Ngày hôm sau trời nắng. Chu Hàm và Quý Bạch đã hẹn trước khi mặt trời xuống núi thì bắt đầu xuất phát.
Tuy mặt trời đã khuất sau núi nhưng buổi chiều ngày hè vẫn còn nóng, bọn họ một trước một sau men theo con đường nhỏ sau núi. Từ ven đường có thể nhìn thấy ngoài đồng ruộng trồng rất nhiều quýt và hoa anh đào, ngoài ra còn có nhiều loại cây ăn quả khác, tất cả đều cành lá xum xuê, cỏ dại bên đường cũng xanh tươi ướt át. Hơi thở của mùa hè bủa vây lấy ngọn núi.
Bọn họ không leo lên đỉnh mà dừng chân ở một chỗ trống trải có tầm nhìn rộng rãi ở lưng chừng đồi.
Đây là nơi bọn họ thường tới. Nơi này có thể nhìn thấy toàn bộ ngọn núi đối diện, có thể nhìn thấy toàn bộ thôn trang và từng nóc nhà một. Càng thú vị chính là nơi này cách vách núi không xa, gió buổi chiều cực kỳ thoải mái, Chu Hàm và Quý Bạch tìm phiến đá lớn ngồi xuống.
“Đã lâu không tới nơi này hóng gió! Vẫn thoải mái như ngày nào.” Chu Hàm híp mắt cười, Quý Bạch cười gật đầu.
Sau đó không biết nói gì nữa. Chu Hàm cảm thấy tim mình đập ngày càng nhanh tưởng chừng như có thứ gì sắp lao ra khỏi ngực, cảm tình trân quý suốt mười mấy năm sắp được bộc bạch, hồi hộp quá.
Cậu vô thức nhích về phía Quý Bạch, Quý Bạch nhìn xoáy tròn trên đỉnh đầu Chu Hàm, đang muốn nói gì đó thì Chu Hàm đã mở lời.
“Quý Bạch ơi, lão Chu nói năm tới cây anh đào kia sẽ kết quả nhưng lúc đó chúng mình đang ở trường học rồi.” Chu Hàm cố gắng ổn định nhịp tim để mình trông không quá hoảng loạn.
“Ừ, từ khi cây anh đào lớn kia bị chặt xuống, hình như chúng ta không cùng nhau hái quả anh đào nào nữa.”
“Đúng vậy, cây đó trước kia lớn như vậy, tớ còn không trèo lên được, mỗi lần đều là cậu trèo lên hái còn tớ ở dưới chờ sau đó hai ta cùng nhau ăn. Mẹ tớ luôn chê chúng mình lôi thôi, chưa rửa sạch đã ăn.”
Quý Bạch nghe cậu nói mà như thấy hai đứa trẻ trèo cây anh đào hái quả ngay trước mắt.
“Chờ cây anh đào kia trưởng thành, tớ sẽ lại hái anh đào cho cậu.” Quý Bạch nhìn cậu chăm chú, nghiêm túc trả lời.
Trái tim Chu Hàm vốn đã bình phục lại bắt đầu gia tốc.
Cậu hít sâu một hơi rồi chậm rãi mở miệng, “Quý Bạch, tớ có lời muốn nói với cậu nhưng tớ không xác định được sau khi nghe xong cậu sẽ có phản ứng gì cho nên vẫn chưa nói, nhưng hình như tớ không nhịn được nữa rồi.”
Quý Bạch cảm thấy trái tim của mình cũng bắt đầu gia tốc, hắn giúp cậu sửa sang mái tóc bị gió thổi loạn, “Được, cậu nói đi, tớ nghiêm túc nghe đây.”
“Quý Bạch, cậu có biết không, tớ thích cậu, vô cùng vô cùng thích cậu, thích cậu từ rất lâu rồi. Tớ đoán có lẽ cậu cũng biết rồi nhỉ? Nhưng dù cậu biết rồi thì tớ vẫn muốn chính miệng nói ra, nói ra cho cậu nghe…”
Chu Hàm im lặng một lát, cậu đang muốn nói gì đó xua tan bầu không khí xấu hổ thì Quý Bạch đã ôm lấy bờ vai cậu.
Vai chạm vào ngực Quý Bạch, Chu Hàm cảm thấy mặt mình nóng bừng lên.
Đỉnh đầu truyền đến giọng của Quý Bạch, “Tớ biết nhưng không dám xác định. Tớ cũng thích cậu.” Quý Bạch ôm chặt Chu Hàm, xoa tóc cậu rồi nói tiếp, “Biết cậu cũng thích tớ, tớ rất vui. Thật ra tớ cũng rối rắm rất lâu không biết có nên nói cho cậu không…”
Lời còn chưa nói xong, Chu Hàm đã ôm lấy hắn.
Cánh tay vòng lấy cổ Quý Bạch, đặt cằm lên vai hắn, Chu Hàm cười với lỗ tai hắn, “Cảm ơn cậu, Quý Bạch thân ái của tớ, cảm ơn cậu thích tớ.”
