Thế Huân một bên ăn cháo một bên giương mắt lén nhìn trộm Lộc Hàm, tuy rằng Lộc Hàm chỉ cuối đầu yên lặng ăn cháo, nhưng so với cảm giác trống rỗng khi một mình ngồi ăn lúc trước, hiện tại ngẩng đầu liền có thể thấy được người mình ngày nhớ đêm mong, chỉ đều này thôi cũng làm cho Thế Huân vô cùng thỏa mãn. Hơn nữa được húp lấy muỗng cháo gạo nếp ngọt ngào, hiện tại trong lòng Thế Huân thật sự là vừa ấm vừa ngọt.
Kỳ thật đêm này có thể xem là buổi mừng sinh nhật khó coi nhất của Thế Huân. Lúc cùng các chủ quản ở Ngô thị tổ chức PARTY sinh nhật, Ngô tổng giám đốc đương nhiên được coi là trung tâm vũ trụ, mỗi lần đều thu được không ít lời chúc tụng cùng quà cáp; mà lúc cùng Quan Lâm hai người mừng sinh nhật, Thế Huân cũng lựa một nhà hàng sa hoa với bầu không khí hữu tình, hai người sẽ ăn tối dưới ánh nến lãng mạn, bên cạnh còn phải có một nghệ sĩ vi-ô-lông diễn tấu…
Hiện tại trước mặt Thế Huân cùng Lộc Hàm không có ánh nến, cũng không có âm nhạc, chỉ có một chén cháo gạo nếp đơn giản, giản dị mà tự nhiên. Thế Huân lại cảm thấy cuộc sống bình thản này so với những lãng mạn mang tính chất hào nhoáng trước kia ấm áp hơn rất nhiều, anh hy vọng chén cháo này có thể ăn mãi không xong, anh hy vọng sang năm còn có thể ngồi cùng Lộc Hàm ăn cháo.
Tuy Thế Huân cố ý thả chậm tốc độ ăn cháo, nhưng một chén cháo không có khả năng sẽ ăn cả đời. Hai người ăn xong, Lộc Hàm vẫn giống như trước đem chén vào nhà bếp tẩy rửa.
“Lộc Hàm, để anh làm. Lúc trước là anh không đúng, chuyện gì cũng để em làm, sau này em nấu cơm, anh sẽ rửa chén được không!?” Thế Huân cầm lấy chén trên tay Lộc Hàm, ánh mắt chờ mong nhìn cậu, anh hy vọng lần sinh nhật này có thể đem quan hệ của hai người một lần nữa bắt đầu lại, sau này mình và cậu sẽ sống cùng nhau thật lâu thật lâu, thậm chí là cả một đời đều ở bên nhau.
Lộc Hàm lẳng lặng nhìn Thế Huân, không nói lời nào.
“Anh đi rửa chén.” Mặc dù Thế Huân đã đoán trước được câu trả lời của Lộc Hàm, nhưng trong lòng vẫn là cảm thấy khổ sở, vội vàng bưng chén đến nhà bếp tẩy rửa.
“Tôi nên trở về nhà.” Chờ Thế Huân rửa chén đi ra, Lộc Hàm lập tức đứng dậy khỏi ghế sofa nói lời cáo từ.
“Lộc Hàm… kia… anh đưa em về.” Thế Huân còn muốn tìm lý do lưu lại Lộc Hàm, nhưng nhìn đến ánh mắt kiên quyết của cậu, biết mình nhiều lời cũng vô ích, còn tiếp tục ép nữa sẽ trở thành biến khéo thành vụn, liền đưa ra chủ ý muốn đưa Lộc Hàm về nhà. Hiện tại đối với Thế Huân mà nói, một giây được ở thêm bên cạnh người này, anh cũng muốn tranh thủ.
“Không cần, anh thân thể không khỏe, tôi ngồi xe taxi là được rồi.” Lộc Hàm rốt cuộc vẫn luôn để tâm tình trạng sức khỏe của Thế Huân.
“Không sao không sao, em xem hiện tại anh rất khỏe, hơn nữa sau khi ăn cơm xong vận động một chút cũng có lợi.” Thế Huân có chút hối hận vì vừa rồi ở trước mặt Lộc Hàm cố ý giả bộ ho khan hai tiếng, hiện tại lại cố gắng hiện ra bộ dáng hưng phấn.
“Được rồi.” Nhìn thái độ của Thế Huân, Lộc Hàm cũng biết không thể lay chuyển được anh, liền gật đầu đồng ý.
Vừa rồi khi đón Lộc Hàm từ công ty về nhà mình, tốc độ lái xe của Thế Huân thật giống như muốn bay, nhưng hiện tại đưa Lộc Hàm quay về nhà hắn, ô tô hoàn toàn giống như ốc sên chậm rãi lăn trên đường.
Nhưng cho dù có lái chậm như thế nào thì cũng sẽ phải đến nơi, xe đến dưới lầu nhà Lộc Hàm, cậu bước xuống xe, Thế Huân cũng lập tức cùng bước xuống, vội vã chạy đến trước mặt cậu.
“Lộc Hàm…” Thế Huân nhìn chăm chú ánh mắt Lộc Hàm, thanh âm chứa đựng sự nuối tiết rõ ràng.
“Cảm ơn đã đưa tôi về, tôi lên đây.” Lộc Hàm cúi đầu né tránh tầm mắt Thế Huân, nói xong lời cảm tả liền lập tức quay đầu bỏ đi.
Thế Huân trơ mắt nhìn Lộc Hàm cách tầm mắt mình càng ngày càng xa. Ngôn Tình Nữ Phụ
“Lộc Hàm!” cuối cùng anh cũng nhịn không được vọt qua, đem Lộc Hàm gắt gao ôm vào trong ngực.
“Lộc Hàm Lộc Hàm Lộc Hàm…” Cánh tay Thế Huân càng ôm càng chặt, miệng không ngừng nhỏ giọng gọi, một tiếng lại một tiếng triền miên sâu sắc, khắc sâu tận xương.
Chua xót nơi đáy lòng Lộc Hàm cũng bị tiếng gọi này chậm rãi dâng lên, rốt cuộc không khống chế được, nước mắt tràn mi mà ra.
Cho dù hôm nay là nhất thời mềm lòng mới đáp ứng cùng Thế Huân đón sinh nhật, nhưng Lộc Hàm là không muốn lần thứ hai rơi vào, thời thời khắc khắc đều giả trang lãnh đạm xa cách. Nhưng vô luận là đối mặt với Thế Huân hay là căn nhà mà hai người từng cùng nhau chung sống, cậu đều cảm thấy thật quá khó để nắm chặt tình cảm của mình. Bày trí trong phòng khách không hề thay đổi, ở phòng bếp ký tức từng mảnh từng mảnh nhớ lại, Thế Huân thình lình ôm chằm cậu, đau khổ cầu xin, nước mắt ấm nóng chảy xuống cổ cậu, còn tràn đầy chờ mong nói chuyện mai sau của hai người… Tất cả hết thảy từng bước từng bước làm tan chảy tâm của Lộc Hàm.