Hành Trình Vất Vả Theo Đuổi Ông Xã

Chương 4



Sau nửa đêm sau, hắn mới thật sự ngủ say, cuối cùng cũng không trở mình nữa, Chu Tịch Vũ cũng ngủ thiếp đi.

Giấc ngủ này vô cùng nặng nề, giường Trần Hạc có mùi rất thơm, sau khi tỉnh lại, cô không nhịn được mà nằm mãi trên giường. Quan trọng nhất là sau khi tỉnh lại thì phải đi khỏi đây rồi...



Trần Hạc cả buổi sáng cũng không ra ngoài, đầu tiên hắn nhẹ nhàng dậy tắm rửa, sau đó làm bữa sáng, đổ phân cho mèo, cuối cùng ngồi trên sofa bên ngoài, dùng máy tính tham gia một cuộc họp qua video call.

Nếu không phải Chu Tịch Vũ muốn đi tiểu, cô còn có thể nằm đến tận giờ cơm trưa.

Cô đứng dậy đi vào phòng tắm, tự nhiên không thể lại giả vờ say rượu làm loạn nữa, Chu Tịch Vũ lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng xấu hổ, hỏi: "Điện thoại của em đâu?"



Trần Hạc không rời mắt khỏi máy tính, chống cằm chỉ vào góc bàn - nơi đặt điện thoại di động của cô. Cô đi tới, vốn định nói lời cảm ơn hắn vì đã cho cô tá túc một đêm, nhưng thấy hắn đang tập trung vào cuộc họp, cũng không muốn quấy rầy, đành cầm điện thoại đi.

Chu Tịch Vũ đi đến chỗ huyền quan mang giày, con mèo Haha đang nằm ở đó mà chơi bóng, khi nó trông thấy cô đến, liền nhổm dậy. Thật là đáng yêu, Chu Tịch Vũ nhịn không được cúi người muốn ôm lấy nó, lại không ngờ vừa mới vươn tay ra, nó đã sợ hãi lui về phía sau, lộ ra bộ dạng cảnh giác và vẻ mặt đề phòng. Chu Tịch Vũ có chút đau lòng, không khỏi thì thầm: "Không nhớ mẹ sao?"



Haha chẳng những không nhớ ra cô, ngược lại còn lập tức xoay người chạy về sô pha, ngồi xổm xuống bên cạnh Trần Hạc.

Trần Hạc khẽ chạm vào nó, sau đó nhìn qua.

Thật là phiền phức, trước kia lúc hai người bọn họ ở bên nhau, Haha cũng là thích Trần Hạc hơn cô…

Nhưng cô lại tìm được lý do để kết nối liên lạc lại với hắn.



Cô đã không còn WeChat của hắn nữa, nhưng những người làm nghề như bọn họ thường không dễ đổi số điện thoại. Đêm đó, Chu Tịch Vũ đã gửi cho hắn một tin nhắn văn bản: Em muốn lấy lại Haha.

Hắn trả lời trong vài giây: Em là ai đấy?

Chu Tịch Vũ bị chọc giận đến cười gằn: Chu Tịch Vũ.

Sau đó nửa giờ, hắn trả lời: Được thôi, em có thể thử xem nó có sẵn sàng đi theo em không.

Nó đương nhiên là không muốn rồi, Chu Tịch Vũ nhìn biểu hiện buổi sáng của nó, thì đã đoán được kết quả.

Nhưng ngay từ đầu cô đã không chủ định nhắm vào con mèo kia.

Ngày hôm sau, cô trực tiếp đến nhà Trần Hạc sau giờ làm, bởi vì lúc trước Trần Hạc rất thích thấy cô mặc áo sơ mi, cùng với vest và váy khi đi làm, cũng thường đè cô ra ghế sô pha sau khi cô tan ca về nhà, làm cho áo sơ mi và váy của cô lộn xộn cả lên.



Lúc Trần Hạc mở cửa nhìn thấy cô gái đứng bên ngoài, đôi mắt hắn hơi tối lại.

Cô ấy thực sự hiểu sở thích của mình...

Thực ra hắn vốn không thích vest và váy đen, nhưng cô mặc chúng rất gợi cảm, đặc biệt là ban ngày khi đi làm ban ngày với vẻ mặt hết sức nghiêm túc, tan sở lại ôm hắn mà làm nũng… cực kỳ quyến rũ.

Trước khi hắn rất thích bộ dạng này.

Hắn tránh sang một bên để cô vào. Trong nhà không có dép thừa, cho nên khi Chu Tịch Vũ cởi giày, hắn liền ngăn cô lại: "Không cần cởi đâu." Sau đó nói: "Em đến đây tay không à?"

Cô đến đón mèo, lại không mang theo gì, làm sao mà đón được?



Quả nhiên, Haha cũng không thèm nhìn cô một cái nào đã trực tiếp chui xuống sô pha.



Trần Hạc cho nó thức ăn vặt, chơi đùa với nó mãi cũng không ích gì, cuối cùng đành bế nó đến thả vào vòng tay cô.

Con mèo rất không tình nguyện, cũng chẳng thèm nhìn Chu Tịch Vũ, Trần Hạc dỗ dành nó một lúc lâu mới miễn cưỡng ôm nó thả vào lòng cô, Chu Tịch Vũ liền ôm lấy nó. Trần Hạc quay lại lấy hộp máy bay đồ chơi. Haha yên lặng trong vòng tay cô một phút, khi thấy cậu chủ đi khỏi, lại đột nhiên phát điên, vùng vẫy muốn bỏ chạy.

Chu Tịch Vũ không có sự chuẩn bị trước, chậm mất vài giây phản ứng, sau khi con mèo nhảy xuống, cô kêu lên một tiếng "A" đầy khoa trương. Trần Hách lập tức đặt cái hộp xuống, đi tới, "Làm sao vậy?"

“Em bị nó cào.” Chu Tịch Vũ giơ tay cho hắn xem, trên cánh tay có hai vết xước rõ ràng, da bị trầy xướt nhẹ, may mắn là không chảy máu.

“Muốn khử trùng không?” Trần Hạc lại hỏi.

Chu Tịch Vũ nhanh chóng nũng nịu trả lời: "Được."

"Vậy thì cởi tất ra."

“Hả?” Chu Tích Vũ không hiểu, sau khi quay đầu nhìn theo ánh mắt hắn, mới phát hiện tất chân của hắn cũng bị con mèo hư đốn kia cào trúng, thủng một lỗ nhỏ, nhìn không rõ tình trạng vết thương.

Chu Tịch Vũ bình tĩnh nói "À", rồi đi vào nhà vệ sinh cởi tất, sau đó ném chúng vào giỏ quần áo bẩn của hắn.