Type: Tiểu Tất Tất
Cơn mưa rải rác tí tách rơi bên ngoài cửa sổ, dõi mắt nhìn về phía xa, bầu trời bên ngoài những đám mây âm u xám xịt lại rực rỡ ánh mặt trời, như có một đường ranh giới vô hình chia cắt chúng thành hai nửa riêng biệt. Thời tiết kỳ lạ thế này không phải là hiếm ở Bắc Phi, cuộc sống của người dân nơi đây vẫn diễn ra bình thường, không vì mưa nắng thất thường mà thay đổi.
Lúc này, trong đại bản doanh ở Algiers, Victor cũng đang cằn nhằn không dứt giống hệt những cơn mưa liên miên kia, rơi không biết mệt mỏi lên đầu ông chủ.
“Ngài nhất định phải lo chuyện này, tôi đã làm theo yêu cầu của ngài, bồi dưỡng được một đám cán bộ y tế, nhưng cái đám nghi thần nghi quỷ trên thuyền ngày ngày vẫn chưa thôi quấy rầy tôi: thuốc viên, thuốc mỡ, ngồi ở bệnh viện từ sáng đến tối chỉ để nghe bọn họ cằn nhằn vì những cơn đau đớn tưởng tượng, bây giờ ngay cả dân trong thành cũng tới tìm tôi… chết tiệt! Đủ rồi! Tôi không thèm quan tâm đến đám cướp biển thối hoắc đó sống hay chết nữa! Khoa nội, khoa ngoại, khoa nhi, khoa sản, khoa tâm lý, ngài không thể biến một mình tôi thành đồ dùng của cả bệnh viện được! Tôi cần có không gian riêng và thời gian rảnh rỗi để tiếp tục nghiên cứu!”.
“Không gian riêng và thời gian rảnh rỗi… bác sĩ đáng kính ạ, đến tôi còn chẳng có thứ xa xỉ này, sao có thể chia sẻ với cậu được?” Hayreddin xòe tay nhún vai, chỉ về phía đống hải đồ, công văn và những báo cáo của gián điệp cao như núi trên bàn: “Chữa bệnh không giống ăn cơm, ăn cơm chỉ cần tìm bừa một quán nào đấy bên đường quấy quá cho no bụng là xong việc, nhưng vì tính mạng của bản thân, mọi người đều muốn tìm một danh y như cậu, mà không phải đám cán bộ y tế hàng loạt vừa mới được tập huấn. Tôi nào có cách thay đổi điều này. Đây là lần thứ mấy cậu nằng nặc yêu cầu nghỉ phép rồi, cậu mê muội mấy cái thứ pháp thuật cầm cỏ khô nhảy múa của Sói Đất đến thế cơ à?”.
Victor hất cằm, dùng dáng vẻ của một chuyên gia coi thường nhìn người ngoài ngành: “Xin lỗi, tôi muốn được gọi đó là ‘kinh nghiệm y học tích lũy từ những bộ lạc nguyên thủy’ hơn, tuy rằng phần nhiều là do mê tín, nhưng nó đóng vai trò là nền tảng thúc đẩy y học phát triển. Eney hiểu rất rõ về các loại thảo dược Bắc Phi,có thể giúp đỡ tôi trong…”
“Được rồi, được rồi”. Hayreddin giơ hai tay lên như đầu hàng, cắt ngang lời bác sĩ: “Victor, nếu mệt quá, cậu chỉ cần nói mình bị bệnh rồi đóng cửa thôi việc là được. Nhưng cũng chỉ còn ba ngày nữa thôi, chúng ta sẽ lại ra biển”.
Anh chàng bác sĩ sung sướng, nhưng sau khi nghe đến giới hạn thời gian thì lại lộ vẻ thất vọng. Vì yêu cầu của nghề nghiệp, hễ cứ xảy ra đánh nhau trên biển là anh ta chẳng còn thời gian mà ngủ nghỉ: “Lại sắp đánh trận nữa sao?”.
