Chuyển ngữ: nhoclubu
***
Trên bàn làm việc của Cố Trạch Vũ có tổng cộng một xấp văn kiện, Nhan Thanh lấy nó nhét vào trong túi xách tay
của mình. Tìm một túi hành lý, xoay người thu dọn vài bộ đồ cho anh
thay.
Trong phòng ngủ có một căn phòng để quần
áo nhỏ nhỏ, một tủ quần áo bằng gỗ vừa vặn một mặt tường lớn, bên trong
bày biện hàng hàng quần áo của cô và anh, ngay cả đồ lót cũng được xếp
lần lượt trong hộc tủ. Có một vali màu đen ở trong góc phòng, là thứ cô
mang đến khi dọn đến nhà Cố Trạch Vũ.
Nhan Thanh nhìn thấy cái vali kia thì
dừng động tác lại một chút, sau đó không biết ma xui quỷ khiến thế nào
lại lôi nó ra, mang vào trong phòng ngủ.
Bên trong vali rất lộn xộn, phần lớn đều
là đồ vật của cô khi còn học đại học. Có các bằng khen học bổng của tất
cả học kỳ, còn có các loại trang sức nho nhỏ lung tung cả lên.
Nhan Thanh ngồi xếp bằng xuống sàn, cẩn
thận cầm từng thứ một lên xem. Ngắm nghía xong một thứ, liền để xuống
thảm bên cạnh mình, cho đến khi trong cái va li to trở nên trống rỗng,
chỉ còn lại một hộp trang sức nhỏ nhắn tinh tế. Lúc này đây, dường như
cô hơi do dự. nhìn chằm chằm vào chiếc hộp hồi lâu, cuối cùng vẫn cầm
lên tay, khoảnh khắc chậm rãi mở nó ra, cô không kiềm được nước mắt lưng tròng.
Bên trong là một đôi bông tai bằng bạc,
có điều hình thức hơi khoa trương. Lớp mạ vàng bên ngoài đã rớt hết, còn có chút ngả màu. Đó là món quà sinh nhật cuối cùng Tả Sa tặng cho cô.
Ngay lúc cô nhận được món quà này, thì ngày hôm sau, người bạn đối xử
tốt vô điều kiện với cô, liền hoàn toàn mất đi cuộc sống vốn nên có.
Truy tìm căn nguyên, đơn giản là sự buông thả của cô.
Tả Sa là người bạn rất đặc biệt với Nhan Thanh. Nhan Thanh cũng là người bạn khác loài trong cuộc sống luẩn quẩn của Tả Sa.
Nói trắng ra, hai người hoàn toàn sống trong hai thế giới khác nhau.
Một người từ nhỏ đã là cô gái ngoan ngoãn trong mắt người lớn, học giỏi đa tài, biết chuyện và vâng lời. Thậm
chí, còn có một người cha là anh hùng của nhân dân. Nhưng, một người thì hư hỏng đến cả thầy cô giáo ở quê nhà cũng không muốn liếc mắt nhìn lấy một cái. Cha hút thuốc phiện, quanh năm cũng chẳng thấy bóng dáng, mẹ
thì thác loạn trong các câu lạc bộ đêm. Còn bản thân Tả Sa dường như vì
để ứng nghiệm với đánh giá của những người đó, cô đánh nhau, yêu sớm,
hút thuốc, thậm chí bỏ học từ nhỏ, chơi chung với đám côn đồ.
Nhưng chỉ có Nhan Thanh mới biết, thật ra cô và Tả Sa là cùng một loại người.
Tả Sa lao vào chốn hỗn tạp, sinh ra trong hoàn cảnh như vậy, vì thế cô buông thả, cô sa ngã. Nhưng không thể nói
là cô hư hỏng, cô như vậy không phải là đang ngụy trang để thích ứng với cuộc sống sao. Về phần Nhan Thanh, cô cũng không biết từ khi nào mà cô
phát hiện ra, thực chất bên trong cô cũng không phải là người lương
thiện gì. Mà sự ngoan ngoãn và lương thiện đó, chẳng qua chỉ để giành
được càng nhiều niềm vui của người lớn nên làm ra vẻ vậy thôi. Nói khó
nghe một chút chính là giả bộ.
