Dọc đường cô rất ngoan ngoãn, không dám thừa cơ làm bậy, nhưng khi về đến nhà hắn, đóng cửa thay giày, Chu Tịch Vũ lập tức lộ nguyên hình.
Trong khi Trần Hạc đặt cô lên ghế sofa, cô giả vờ mượn sức để sờ soạng eo bụng hắn. Vì dùng quá nhiều lực nên cô có chút bất cẩn, móng tay dài khiến cho Trần Hạc "rít" lên khi cô ấy lướt qua, lại cúi xuống nhìn cô.
Chu Tịch Vũ nhắm mắt lại, lông mi khẽ run, không dám cử động nữa.
Hắn luôn thích chơi bóng, còn thường xuyên đến phòng tập thể hình để rèn luyện thể chất, nhờ vậy hắn sở hữu dáng người rất đẹp, cơ bụng thon nhỏ săn chắc, có thể đánh gục cô bất cứ lúc nào. Gợi cảm muốn chết!
Mỗi khi chạm vào Chu Tịch Vũ liền không thể chịu đựng được. Trần Hạc đi đun nước cho cô, lúc ở trong bếp hắn vén áo lên xem thử, thấy cô đã cào hai vết đỏ trên bụng. Chúng rất rõ ràng. Một vài hình ảnh vui sướng trước kia hiện lên trong tâm trí, yết hầu hắn không khỏi chuyển động lên xuống. Người phụ nữ này rất thích chụp lấy người ta khi mất kiểm soát, thích nhất là sờ soạng cơ bụng và xương quai xanh của hắn, cơ thể hắn cũng là loại rất dễ lưu lại dấu vết, khiến cho mỗi lần ra sân bóng đều vô cùng thu hút ánh mắt mờ ám của các đồng đội khác.
Hắn đun nước xong, cầm một chiếc cốc đi tới, Chu Tích Vũ đã nằm trên sô pha.
“Vào phòng ngủ đi.” Trần Hạc nói.
Chu Tịch Vũ ngủ say như bất tỉnh.
Trần Hạc: "Chu Tịch Vũ?" Chu Tịch Vũ "bất giác" khịt mũi.
Trần Hạc đương nhiên có thể nhìn ra mánh khóe nhỏ của cô, hắn đã không còn là cậu nhóc bị cô dụ dỗ năm xưa, mà cô luôn là người vạch rõ ranh giới với người yêu cũ, từ khi chia tay đến nay không nói một lời. Có thể thấy tiệc tối và tăng hai hôm nay, bao gồm một loạt thao tác của bạn cô, đã thể hiện mục đích của cô rất rõ ràng. Hắn đã bị cô lừa một lần trước đây hệt như thế, cho nên sẽ không ngã hai lần trong cùng một cái hố... Nhưng cũng không thể để cô thực sự ngủ trên sô pha, sô pha trong nhà hắn nhỏ đến mức Chu Tịch Vũ thậm chí còn không thể duỗi thẳng chân. Trần Hạc cúi xuống bế cô lên, đi một mạch về phòng ngủ.
Phòng hắn không có giường, chỉ có một tấm nệm dưới đất, cho nên khi anh đặt Chu Tịch Vũ xuống, trọng tâm của hắn khá thấp, lúc hắn buông cô ra, liền gần như bị quán tính đẩy vào người cô. Hắn đỡ giường để không chạm phải Chu Tịch Vũ, nhưng hắn ở rất gần, hơi thở ấm áp nặng nề phả vào cổ cô, khiến toàn thân Chu Tích Vũ tê dại. Cô kháng cự không muốn kéo lấy hắn, nhưng Trần Hạc không đứng thẳng người lập tức rời đi, hình như còn cúi đầu xuống, hơi thở của hắn lại nặng nề phả lên xương quai xanh của cô. Thật là một cực hình. Chu Tịch Vũ nhịn không nổi, khẽ hí mắt, trong men say mơ hồ nhìn qua … ồ, thì ra hắn chỉ là cúi sát trên người cô chỉ để kéo chăn cho cô mà thôi.
Hắn đắp chăn ngang eo cô, còn cố ý dùng mu bàn tay cọ vào đùi cô khi nhổm dậy.
Cô vẫn không có phản ứng.
À, bây giờ kiềm chế giỏi nhỉ, lúc trước khi cô tán tỉnh hắn, hắn chỉ cần cho chút hồi đáp, cô đã gấp gáp đè hắn luôn trên xe.
Trần Hạc từ trong phòng ngủ đi ra, cúi người ôm con mèo Haha, định cùng nó cuộn tròn trên sô pha mà ngủ một đêm này.
Trong bóng tối, Chu Tịch Vũ mở mắt, thấy hắn ra ngoài không đóng cửa, từ góc độ của cô, có thể nhìn được gần như toàn bộ sô pha.
Trần Hạc thích khỏa thân mà ngủ, hôm nay bởi vì có cô trong nhà, hắn đành miễn cưỡng mặc quần ngắn, còn đang nằm ngửa, Chu Tịch Vũ có thể trông thấy hình dạng vật kia, rõ ràng là không mặc quần lót. Sự phình to chính giữa và cơ bụng săn chắc phía trên chiếc quần khiến cô thở dài. Mẹ kiếp, cô thực sự rất ham muốn. Phải nhịn thôi! Làm sao có thể giật cần ngay khi cá chỉ vừa cắn câu được? Như vậy con cá sẽ xổng mất, đương nhiên là phải để hắn nếm thử vài lần ngon ngọt mới cắn lưỡi câu thật sâu(chủ yếu là cô cho rằng Trần Hạc đêm nay sẽ không ngoan ngoãn đi theo sắp xếp). Vậy mà, Trần Hạc kia còn rất thích nhúc nhích khi ngủ, khi hắn trở mình, thứ bên trong kia cũng sẽ lắc qua lắc lại. Khốn kiếp!