“Không, sultan muốn tôi quay lại Istanbul một chuyến”.
Victor khinh thường nói: “Để báo cáo tin thắng trận và đợi được biểu dương chứ gì? Tác phong quan liêu hủ bại, một chuyến cả đi lẫn về mất đứt hơn một tháng rồi còn gì, lãng phí cuộc sống quá”.
Hayreddin rút ra một cuộn giấy da dê được trang trí vô cùng công phu từ tập văn kiện trên bàn làm việc: “Công văn chính thức đã viết muốn thăng chức cho tôi nhờ vụ của Charles, nhưng tôi đoán nguyên nhân thực sự lại hoàn toàn khác. Đại hoàng tử Mustafa văn võ song toàn, rất có uy tín trong quân đội, là người thừa kế khá lý tưởng vẫn luôn được hoàng đế đặt lòng tin. Nhưng kể từ sau cái chết của tể tướng, trên khắp đường phố đều không ngừng đồn đại hoàng tử đang xúi giục quân đội, chuẩn bị ra tay cướp đoạt vương vị của cha mình. Suleiman đang từ chiến trường Hungary vội vã trở về thủ đô là để làm rõ chuyện này”.
Victor cúi đầu nghiền ngẫm hai, ba giây, nói: “Âm mưu. Đây nhất định là do người đàn bà rắc rối Roxelana tung tin đồn nhảm, Suleiman chưa thể coi là già, sức khỏe tốt, đại quyền cũng luôn nắm chắc, ra tay với cha mình giờ này không phải là một ý kiến sáng suốt. Suleiman là người tỉnh táo, cẩn thận điều tra xong có lẽ không tin đâu”.
Hayreddin lắc lắc đầu: “Khó nói lắm. Một tháng trước, một vụ hỏa hoạn không hiểu sao bỗng dưng xảy ra trong hậu cung, đã làm bị thương và thiêu chết không ít người”.
“Đám phụ nữ đó xử lý đối thủ cạnh tranh chăng?”.
Hayreddin trầm ngâm: “…Sợ rằng bà ta còn muốn nhiều hơn thế. Sau khi cung điện bị đốt cháy, Roxelana nhân đó quang minh chính đại vào ở trong cung điện Topkapi”.
Cuối cùng, Victor cũng phải thay đổi nét mặt: “Thủ đoạn ghê gớm thật!”.
Cung điện Topkapi là trung tâm chính trị của đế quốc Ottoman, nơi các sultan nghị sự với đại thần. Sau khi chiếm được Istanbul, Mehmed II đã đặt ra truyền thống phân chia vị trí cung điện dành cho các thê thiếp và cung điện để thảo luận chính sự là để tránh phụ nữ can thiệp vào chuyện chính trị. Roxelana vào ở đó sẽ càng gây ảnh hưởng trực tiếp tới Suleiman, gián tiếp thao túng triều chính.
“Thế nên mới nói, đàn ông dù có cơ trí như thánh cũng không thể kháng cự được việc có người đưa chuyện bên gối quanh năm suốt tháng. Sau này dù sultan có đưa ra những quyết định mất trí, có lẽ tôi cũng chẳng lấy gì làm ngạc nhiên”.
Victor hừ lạnh một tiếng: “Nói thì hay lắm đấy, như thể ngài không phải đàn ông không bằng”.
Hayreddin thở dài: “Đáng buồn thay, tôi lại chính là đàn ông. Vì thế, để tránh phạm phải sai lầm, tôi chẳng bao giờ cần những người phụ nữ xinh đẹp như nữ thần nhưng lại giỏi đưa chuyện”.
Luận về mưu trí võ nghệ, về tài nhìn xa trông rộng, về nghị lực và lòng kiên nhẫn, Hayreddin đều vượt xa so với người bình thường. Hắn có sự dũng mãnh của sư tử, sự tinh ranh của cáo già, là hình tượng nhà lãnh đạo mẫu mực được mô tả trong cuốn Quân vương (1) của Machiavelli. Nhưng ở châu Âu có một câu nói cổ xưa rằng “Thượng Đế sẽ sắp đặt một kẻ địch đáng sợ bất khả chiến bại cho những người thập toàn thập mỹ”. Hayreddin đã tính sót một chuyện, cho dù khờ khạo không biết đưa chuyện là gì, có người vẫn có thể dễ dàng khiến hắn mất đi lý trí.
(1) Quân vương là một cuốn sách bàn về khoa học chính trị của nhà ngoại giao, nhà sử học, nhà triết học chính trị người Ý tên Niccolo Machiavelli.
Ngày ra khơi đã đến, các thuyền viên vẫn bận rộn luôn tay luôn chân trên boong thuyền như thường lệ. Những ngày gần đây, Nick rất an nhàn, số tiền vàng trong sa mạc khiến khoản tiền tiết kiệm của nàng đột nhiên tăng lên gấp ba lần, nghĩ đến những đồng xu vàng có in hình chân dung thuyền trưởng phát ra những âm thanh vui tai, nàng lại sung sướng đến bay bổng.
Duy chỉ có một điều khiến nàng không thích, ấy là cuộc cạnh tranh với Antony vẫn tiếp tục diễn ra. Kể từ khi quay về Algiers, thằng nhãi này lập tức chi một số tiền lớn nhờ một ông thợ già xăm lên cánh tay bị thương của cậu ta hình một con chim ưng lớn, để kỷ niệm cuộc phiêu lưu mạo hiểm trong sa mạc.
Tiền nào của nấy, hình xăm này quả nhiên được khắc oai hùng sống động y như thật, khiến mọi người ai nấy đều ngưỡng mộ. Ngược lại, Nick cực kỳ khó chịu: Chim ưng rõ ràng là do thuyền trưởng mang theo, số địch nàng giết cũng nhiều hơn, thằng nhãi khốn kiếp Antony đó chẳng làm được gì, còn trúng tên liên lụy đến người khác, dựa vào đâu được sự chú ý như thế? Vì vậy, nàng cũng chi một khoản tiền rất lớn hẹn một ông thợ xăm, định xăm hình lạc đà trắng may mắn.
Nhưng chuyện này không biết vì sao lọt ra ngoài, Hayreddin biết được, liền quẳng lại một câu rất ác độc, nếu dám xăm sẽ bị lột da ngay lập tức. Vậy là kế hoạch của Nick phá sản, Antony sung sướng vỗ mông cười chế giễu.
Nick bức xúc đan hai tay lại gác ra sau đầu, vừa đi dạo vừa nghiền ngẫm cách trả đũa. Nàng chậm rề rề bước xuống cầu thang, đi qua lối đi trên boong thuyền tầng hai, bỗng phát hiện ra một bóng người ở trong góc hòm giữ đồ. Người này hai tay ôm lấy đầu gối, thu người lại, một mình ngồi ở trong bóng tối, thoạt nhìn vừa cô đơn vừa ủ rũ.
“Eney? Anh trốn ở đây làm gì, chỗ này vừa ẩm ướt ngột ngạt lắm”. Nick đi qua, thò mũi giày đá khẽ vào người hắn. Từ sau chuyến phiêu lưu mạo hiểm ở sa mạc về, Nick, Antony và Sói Đất đương nhiên đều trở nên giàu có, cả ba đều rất vui vẻ. Nhưng sau một buổi tiệc mừng công ở quan bar, dường như Eney đột nhiên biến thành người khác, cảm xúc thường xuyên xuống dốc, gã con lai vốn đã rất ít khi giao lưu với người khác nay lại càng giống một người câm cô độc.
“Này, gọi anh đấy, nghe thấy không?” Nick lại hô lần nữa. Eney không chỉ không trả lời mà còn thu mình vào trong góc sâu hơn.
“Nếu không nói, tôi sẽ bảo Victor đối phó với anh”. Câu này xem như đã đánh trúng vào điểm yếu của Sói Đất, cơ thể hắn cứng đờ, cuối cùng chậm rãi bò ra từ trong bóng tối. Kể từ sau sự kiện phẫu thuật cắt bao quy đầu, hắn cảm thấy người đáng sợ nhất thuyền chính là anh chàng bác sĩ.
