Hạnh Phúc Của Kẻ Ngốc

Chương 30: Cảnh cáo




  • Nhưng mà cơm…cơm của anh Lương, cơm ngon…ngon mà!
An Hòa mếu máo nhặt lấy đồ ăn trên đất cứ như đó là những thứ quý báu nhất trên đời này. Nhìn cảnh tượng như vậy, An Đồng chỉ có thể hít một hơi thật sâu rồi cố gắng nhẹ nhàng khuyên bảo.
- Đồ ăn trên đất dơ rồi, ăn vào sẽ bệnh!
Nghe thấy “ăn vào sẽ bệnh” An Hòa liền lúng túng không nhặt nữa. Chỉ là ánh mắt cậu vẫn không ngăn được mà ánh lên tia buồn bã, mất mát.
- Bệnh không tốt đâu…đồ dơ rồi không nên ăn vào bụng…
An Hòa lẩm bẩm sau đó được An Đồng đỡ dậy. Cũng là lúc này Nhã Tần bất giác lên tiếng. Chỉ là lời nói thật khiến người ta chướng tai gai mắt.
- Tôi không cố ý đâu cậu An, nhưng mà chút nữa sếp sẽ đi ăn ở chỗ khác. Mấy món này có khi ngài ấy sẽ không đụng đâu! Như vậy có khi lại đỡ lãng phí…
Nhã Tần bày ra vẻ mặt vô tội, giọng nói cũng mang rõ sự hối lỗi. Nhưng An Đồng vừa nghe đã biết là người này đang cố tình khiêu khích. Y đánh mắt sang Lam Khải Lương để xem thử hắn sẽ phản ứng thế nào. Ấy thế mà hắn vẫn chỉ đứng yên một chỗ nhìn chằm vào cậu không nói gì cả. Điều này như một cơn gió thổi mạnh khiến lửa giận trong lòng y dâng trào.
- Canh chó của anh cho cẩn thận vô, đừng có để nó sủa lung tung!
Nói xong lời cần thiết liền xoay qua chỗ anh trai của mình dịu giọng.
- Anh hai, mình về thôi! Đi kiếm gì ăn nha!
- Ừm…An Hòa đói!!
An Hòa gật đầu, sau đó vẫy vẫy tay với Lam Khải Lương. Kế đó hai anh em cậu cũng rời đi. Từ đầu đến cuối Lam Khải Lương chưa hề có hành động nào đáp lại cậu. Hắn chỉ đứng đó như một pho tượng vô tri vô giác.
- Sếp, tôi xin lỗi nhưng mà tôi thật sự không có cố ý đâu!
Nhã Tần thấy hắn thất thần liền vội vã cúi đầu xin lỗi. Trông cậu ta giống như là thật tâm chứ không hề hư tình giả ý. Nhưng mà An Đồng có thể nhìn ra sự diễn xuất vụng về đó thì liệu Lam Khải Lương sẽ có thể mù mắt không thấy hay sao? Vì thế hắn khẽ cau lại mày, sau đó ngồi xuống cái ghế của mình mà lạnh lùng cất tiếng.
- Nhã Tần, đó giờ tôi không thích những kẻ thường tỏ ra thông minh trước mặt mình! Cậu có tài nhưng đó không phải là lý do duy nhất để cậu có thể ở bên cạnh tôi làm một thư ký đắc lực! Đừng làm những trò vặt vãnh đó nữa, người như cậu trên đời này không thiếu đâu!
Lời nói trực tiếp đánh thẳng vào lòng tự trọng của Nhã Tần. Cậu ta siết chặt hai tay, sau đó mở miệng nói ra câu xin lỗi. Tuy là vậy nhưng trong lòng Nhã Tần lại không hề cam tâm một chút nào. Cớ gì chỉ vì một An Hòa đã làm cho vị thế của cậu ta trong lòng Lam Khải Lương tụt dốc? Một mình Lạc Thất đã đủ khiến cậu ta khổ sở vậy thì nguyên do gì lại thêm một An Hòa? Nhã Tần cậu ta vốn không hề thua kém những người đó! Vậy thì họ lấy quyền gì mà chèn ép cậu ta?!
Nhưng mà dù sao cậu ta vẫn là người dưới cơ kẻ khác. Có muốn làm gì cũng không thể quá mức gây sự chú ý được. Chỉ là bắt đầu từ giây phút này, cái tên An Hòa vốn đã trở thành một cái gai trong mắt của Nhã Tần. Trở thành một cục đá ngáng chân mà Nhã Tần dốc tâm dốc sức nhằm muốn loại bỏ.

- Anh hai, anh muốn ăn gì?
An Đồng vừa lái xe vừa lên tiếng hỏi. Nghe thấy lời em trai. An Hòa gãi gãi đầu, sau đó hai mi khẽ nhiu nhíu lại như đang tra xét trí nhớ. Sau một lúc nò mẫm, An Hòa khẽ mấp máy môi nói.
- Muốn…An Hòa muốn ăn bánh!!
- Ăn bánh sẽ không no đâu!
- Hông…An Hòa biết chỗ này…chỗ này ngon lắm! Có đồ ăn, có bánh quá trời luôn!!!
An Hòa hí hửng nói với An Đồng. Mấy tháng trước, Lương Kỳ có dẫn cậu đến một quán ăn ngon lắm. Ở đó không những có đồ mặn mà còn có đồ ngọt nữa. An Hòa thích chỗ đó lắm luôn!
- Vậy, ở đó tên gì anh nhớ không?
Nghe anh mình nói vậy An Đồng khẽ gật gù hỏi. Nếu mà anh trai đã thích thì y cũng không nên ý kiến.
- Tên…tên là là Cát…a đúng rồi Cát Mây á!!!
Kế đó An Đồng liền tra trên google về địa chỉ Cát Mây mà cậu nhắc đến rồi nhanh chóng rẽ xe chạy về hướng đó.

- Ngon lắm lunnn!! Đồng Đồng nói a đi!!!
An Hòa vui vẻ mà múc lấy một muỗng cơm ấm nóng. Chưa kể trên đó còn có một miếng thịt gà trong rất mọng nước. Thấy anh trai đang cực kỳ hào hứng An Đồng cũng vui vẻ mà làm theo. Hai anh em ngồi đó vừa cười đùa vừa dùng cơm trông vô cùng vui vẻ. Dẫu đa số đều là An Hòa lên tiếng nhưng cũng đủ mang lại cho người ta cảm giác yên bình.
Nhìn anh trai vô ưu vô lo như vậy. Tâm trạng của An Đồng lại chẳng thể thản nhiên là mấy. Y khuấy nhẹ ly nước cam trên bàn. Sau đó nhâm nhi một ít rồi hỏi.
- Anh hai, anh thích Lam Khải Lương sao?
- Thích?? Là…là kiểu…kiểu như nào á???
An Hòa ngậm cái muỗng trong miệng mà chớp chớp hai mắt. Thích mà An Đồng nhắc đến cậu không hiểu lắm. Tại vì An Hòa thấy trên phim có nhắc đến vô vàn loại thích. Mặc dù là cậu không hiểu gì hết chơn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.