Hạnh Phúc Của Kẻ Ngốc

Chương 31: Điệp Vĩnh Y



  • Thích…ừm kiểu như là…anh có muốn ở cạnh Lam Khải Lương không? Nếu mà…nếu mà Lam Khải Lương sau này có một người khác ở bên cạnh. Cùng anh ta làm tất cả mọi thứ thì anh cảm thấy thế nào?
An Đồng cố gắng tìm ra những từ dễ hiểu nhất để nói với An Hòa. Nhưng mà nhìn vẻ mặt si ngốc của cậu làm y chỉ biết thở dài một cái.

Hình như anh ấy không hiểu rồi…

Còn đang không biết phải giải thích tiếp thế nào thì An Hòa đã mím mím hai cánh môi. Sau đó ấp úng đáp lại.

- Hông…hông thích đâu! An Hòa hông mún vậy đâu!! An Hòa mún ở chung với anh Lương, An Hòa, An Hòa thích anh Lương mà!!

Bất giác, An Đồng nhìn vào cậu liền sinh ra một loại cảm giác kỳ lạ. Cứ như người sau này ở bên nếu không phải là Lam Khải Lương thì An Hòa chắc hẳn sẽ không tìm được hạnh phúc trọn vẹn…

Linh cảm đó khiến cho An Đồng có chút ngộp thở. Bởi lẽ y hiện tại vẫn chưa cảm nhận được tình cảm của hắn dành cho cậu. Từ đầu đến cuối chỉ có mình cậu ngốc nghếch tự sa vào khổ ải mà thôi…



- Ông chủ đến rồi, ngài đợi một lát tôi đỗ xe rồi sẽ đến ngay!

Người trợ lý đứng tuổi cung kính nhìn người đàn ông phản chiếu trong tấm gương chiếu hậu trước mặt mình. Vị kia là chủ tịch của tập đoàn Điệp thị - Điệp Vĩnh Y, một nhà kinh doanh khét tiếng trên thương trường từ trước đến nay. Tuy bây giờ tuổi tác cũng chẳng còn nhỏ, ông cũng đã trở thành một ông lão tóc bạc phơ nhưng khí chất Điệp Vĩnh Y rèn dũa vẫn chưa hề bị phai mờ.

Ông nâng lên gương mặt nghiêm nghị của chính mình. Ánh mắt lại toát lên vẻ nhu hòa khi nhìn vào quán ăn trước mặt. Phút chốc những hồi ức về đứa con trai quá cố lại hiện về…

- A An…

Ông thì thầm nhưng sao nghe thật nặng trĩu Cứ như tiếng gọi ấy đã trút hết sức bình sinh mà ông có.

Nhìn chủ tịch nhà mình mang tâm tư nặng nề. Trợ lý Tô cũng chỉ có thể khuyên nhủ ông nén bi thương. Nói ra thì đúng là oan nghiệt, nếu lúc đó mọi người có thể nghĩ thoáng hơn có lẽ sẽ không đến mức này…

Chỉ là trợ lý Tô thừa hiểu. Với cái thời đại của họ thì chuyện yêu đương đồng tính vẫn là cái gai trong mắt nhiều người. Do đó nếu ông rơi vào trường hợp của chủ tịch có khi cũng sẽ đưa ra quyết định sai lầm…

- Năm đó đáng ra tôi nên hiểu cho thằng bé…

Điệp Vĩnh Y cười giễu cợt chính mình. Hai mắt ông không biết có phải là vì xúc động hay khônh mà phút chốc ửng đỏ lên trông vô cùng bi ai.

Mỗi khi đến quán ăn này, ký ức về con trai luôn xuyên suốt bám theo ông từng chút. Nó khiến cho người làm cha là ông không khỏi bị dằn vặt và tự trách hối hận trong lòng. Nhưng mà cứ coi như đi là nghiệp báo của ông đi…cũng do ông mà A An mới đi đến bước đường đó…

Bất giác, Điệp Vĩnh Y nhìn qua ô cửa kính của quán ăn. Hình ảnh ba cha con cùng nhau ngồi đó ăn uống cười đùa không ngừng hiện lên chiếm cứ lấy hết tầm nhìn đã nhạt nhòa vì hơi nước.

Ông khẽ gỡ kính, lau đi vệt nước vươn trên mắt mình. Nhưng rồi khi một lần nữa ngẩng đầu, cả gương mặt liền không ngăn được mà trở nên cổ quái. Vừa vui mừng, hạnh phúc, hốt hoảng lại vươn nhiễm một chút không tin vào mắt không ngừng xen kẽ.

- A An, là A An!!

Nghe thấy lời nói của ông, trợ lý Tô liền vội vã đưa mắt nhìn. Sau đó theo lời dặn mà nhanh chóng mở cửa xe. Thoáng chốc, Điệp Vĩnh Y như một cơn gió nhanh chóng lao ra ngoài. Để lại một mình trợ lý Tô vẫn còn phần ngơ ngác. Nhưng mà chỉ vài giây sau. Ông đã làm tròn trách nhiệm của một người trợ lý đáng tin. Dẫu cho bản thân vốn không ngăn được sự kinh ngạc nơi đáy mắt.

“Đó thật sự…là cậu hai hay sao?”



Sau khi ăn uống món chính rồi thêm cả tráng miệng. Ấy vậy mà An Hòa vẫn vòi vĩnh muốn An Đồng mua bánh tiếp cho mình ăn. Tuy là có từ chối rồi nhưng anh trai lại không ngừng làm nũng khiến An Đồng cũng hết cách. Bất lực nên đành dặn dò anh hai ngồi đợi mình một lát để bản thân đi order thêm. Bởi lẽ cái quán này cũng không có nhiều nhân viên qua lại cho lắm. Mà quán thì lại khá đông nên không thể gọi được người để kêu món.

An Hòa ngoan ngoãn ngồi một chút mà hút lấy hút để ly nước ngọt. Vẻ mặt cậu ngọt ngào y như kẹo bông ngào đường. Khiến người ta vô thức mà bị cuốn vào sự thanh ngọt ấy.

Cảm nhận được ánh mắt của ai đó cứ đang nhìn về phía mình. Bất giác An Hòa khẽ rụt cổ lại. Vẻ mặt có chút sợ sệt. Nhưng khi nhìn thấy đó là một ông cụ đứng tuổi. Trông vẻ mặt lại toát lên ánh nhìn phúc hậu mới từ từ thả lỏng cơ thể. Cậu nghiêng đầu, ánh mắt có chút không hiểu mà nhìn người lớn tuổi kia.

Sao ông ấy cứ nhìn cậu hoài vậy?

Nghĩ nghĩ liền vội vã lấy tay lau chùi mặt. Có phải cậu ăn đến dính miệng hết rồi không?

Sau khi làm xong vẫn cảm nhận người kia nhìn mình khiến An Hòa có chút lúng túng không biết làm gì. Cậu nhìn trên bàn ăn của mình sau đó nghĩ nghĩ gì đó. Bất giác như được khai sáng. An Hòa a lên một cái nhỏ. Kế đó liền khẽ nhích người đi lại gần chỗ người đàn ông lớn tuổi đang ngồi ở bàn bên cạnh.