“Anh cứ lằng nhằng y như đàn bà ấy, mãi không chịu nói ra nguyên nhân, khuôn mặt lại âm u khiến người ta phát tò mò. Tôi ghét nhất loại đàn ông không dứt khoát, đã nhiều ngày trôi qua rồi, nếu còn không thành thật khai báo, từ nay tôi sẽ không dông dài thêm một câu nào với anh nữa đâu”.
Trước giờ Nick nói được làm được, Sói Đất biết nếu cứ tiếp tục im lặng, sau này sẽ không còn cơ hội nói chuyện với nàng. Cánh môi hắn vừa mới mấp máy, hai thuyền viên lại tình cờ đi ngang qua, đưa tay lên trán chào: “Đội trưởng! Phó đội trưởng!” Eney ậm ừ mấy tiếng rồi nuốt hết những lời vừa nãy vào trong bụng.
Nick có hơi mất kiên nhẫn, bèn kéo tay áo hắn đi: “Trên thuyền đâu đâu cũng thấy người, chỗ này không nói được, vậy anh quay về phòng tôi đi”.
Đặc quyền của đội trưởng đội xung phong tuy rằng không nhiều, nhưng trên một con thuyền vô cùng chật chội, có được một căn phòng riêng đã là điều không phải ai cũng cầu được rồi. Nick quay lại khóa cửa, nhìn chằm chằm vào Sói Đất, hai nắm tay của hắn sống chết không chịu buông, nhìn kỹ thì khuôn mặt buồn rầu kia đã gầy đi nhiều lắm.
“Bắt đầu nói từ hôm mở tiệc mừng công đi, quán bar Medusa rất cao cấp, hầu hạ rượu ngon thức ăn ngon, lại có người đẹp khiêu vũ phục vụ, anh còn không vừa lòng điều gì nữa?”.
“Tối hôm đó… tôi có tiền… lại uống rượu nữa… nên mới muốn… mới muốn…”. Eney bỗng nhiên đỏ lựng cả mặt, lắp bắp được hai ba câu rồi nghiến răng nói tiếp: “Trước giờ tôi vẫn chưa từng chạm vào phụ nữ… nên muốn…”.
Nick gật gật đầu tỏ ý đã hiểu, nói nốt lời của hắn: “Muốn dùng tiền tìm một người phụ nữ để thử một lần. Theo tôi, anh nên làm vậy từ lâu rồi, giữ lại tấm thân trai tân cũng đâu thể kiếm được tiền. Đúng rồi… sau đó thì sao?” Quy tắc của Hayreddin rất nghiêm khắc, không được phép uống rượu say, không được ngủ ở ngoài, vì thế, tối hôm đó, nàng chơi được mấy tiếng liền quay về, không biết được những chuyện xảy ra sau đó.
Eney bất an cúi đầu, hai tay tóm chặt lấy quần, không ngừng giằng qua xoắn lại để giải tỏa áp lực, hắn nuốt nước bọt, tiếp tục nói: “Sau đó, có một cô gái tóc nâu, khóe miệng có nốt ruồi… cô ta sán tới gần hỏi tôi có muốn không… hai trăm đồng thôi…”.
“Đó là Laura, cô ta cũng làm được ba, bốn năm rồi, bóc tem giúp anh có lẽ sẽ ổn. Thêm nữa, hai trăm đồng là quá đắt, phải mặc cả cẩn thận xuống còn một trăm đồng, bao tiền phòng và tặng thêm tiinh dầu Ấn Độ nữa”. Từ một nhân viên từng trải thành một khách làng chơi kỳ cựu, con nhỏ Nick chết tiệt này đã đạt tới cảnh giới thành thục lão luyện trong vấn đề giá cả thị trường.
