Ái Lan lo lắng đưa mắt nhìn quanh, sực nhớ ngay là hiện tại em đang ở giữa một nơi vắng vẻ, rừng bãi quạnh hiu, khu nhà có người ở gần nhất cũng cách xa tới non mười cây số. Vậy mà, bất chợt tụi cướp xuất hiện thì thật là nguy khốn. Em thầm nghĩ:
- Trời! Tụi cướp bây giờ ở đâu nhảy xổ ra thì mình nguy mất!
Em lắng tai nghe động tĩnh. Sự im lặng tràn ngập trong căn nhà rộng mênh mông có vẻ gì đáng lo ngại. Bất giác em run rẩy cả toàn thân và có cảm tưởng nhột nhạt là mọi cử chỉ của mình hình như đang bị những con mắt vô hình theo dõi.
13 - TỤI CƯỚP
Việc quái gì mà phải run lên thế nhỉ? Đoạn em phá lên cười. Nhưng tiếng cười nghe vẫn có phần gượng gạo.
Ái Lan lại mạnh bước đi quanh nhà một lần nữa, niềm lo lắng giảm bớt một phần vì không nhận thấy có triệu chứng gì khác lạ. Nhưng sự băn khoăn vẫn như một khối đá trĩu nặng trên lồng ngực làm khó khăn cả nhịp thở. Những bức tường đứng sừng sững như muốn nghiêng nghiêng xuống người em. Và trong không khí cũng bàng bạc có một cái gì đe dọa.
Đinh ninh là chiếc đồng hồ của cụ Doanh đã bị tụi cướp đem đi mất, Ái Lan tính chỉ còn một nước là bỏ đi khỏi nơi này, sớm phút nào hay phút đó.
- Mình sẽ đi báo ngay cho đồn cảnh sát nào gặp trước nhất vì tụi gian chắc cũng chưa đi xa khỏi vùng này đâu. Xe chở chắc phải chất nhiều đồ cồng kềnh, nặng lắm chứ? May ra có thể đuổi kịp!
Dứt lời, em tiến lại phía một căn buồng nhỏ vẫn để treo mũ áo. Khi lướt qua khung cửa sổ mở rộng, vô tình liếc mắt ngó ra ngoài. Ái Lan sợ xanh xám cả mặt mày: trên lối đi trải đá cuội, một gã đàn ông đang xăm xăm bước tới, chiếc mũ cát két đội xụp xuống che kín hai mắt.
Ái Lan sững người, hai chân như bị chôn tại chỗ. Sự sợ hãi khiến em mất hết khả năng cử động. Nhưng em vẫn còn một chút sáng suốt để biết được rằng tên này đúng là người của bọn gian. Rồi thu hết sức lực em tung chân chạy vụt vào căn phòng đầy đồ đạc mà tụi gian chưa động đến. Vào đến nơi Ái Lan lạnh người khi thấy bên trong không có cửa ăn thông ra ngoài vườn. Bí quá, em định quẹo vào phòng ăn, nơi có mấy khuôn cửa sổ mở ra hàng ba. Nép sát tường, Ái Lan đưa mắt lơ láo ngó quanh. Chết! Làm sao bây giờ? Chỉ còn mỗi cái hầm dưới cầu thang. Em lao vút vào và quài tay khép nhanh cánh cửa lại. Vừa kịp! Tiếng giày cồm cộp đã vang lên.
Đưa mắt nhìn qua khe ván, Ái Lan trông rõ gã đàn ông đã tiến vào giữa nhà, mắt nhìn dáo dác. Thân hình cao lớn, đôi vai thật rộng. Gã có bộ mặt lạnh như mặt bàn đá, ánh mắt dữ tợn.
Gã đứng quay lưng về phía hầm cầu thang. Ái Lan phải nín thở để tên gian khỏi nghe tiếng. May quá, gã gian phi hình như nhận thấy không có gì khác thường, tia mắt gã liếc nhanh qua cánh cửa hầm cầu thang rồi quay nhìn ngay ra chỗ khác.
Nơi ẩn nấp của Ái Lan quả thật kín đáo. Vừa hiểm hóc, khuất nẻo, thêm tối tăm vì giăng mắc đầy quần áo cũ. Mùi bụi bậm, ẩm mốc bay vào mũi khiến Ái Lan khó chịu vô cùng. Em rút vội khăn mùi xoa đưa lên bịt miệng, vừa ngăn kịp một cái hắt hơi và mừng rỡ tự nhủ:
- Trời ơi! Thiệt may! Không chặn kịp thì tên cướp này sẽ tóm được mình ngay chứ gã chẳng ngu gì mà lại cho rằng đó là tiếng mèo đâu!
Mấy phút sau, Ái Lan đã hơi quen được với cái mùi khó thở trong căn hầm và em bắt đầu đưa tay sờ soạng các thứ quanh mình. Chút xíu nữa thì em thét lên: một cái đầu đinh nhọn, nhô ra từ tấm kệ đóng dính vào vách hầm chọc trúng đầu ngón tay. Ái Lan đưa tay mò mò lên mặt tấm kệ. Một đống gì mềm nhũn, mịn mát như bộ lông của một con mèo. Bất giác em rụt nhanh bàn tay về, nhưng mấy giây sau, lại mạnh bạo rờ nắn thật kỹ cái đống êm êm đó.
- Á à! Một cái mũ bằng lông cừu! Khiếp quá! Của này chắc sẵn nhậy lắm đây! Và hôi quá! Đúng cái đồ quỷ này làm mình hắt hơi đây! Lại khó chịu hơn lúc nãy nhiều quá!
Ái Lan đưa tay lên bịt miệng, cố nhịn thở một cách thật khó khăn. Một chút nặng nhọc trôi qua, em có cảm tưởng đang bị cực hình. Nhưng rồi em lại thở được dễ dàng hơn một chút.
Quay lại cánh cửa hầm, em dán mắt vào khe hở. Trong căn phòng rộng có thêm hai tên gian phi nữa mới vào. Ái Lan được biết hai đứa sau này cũng đều là gian phi cả vì vẻ mặt chúng đều nhăn nhó khó coi và tia mắt lạnh lùng dữ dội như rắn độc. Tên vào trước nhất có vẻ là tên thủ lĩnh vì Ái Lan thấy gã dõng dạc ra lệnh cho hai tên vào sau:
- Thôi! Bắt tay đi tụi bay! Rồi liệu mà chuồn cho lẹ, nếu không là "dính" hết đấy!
Rồi gã giơ tay chỉ một cái tủ lớn bằng gỗ cẩm lai trạm trổ rất đẹp:
- Khiêng cái kia ra trước đi!
Hai tên bộ hạ liền ghé vai, bắt tay vào cái tủ vĩ đại đó, nhích dần ra phía cửa. Chúng mắm môi mắm lợi, gồng sức lên hai cánh tay bắp thịt cuồn cuộn, cố khiêng cho lẹ đặng làm vừa lòng tên chỉ huy đang lừ lừ tia mắt, miệng không ngớt lầm bầm chửi rủa. Một đứa khiêng tủ, ý chừng nặng quá, mất nhiều sức, nên đổ quạu, trừng mắt nhìn tên trùm:
- Đã biết là phải làm gấp, tại sao anh không lùi xe vào sát tận cửa mà lại đem dúi vào lùm cây xa lắc vậy?
Tên thủ lĩnh bĩu dài môi: