạch bị ông ta đánh nhưng chưa bao giờ hé răng, thứ hắn để ý là ông ta có đập hỏng đồ đạc hay không.
Năm Quý Bạch mười ba tuổi, ngày ấy cũng là ngày mưa như hôm nay, Quý Gia Hải chẳng biết uống bao nhiêu rượu, về nhà lại phát điên, làm loạn xong lại kéo Quý Bạch ra đánh. Lúc ấy Quý Bạch đang dọn sách trong phòng khách, không để ý bị Quý Gia Hải tát một cái vào mặt, trong miệng lập tức tràn ngập mùi máu tươi. Quý Bạch muốn đánh trả nhưng Quý Gia Hải lúc ấy đã hoàn toàn mất kiểm soát, từng cái từng cái rơi xuống người hắn. Cuối cùng có lẽ Quý Gia Hải đánh đến mệt mỏi nên tạm nghỉ, Quý Bạch nhân cơ hội đẩy ông ra rồi nhanh chân chạy ra ngoài.
Đó là lần bị đánh thảm nhất của Quý Bạch. Hắn chạy ra ngoài không thèm suy nghĩ mà lập tức hướng về nhà Chu Hàm.
Nghe thấy tiếng đập cửa, Tạ Thúy Anh ra mở thì thấy Quý Bạch dầm mưa đứng ở ngoài.
Bà vội vàng kéo Quý Bạch vào nhà, gọi Chu Hàm lấy quần áo sạch cho Quý Bạch thay. Quý Bạch thay quần áo, không lạnh nhưng rất đau, toàn thân trên dưới đều đau, mặt đau nhất.
Hắn cảm ơn Tạ Thúy Anh, bà thấy mặt Quý Bạch sưng vù, không cần hỏi cũng biết sao lại thế này. Vì thế bà vào phòng bếp luộc trứng gà cho Quý Bạch đắp.
Quý Bạch ngồi trên giường Chu Hàm, ngơ ngác nhìn màn mưa ngoài cửa sổ. Lúc Quý Bạch thay quần áo, Chu Hàm đã thấy vết đỏ trên cánh tay và lưng hắn, nhìn thôi cũng ghê người. Cậu không biết an ủi Quý Bạch thế nào, chỉ ngây ngốc hỏi, “Có đau không?”
Quý Bạch quay đầu nhìn cậu, nhìn cặp mày chau lại của cậu, không kiềm chế được mà bật khóc.
Chu Hàm càng sốt ruột, cậu chạy đi lấy khăn giấy cho hắn sau đó ngồi bên cạnh không biết làm sao.
“Đau, cực kỳ đau. Vừa lúc nãy tớ tưởng như mình đã chết rồi. Nhưng khi lao ra khỏi ngõ nhỏ kia tớ lại thấy nóc nhà cậu thế là lại có thêm sức lực, trời mưa thế này, ngoại trừ nhà của cậu, tớ không muốn tới bất cứ chỗ nào.” Quý Bạch nén nước mắt mở miệng nói chuyện.
Chu Hàm cẩn thận lau sạch nước mắt trên mặt hắn, “Đau thì tạm thời đừng nói nữa, chờ mẹ tớ luộc trứng gà rồi đắp lên. Đắp xong sẽ không đau nữa.” Nói xong cậu rời khỏi phòng ngủ, đến trước mặt Chu Chí Cần đang ngồi trên băng ghế ngoài phòng khách hỏi ông có thuốc nặn không. Chu Chí Cần cũng hiểu nên đặt đồ xuống rồi đi vào phòng khác tìm kiếm, tìm được thuốc mỡ và thuốc xịt.
“Xoa nhẹ nhàng thôi, không cần phải gấp.” Chu Chí Cần vừa đưa thuốc cho cậu vừa dặn dò.
Lúc Chu Hàm quay lại, Quý Bạch đang ngồi ngơ ngẩn. Cậu bảo hắn xoay người để thoa thuốc.