Rốt cuộc đã nói đến trọng điểm, Sói Đất quẫn bách đến độ chỉ mong sao có thể nhảy luôn xuống biển. Cánh môi run rẩy, hắn ngập ngừng tường thuật lại cái đêm đáng sợ đó. Thật ra sự việc rất đơn giản, cô gái điếm Laura kéo hắn đi thuê phòng, nhưng ở trên giường hồi lâu, Sói Đất vẫn không thể cương được. Thân là một trai tân chưa từng chạm vào phụ nữ, đây quả là một cú sốc ngang với việc trúng một trăm ngàn lần đạn pháo.
Laura mặc lại quần áo, nhẹ nhàng nói một câu: “Tự anh có vấn đề, không trả lại tiền đâu nhé” rồi mở cửa bỏ đi. Sự việc đã qua được mấy ngày, nhưng cứ nhắm mắt vào là Sói Đất lại nhớ đến ánh mắt mang theo vẻ khinh miệt ấy, trái tim Sói Đất đã tổn thương quá nặng.
“Tôi toi rồi… tôi là đồ bỏ đi… từ khi bác sĩ động dao thì đã toi rồi… quả nhiên là bị thiến…”. Hắn cúi đầu, trông đáng thương như một chú chó bị thương rơi xuống nước.
Nắm được tường tận tình hình rồi, Nick mới hiểu được nguyên nhân anh chàng này ủ rũ.
“Ngu quá”. Nàng nói: “Uống nhiều rượu như vậy, thường sẽ không làm gì được, cô kia thấy anh có tiền mà khờ khạo nên mới chém anh một khoản. Lần đầu tiên thất bại là chuyện quá phổ biến. Anh khó chịu thế làm gì? Huống hồ Victor thường xuyên làm phẫu thuật, trước giờ chưa từng xảy ra sai sót”.
Nàng nói một tràng dài hợp tình hợp lý, nhưng Sói Đất vẫn cứ buồn rầu, xem ra không nguôi ngoai chút gì, Nick không phải là người kiên nhẫn, nếu không phải Sói Đất đã nhiều lần cứu mạng nàng, nàng đã phát ngán từ lâu rồi. Nick chun mũi hồi lâu, đột nhiên lóe lên một ý trong đầu, nàng liền xắn tay áo lên hướng dẫn.
“Quen tay hay việc, cứ dùng nhiều vào rồi anh sẽ biết thôi. Được rồi, đi ăn cơm thôi”. Thái độ của nàng giống như vừa giúp bạn bè rót một ly rượu, vô cùng hào phóng.
Nick cứ tưởng rằng mình làm chuyện này quỷ thần không biết, thậm chí còn đắc ý vì mình đã “xuất phát từ tấm lòng nghĩa khí giúp đỡ anh em”. Giờ ăn tối đã đến, bước chân nàng phơi phới chạy lên boong thuyền.
Nick không ý thức được rằng mình đã phạm phải một sai lầm nghiêm trọng: quên rửa tay.
Quy mô đội thuyền được mở rộng cũng có nghĩa những người có tư cách ăn cơm trong phòng thuyền trưởng đều là những nhân vật đứng đầu, chỉ có những phân hạm trưởng, đội trưởng đảm nhiệm chức vụ lãnh đạo trên con thuyền Diêm Vương mới được ngồi bên chiếc bàn gỗ sồi này. Những buổi liên hoan một tuần có một lần để bàn những việc quan trọng như phân công nhiệm vụ, trao đổi thông tin.
Nick tới muộn một chút, món khai vị, súp và bánh pudding hạt phỉ đã được bưng lên. Những chiếc nắp bạc đậy kín các khay khiến không ai nhìn thấy nguyên liệu, bầu không khí vì thế mà càng toát lên vẻ bí ẩn và quyến rũ. Món tráng miệng ngọt thường được mang lên cuối cùng, nhưng vì Nick thích ăn nên thứ tự các món trên bàn ăn của thuyền trưởng không giống mọi người.