Cô không còn nhớ mình đã quen biết Tả Sa thế nào.
Thế nhưng phần luyến tiếc và vờ vịt ấy lại biến hai người trở thành người quan trọng nhất trong sinh mệnh của nhau.
Lúc nhỏ, ba mẹ Nhan Thanh rất bận rộn
công việc, bận rộn đến nỗi cả ngày ném cô ở nhà ngoại, không quan tâm,
không nghĩ gì đến cô. Sinh nhật của cô, ba mẹ cũng không nhớ, nhưng Tả
Sa lại nhớ, hơn nữa năm nào cũng tặng quà cho cô. Lần đầu tiên, Tả Sa có ‘nguyệt san’, cô ấy khóc lóc chạy đến tìm cô, là cô dẫn Tả Sa đi mua
băng vệ sinh, giảng giải các kiến thức về sinh lý vệ sinh mà cô học được trong trường cho Tả Sa nghe.
Thời điểm đó, giữa hai cô gái hình thành
nên một tình bạn tối thượng. Thậm chí, Nhan Thanh từng nghĩ, nếu tương
lai không tìm thấy người đàn ông thích hợp, sẽ cùng Tả Sa làm bạn với
nhau suốt đời cũng không tệ.
Nhưng mà tất cả đều chấm dứt vào kỳ nghỉ hè năm ba đại học của Nhan Thanh.
Hoặc là nói, những gì tốt đẹp trong sinh mệnh mà cô đã từng sở hữu, trong năm đó đều rời xa cô…
Sinh nhật của Nhan Thanh là vào mùa hè, ngày 16 tháng 8.
Mà ngày 16 tháng 8 năm đó, cô nhận được
một sự bất ngờ kinh ngạc nhất trong đời… Đó chính là cả người yêu lẫn
người bạn thân cùng phòng đều phản bội cô.
Nhan Thanh lúc đó chẳng qua cũng chỉ là
một cô gái trẻ chưa hiểu việc đời. Thế nhưng, niềm kiêu hãnh và sự bướng bỉnh của cô tuyệt đối không cho phép người khác nhận ra sự yếu đuối của mình, cho dù bị tổn thương, vẫn phải thẳng lưng xuất hiện trước mặt
người khác.
Ngày đó, sau khi cô thốt ra hai từ “Tạm biệt” với Mục Thành, liền khóc lóc chạy tới chỗ của Tả Sa.
Diện mạo Tả Sa khá xinh xắn, con người
cũng rất trọng nghĩa, khi đó ở trong vòng lẩn quẩn cũng xem như ‘có chút danh tiếng’. Thậm chí, còn hùn vốn với bạn bè mở một quán bar quy mô
vừa phải.
Sau khi cô ấy nghe Nhan Thanh khóc lóc kể lể xong, dường như không bất ngờ lắm, vẻ mặt hờ hững mang theo chút khó chịu. Nhưng vẫn dùng hết sức để ôm chặt lấy Nhan Thanh, nói: “Thanh
Thanh, cho dù toàn bộ thế giới đều phải bội mày! Mày vẫn còn có tao mà!”
Kế tiếp, trong phòng chờ ở quán bar, hai đứa con gái hôm đó say tới trời đất tối sầm.
Hôm sau, Nhan Thanh tỉnh lại trong nhà
của Tả Sa. Một phòng trọ kiểu cũ vào thập niên bảy mươi, nhà vệ sinh tập thể, tính luôn phòng khách thì diện tích khoảng ba mươi mét vuông, trên tường đã lờ mờ nhìn thấy vết nứt.
Sau khi say rượu thì khó mà chịu được nhứt đầu, Nhan Thanh mơ màng nằm trên giường rên rỉ, “Sa Sa, Sa Sa…”
Không ai trả lời.