Quý Bạch vỗ lưng cậu, cũng dán lấy lỗ tai cậu rồi nói, “Thích cuối cùng cũng nói ra. Tiểu Hàm, tớ thích cậu, rất thích cậu. Sau này mỗi năm đều hái anh đào cho cậu, được không?”
Chu Hàm buông hắn ra, muốn nhìn đôi mắt hắn.
Đôi mắt này luôn nhìn thẳng cậu, sáng lấp lánh như cất giấu ngôi sao.
Gương mặt Chu Hàm đỏ bừng, miệng cười cứng đờ đáp ‘được nha’.
Gió núi lùa qua ngọn cây, tâm sự của thiếu niên theo gió bay lên không trung, ánh hoàng hôn tràn ngập tình yêu.
Quý Bạch nhéo vành tai Chu Hàm, hơi cúi người hôn lên khóe môi cậu.
Chu Hàm cười, tiến về phía trước hôn lại.
Môi răng dán sát, hơi thở quanh quẩn giữa bọn họ khiến cả hai đỏ mặt.
Gió lướt qua mặt bọn họ, lông mi theo đó cũng run rẩy.
Dây dưa hồi lâu mới tách ra, Chu Hàm dựa vào bả vai Quý Bạch, không ai nói lời nào, chỉ lẳng lặng nắm chặt tay nhau.
“Cậu thích tớ từ khi nào? Hử?” Quý Bạch thầm thì hỏi Chu Hàm.
Chu Hàm cọ vai hắn, “Trước đó thật lâu rồi, từ khi tớ biết khái niệm tình yêu là gì, sau đó khái niệm này chỉ liên quan đến cậu, chỉ duy nhất cậu. Vậy còn cậu thì sao? Quý Bạch, cậu thích tớ từ khi nào?”
Chu Hàm nhéo nhón út của Quý Bạch, hỏi lại.
“Tớ ư, thời gian cụ thể tớ cũng không rõ lắm. Dù sao mỗi lần nghe người khác khen cậu, nói cậu thực ưu tú thì tớ đều thầm kiêu ngạo, kiêu ngạo xong lại muốn giấu cậu đi. Muốn cậu đáp lại nhưng không dám vươn tay, sẽ vui vẻ bởi vì cậu vui vẻ, sẽ đau lòng bởi vì cậu đau lòng, sẽ cảm thấy hạnh phúc vì có cậu làm bạn, tóm lại trong mắt trong lòng chỉ cất giữ một mình cậu.”
Chu Hàm nghe thế thì tươi cười.
“Nghe cậu nói vậy tớ lại thấy thật kì lạ thế nhưng Quý Bạch à, cảm ơn cậu thích tớ, tớ thật sự rất vui.”
Quý Bạch ôm eo Chu Hàm, “Không có gì kì lạ cả, về sau nói càng nhiều thì sẽ không cảm thấy kì lạ nữa.”
Từng cơn gió làm bọn họ càng dán sát nhau, bọn họ cho nhau chỗ dựa mãi đến tận chạng vạng.
Về đến nhà thì trời đã tối, bọn họ chia tay ở một ngã rẽ, trước khi đi Quý Bạch xoa đầu Chu Hàm.
Có bạn trai thật là tốt, Chu Hàm cười tủm tỉm trở về nhà.
…
Đối với kết quả đứng đầu toàn tỉnh này Chu Hàm cũng không quá bất ngờ bởi dù sao cũng không phải chưa từng đạt được. Thế nhưng đối với một trường trung học cấp huyện với lực lượng giáo viên không quá hùng hậu mà nói thì việc có học sinh đứng đầu toàn tỉnh vẫn rất vẻ vang. Hơn nữa học sinh xếp thứ hai toàn tỉnh cũng thuộc về trường trung học Bình Nguyên. Trước đây trường cũng có học sinh xuất sắc nhưng thành tích chung của trường năm nay vẫn vượt trội hơn cả. Thành tích vừa ra, trường học lập tức bắn pháo ăn mừng.
Lúc tra kết quả, Chu Hàm và Quý Bạch cùng ngồi trước bàn học, ngoan ngoãn cầm di động, làm mới hồi lâu cuối cùng cũng hiển thị. Cơ hồ là vừa nhìn thấy kết quả, cả hai đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía đối phương.
Liếc mắt một cái là hiểu, kết quả tốt đẹp ngoài mong đợi, bọn họ nhìn nhau ngây ngô cười.
Tạ Thúy Anh cùng Chu Chí Cần ngồi trên giường cũng căng thẳng không kém, nhìn hai đứa nhỏ cười thì an tâm rồi.
Tra xong kết quả thì trời đã tối, hơn nữa Tạ Thúy Anh và Chu Chí Cần lôi kéo bọn họ trò chuyện hồi lâu nên cũng không còn sớm nữa, Quý Bạch định về nhà luôn. Nhưng Chu Hàm ngăn lại, gọi cho chú Quý báo hôm nay hắn không về mà ở nhà cậu tạm ngủ một đêm.
Mùa hè trời nóng, Chu Hàm dọn đến một phòng khác ngủ, bên trong phòng đón gió nên buổi tốt khá mát mẻ.
Thực ra hai người cũng chưa buồn ngủ.
“Quý Bạch, cậu siêu ghê nha!” Chu Hàm kéo tay Quý Bạch, ngón tay ngọ nguậy vẽ vòng tròn.
Quý Bạch ngứa nên rụt tay lại, “Xếp thứ hai toàn tỉnh quả thực là không nghĩ tới, có nghĩ tới thứ hai toàn khóa, thứ hai toàn huyện nhưng thật sự thứ hai toàn tỉnh là ngoài dự kiến bởi vì kết quả tốt nhất tớ đạt được cũng chưa lọt vào top 5 toàn tỉnh. Có lẽ là vận khí tốt.” Người bên cạnh vẫn kiên trì vẽ vòng tròn, Quý Bạch đơn giản nhanh gọn nắm lấy ngón tay Chu Hàm.
Người bị ngăn cản cũng không giận mà chỉ cười, “Bởi vì cậu trả giá bằng cả nỗ lực, đương nhiên may mắn cũng quan trọng nhưng nỗ lực của cậu mới là chủ yếu. Lòng tớ hiểu rõ cậu dụng tâm đến nhường nào. Tớ vì cậu mà cảm thấy vui vẻ cũng cảm thấy kiêu ngạo.” Chu Hàm rút ngón tay bị giam cầm ra, nắm lấy tay Quý Bạch, mười ngón tay giao nhau.
“Ừ, bởi vì cậu ở phía trước cho nên tớ muốn cố gắng đuổi kịp. Cậu đã nói muốn cùng nhau nỗ lực nên tớ không muốn cậu vì lo lắng tớ theo không kịp mà dừng lại chờ, ít nhất không thể để cậu bởi vì tớ mà có điều băn khoăn. Trước kia bởi vì ngốc nên bỏ lại cậu nhưng sau này sẽ không thế nữa. Tiểu Hàm, cậu cũng là niềm kiêu hãnh của tớ.” Quý Bạch nói xong thì nghiêng đầu nhìn người bên cạnh.
Trong phòng không bật đèn, chỉ có ánh trăng chiếu vào, cố gắng lắm mới nhìn thấy sườn mặt Chu Hàm nhưng Quý Bạch biết chắc cậu đang cười bởi vì cái tay hắn đang nắm kia khẽ rung động.
“Cho nên sau này chúng ta vẫn sẽ luôn sánh vai bên nhau, đây là niềm tin vững chắc ngay từ thưở ban đầu không gì có thể nghi ngờ.” Chu Hàm nhúc nhích, đầu dựa vào vai Quý Bạch.
Cằm Quý Bạch cọ tóc của cậu, “Cảm ơn Tiểu Hàm của tớ ngay từ đầu đã tin tưởng tớ.”
Gió đêm mát mẻ xuyên qua cửa sổ lưới thổi vào làm người ta thoải mái.
Đôi tay nắm chặt vẫn không buông ra, dù cho lòng bàn tay đã bắt đầu thấm mồ hôi cũng luyến tiếc buông.
Dưới ánh trăng, bọn họ hàn huyên thật lâu, về sau này, về tương lai. Hết thảy quá khứ đều trở thành hạt giống quý báu mà tương lai là khoảng thời gian bọn họ muốn cùng nhau trải qua, là sự chờ mong của mỗi người mang theo niềm hy vọng tốt đẹp.
Đêm càng khuya, ánh trăng ngoài cửa sổ đột nhiên sáng rực chiếu vào phòng, bóng của lá cây xuyên qua cửa sổ đáp xuống cánh tủ quần áo. Quá sáng, như thể một chiếc đèn. Chu Hàm và Quý Bạch bị ánh trăng đột ngột sáng rực dọa ngốc thế nhưng rất nhanh sau đó lại cảm thấy thật vui vẻ. Bọn họ kích động muốn chụp ảnh nhưng điện thoại không lưu lại được dáng vẻ đẹp nhất của mặt trăng vậy nên bọn họ chỉ đành ngắm trăng cho tới khi nó khuất sau núi, cho đến khi căn phòng tối om trở lại.
Toàn bộ quá trình không dài, bọn họ kinh ngạc vì vẻ đẹp của ánh trăng đồng thời nghi hoặc không hiểu sao trăng lại đột nhiên sáng đến thế, điện thoại chụp ảnh hơi khó nhìn thậm chí có thể nói hoàn toàn không nhìn ra vừa rồi trăng sáng đến nhường nào nhưng hai người không muốn xóa đi.
Đây là ánh trăng đang chúc phúc bọn họ đấy, chúc bọn họ thi đậu, chúc bọn họ có tương lai tốt đẹp, chúc cho mối quan hệ của bọn họ tuy bình phàm nhưng chan chứa ái tình.
~Hết chương sáu~