“Em đến muộn bốn phút”. Hayreddin quét ánh mắt về phía nàng. Chuyện quan trọng như ăn cơm, Nick trước giờ chưa từng đến muộn hơn người khác.
“Xin lỗi, ngủ quên…”. Nàng để lưỡi hái dựa vào vách tường trên thuyền, vội vội vàng vàng ngồi xuống bên phải thuyền trưởng,
Nick vừa thoáng ngồi xuống, vẻ mặt Hayreddin liền cứng lại, như thể cảm nhận được điều gì đó bất thường. Hắn cố gắng trấn tĩnh, nhấc ly rượu thủy tinh trước mặt lên: “Người đã đến đông đủ rồi, mọi người cạn ly”.
“Vì thắng lợi! Vì thuyền trưởng!” Mười sáu người tới tham gia cùng uống rượu nho đỏ sẫm trong ly. Nâng ly không có nghĩa là cạn ly, mọi người chỉ uống một ngụm, riêng Hayreddin lại cạn sạch. Động tác này thu hút sự chú ý của những người nhạy cảm, bởi Hayreddin không phải người nghiện rượu, trước giờ chỉ nhấp môi một chút mà thôi. Hơi rượu không thể giấu được cái mùi vị chết tiệt khiến hắn thấy bất an này, Hayreddin chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra.
Ánh mắt của hắn trở nên kỳ lạ, tay nắm ly rượu không chần chừ không đặt xuống. Sức ăn của Nick vẫn nhiều như ngày thường, đầu tiên là múc một thìa cá hồi sốt chua hun khói lớn vào trong đĩa của mình, sau đó là cầm dao với tới đĩa bánh pudding đặt giữa nàng và hắn.
Con dao màu bạc cắt qua cắt lại trên miếng bánh pudding, cái mùi dính trên bàn tay nàng như ngòi nổ đang phát ra cảnh báo sẽ đốt cháy hoàn toàn cái mũi của Hayreddin.
Ly thủy tinh rơi xuống đất, tiếng kêu giòn tan vang lên. Hayreddin tóm mạnh lấy tay phải của Nick, kéo nàng đến trước người mình.
“Tôi thật không ngờ…”.
Khuôn mặt của hắn giống như khuôn mặt của quỷ Satan hiện lên giữa bầu không khí sặc mùi lưu huỳnh và lửa cháy sau khi cánh cửa địa ngục được mở ra.
“Em dám ngủ với thằng nhãi hoang dã đó sau lưng tôi sao! Vẫn là cái con rệp mắt vàng chết tiệt đó!”.
Nick đờ người ra một lúc, tai vang lên những tiếng bang bang bang bang, mười mấy người xung quanh bàn ăn như đều ngầm hiểu, vứt hết dao nĩa đi, đẩy ghế lui ra ngoài như một cơn gió. Căn phòng thuyền trưởng vừa nãy còn náo nhiệt thoáng cái im bặt, chỉ có tiếng cánh cửa gỗ khép hờ phát ra âm thanh cọt kẹt.
“Thuyền trưởng, tôi có thể giải thích…”.
“Còn gì để giải thích nữa, trên người em không chỉ có mùi của hắn, đáng kinh tởm hơn là…”. Hayreddin túm lấy cổ tay Nick, ánh mắt đáng sợ soi mói dường như đang suy nghĩ xem nên dùng dao chém, hay vặn gãy cho đơn giản.
Nick hoảng sợ. Nàng đã từng nhìn thấy Hayreddin nổi cáu, nhưng chưa từng thấy dáng vẻ giận dữ điên cuồng như muốn ăn tươi nuốt sống nàng như thế bao giờ.
“Em ở cùng với thằng đó, sau đó mang mùi vị cái chất bầy nhầy của thằng đó đến ăn cơm với tôi!” Tiếng gầm phẫn nộ của hắn đột nhiên nổ ra, thủy tinh cũng chấn động rung lên.
Nick cảm giác như cổ tay mình sắp bị bóp vỡ đến nơi, nàng nghiến răng cố gắng chống lại, cảm thấy tủi thân khi bị nghi oan. “Tôi không làm gì với anh ta cả! Tôi chỉ giúp anh ta một tay thôi!”.
