Hai Tờ Di Chúc

Chương 41



- Ờ há! Cho xe vào tận đây để tụi cớm nó thấy nó chộp cho ngon há!

Tên bộ hạ vẫn còn uất ức:

- Nếu vậy thì chịu khó mó tay vào đây chút đi, rồi sẽ thấy ngay đấy mà. Tưởng làm bằng giấy đó chắc!

Từ chỗ nấp nhìn ra, Ái Lan được xem rõ rệt cách "ăn hàng" của tụi gian. Cả ba tên quơ hết thảy mọi món đồ, từ những cái tầm thường đến những cái quý giá. Màn cửa, hoành phi, câu đối, chúng cũng không bỏ, và chúng xúm lại khiêng từng cái ra phía cửa. Rủi cho Ái Lan chẳng có cơ hội nào tẩu thoát được. Tên thủ lĩnh chỉ đỡ cho hai thằng em út một tay ra đến bậc cửa lại quay vào ngay, không rời khỏi căn phòng một chút.

Có tới gần nửa giờ sau, gã chợt lên tiếng:

- Rồi! Chắc là hết rồi đó! Anh em rút lẹ đi!

Dứt lời tên trùm bước ra phía cửa, theo chân hai tên đàn em. Bước chân đã đặt trên ngưỡng cửa, y còn quay lại đưa mắt quan sát căn phòng một vòng.

Đột nhiên y ngẩng ặt, lắng tai, một tiếng hắt hơi rất khẽ vang ra từ phía gầm cầu thang.

Tên thủ lĩnh giật thót mình, bước nhanh lại chỗ khả nghi. Gã đưa tay giật tung cánh cửa ở hầm cầu thang và phác giác ra Ái Lan đang rúm người thu mình trong góc tối. Giận sôi lên, tên cướp nắm tay em lôi mạnh ra và gầm to như sét nổ.

- Hà, hà! Mày dọ thám tụi tao hả?

Sợ quá hóa liều, Ái Lan nhìn thẳng vào mặt tên cướp như thách đố:

- Ông lầm rồi! Tôi, con gái con đứa mà dọ thám cái nỗi gì!

- Vậy thì mày làm gì mà chui vào trong đó, hả? Nói mau!

- Tôi có việc đi đến tìm ông gác dan ở đây!

Tên cướp rộ lên cười mai mỉa:

- Lạ nhỉ! Việc gì mà lại phải mò tới tận chỗ này?

Ái Lan hiểu ngay là mình hiện đang ở trong một tình trạng rất nguy khốn, và vẻ mặt hung tợn của gã gian phi càng khiến em muốn ngất xỉu đi vì hãi sợ. Em run giọng:

- Tôi vào đây tìm ông gác dan mà chẳng thấy ai. Bỗng nghe tiếng chân người bước rầm rập, tôi sợ quá nên phải trốn vào đó!

Tiếng tên cướp nghe đốp chát dữ dội như tiếng quất của một chiếc roi da:

- Con nhỏ! Ở đâu khi không dẫn xác tới đây là mày tới số rồi, heng! Chắc núp trong đó mày đã nghe thấy mọi sự rồi, hả mày? Nhưng yên trí đi, mày sẽ không còn dịp nào đi nói lại với người khác đâu. Hà, hà!

Ái Lan hiểu ngay tên cướp muốn nói gì. Nhìn nét mặt gã, em biết ngay y là người không còn biết gì là tình thương cả. Và coi như hết hy vọng thoát khỏi tay hắn, em đâm liều, nói như tát nước vào mặt tên bất lương:

- Nghe thì không nghe, nhưng thấy thì tôi thấy rõ lắm! Thì ra các anh chỉ là những quân ăn cướp, không còn một chút lương tâm nào. Tôi mà thoát được là các anh bị cảnh sát tóm cổ hết không sót một mống!

Tên thủ lĩnh cười mỉa:

- Đúng rồi! Nhưng phải có tao cho phép mới được chứ! Bộ tao dại lắm hả? Được, tao sẽ ày một chầu như tên gác dan vậy!

Ái Lan chợt la lên:

- Cái gì, anh gác dan? Tụi anh đã làm gì người ta rồi, hả?

- Chờ chút đi, nhỏ! Rồi mày sẽ biết!

Em cố gắng rẫy rụa giựt tay tên cướp ra. Nắm tay gã quả thật cứng như một vòng thép.

- Đừng lộn xộn mày! Có im đi không?

Ái Lan giả vờ tuân theo thôi không giựt tay ra nữa. Đột nhiên gom hết sức lực, em rút tay thật nhanh làm tên cướp lảo đảo. Nhanh như làn chớp, em vọt nhanh ra phía cửa! Gã gian phi gầm hộc lên một tiếng. Nhảy một bước đã túm được cánh tay, nó xô em một cái rất mạnh bắn vào tường.

Môi hắn bĩu dài ra:

- Mày tưởng trốn được dễ lắm hả?

Ái Lan lại vùng vẫy hết sức. Trong cơn tuyệt vọng cùng cực em vận lực lên tay chân, cào cấu đấm đá vung vít, nhe cả răng ra mà cắn xé kẻ thù như một người loạn trí. Nhưng vô ích, em vẫn không thể thoát khỏi bàn tay chuối mắn của tên gian xiết chặt như một gọng kìm.

Gã rít qua kẽ răng:

- Ối cha! Cái con quỉ này nó khùng thiệt tình mà! Được, để tao ày nếm mùi cái món này thì hết đường chó cắn mèo cào nghe!

Ái Lan gân cổ gào lên:

- Buông ra!

Tên cướp xô mạnh em về phía hầm cầu thang, đẩy em ngã chúi vào trong đó. Ái Lan chưa kịp