Gắng gượng mở mắt ra mới phát hiện Tả Sa
không có ở trong phòng. Ngoảnh lại thì thấy trên đầu giường có dán một
mảnh giấy: Ra ngoài có chuyện, lát nữa sẽ về. Chờ tao, đừng đi lung
tung!
Mảnh giấy trở trọi bay khỏi đầu ngón tay cô, Nhan Thanh nhắm mắt lại lần nữa.
Nhưng không gian yên tĩnh lại khiến lòng
dạ của cô dần dần trở nên khó chịu, toàn bộ những thương tâm và đau khổ
đều bị phóng đại lên từng chút một.
Cuối cùng, Nhan Thanh nức nở, từ trên giường bò dậy, sau đó liền xông ra ngoài như một con thú bị thương.
Cô đến quán bar, nhưng Tả Sa không có ở
đó. Ở đó, có vài người biết cô, cách thời gian mở cửa còn sớm, liền tùy
tiện sắp xếp cho cô một chỗ ngồi.
Cảnh vật xung quanh chập chờn cùng mùi
rượu kích thích cô, Nhan Thanh gọi một tá bia với người phục vụ, buồn bả uống bia một mình. Mới đầu chỉ uống từng ngụm nhỏ, sau đó lại dứt khoát đổi thành tu nguyên chai. Cô uống không nhiều lắm, nhưng rượu vào càng
sầu thêm, say càng nhanh hơn.
Cuối cùng, Nhan Thanh gục xuống bàn bất
tỉnh. Cũng không biết qua bao lâu, loáng thoáng nghe thấy bên tai có
tiếng cãi nhau dữ dội. Mắt lờ đờ ngẩng đầu lên, phát hiện thấy Tả Sa
đang chắn trước người cô, đang giằng co với một đám lưu manh trông có vẻ bặm trợn.
Nhan Thanh lập tức tỉnh táo hơn rất nhiều. Cô đứng phắt dậy, xiêu xiêu vẹo vẹo suýt chút té ngã.
Tả Sa giữ chặt cô một phen, kéo cô đến
sau lưng mình như loài vật bảo vệ con, giọng điệu lạnh lùng nói với
những người đó: “Có chuyện gì thì đến tìm tao. Thả bạn tao ra! Không có
liên quan đến nó!”
Nhưng chỉ đổi lấy những tràng cười chế
nhạo không ngừng của đám người kia, “Con đê tiện! Mày tưởng mày là ai
chứ? Anh em tụi tao còn đang lo một mình mày thì hưởng thụ chưa đủ, bây
giờ có cô em xinh đẹp như vậy tự dâng mình đến cửa, trừ khi tụi tao là
thằng ngu… Á…”
Biến hóa trong nháy mắt, Tả Sa vớ lấy
chai bia trên bàn nện lên đầu tên đang nói chuyện. Sau đó, nhân lúc tất
cả mọi người đang bất ngờ liền kéo Nhan Thanh, phóng như điên ra khỏi
cửa.
Đáng tiếc cuối cùng vẫn chậm một bước.
Khi cửa lớn của quán bar đã xuất hiện ở
trước mắt, những người đó chạy đến. Sau đó, vào khoảnh khắc chớp nhoáng
ấy, Nhan Thanh chỉ cảm thấy có một sức lực rất lớn đẩy vào lưng cô, đẩy
cô ra ngoài cửa.
“Đừng quan tâm tao, chạy đi!” Bên tai là
tiếng la hét yếu ớt của Tả Sa, cô ấy nắm chặt tay nắm cửa quán bar, đóng cửa lại. Đợi đến khi Nhan Thanh chạy xa khoảng hai ba thước, lúc bò lên khỏi mặt đất, cánh cửa chạy bằng điện bên ngoài cửa lớn cũng đã thả
xuống dưới.
Nhan Thanh khóc lóc la hét, giữa lúc
hoảng loạn thì điện thoại rơi ra khỏi túi, sau đó trong não đột nhiên
xẹt qua ánh sáng rực rỡ… 110!
Thế nhưng, do thần kinh quá căng thẳng, thời gian cô nhấn phím 1 quá dài, cuộc gọi trực tiếp chuyển tới chức năng quay số nhanh.
