Vân Giai Kỳ cắn chặt môi, chỉ cảm thấy da miệng như đang bị cắn cho máu tràn ra, tanh tưởi và mặn chát.
Sở dĩ cô không đồng ý lời cầu hôn của Tống Hạo Hiên, là bởi vì, trong con người của Tống Hạo Hiên, cô không có bất cứ sự tưởng tượng gì cho tương lai.
Tương lai mà cô tưởng tượng, một gia đình ba người, đầm ấm và hạnh phúc.
Những kiểu tưởng tượng này, chỉ xuất hiện trên người Bạc Tuấn Phong.
Nhưng người đàn ông này, giờ đây, vậy mà lại xác nhận cốt nhục của cô là đồ dã chủng!
“Anh nói ai là đồ dã chủng!”
Anh thật sự nói đứa con trong bụng cô là đồ dã chủng sao?!
Bạc Tuấn Phong, anh ta làm sao có thể, làm sao anh ta lại dám!?
“Anh nói ai là dã chủng?”
Cô phát điên dùng sức vừa xô vừa đẩy Bạc Tuấn Phong: “Anh nói ai là dã chủng?! Anh nói cho rõ ràng! Con tôi không phải là dã chủng, anh không nhận, tôi nhận!”
“Em không có cơ hội để nhận nó!”
“Ý anh là gì?!”
Càng ngày càng nhiều bác sĩ và y tá vây quanh Vân Giai Kỳ.
Bọn họ tiến lên phía trước, khống chế Vân Giai Kỳ cả hai bên trái phải, Bạc Tuấn Phong buông Vân Giai Kỳ ra, nhìn cô bị vây quanh bằng ánh mắt lạnh lùng, từ trên cao nhìn chằm chằm vào cô, đột nhiên, nhếch môi mỏng, ba chữ ít ỏi lạnh lùng phát ra: “Phá đi”
Phá, đi.
Hai từ này, như đang trừng phạt Vân Giai Kỳ vậy!
Anh trói cô vào bệnh viện, chỉ để phá con của cô sao?
“Bạc Tuấn Phong! Anh là đồ khốn kiếp! Anh là đồ khốn nạn! Anh là ác quỷ? Anh định giết con của ai?
Đứa nhỏ này là con của chúng ta, anh còn dám phá sao?”
“Chúng ta?”
Bạc Tuấn Phong cười chế nhạo: “Anh đã nói rồi, anh sẽ không nhận con của người đàn ông khác”
“Anh không tin tôi sao?!” Vân Giai Kỳ sợ người đàn ông này làm thật, thật sự muốn phá cốt nhục của cô, tức giận nói: “Anh dám phá sao?! Đây là con của anh, anh còn không thừa nhận nó sao?”
Bạc Tuấn Phong lạnh lùng cười một tiếng: “Em nghĩ anh còn tin lời của em sao.”
“…” Sắc mặt của Vân Giai Kỳ chợt nghiêm lại nghỉ ngờ.
“Bây giờ mỗi lời nói của em, một chữ, anh cũng không tin”
Cô cảm thấy toàn bộ cơ mặt của mình, như thể trộn với bê tông, vô cùng cứng ngắc, chỉ có nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Chỉ vì lời nói bạc tình của người đàn ông này, cô chỉ cảm thấy trái tim mình, nghẹn lại giống như rơi xuống vực sâu.
“Đồ khốn kiếp! Đồ khốn nạn!”
Vân Giai Kỳ đã hoàn toàn cảm thấy tuyệt vọng đối với anh!. ngôn tình hay
Một người đàn ông lạnh lùng bạc tình như vậy, cô còn đối với anh ôm hy vọng gì nữa!
Vân Giai Kỳ đột nhiên quyết tâm, cũng không biết lấy sức lực ở đâu, đẩy những người xung quanh sang một bên, hướng về phía cửa bỏ chạy.
Sau lưng, những bước vội đi theo sau.
Cô chưa chạy được vài bước, nhưng đã bị các bác sĩ lao tới khống chế.
Cô rõ ràng không phải là một tù nhân, và ngay cả khi cô là một nghi phạm, cảnh sát cũng chưa bao giờ đối với cô làm điều này.