Quý Bạch nghiêng người ngồi ở mép giường, Chu Hàm ngồi ở phía sau, vén vạt áo lên mới thấy từng vệt từng vệt đỏ sậm trên lưng, bản thân cũng run rẩy theo.
Cũng may không chảy máu mà chỉ hơi sưng đỏ, cũng may Quý Bạch chạy ra ngoài.
Chu Hàm thoa thuốc nhẹ nhàng, Quý Bạch cảm thấy lưng hơi ngứa, cảm giác tê dại từ trên lưng lan tỏa ra từng chút một. Chu Hàm sợ ấn mạnh Quý Bạch sẽ đau nên thoa rất chậm.
“Quý Bạch ơi, về sau bị đánh cũng đừng chịu đựng nữa, có thể trốn thì trốn đi, trốn không được thì đánh trả, không thể lúc nào cũng chịu đòn được. Tớ nhìn mà…” Chu Hàm chưa nói xong thì Tạ Thúy Anh đã mang trứng gà vào.
“Tiểu Hàm xoa nhẹ nhàng thôi.” Tạ Thúy Anh ngồi bên cạnh bóc vỏ trứng, nhìn cánh tay và lưng Quý Bạch cũng cảm thấy đau lòng.
Tạ Thúy Anh bóc vỏ trứng xong thì trực tiếp động thủ đắp lên mặt hắn.
Quý Bạch còn chưa kịp hoàn hồn đã bị trứng gà nóng hổi dán lên mặt, hắn lập tức run lên.
Chu Hàm nhìn phản ứng của hắn, không nhịn được bật cười.
Tạ Thúy Anh liếc cậu một cái, nhắc cậu thoa thuốc cẩn thận.
Quý Bạch cảm thấy bản thân bỗng nhiên nhỏ lại, Tạ Thúy Anh ở phía trước ấn đầu giúp hắn đắp mặt còn Chu Hàm ở phía sau thoa thuốc cho hắn.
Bị đánh có lẽ cũng không phải chuyện gì to tát lắm.
Đắp xong, thoa xong thì Tạ Thúy Anh đi ra ngoài, trước khi đi còn dặn dò Chu Hàm đừng bắt nạt Quý Bạch.
Chu Hàm đáp sao có thể bắt nạt cậu ấy chứ, con đau lòng còn không kịp đây này.
Tạ Thúy Anh vừa rời đi, trong phòng lại trở nên yên tĩnh.
Quý Bạch nhớ tới gì đó, hắn nhìn chằm chằm Chu Hàm hỏi, “Câu lúc nãy cậu còn chưa nói xong. Cậu nhìn tớ thì làm sao vậy?”
Chu Hàm nhớ tới câu nói vừa rồi, cảm thấy thật là làm ra vẻ nên quay đầu đi, giả bộ không kiên nhẫn trả lời, “Không có gì đâu.”
“À.” Quý Bạch không truy hỏi nữa.
Buổi tối hôm đó Quý Bạch ngủ lại nhà Chu Hàm. Trước khi ngủ Chu Hàm hỏi Quý Bạch có thích ngày mưa không. Quý Bạch nằm trên giường đáp lại, “Thích.”
Bởi vì ngày mưa cậu nhất định sẽ ở nhà.
Chu Hàm gối lên cánh tay, trong lòng thầm nói, “Tớ cũng thích.”
Chỉ là hiện tại không thích, tớ không thích hình ảnh cậu dầm mưa đứng ngoài cửa, cũng không thích cậu mặc bộ quần áo ướt sũng nước.
Quý Bạch mang theo độ ấm của đầu ngón tay Chu Hàm đi vào giấc ngủ, Chu Hàm nghĩ tới câu nói còn dang dở kia mà đi vào giấc ngủ.
Tớ nhìn mà đau lòng.
Một đêm ngon giấc.