“Không làm gì? Vậy trên tay của em dính cái mùi chết tiệt gì vậy hả?”.
“Không làm gì thật mà! Quần áo còn chưa cởi thì sao có thể làm được chứ!” Hoảng sợ cực độ và quá mức đau đớn khiến nàng cao giọng hét lên, cố gắng dùng khí thế y như vậy quát lại.
“À há! Thì ra theo em cứ phải lên giường mới được gọi là làm đúng không?” Nghe thấy nàng còn mở miệng cãi lại được, Hayreddin liền bật ra một tràng cười lạnh khiến người ta dựng tóc gáy, sau đó đá tung cánh cửa phòng ngủ, lôi nàng vào phòng tắm. Trong đây có một thùng gỗ rất to chứa đầy nước sạch, bình thường bọn họ toàn ngồi vào đó, vừa làm chuyện yêu đương vừa dùng nước rửa trôi mồ hôi trên cơ thể.
Nhưng bầu không khí ngày hôm nay không mang chút quyến rũ nào. Hayreddin phẫn nộ túm lấy tóc Nick ấn vào trong thùng, cố gắng dùng nước rửa sạch, trút hết cơn giận của hắn.
Thân trên của Nick ngập trong nước, mặt đương nhiên cũng không tránh khỏi. Ký ức hồi nhỏ bị tra tấn dìm trong nước trỗi dậy, nàng mất đi lý trí, trong lòng chỉ vang vọng một suy nghĩ “hắn sắp giết mình”. Vừa mới nghĩ thế, Nick liền rút ngay con dao găm buộc ở chân, lật tay đâm tới.
Hayreddin hóp cơ bụng lại tránh đi, nhưng vẫn bị rạch một vết thương dài ba tấc. Nếu không phải hắn phản ứng nhanh nhẹn, có lẽ đã bị phanh ngực mổ bụng rồi. Cơn giận càng bốc lên cao, Hayreddin nhấc chân đạp nàng bay ra xa. Nick lăn tới gần cánh cửa, nhờ điều chỉnh tư thế trên không nên ngã không quá mạnh. Nhưng cú đá này của Hayreddin mạnh như để đạp tường, Nick chống tay xuống đất nôn mửa, rồi tiện tay vơ lấy lưỡi hái bên tường, mở lớp vải bọc.
Em rút vũ khí ra rồi, em dám rút vũ khí với tôi cơ đấy! Đáy lòng Hayreddin giá lạnh, nhưng lý trí lại bị cơn giận sôi sục như dung nham hủy diệt, hắn từ từ rút thanh đao cong Damacus ở thắt lưng ra. Hai con người sở hữu sức mạnh bậc nhất trên thế gian đang đứng mặt đối mặt.
Trên boong thuyền tụ tập đông nghẹt đến hơn hai trăm người đang tường thuật lại cho nhau những tin tức mình nghe được dù là nhỏ nhất. Cái sừng này mọc bằng cách nào đi nữa, những tiếng động truyền ra từ phòng thuyền trưởng chắc chắn không phải là âm thanh vợ chồng động tay động chân thông thường, tiếng binh khí va chạm nhau chát chúa, đồ đạc và cửa sổ mạn thuyền nứt vỡ rào rào, trong phòng như thể nhốt một con voi rừng châu Phi đang giận dữ vậy.
“Lẽ nào, không phải là thuyền trưởng và đội trưởng đánh nhau đấy chứ…”.
“Nghe có vẻ… có tiếng dây xích sau khi tách lưỡi hái, có lẽ không sai đâu…”.
“Tiêu rồi! Hai người bọn họ đánh nhau, may mắn nhất chính là chỉ chết một người!”.