Đó là số điện thoại của Mục Thành.
Nhan Thanh cũng ý thức được, nhưng mà lúc này, làm sao có thể làm lỡ nhiều thời gian chứ. Mục Thành cũng được, ai cũng được hết, chỉ cần có người đến cứu Tả Sa là tốt rồi!
Sau khi chuông điện thoại vang lên một
tiếng thì được nhận ngay, nhưng ngay cả nằm mơ Nhan Thanh cũng không
ngờ, đầu dây bên kia vang lên một giọng nữ dịu dàng như nước… là Trần
Hân Uyển.
“Ủa? Thanh Thanh? Mục Thành vẫn chưa thức dậy!”
Như một tiếng sét từ trên trời giáng xuống, bổ thẳng vào đỉnh đầu cô.
Nhan Thanh đờ dẫn, đứng chết sững ở đó.
Tiếp theo, chờ cho cô bình tĩnh lại, thì bên tai vang lên tiếng còi chói tai cùng tiếng phanh gấp. Tiếp sau đó, cơ thể của cô đã bay về phía ven đường.
Tông vào Nhan Thanh chính là một chiếc xe cỡ nhỏ. Cũng may tốc độ không nhanh lắm, nhưng vẫn khiến cô chấn động
não nhẹ cộng thêm gãy xương sườn.
Đợi đến khi Nhan Thanh tỉnh lại, đã là hai ngày sau đó.
Trông chừng bên giường cô ngoại trừ ông Nhan và bà Từ, còn có hai cảnh sát của cục thành phố.
Bọn họ báo với cô, Tả Sa bị người ta
cưỡng hiếp đến tinh thần bấn loạn. Họ còn nói cho cô biết, lúc tìm được
Tả Sa, trong tay cô ấy vẫn giữ chặt tay nắm cửa bằng gỗ.
Nhan Thanh yêu Mục Thành, đã từng yêu rất nhiều.
Không phải long trời lở đất, cũng không
phải sông cạn đá mòn, nhưng cái cảm giác này lại chỉ có mình cô hiểu.
Trong nghi thức chào đón tân sinh viên của đại học A, khi cô bắt gặp một nam sinh viên hăng hái trước đài, cô liền có cảm giác thời gian như
ngừng lại, mọi thứ xung quanh đều không tồn tại. Sau đó, trong đầu chỉ
có duy nhất một ý niệm như hoa cỏ mùa xuân, điên cuồng lan tràn trong
tim… Nếu có thể nắm lấy tay hắn, bên nhau trọn đời, cô sẵn lòng dùng mọi thứ của bản thân để trao đổi.
Cô không mất hết tất cả, mà trong năm đó chỉ mất đi một người bạn quan trọng nhất.
Nhan Thanh hận Mục Thành, hận hắn phản bội, hận hắn và Trần Hần Uyển hợp lại đâm một dao vào ngực cô.
Nhưng cuối cùng, người cô hận nhất, cũng chính là bản thân mình.
Sau khi Tả Sa gặp chuyện không may, Nhan
Thanh đã dốc hết toàn bộ khả năng cô có để đi tìm phương pháp điều trị.
Cô đưa Tả Sa vào một viện điều dưỡng có điều kiện không tồi. Cô chẳng
qua chỉ làm trong nhóm thiết kế, mỗi ngày làm ba công việc để duy trì
chi phí điều trị với cô mà nói là khá đắt đỏ.
Rồi sau đó, vào đêm khuya yên tĩnh cô sẽ
khổ sở, ân hận một mình… Nếu cô không yêu Mục Thành, hoặc là chôn giấu
thứ tình yêu say đắm đó tận đáy lòng, có phải cô sẽ không cảm thấy cực
kỳ đau khổ khi chia tay hay không? Nếu không như vậy, cô sẽ không say
xỉn ở quán bar, sẽ không gặp phải bọn khốn nạn kia, sẽ không hại Tả Sa.
Nhưng mà… Trong cuộc sống vĩnh viễn không có nếu như.