Victor biết được những tin tức đầu tiên từ chính miệng tay hạm trưởng vừa lui ra từ trong đó, anh ta bị vây xung quanh đám đông, ngước đầu nhìn những mảnh thủy tinh vỡ không ngừng bay ra từ căn gác trên thuyền, quyết đoán đưa ra mệnh lệnh đầu tiên: “Thả thuyền cứu sinh xuống!”.
“Cái gì, chúng ta phải chạy nạn sao? Thuyền Diêm Vương sắp chìm à?”.
“Ngu thế, thả một chiếc thuyền xuống, để Sói Đất sang thuyền khác trước!” Victor phát huy sự ích kỷ của mình đến cực hạn, việc anh ta nhớ đến đầu tiên chính là cuốn từ điển thuốc sống của mình.
Đám thuyền viên dù chẳng hiểu vẫn nghe lời.
“Tiếp theo thì sao? Chúng ta có cần đi ngăn họ lại không?” Mọi người bốn mắt nhìn nhau, ai cũng biết người phụ trách sứ mệnh hòa giải này sẽ một đi không trở lại.
Đúng lúc này, anh chàng bác sĩ phát huy sự dũng cảm và bình tĩnh khác hẳn với vẻ ngoài yếu ớt thường ngày: “Cứ bình tĩnh, không phải lo, đợi bọn họ tiêu hao thể lực xong, tôi sẽ tới”.
Anh ta nghĩ không sai. Trận đấu điên loạn dữ dội giữa hai người đã hoàn toàn mất lý trí sẽ khiến sức lực tiêu hao rất nhanh, đánh chưa được bao lâu, cả hai đã thỏe hổn hển vứt vũ khí đi, bắt đầu vòng vật lộn. Sức mạnh của Hayreddin khiến hắn chiếm được ưu thế, nhưng Nick lại vô sỉ hơn, đá vào háng, móc mắt, cắn người, không có chiêu trò nào là không dùng. Hai người đánh đấm một trận, cả người đã chằng chịt vết thương bầm tím. Nick bị đánh gãy mũi, còn trên cổ Hayreddin mờ mờ dấu răng cắn vào động mạch.
Căn phòng thuyền trưởng bừa bãi như vừa bị một cơn bão quét qua, Hayreddin không ngừng vung cánh tay lên, quét hết đống bát đĩa cốc chén còn sót lại trên bàn đi, ấn đầu Nick xuống mặt bàn. Hắn vốn chỉ cần dùng một chút sức thôi đã có thể vặn gãy cái cổ thanh mảnh ấy, nhưng cuối cùng lại không nỡ, bàn tay to lớn nổi đầy gân xanh hết nhấc lên rồi lại hạ xuống, nhưng rồi thứ bị phá hủy lại là quần áo.
Cơn giận bừng bừng không biết vì sao bỗng biến thành ham muốn thể xác, hai người vừa tấn công nhau lại quay sang hoan ái. Victor đứng ở ngoài hành lang lắng nghe một lúc, sau đó đi tới báo cáo với đám đông: “Không cần phải lo lắng nữa, hai người họ làm hòa rồi”.
Cửa sổ trên tầng gác đã bị phá hỏng hoàn toàn, không gì có thể ngăn cản âm thanh kích thích lòng người truyền ra được nữa, mọi người quay sang nhìn nhau.
“Vừa nãy còn đánh nhau đỏ cả mắt, sao giờ đột nhiên lại biến thành thế này?”.
“Ái chà chà, thế nào mà chả có một ngày như vậy”. Victor xòe tay nhún vai: “Hai người bọn họ là hung thần chốn nhân gian, không hủy diệt nhau được thì đành phải hợp làm một thôi”.
“Nhưng thuyền trưởng mà lại chịu bỏ qua dễ dàng như vậy sao?”.
“Chứ không thì có thể làm gì nào. Kẻ ác tự khắc sẽ có kẻ ác giày vò, con nhóc đó là khắc tinh ông trời phái xuống để trị thuyền trưởng”.
Victor khẽ thở dài, cuối cùng tổng kết lại bằng một câu thoại kinh điển bằng tiếng Latin trong những vở kịch:
“Đó chính là số mệnh”.